.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi vẫn thường mơ về Đức, về những mùa hè đã trôi qua.

Anh vẫn cười toe toét, tóc mái lòa xòa phủ lên mắt, má lúm đồng tiền nhìn muốn đưa tay chọt chọt. Anh vẫn ngồi sau yên xe đạp, vòng tay ôm lấy hông tôi, những vòng xe quay đều quay đều, đường đê hun hút lồng lộng gió chiều, trong gió có tiếng sáo diều vi vu. Nắng chiều nhập nhoạng đổ xuống, kéo bóng của chúng tôi loang dài ra mãi. Đức tựa đầu lên lưng áo tôi, anh nói mồ hôi của Đại mặn quá. Tôi bảo anh, bẩn chết đi được, Đức chỉ cười thôi, khúc khích khúc khích, tiếng anh cười bay lửng lơ trong gió rồi vỡ tan ra, rơi đâu đó giữa những chân cỏ xanh um tùm mọc khắp triền đê.

Mặt trời đỏ như lửa, chầm chậm buông mình xuống sau những quả đồi, tôi còng lưng cóc cách đạp xe, chở Đức đuổi theo mặt trời, yên sau cứ nhẹ dần đi, chẳng còn nghe tiếng Đức cười khúc khích, trời chiều đã chuyển tối, mặt trời đã khuất bóng, mà tôi vẫn cứ mãi miết đạp xe, đi theo bóng mặt trời.

Đi mãi đến khi thức dậy, cũng chẳng kịp đuổi theo cái bóng của mặt trời, chẳng kịp đuổi theo những mùa hè đã chìm vào dĩ vãng.




.




Tết miền Bắc phải có đào, Tết miền Nam phải có mai.


Năm đầu tiên đón Tết ở Sài Gòn, tôi và Đức dắt díu nhau đi mua mai về trưng Tết. Anh lựa một chậu mai nhỏ, nhưng hoa nở rộ vàng ươm, lần đầu tôi được nhìn thấy mai thật, thì ra hoa mai nở rồi cũng thơm lắm. Tôi lúi húi treo mấy bao lì xì đỏ với mấy vật trang trí nhỏ lên cây, Đức đứng tựa cửa, anh ôm con mèo mướp nhìn tôi một mình bận rộn, khóe môi nhếch lên thành một nụ cười dịu dàng, má lúm đồng tiền nhìn muốn đưa tay chọt.


Tôi đón giao thừa cùng anh, chúng tôi hôn nhau, khi năm mới khẽ khàng bước sang, trên nền trời đêm pháo hoa lấp lánh, rọi lên sườn mặt Đức những giọt diệu kỳ long lanh.




.




Tôi thích đọc sách, Đức cũng thế, trên kệ sách của anh đều là tác phẩm văn học kinh điển, sách triết học, có cả truyện của Nguyễn Nhật Ánh. Ban công nhà anh đặt mấy chậu sen đá nho nhỏ xanh mướt, chấn song quấn đầy hồng dại nhạt màu, ở đó có cái ghế bập bênh, mỗi lần tôi đến đều ra đó nằm phơi nắng, anh sẽ đưa cho tôi cuốn Bảy bước tới mùa hè. Ngoài đường trồng một hàng cây sao dầu cao vút, gió thổi qua, đám quả sao xoay tít như chong chóng bay vào đáp đầy lên đầu lên cổ hai đứa tôi, Đức ôm con mèo mướp, nhặt đám quả sao tung lên, nhìn chúng nó xoay tít trong gió, khúc khích cười như trẻ con. Tôi nghịch với anh, mỗi lần đến chỉ đọc được vài trang sách, cuốn sách không dày, nhưng gần như trang nào cũng có vết gấp khi tôi đánh dấu trang.


Ban công nhà Đức nắng vẫn rọi vào ấm áp, đám hồng dại vẫn còn tươi tốt lắm, mỗi tuần tôi đều đến tưới mà, nhưng hàng cây sao dầu đã bị đốn hết từ năm kia, con mèo mướp đi đâu mất hút, kệ sách của anh phủ dầy những bụi là bụi, đống sách triết học tôi chưa từng đụng đến chắc bị mọt gặm cả rồi.


Anh từng bảo tôi, Đại đọc cả Mắt biếc và Đi qua hoa cúc nữa nhé, nhưng tôi vẫn chưa đọc xong cuốn Bảy bước tới mùa hè.


.




Tôi khắc tên của Đức lên tường.

Trên những bức tường loang lổ cũ kỹ, tôi khắc tên anh, có nét nông nét sâu, có nét dày nét mảnh, có nét thẳng nét xiên, tất cả đều là tên của Đức. Là cố chấp cả đời tôi khắc sâu vào hồn mình. Rất lâu về sau có người đến, cà phẳng lại những bức tường, sơn mới cho chúng. Khi họ rời đi, tôi lại lặng lẽ khắc lại tên anh, khắp những bức tường, từng nét từng nét trải rộng phủ kín những chỗ vừa sơn mới.

Khi những người đó quay lại, nhìn tên Đức được khắc xiêu vẹo kín những mặt tường, họ không buồn sửa nữa, chỉ lẳng lặng nhìn tôi, trong mắt ngập tràn những nỗi niềm, đọc chẳng rõ là thương hại hay bi ai.


Mà thật ra tôi cũng không quan tâm cho lắm, họ hạnh phúc hay bi ai thì có quan hệ gì với tôi đâu?




.




Có người bảo tôi đi đâu đó đi, cho khuây khỏa đầu óc, tôi ngồi trong phòng một đêm, nhìn ánh đèn thành thị lấp lánh như sao xa, lẳng lặng đứng lên đi gấp đồ, trời chưa sáng đã ra bến, mua một chiếc vé xe, thành phố xám xịt màu bê tông cốt thép ở sau lưng cứ dần xa.


Tôi về quê, nằm dưới hiên nhà cũ nhìn mưa tuôn xối xả, cái radio cũ lẹt rẹt phát một bài nhạc Trịnh nghe rất quen tai, hình như là bài Ở trọ. Đức thích bài này lắm. 


Con chim ở đậu cành tre
Con cá ở trọ trong khe nước nguồn
Tôi nay ở trọ trần gian
Trăm năm về chốn xa xăm cuối trời*


Anh từng nói với tôi, chúng ta đều đang trọ giữa cuộc đời, nhân gian là quán trọ, ta mang thân tạm bợ, đi trả nợ phận người.  Ta cứ phải sống thôi, dù là lay lắt hay kiên cường, cứ phải sống mà trả cho hết nợ trần, Đức thì thầm mấy câu như thế, tay anh xoa đầu tôi rất nhẹ rất hiền, hôm ấy ngoài trời cũng tí tách mưa rơi, trong phòng bật đèn vàng cam, mùi đất ẩm, mùi lá mục, mùi long não chống mối mọt và mùi dầu gội Đức dùng quyện vào nhau thành mùi của ngày mưa.


Sau này, anh đi rồi, dù tôi nằm trong phòng anh suốt cả những tháng mưa dai dẳng cũng tìm không thấy mùi hương đặc biệt ấy nữa. Chỉ còn lại ánh đèn vàng cam hiu hắt soi lên vách tường cái bóng của mình tôi. Mưa lộp độp rơi trên mái nhà, khẽ như câu ru à ơi, tôi ngủ thiếp đi và mơ bảy bước tới mùa hè.



Đức trả hết nợ rồi, còn tôi thì chưa.




.




Chiều nay soi gương, tôi thấy tóc mai mình lấm tấm những sợi bạc.

Ngoài phố đã lên đèn, tiếng còi xe lẫn vào tiếng người khóc cười huyên náo, từ ban công nhìn ra, đèn đuốc vạn nhà lấp lánh như biển sao trên mặt đất. Ánh đèn vàng cam dìu dịu chảy tràn trên những trang sách đã cũ, thời gian đã khiến chúng úa màu, cuốn Bảy bước tới mùa hè tôi đã đọc xong từ lâu.

Tí tách tí tách, tháng bảy mưa ngâu, tôi thiếp đi, chìm vào một giấc ngủ thật sâu.

Tôi lại mơ thấy mùa hè của rất nhiều năm về trước, tóc tôi còn chưa phai màu. Mùa hè có mưa nắng, nghe nói mưa nắng là hồ ly đang rước dâu, mưa nắng sẽ có cầu vồng.

Đức mỉm cười, vẫy tay chào tôi, anh vẫn đợi tôi, từ ấy đến nay, anh vẫn ngồi đợi tôi, ở phía trên cầu vồng.






*Ở trọ - Trịnh Công Sơn















































Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#314 #daiduc
Ẩn QC