Chương 74

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Căn bản là vào không được Tịnh Nguyệt Loan , rốt cuộc là có chuyện gì xảy ra?" Lâm Trọng Khang chất vấn.

"Hưu Nguyệt chắc hẳn đã bố trí trận pháp, cho nên các ngươi không thể tìm được đường vào, hơn nữa ta đoán, cho dù các ngươi có đi vào được thì dù có quân đội hùng hậu như thế nào đi nữa, chưa kịp vào đến long mạch, sợ cũng không còn toàn mạng!" Lâm Lạc thờ ơ nói.

"Ngươi phá được trận sao?" Lâm Trọng Khang không chắc chắn hỏi Lâm Lạc.

"Cần một ít thời gian nghiên cứu một chút, ta lâu lắm rồi không chạm tới trận pháp này, hơn nữa cũng không phải am hiểu nhất, ngắn thì một hai tháng, dài là một hai năm!" Trong lòng nàng hiểu được, nếu long mạch nằm bất động, căn bản không thể động được giang sơn Đại Dĩnh, trừ phi vận số của Đại Dĩnh đã hết... Tuy rằng Hưu Nguyệt bài trận pháp này không khó nhưng nàng muốn phá được thì rất tốn thời gian.

"Dài như vậy, xem ra, người này là đệ tử của Huyền cơ môn, cũng không lạ, xưa nay Âm dương môn so với Hưu Nguyệt vẫn kém xa" Lâm Trọng Khang dùng phép khích tướng, nhưng hắn nhìn thấy Lâm Lạc bộ dạng không ngó ngàng tới thì trong lòng có phần tức giận.

"Nếu ngươi không hài lòng, có thể tìm người khác giải quyết, bổn cô nương học vấn nông cạn!" Lâm Lạc chẳng để ý mà nói, ở phương diện này nàng tự nhiên so với Hưu Nguyệt kém hơn, không cần hắn khích tướng, bản thân nàng cũng biết. Nhưng một khi đã vậy, nàng ngược lại không thấy buồn lòng mà còn vui vẻ thoải mái!

"Ha ha! Tại hạ chỉ nói đùa, cô nương chớ để ở trong lòng!" Lâm Trọng Khang tuy rằng bất mãn, nhưng cũng không thể nói gì hơn nữa, dù sao cũng không còn tìm được ai thích hợp hơn so với Lâm Lạc.

"Cần gì cứ việc nói, tại hạ sẽ hết sức hỗ trợ cô nương!" Lâm Trọng hang trong lòng cũng vô cùng chán ghét Lâm Lạc, một chút cũng không biết phân cao thấp, dù trong lòng không phục nàng, nhưng ở ngoài mặt cũng phải vạn phần khách khí.

"Kỳ thật muốn phá trận pháp cũng rất dễ dàng, cũng không cần chờ phá trận theo lý thuyết, ngươi cứ trực tiếp dùng hỏa pháp đánh vào là được!" Tất nhiên cách phá trận này cũng cực kỳ nguy hiểm, đem long mạch trực tiếp nổ tung như vậy sẽ làm cho thiên hạ trở nên rối loạn, không những thế lại đem cả thái bình thịnh thế trực tiếp bị tác động, khi đó thiên hạ ít thì mười mấy hai mươi năm loạn lạc, nhiều thì bảy tám chục năm chiến loạn triền miên, phải đợi đến khi long mạch hình thành thì thiên hạ mới có thể quay về thời kỳ thái bình!

Lâm Lạc quả nhiên là làm mọi chuyện đều không để vào mắt, mạng của nàng nàng còn không quan tâm thì nói gì thiên hạ! Dù Lâm Trọng Khang có được giang sơn này hay không nàng cũng chẳng quan tâm.

"Lúc này, ở trong tay ta không có pháo!" Lâm Trọng Khang không hề biết nếu đánh trực tiếp vào long mạch như vậy thì hậu quả sẽ thật nghiêm trọng, bằng không hắn tuyệt đối sẽ không chọn dùng. Hơn nữa làm động long mạch là nghịch ý trời mà hành sự, có hay không sẽ bị trời khiển trách, chuyện này đúng thật là không nên làm.

"Lý Khiếu có, ngươi cứ cho người vào quân doanh mượn tạm một ít, hẳn không phải là việc khó" Lâm Lạc càng nói lại càng thấy mọi việc đều trở nên dễ dàng giống như ăn cơm, nói vô cùng thoải mái.

Ngược lại Lâm Trọng Khang lại có chút suy nghĩ sâu xa, nếu thực sự đơn giản như vậy thì tốt rồi, nhưng triều đình quản chế pháo vô cùng nghiêm khắc, căn bản là không lấy được, trừ phi đi cướp, nhưng nếu làm như thế sẽ khiến cho Trịnh Tú Nghiên cảnh giác.

"Đúng rồi! Khi nào có pháo thì tìm ta, ta ra ngoài một chuyến!" Lâm Lạc nói.

"Ngươi đi đâu?" Lúc này rời đi, Lâm Trọng Khang trong lòng cực kỳ không thoải mái.

"Chẳng lẽ ta tự do đi lại không được sao?" Lâm Lạc có chút bực mình, chọc giận nàng, đừng nghĩ nàng thay hắn làm chuyện gì thì là nô tài của hắn.

"Không phải, chỉ là sợ đến lúc đó, có việc thỉnh giáo cô nương lại tìm không thấy..."

"Trừ bỏ long mạch, ngoài ra còn chuyện gì để thỉnh giáo? Đối với chuyện khác, ta không quan tâm, còn nữa, ta không phải Minh Phượng ký chủ" Lâm Lạc xem thường, lại tiếp lời. Hơn nữa, ta định đi một vòng địa hình Tịnh Nguyệt Loan dò thám địa hình xem như thế nào!"

Lâm Trọng Khang lúc này mới có một chút an tâm. Cũng không nói gì, mặc kệ Lâm Lạc tự do tại ngoại!

***

"Theo tấu chương của Lý Khiếu, mấy ngày trước có hai tấn pháo binh bị cướp,ngươi nói xem, chuyện này là do ai làm?" Trịnh Tú Nghiên đem cả tấu chương đưa cho Ngôn Thác.

"Đoạn gia hoặc là Lâm Trọng Khang?" Ngôn Thác đặt nghi vấn.

"Pháo bị trộm cách địa phận của Đoạn gia quá xa, hơn nữa di chuyển pháo binh nặng như vậy qua các trạm kiểm soát không phải dễ dàng, ta đoán chính là Lâm Trọng Khang!"

"Lâm Trọng Khang muốn nghiên cứu pháo sao? Nếu như hắn muốn nghiên cứu, thì binh lực của hắn sẽ mạnh hơn nhiều, cũng có sự uy hiếp... Hoàng thượng, xin người hãy nhanh chóng đối phó với Lâm Trọng Khang, bằng không..."

"Không, ta nghĩ hắn sử dụng cho việc khác, nếu là dã tâm của hắn thì hắn đã cướp lâu rồi, hơn nữa dù hắn có nghiên cứu ra pháo, nếu nghiên cứu được mà muốn đào tạo một đám quân binh đủ tư cách hỏa quân cũng không phải là chuyện môt hay ngày có thể làm được. Hắn rốt cuộc muốn làm gì? Trẫm tạm thời nghĩ mãi mà không rõ... thật ra trẫm cũng đang đợi tình báo!" Trịnh Tú Nghiên nghĩ muốn đau cả đầu cũng không nghĩ ra được.

"Tình báo? Hay là hoàng thượng ở chỗ của Lâm Trọng Khang có nội ứng?" Ngôn Thác kinh ngạc hỏi.

Trịnh Tú Nghiên cười như không cười, không phải chỉ có tình báo ở chỗ Lâm Trọng Khang, mà Độc Cô Giới, Lý Khiếu và cả Trịnh Cánh mỗi nơi đều có.

Mặc dù nàng đối với lòng trung thành của Lý Khiếu và Trịnh Cánh có chín phần nắm chắc, nhưng chỉ một phần nắm không chắc thì đều phải đề phòng.

"Nếu là Lâm Trọng Khang, khi nào hắn trở về doanh trại thì tất nhiên sẽ tạo sự chú ý, ta chỉ cần biết, hắn muốn vận chuyển pháo đi đâu?"

Rõ ràng là mới mười chín tuổi, những tâm kế này thực sự không phải một cô gái mười chín tuổi nên có.

"Đúng rồi, Hoàng thượng chẳng lẽ không tính toán hiện tại đối với Lâm Trọng Khang sao?" Ngôn Thác cảm thấy được cục thịt thối ở bên trong phải nên được xử lý trước.

"Không phải, Trẫm không những muốn đối phó với Lâm Trọng Khang mà đồng thời còn muốn đối phó với Đoạn gia, trẫm muốn tất cả uy hiếp toàn bộ đều phải xử lý sạch sẽ" Trịnh Tú Nghiên trong ánh mắt hiện lên sát khí, Ngôn Thác nhìn thấy cũng không thể nào không thấy có chút lành lạnh.

"Hoàng thượng tính toán như thế nào?"

"Cho mật thám ở Đoạn gia, tung tin đồn ở Phượng Hoàng trang chuẩn bị mở Đại hội võ lâm. Những ngày này mọi người trong giang hồ, phàm là kẻ giấu mặt đều sẽ tụ tập tới đó, những người này rất khó đối phó, bởi vì bọn họ đều phân tán không hề xuất hiện lâu ở một địa điểm, hơn nữa nếu phân biệt được những người đó là ai thì cũng dễ đối phó hơn, còn có... không ít con cá lọt lưới!"

"Nhưng ..." Ngôn Thác còn có vô số nghi vấn, cũng không biết nên hỏi cái nào.

"Trẫm hiểu được nghi vấn của ngươi, Đại hội võ lâm lần này do Đoạn gia gia chủ trên danh nghĩa mời dự họp, mà tín vật chính là Phượng Hoàng lệnh!" Nói đến Phượng Hoàng lệnh, thì chỉ có Trịnh Tú Nghiên biết, Lâm Duẫn Nhi đã tặng nàng làm tín vật đính ước.

"'Phượng Hoàng lệnh xuất, quyền cái giang hồ!' Hoàng thượng như thế nào lại có Phượng Hoàng lệnh? Hay... gia chủ chính là... Lâm Duẫn Nhi?!" Ngôn Thác khiếp sợ, Lâm Duẫn Nhi là gia chủ, Hoàng thượng dùng chiêu này quả thật lợi hại! Ngôn Thác trong lòng đối với Trịnh Tú Nghiên lại bội phục một phen.

Trịnh Tú Nghiên trong mắt vẫn một tia lạnh lùng, nàng không hy vọng người khác cho rằng nàng đang lợi dụng Lâm Duẫn Nhi, dù chỉ một chút nàng cũng không hy vọng, tuy rằng nàng đã phản bội lại sự tín nhiệm của Lâm Duẫn Nhi.

Ngôn Thác nhìn thấy ánh mắt lạnh lùng của Trịnh Tú Nghiên lại thoáng sợ, Hoàng thượng giống như đối với Lâm Duẫn Nhi đặc biệt mẫn cảm, không biết có phải hay không hắn thấy ảo giác đây?

"Không, trẫm cần mười vạn hỏa quân hành động!" Trịnh Tú Nghiên đối với ván cờ này, mỗi nước đi, khi hạ quân cờ xuống đều có chút nguy hiểm, nhưng trong nguy hiểm có chiến thắng, chính là tính áp đảo toàn bàn cờ, nếu có thua cũng không phải là thua toàn bộ.

"Nhưng nếu như vậy thì binh lực của kinh thành liền trở nên trống, bất quá thần chỉ sợ, Lâm Trọng Khang sẽ thừa lúc chúng ta đối phó với Đoạn gia mà động binh xâm phạm..." Ngôn Thác cảm thấy đúng là không ổn.

"Điều Trẫm cần, chính là như vậy!" Trịnh Tú Nghiên nhíu mày, dù sao 'bọ ngựa bắt ve, chim sẻ đứng chờ sẵn', không những vậy còn có Hoàng Tước núp ở phía sau, dù sao nàng cũng đã an bày sắp xếp mỗi bên một thế cờ.

"Hoàng thượng..." Ngôn Thác trong lòng còn rất nhiều nghi vấn, Hoàng thượng làm như vậy quá mạo hiểm.

"Trước mắt cứ như vậy, trẫm còn phải đợi vài tin tức nữa thì trẫm mới có thể quyết định!"

****

"Hoàng thượng, theo như thư gửi của Triệu đại nhân, dưới trướng trung quân của Lâm Trọng Khang có một doanh hoạt động, đi về hướng của Tuyên Hòa huyện!"

Triệu đại nhân chính là Triệu Thanh.

"Tuyên Hòa huyện... Tuyên hòa huyện?" Trịnh Tú Nghiên đại não hoạt động, liền nghĩ tới Long mạch! Hay Lâm Trọng Khang muốn động đến long mạch?

Tuy rằng Trịnh Tú Nghiên chỉ là đoán nhưng trong lòng lại vô cùng khủng hoảng, không được, cho dù là đoán thì cũng không được, cần lập tức phái người ngăn cản, lúc này phái ai tốt đây?

"Hoàng thượng, Lạc Hòa công chúa cầu kiến!" Bên ngoài thanh âm truyền tới, làm cho Trịnh Tú Nghiên linh cơ cũng vừa động, đã có người.. đã có người!

"Truyền.. Đặng La ngươi đi xuống trước!"

"Cô Cô, trẫm đang có chuyện tìm người!" Trịnh Tú Nghiên cười nói.

"Chuyện gì? Hoàng thượng gần đây chính là bề bộn nhiều việc, ta trở về lâu như vậy cũng không gặp mặt Hoàng thượng được vài lần, vậy mà cái tên thư tá bên người hoàng thượng lại có thể mỗi ngày đều trông thấy!" Trịnh Hi cười có vài phần ái muội.

"Cô Cô cũng đừng nghe những lời đồn đại nhảm nhí chứ, ngay cả Cô Cô cũng tưởng thật?!" Trịnh Tú Nghiên cười làm lành.

"Cô Cô thực không sao cả, chỉ sợ Hoàng thượng cũng tưởng thật!" Có phải hay không lời đồn đại là thật bản thân mình là rõ ràng nhất, chỉ sợ tên nam nhân này được cưng chìu là thật, hoàng thượng lại không đại hôn, mà cùng nam sủng dây dưa một chỗ, sẽ ảnh hưởng đến uy danh của bậc đế vương.

"Trẫm có chừng mực!" Trịnh Tú Nghiên cũng không phủ nhận, cô cô là người tinh ý, sẽ không lừa được nàng, nhưng nàng cũng không quá hi vọng người khác sẽ nhúng tay vào giữa nàng và Lâm Duẫn Nhi, dù có là Cô Cô thì cũng không được...

"Hoàng thượng có chừng mực thì tốt! Đúng rồi, hoàng thượng tìm bổn cung có chuyện gì?"

"Có người muốn động đến long mạch của Trịnh gia, hiện tại hắn lấy không được liền muốn phá hủy, trẫm hi vọng Cô Cô có thể đi một chuyến tới Tuyên Hòa huyện!"

"Cô Cô chỉ là một nữ tử, thì có thể làm gì?" Trịnh Hi cười nói đến, phảng phất chính là đầm rồng hang hổ.

"Cô Cô mấy năm nay thật sự có ở Tấn Dương? Hay là đã đi khắp giang hồ để hành y? Chỉ có trong lòng Cô Cô hiểu hơn ai hết, hơn nữa nếu là Cô Cô hành sự, Nghiên nhi chưa bao giờ hoài nghi!" Trịnh Tú Nghiên cười càng thêm dễ thương.

"Ngươi cho người theo dỗi ta?" Trịnh Hi không vui mà nói, xem ra dù có là người trong nhà, cũng không bằng quyền trượng đế vương, trong lòng nàng cảm giác có chút thất vọng và đau lòng!

"Không! Trong lòng trẫm rất rõ, Trịnh gia không phải người bình thường, thân phận của Cô Cô là do phụ hoàng nói cho trẫm biết!" Mà Trẫm phái người theo dỗi cũng chỉ là muốn chắc chắn một phần thôi, tất nhiên chuyện này không thể thừa nhận. Bản thân nàng cũng không muốn, cũng chỉ vì tính đa nghi không thay đổi được.

"Hoàng huynh! Hắn ngay cả điều này cũng nói cho ngươi biết..." Trịnh Hi kinh ngạc, chỉ nghĩ rằng Hoàng huynh nhất định giữ bí mật cho mình, nhưng nàng đã sai lầm rồi, xem ra thân phận muội muội so với nữ nhân cũng có thân phận bất đồng.

"Kỳ thật, cũng không thuần túy vì Trịnh gia, long mạch nếu bị phá hủy như lời đồn đại thì thiên hạ sẽ đại loạn, đến lúc đó không thể vãn hồi" Trịnh Tú Nghiên biết, tuy rằng Cô Cô trong lòng không vui nhưng chắc chắn sẽ không cự tuyệt.

"Ta thật bất ngờ, ngươi trừ bỏ giang sơn, còn có thể quan tâm đến sống chết của dân chúng!" Trịnh Hi nói khéo.

"Cô Cô! Trẫm muốn làm một hoàng đế tốt, trẫm tàn nhẫn chỉ vì muốn xây dựng một thái bình thịnh thế, người có thể cho rằng trẫm không phải người tốt, nhưng cũng không thể hoài nghi trẫm không phải một hoàng đế không có quyết tâm!" Trịnh Tú Nghiên nói một câu chân thành.

"Hy vọng ngươi nhớ kỹ những lời hôm nay ngươi đã nói, ta sẽ đi Tuyên Hòa huyện, bảo trụ long mạch!" Thấy Trịnh Tú Nghiên kiên quyết như vậy, đột nhiên nàng cảm nhận được, Trịnh Tú Nghiên là một Hoàng đế thực sự rất tốt!   




Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net