Đình chiến hay là chưa?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hàn Trí Thành là một cậu nhóc mê đắm âm nhạc. Từ ngày được bố sắm cho cái điện thoại có đi kèm tai nghe, không có lúc nào là không thấy hai cái cục nối dây ấy lủng lẳng trên vai và trên cổ của nó. Thay vì dành phần lớn thời gian rảnh vào thể thao hay đánh game những đứa con trai khác, Thành lại thích đi tìm những bài hát mới và ngồi nghịch đàn bên tờ giấy kẻ khuông nhạc hơn. Nó trở nên khép kín cũng là do không tìm được những người bạn có chung sở thích và gu âm nhạc với mình ở đất nước Malaysia. Ban nhạc của trường nó từng theo học cũng không làm Thành hứng thú, trái lại còn thấy chán nản hơn. "Đây là sân khấu hay là chỗ làm màu tại những sự kiện thu hút phái nữ? Không có một tí tâm huyết gì với âm nhạc hết", Thành đã tự nhủ thầm như vậy.

Thành vẫn giữ nguyên định kiến về cách nhìn nhận âm nhạc của bọn con trai, kể cả khi đã trở về quê nhà. Cho tới khi nó tình cờ nhìn thấy bài hát của nghệ sĩ nó yêu thích đang phát trên điện thoại của Hoàng Hiền Trấn - nhân vật cuối cùng Thành nghĩ đến trong danh sách những người nó muốn trở nên thân thiết.

Sau khi chắc chắn rằng thằng này đã ngủ say với chiếc tai nghe nằm yên trên tai, Thành rón rén mở điện thoại của Trấn và lướt qua danh sách bài hát. Nó lập tức ngã ngửa. Tiger JK, IU, Stray Kids, và một vài cái tên nữa nó không biết, nhưng vậy cũng đã đủ để Thành đặt ra một giả thiết động trời. Rằng Hoàng Hiền Trấn có cùng niềm yêu thích và gu âm nhạc với nó.

Giả thiết nào cũng sẽ có phe phản đối và phe đồng tình, và kết luận cuối cùng sẽ được đưa ra sau khi các bên trình bày quan điểm và lập luận của mình để thuyết phục phe đối diện. Nhưng trong trường hợp này, Thành vừa là người đặt, người phản đối và người tha thiết muốn đồng tình với giả thiết ấy.

Nó để phe phản đối lên tiếng đầu tiên:

"Thứ nhất, Hoàng Hiền Trấn là dân bóng đá.
Thứ hai, có thể nó chỉ tình cờ thích một vài bài của nghệ sĩ ấy.

Thứ ba, nó ghét Thành.
Thứ tư, Thành ghét nó."

Thành lập tức bịt miệng phe đồng tình với giả thiết, cảm thấy chỉ cần nghe như vậy là đã quá đủ. Nó không hề có nhu cầu sở hữu bất kỳ điểm chung nào với Hoàng Hiền Trấn, không hề. Và nó không hề tò mò một chút nào về giai điệu của những bài hát còn lại trong danh sách phát của Trấn đâu. Nhưng thôi, cứ chụp ảnh lại mấy bài để đấy. Biết đâu sẽ có ngày cần dùng.

Thành để đấy được 14 tiếng thì nó mở ra tra từng bài hát để nghe.

Rồi nó cũng phải miễn cưỡng chấp nhận rằng Hoàng Hiền Trấn chính xác là cạ âm nhạc mà nó đang tìm. Lỗ tai Thành bây giờ như được dát thêm mấy lớp vàng, nó ngồi nghe cả tối không sót một bài, liên tục cảm thán thằng này tìm được nhạc ở đâu mà hay quá. Và nó quyết định sẽ phải bắt chuyện với Trấn. Về chủ đề âm nhạc, hoàn toàn nghiêm túc, nghiêm cấm cợt nhả. Nó cần thêm nhiều những giai điệu rót mật vào tai như những bài ở trong điện thoại của Trấn.

Nhưng khổ nỗi, nó là chúa tể của sự canh nhầm thời gian và là kẻ hủy diệt giao tiếp. Bỗng nhiên phải nói chuyện mà không có chửi rủa xỉa xói với cái đứa nó không hề ưa, nên Thành đã ngập ngừng rất lâu. Thành quá tập trung vào việc phải mở lời như thế nào, nên những biểu cảm trên gương mặt Trấn đều bị nó bỏ qua.

Và khi Thành bắt đầu nhận ra có điều gì đó không đúng ở Hiền Trấn, thì thói quen nói chuyện thô kệch với thằng này đã hại nó một vố rất đau:

- Nay im thế? Mày cứ như mới đi đưa đám về.

Có lẽ Thành cũng không ngờ tới việc Trấn sẽ phát điên lên và lao vào đấm mình. Nó không kịp tránh, quai hàm hứng trọn toàn bộ tức giận từ mu bàn tay Trấn đánh vào. Thành nén đau, xoay người thủ thế, nhưng nó cũng không muốn động thủ. Nó vẫn kịp nghĩ rằng ắt phải có lý do thì Trấn mới đánh nó bất ngờ như thế này. Nhưng mà nghĩ chưa xong thì nó đã ngã chổng vó ra nền xi măng, đau điếng.

Sau khi về nhà và dọa mẹ bằng một bộ dạng không thể thảm thương hơn, Thành lập tức bị ép phải khai đầu đuôi ngọn ngành tại sao nó lại xích mích với bạn lớp trưởng ra nông nỗi này. Và nó không còn lựa chọn nào khác là phải kể hết ra, rằng nó đã đụng xe và bắt đầu cãi nhau liên tục thế nào, rồi đột nhiên Trấn phát hỏa sau một câu đùa tưởng chừng vô thưởng vô phạt ra sao. Thành kể rất hăng say, và nó bắt đầu nói ra cả những suy nghĩ của mình, trái với nỗi lo thằng con mình sẽ giấu cho bằng được những chi tiết quan trọng của mẹ nó.

Cô Hàn im lặng nghe Thành kể, rồi bắt đầu xâu chuỗi những sự việc lại với nhau:

- Tại sao con lại nghĩ Trấn mỉa mai đôi giày của con vào ngày hôm ấy?

- Có lẽ vì con đang đi giày độn? Chứ đâu còn lý do nào khác nữa hả mẹ?

- Nếu bạn chỉ đang hỏi thăm vì thấy con ngã xe thì sao?

- Tại sao mẹ lại cho rằng nó tốt bụng được như thế?

- Bởi vì… - Mẹ nó bật cười - Mẹ nghĩ phản ứng đầu tiên của con đối với một người xa lạ mới bị ngã xe đạp cũng sẽ như vậy thôi, ông tướng ạ. Mắt cá chân chẳng phải là bộ phận người ta quan tâm đầu tiên khi nghe tới cụm từ 'ngã xe đạp' sao?

Thành im lặng. Nó rất muốn cãi lại một cái gì đấy, vì rõ ràng là mẹ nó đang bênh Hiền Trấn, nhưng nó không tìm được điểm gì bất hợp lý cả.

- Con đã thử nói chuyện với bạn về vấn đề này chưa?

- Dạ… suýt.

Thành nhớ mang máng hình như Trấn đã mấy lần muốn gợi lại câu chuyện ngã xe đạp với nó, nhưng tất cả những gì nó nhớ được là đôi giày độn.

- Vậy thì… con nghĩ tại sao hôm nay Hiền Trấn lại nổi giận với con?

Nó mím môi. Quả thực Thành cũng rất muốn biết, nhưng lại không dám hỏi. Nó sợ rằng nỗi lo của nó là sự thật, rằng nó đã nói gì đó khiến người khác tổn thương.

Tiếng chuông điện thoại bỗng vang lên từ lầu dưới. Cô Hàn đành thở dài, vỗ vỗ vai nó:

- Thôi, con đi nghỉ đi. Mẹ sẽ xin cô nghỉ học ngày mai, còn bắt đầu từ tuần sau mẹ sẽ đưa con đến trường đến khi nào chân hồi phục nhé?

- Dạ.

Nhưng buổi tối hôm ấy Thắng Mẫn đã tới bấm chuông cửa nhà Thành, và cô Hàn cảm thấy không có lý do gì để từ chối lời đề nghị chở Thành đến trường của nó:

- Cô cảm ơn con còn không hết, Mẫn à. Cô chỉ lo thằng lỏi này sẽ gây bất tiện cho con thôi.

- Không ạ, cô đừng nói như vậy! - Thắng Mẫn vội xua tay - Xảy ra chấn thương là việc ngoài ý muốn, cháu đương nhiên không thể đứng nhìn.

Chỉ có Thành là cảnh giác nhìn Mẫn. Việc này vốn dĩ đâu có liên quan gì đến nó? Đây là mâu thuẫn cá nhân giữa Thành và Trấn, và từ tuần sau trở đi hai đứa cũng không phải ngồi cạnh nhau nữa cơ mà? Thành chép miệng, chắc thằng này phải thấy nhẹ nhõm lắm mới nhiệt tình sang đây giúp đỡ nó thế này. Yên chí là vậy, nhưng rồi cuối tuần đó của Thành là một cuối tuần mất ăn mất ngủ. Nó chẳng thể hiểu nổi bản thân mình rốt cục là đang cảm thấy thế nào nữa.

Mỗi lần Thành nhắm mắt lại, là gương mặt của Hoàng Hiền Trấn lại hiện ra. Có lúc là giận dữ tột đỉnh, có lúc nó thấy mắt Trấn lại ngân ngấn nước, và có lúc là vẻ bàng hoàng, ngỡ ngàng sau khi thấy nó nằm sõng soài trên đất mà không thể tự đứng dậy. Rồi nó bắt đầu xâu chuỗi lại các sự việc. Nếu như, hôm đầu tiên điều Trấn quan tâm không phải là độ dày của cái đế, mà thật sự là mắt cá chân của Thành thì sao? Và rốt cục thì Trấn đã trải qua việc gì mà một câu lỡ lời của Thành lại có thể khiến nó bùng nổ như vậy?

"Nhưng cậu đi giày cao thế? Mắt cá chân có sợ sưng lên không?"
"Nay im thế? Mày cứ như mới đi đưa đám về."

Thành nhắm chặt mắt, đá tung gối và chăn vì bứt rứt. Nhưng rồi nét mặt của Thành biến chuyển ngay lập tức, nó đưa hai tay khoanh trước ngực:

- Ơ, nhưng việc gì phải thế? Mày cũng chả đá tao què giò rồi đấy thôi?

- Chịu nhé, đi ngủ đây!

Sáng thứ hai, Thắng Mẫn suýt nữa đã hét lên khi thấy gương mặt của Thành lúc nó qua nhà chở thằng này đến lớp:

- Mày mới trét than lên mắt hay sao mà quầng thâm xì thế này?

- Ờ. Tao mất hai ngày để trét đấy, cấm chê.

Cũng may là Thắng Mẫn đến khá sớm, nên chắc nó sẽ chợp mắt được thêm tầm 20 phút. Thành uể oải bước vào lớp, quăng cặp lên bàn rồi gục đầu xuống ngủ.

- Hàn Trí Thành phải không? - Bỗng nhiên Thành nghe thấy tiếng gõ bàn cộc cộc bên tai - Xin chào, tôi là Hoàng Nghệ Chi! Sau này hy vọng chúng ta sẽ hòa thuận với nhau nhé!

- Ờ, tôi cũng hy vọng thế.

Thành biết làm vậy là cực kỳ mất lịch sự, nhưng đầu óc nó hiện giờ rất không tỉnh táo. Nó sẽ tìm cách gỡ gạc lại với Nghệ Chi sau.

- Chắc là đêm qua cậu mất ngủ lắm nhỉ?

- Ờ, cô đến thì nhờ cậu gọi tôi với nhé.

"Cộc cộc". Sau một lúc, tiếng gõ bàn lại vang lên. Thành còn chưa kịp vào giấc, và nó chắc chắn rằng mình chưa nghe thấy tiếng trống trường, nên nó mặc kệ. Nhưng rồi cái tiếng gõ bàn ấy vẫn không có dấu hiệu chấm dứt.

- Mẹ nó?? Tôi đã bảo là…

Thành ngẩng phắt dậy, sẵn sàng để tuôn ra một tràng dài ca thán với Hoàng Nghệ Chi, nhưng khi nó nhìn rõ người trước mặt nó là một người họ Hoàng khác thì cổ họng nó tắt ngúm. Thành trợn mắt.

Nó chưa hề chuẩn bị một tí gì, thậm chí chưa từng nghĩ sẽ phải đối diện với Hoàng Hiền Trấn như thế nào vào ngày hôm nay.

Hiền Trấn đứng trước bàn của Thành, chằm chằm nhìn nó, và tuyệt nhiên không hé môi lấy một lời. Thành bèn đưa tay gãi đầu lấy lệ vì cũng chẳng biết phải mở lời ra sao, nó đảo mắt nhìn từ cửa lớp sang đến bàn giáo viên, chỉ trừ cái người đang nhìn chòng chọc vào mỗi mặt nó.

- Tao…

- Há?! À không không không mày nói tiếp đi! - Trí Thành mừng như bắt được vàng, thấy Trấn khựng lại thì ra sức động viên nó nói tiếp, hoàn toàn không giống ngày bình thường sẽ xảy ra cãi nhau - Tao không có ý định ngắt lời đâu… Ý là… đó! Mày cứ nói đi.

- Ừ thì… Tao… Chuyện là, tao muốn…

- Ê hai đứa chúng mày?! - Cả Trấn và Thành đều giật bắn mình, quay ra cửa lớp thì thấy Lý Long Phúc đang trừng trừng nhìn chúng nó. Thành kêu trời trong lòng, kiểu gì 5 giây nữa Kim Thắng Mẫn cũng sẽ chạy tới cho mà xem.

5… 4…

Thành đứng phắt dậy, ôm hai bên vai Trấn và quay người thằng này hướng trở lại về phía nó:

- Nhanh lên mày! Trước khi thằng Mẫn nó đến!

- Ơ, tao…

Trấn trố mắt nhìn nó, trông rất hoảng loạn, còn Thành thấy Trấn cứ ngắc ngứ như vậy thì lại càng bực. Chẳng hiểu sao nó có cảm giác, điều Hiền Trấn sắp sửa nói đây sẽ là cây kìm gỡ gạc những khúc mắc trong lòng nó.

3…

- Tao chỉ muốn nói là… X…

2…

Thành càng sốt ruột, siết vai Trấn mạnh hơn:

- Mày cứ nói đi!

1…

- X… X-xắp vào lớp rồi đấy! Tao thấy mày ngủ nên kêu mày dậy.

- Sao đấy Phúc? Có chuyện gì?!

Thắng Mẫn hạ cánh ở cửa lớp ngay khi Trấn quay về chỗ ngồi. Nó quay sang nhìn Phúc, quay sang nhìn Thành, rồi nhíu mày. Hình như hai thằng này vừa mới thấy ma.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net