VIII ( Chương 351-400 )

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 165: Sơn vũ dục lai (Trung)

Đi hết hoàng kim chi lộ, vừa đặt chân lên tế đàn bỗng truyền một cảm giác lạ thường. Chỉ nhìn thấy trước mặt, chính giữa tế đàn, nằm trên bệ đá cổ với những thượng cổ chú văn dị thường. Những dòng chú văn này giống như cósinh mạng, múa lượn quanh tòa tháp nhỏ màu đen huyền nằm bên trên.

Luồng khí quỷ dị mà Tinh Hồn cảm giác được chính là phát ra từ tòa tháp này: Tử linh yêu tháp. Thượng cổ cấm chế mạnh mẽ đến vậy thế mà vẫn không thể trấn áp được yêu khí của tòa tháp.

Khi Tinh Hồn bước tới gần bệ đá cổ, thì bỗng trong không gian Huyền tiên các xuất hiện một cảm giác rung động. Chính là của Phượng hoàng cổ cẩm. Tinh Hồn liền khu động niệm lực, lấy ra Phượng hoàng cổ cầm từ Huyền tiên các.

Chỉ thấy Phượng hoàng cổ cầm kim quang đại thịnh, đồng thời Tử linh yêu tháp hắc quang cũng bộc phát, giống như là đang cộng hưởng với Phượng hoàng cổ cầm vậy. Chưa bao giờ Tinh Hồn cảm giác được uy lực của Phượng hoàng cổ cầm kinh khủng đến như vậy.

Cảm giác như một đầu viễn cổ thần thú trỗi dậy, khiến cho chúng sinh sợ hãi mà quỳ bái. Giữa thiên ngoại bỗng cuồng phong tán loạn, thiếu điều muốn cuốn bay luôn cả Tinh Hồn. Ngay lúc đó, trong đầu hắn tự nhiên vang lên một giọng nói, thanh âm này vừa lạ vừa quen.

Không hiểu sao Tinh Hồn lại hành động theo những lời này. Trích ra một giọt tinh huyết bắn vào không gian. Giọt tinh huyết bay xuyên qua thượng cổ chú văn, xâm nhập vào Tử linh yêu tháp.

Cả không gian rung chuyển dữ dội, vài giây sau thì trở lại bình thường. Uy tháp chấn nhiếp từ Phượng hoàng cổ cầm và Tử linh yêu tháp cũng đã biến mất, trở lại với dáng vẻ bình thường. Hai kiện thần khí rơi vào tay Tinh Hồn, nó vào người hắn một cảm giác rất đỗi quen thuộc, giống như là đồng mệnh tương liên vậy.

Tử linh yêu tháp, đối với địch nhân là một nỗi kinh hoàng, nhưng đối với chủ nhân của nó thì lại là một vật đại bổ. Mỗi khi tu luyện, Tử linh yêu tháp không ngờ xuất ra linh khí, so với linh khí thiên địa còn muốn tinh thuần hơn gấp mấy lần, tu vi của chủ nhân Tử linh yêu tháp vì thế mà tăng trưởng rất nhanh.

Chỉ vừa mới tiếp xúc thôi mà Tử linh yêu tháp đã truyền vào thân thể hắn một cỗ linh lực tinh thuần, trong chốc lát thực lực Tinh Hồn lại nâng cao thêm một bậc. Nếu như mỗi ngày luyện hóa linh lực của Tử linh yêu tháp, chỉ sợ chỉ vài ba tháng sau, Tinh Hồn sẽ đột phá Hợp đạo trung kỳ.

Có điều hiện giờ vẫn chưa có thời gian để làm việc này. Bởi vì sau khi rời khỏi Tử vong chi địa, Tinh Hồn còn phải cùng với Phượng Cửu đi Đông hải Đông Ly thánh cảnh để giải phong ấn cho Uy lam thanh long, tiếp đó là đi đón hai đầu sủng vật Tiểu Bằng và Tiểu Hắc hiện đang ở trong Ma thú sơn mạch, giải quyết đại sự ở Lang Gia thành... thế nên việc tu luyện tạm thời phải gác qua một bên.

Đã hoàn thành xong lịch lãm ở Tử vong chi địa, bây giờ cũng nên rời khỏi đây thôi.

Bước ra bên ngoài, quả nhiên quỷ mị Tà Phong còn đang đứng đợi Tinh Hồn. Nhìn thấy Tinh Hồn, ánh mắt của quỷ mị Tà Phong rực sáng lên. Ước muốn của những kẻ lịch lãm Tử vong chi địa chính là muốn nhìn thấy được huyền cơ ẩn chứa trong Địa ngục tháp. Cho dù hắn đã là người thiên cổ, chỉ là một vong linh còn tồn tại nhờ thần lực của Địa ngục tháp, nhưng chưa bao giờ quên đi mong mỏi được chứng kiến huyền cơ này.

- Ngươi... tiếp nhận được huyền cơ rồi sao?

Tinh Hồn gật đầu, sau đó lấy ra Tử linh yêu tháp để cho quỷ mị Tà Phong quan sát. Tuy rằng Tinh Hồn không ưa thích thì tên này, nhưng dù sao vẫn có chút đồng cảm đối với hắn. Hơn nữa, Tử linh yêu tháp đã được tích huyết nhận chủ, chỉ cần cảm giác được tà niệm thì tùy thời có thể thu lại bất cứ lúc nào.

Chỉ thấy quỷ mị Tà Phong nâng niu Tử linh yêu tháp, quan sát vô cùng tỉ mỉ, không bỏ qua một chi tiết nào. Khi hắn truyền nguyên lực vào, cảm giác được tồn tại bên trong Tử linh yêu tháp là một nguồn sức mạnh khổng lồ và vô hạn, dường như có thể tiêu hủy mọi thứ.

Sau khi xem xong thì quỷ mị Tà Phong liền hoàn trả Tử linh yêu tháp lại cho Tinh Hồn. Bỗng hắn tháo đi lớp khăn đeo trên mặt. Nhìn tên này cũng anh tuấn phi phàm, nhưng có nét gì đó hơi u sầu. Có lẽ là bởi vì người mà hắn yêu thương trước đây.

- Huyền cơ được phá giải cũng chính là lúc ta biến mất khỏi thế gian này. Trước khi biến mất, ta muốn nhờ ngươi một chuyện.

Quỷ mị Tà Phong ánh mắt trầm luân nhìn Tinh Hồn, nói tiếp:

- Ngươi hãy đem thanh kiếm này đến Thiên Băng đại lục, cách Bắc Hành thành hai trăm dặm chính là nơi mà thê tử ta an nghỉ. Hy vọng ngươi, có thể giúp ta hoàn thành nguyện vọng cuối cùng này.

Trước mặt Tinh Hồn hiện giờ vốn đã không còn bóng dáng của quỷ mị Tà Phong nữa, mà chính là một thanh kiếm màu xanh, chính là một kiện pháp bảo bán thần khí tồn tại trong truyền thuyết. Có lẽ nó chính là pháp bảo bổn mạng của quỷ mị Tà Phong.

Nắm chặt thanh kiếm trong tay, bỗng trong đầu Tinh Hồn hiện ra một dòng hồi ức. Đó chính là hồi ức của quỷ mị Tà Phong. Tên thật của hắn là Mông Võ Tiên, tu vi Chí tôn thần tồn tại trong truyền thuyết, mất năm một một ngàn sáu trăm tuổi trong chuyến lịch lãm Tử vong chi địa. Thanh kiếm đang nằm trong tay Tinh Hồn gọi là Bích thủy kiếm.

Một đời hào kiệt như vậy, rốt cuộc lại vẫn lạc tại nơi này, thật khiến cho người ta cảm thấy nuối tiếc. Nắm chặt Bích thủy kiếm trong tay, Tinh Hồn bỗng nói lớn:

- Mông Võ Tiên, ta nhất định sẽ hoàn toàn nguyện vọng này của ngươi.

Dường như cảm ứng được lời khẳng định chắc nịch của Tinh Hồn, Bích thủy kiếm đột nhiên rung lên, viên ngọc gắn giữa kiếm lóe lên, một cỗ linh lực truyền vào thân thể Tinh Hồn. Có lẽ đây chính là báo đáp mà Mông Võ Tiên trả cho Tinh Hồn.

Cảm nhận được điều này, Tinh Hồn đương nhiên cũng không ngần ngại mà tiếp nhận. Lâp tức ngồi xuống, vận chuyển Hỗn nguyên thiên thần quyết không ngừng luyện hóa. Cỗ linh lực này so với linh khí mà Tử vong yêu tháp vừa này tựa hồ không hề thua kém, trong chốc lát khiến cho tu vi Tinh Hồn phát triển cực nhanh.

Nửa giờ sau, cuối cùng cũng đã luyện hóa xong cỗ linh lực này. Tuy rằng vẫn chưa thể đột phá Hợp đạo trung kỳ, nhưng Tinh Hồn đã lờ mờ cảm giác được bình cảnh rồi. Ngày có thể phá bỏ bình cảnh đã không còn xa nữa.

Áp chế sự vui mừng trong lòng, Tinh Hồn liền thu lại Bích thủy kiếm vào trong Huyền tiên các. Chuyến đi Tử vong chi địa này thu lại cho Tinh Hồn rất nhiều lợi ích. Không chỉ tu vi đột phá, mà còn thu được Ngọc Hoành, Thiên thư địa ngục đạo và Tử linh yêu tháp. Đây chính là thiên đại kỳ ngộ rồi, không phải kẻ nào cũng có thể làm được.

Bỗng nhiên không gian rung chuyển dữ dội, giống như là đang muốn sụp đổ vậy. Tử linh yêu tháp chính là vật quan trọng nhất ở đây, nếu đem so sánh với tâm nhãn đại trận cũng không khác biệt là bao. Khi vật chủ đã được lấy đi thì nơi này cũng không còn lý do để tồn tại nữa.

Một luồng quang tráo bao phủ lấy thân thể Tinh Hồn, chính là một cái Truyền tống trận để đưa hắn rời khỏi nơi này. Ầm một tiếng, mọi thứ đã hoàn toàn sụp đổ, trở thành một đám hỗn độn. Tử vong chi địa hoàn toàn biến mất khỏi thế gian này.

********* Quyển 3: Ma chi quân vương ********* Người đọc có tâm thì like !

Ánh dương ấm áp sửi ấm vạn vật. Cơn gió thổi qua, mang theo hương vị của đất trời. Khi Tinh Hồn mở mắt ra thì thấy mình đã xuất hiện ở bên ngoài rồi. Chính là Huyền thiên giới. Khiến cho hắn kinh ngạc là, không chỉ có một mình hắn sống sót, nhìn quanh cũng có hơn năm mươi người còn sống.

Mười đầu yêu vương mà Tinh Hồn thu phục trước đây không mất một tên nào, hơn nữa tu vi đại tăng, xem ra thu hoạch không hề nhỏ. Còn có Long tộc đệ tử nữa, bọn họ cũng không mất đi người nào. Xem ra bọn họ đã nghe lời cảnh báo của Tinh Hồn, không tiến sâu thêm vào bên trong nữa nên mới có thể bào toàn được lực lượng. Số còn lại đều là võ giả nhân tộc. Bọn họ tu vi cũng trưởng thành rất nhiều so với trước đây.

Nhưng đó không phải là điều quan trọng, mà chính là, Tinh Hồn và những kẻ còn sống sót rời khỏi Tử vong chi địa đang bị bao vây bởi vô số cường giả đang đứng ở đợi ở bên ngoài. Võ giả nhân tộc nhận thức được thế lực của mình, lập tức trở về lại. Chỉ là sau đó bọn chúng còn sống sót hay không thì vẫn chưa thể biết được. Nhìn cái không khí ở đây, một trận đại chiến sắp diễn ra là điều không thể tránh khỏi rồi.

Sau khi võ giả nhân tộc trở về thế lực của mình, phía trung tâm chỉ còn lại khoảng chừng hơn hai mươi người. Đó chính là Tinh Hồn và mười đầu yêu vương thuộc hạ của hắn, Long tộc đệ tử. Tuy rằng đã giấu đi khí tức, nhưng trước mặt những cường giả đang có mặt ở đây, đặc biệt chính là thế lực của Thiên Phong quốc, không nhìn thấy tung tích của Trịnh Thần Không đâu, nghĩ rằng Trịnh Thần Không đã gặp chuyện không may, sớm đã nổi giận lôi đình rồi. Bây giờ lại cảm nhận được khí tức của Long tộc và Yêu tộc nữa, sát khí nổi lên, muốn lao lên đồ sát một trận.

Chương 166: Sơn vũ dục lai (Hạ)

Lần này, mỗi một thế lực đều bỏ ra một số lượng thiên tài đệ tử để lịch lãm Tử vong chi địa, thế nhưng khi Tử vong chi địa đóng lại thì đa số đều bỏ mạng tại trong đó, một hai người còn sống sót đã là khá lắm rồi. Cứ nhìn mà xem, ngay cả đệ nhất thiên tài – thái tử Trịnh Thần Không mà còn tán thân, cũng đủ biết rằng Tử vong chi địa hung hiểm biết nhường nào.

Tất nhiên việc Trịnh Thần Không sớm đã rời khỏi Tử vong chi địa, ngoại trừ Tinh Hồn ra thì không ai biết cả. Và có lẽ bọn chúng cũng không ngờ được rằng, kẻ lúc trước độ kiếp Thần hoàng cảnh kia lại chính là Trịnh Thần Không. Bởi vì hiện giờ Trịnh Thần Không đang bắt đầu tập trung tu luyện thiên thư Địa ngục đạo, nếu như mà chỗ này xảy ra một cuộc chiến, Đế hồn đỉnh chắc chắn sẽ không để hắn bị ảnh hưởng bởi cuộc chiến này.

Việc Trịnh Thần Không không thể rời khỏi Tử vong chi địa, có thể loại trừ một nhân vật thiên tài đỉnh cấp như vậy, ai nấy trong lòng đều hết sức vui mừng. Bọn họ liền quay sang hỏi những đệ tử đã vượt qua hung hiểm tại Tử vong chi địa:

- Lúc trước còn ở trong bí cảnh, ngươi có nhìn thấy Trịnh Thần Không không?

Có tên thì lắc đầu đáp:

- Bên trong đó rất nguy hiểm, quỷ khí bao trùm mọi nơi, ngoại trừ Tử linh yêu thú, Tử linh ma vật ra thì không còn thứ gì khác. Thế nên đệ tử chỉ tu luyện ở phía bên ngoài, không có dám tiến sâu vào bên trong. Thái tử Trịnh Thần Không mạnh mẽ đến như vậy, chắc chắn đã vào sâu bên trong, chết cũng không có gì là lạ.

- Phải đấy. Đệ tử đã từng nhìn thấy hắn một lần, suýt chút nữa là bị hắn giết luôn rồi. May mắn tổ tiên phù hộ nên mới còn sống tới bây giờ.

- .........

Tên nào tên nấy đều lắc đầu ngao ngán. Đa số những tên còn sống đều là những tên chết nhát, yếu bóng vía. Chỉ dám hoạt động bên ngoài vùng phụ cận, nhưng thu thập cũng không phải là ít. Một số người may mắn còn thu được một số linh đan diệu dược nữa, coi nhu cũng không tồi.

Chấp sự thấy vậy cũng thở dài một tiếng. Đi chuyến này, lỗ nhiều hơn là lời. Lại quay sang nhìn bên Thiên Phong quốc, thấy bọn họ giận dữ đến như vậy liền sinh tâm ý muốn thoái lui. Kẻ đầu tiên lên tiếng chính là Thiên Long thần điện:

- Các vị, bí địa cũng đã đóng lại. Thiên Long thần điện chúng ta không còn lí do gì để ở lại nữa, đành cáo biệt tại đây vậy.

Có người thứ nhất lên tiếng, thì đương nhiên có người thứ hai mở lời:

- Bạo Tuyết đế quốc cũng nên rời khỏi rồi. Cáo biệt các vị bằng hữu.

- Ngạo Kiếm thần điện chúng ta rút lui trước vậy.

- Lôi kiếm tông...

- Tiêu sơn phái...

Ai nấy đều muốn chuồn đi trước. Dù sao đây cũng là lãnh địa của Thiên Phong quốc, bọn họ mà nổi giận lên, ai mà biết được sẽ làm ra chuyện động trời gì.

Và đương nhiên, Thiên Phong quốc há có thể để bọn họ đi dễ dàng như vậy được. Chỉ thấy lão giả thân vận hoàng bào, râu tóc bạc phơ, trên người tỏa ra khí áp kinh người, tu vi chỉ sợ đã sớm vượt qua Đấu thần kỳ rồi. Chỉ thế gân xanh trên đầu lão nổi lên, ánh mắt chi chít gân đỏ, quát lớn một tiếng, mang theo uy áp cường giả Chủ thần cảnh:

- Đừng hòng rời khỏi đây một bước. Kẻ nào dám rời đi, Trịnh Sỹ Tiêu ta sẽ giết chết tên đó.

Lời nói đầy uy hiếp, vang vọng trong thiên địa. Câu này chính là muốn nói, trừ phi lão cho phép thì mới được đi, còn làm trái thì chính là chết. Ở đây có không ít cường giả, tu vi so với lão cũng không hề kém hơn. Ý tứ như vậy, làm sao không nổi giận cho được.

Một trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện tu vi Chủ thần cảnh không hề thua kém gì Trịnh Sỹ Tiêu kia, bước lên trước một bước, hừ lạnh một tiếng, ngạo nghễ đáp trả:

- Trịnh Sỹ Tiêu, đừng tưởng rằng nơi này là của Thiên Phong quốc các ngươi thì muốn làm gì thì làm. Ở đây có nhiều người như vậy, muốn rời đi, ngươi có thể ngăn cản được sao? Đừng cho rằng chúng ta sợ Thiên Phong quốc các ngươi, chỉ là muốn cho các ngươi chút thể diện thôi. Muốn chiến sao? Ngạo Kiếm thần điện chúng ta không ngán.

Quan hệ giữa Thiên Phong quốc và Viêm Dương quốc từ rất lâu đã không hề tốt đẹp gì. Mặc dù Ngạo Kiếm thần điện và Viêm Dương quốc không chút can hệ gì với nhau, nhưng một khi chiến tranh giữa Thiên Phong quốc và Viêm Dương quốc xảy ra, Ngạo Kiếm thần điện cũng sẽ không đứng một bên nhìn. Và đặc biệt là, Ngạo Kiếm thần điện cũng rất ngứa mắt đối với thái độ của Thiên Phong quốc. Muốn đánh thì đánh, chưa biết mèo nào cắn miểu nào đâu.

Thiên Long thần điện đồng tâm trạng với Ngạo Kiếm thần điện, chẳng hề ưa thích Thiên Phong quốc, trưởng lão đứng đầu cũng lên tiếng bậc lại:

- Nếu Thiên Phong quốc đã nói như vậy, lão phu Tàng Khôn Trí dẫn đầu Thiên Long thần điện toàn lực nghênh chiến.

Đã có hai phương thế lực lên tiếng, những môn phái nhỏ lẽ liền đứng về phía bên họ. Thiên Hồng đại lục Tây Hàn quốc và Lưu Sa thần điện một mực im lặng, chỉ là phần nào nghiêng về thái độ làm việc của Ngạo Kiếm thần điện và Thiên Long thần điện. Còn Bạo Tuyết đế quốc vốn đã có hiệp ước ngầm với Thiên Phong quốc nên đương nhiên là trợ giúp cho họ rồi.

Trịnh Sỹ Tiêu vốn là trưởng bối của Trịnh Thần Không, cùng chi nhất mạch với Trịnh Thần Không, thế nên không nhìn thấy Trịnh Thần Không thì đã không còn quan tâm đến hậu quả như thế nào rồi. Nếu như lão nguyện ý để những người ở đây rời đi, sau khi trở về, Đế quân và Đế hậu chắc chắn cũng không để yên chuyện này, thậm chí còn trách phạt lão rất nặng, mất đi tính mạng của là không có khả năng. Vậy nên phải làm thật tốt chuyện này, sau này sẽ còn dễ bề ăn nói.

Trịnh Sỹ Tiêu xuất ra khí thế Chủ thần cảnh hậu kỳ, khí thế xông tận mây xanh, quả thật rất chấn kinh. Chỉ thấy lão cao ngạo đáp:

- Nếu các ngươi đã nói như vậy, thì còn đợi gì nữa mà không tiếp lão phu vài chiêu.

Nói rồi, Trịnh Sỹ Tiêu vận chuyển nguyên lực, linh khí thiên địa như hội tụ vào người lão, trên tay từ lúc nào đã xuất hiện một thanh kiếm màu vàng, nguyên lực tập trung vào thân kiếm, tạo thành một kiếm linh dài đến nghìn trượng, trảm một đường xuống vị trí Ngạo Kiếm thần điện:

- Kiếm vũ phong ma.

Một kiếm trảm xuống, tựa hồ như xé rách thiên địa thành hai mảnh. Trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện đã có chuẩn bị từ trước, đối với tuyệt chiêu của Trịnh Sỹ Tiêu không hề tỏ ra sợ hãi. Trên tay lão cũng đã xuất hiện một thanh kiếm, so với Trịnh Sỹ Tiêu không hề thua kém:

- Để lão phu cho ngươi xem kiếm pháp của Ngạo Kiếm thần điện. Ngạo thiên kiếm quyết đệ nhất thức – Kiếm ngạo hoành không.

Bảo kiếm của lão ta toàn thân sáng rực lên, uy lực không ngờ so với Kiếm vũ phong ma của Trịnh Sỹ Tiêu còn mạnh hơn một phần. Ngạo thiên kiếm quyết chính là đỉnh cấp võ kỹ trấn phái của Ngạo kiếm thần điện, uy lực cực kỳ mạnh mẽ, từ lâu đã vang danh thiên hạ.

Chỉ thấy trong sát na, cương mang tứ phương quét đến, kiếm cương chói mắt không gì sánh được, tựa hồ phát ra quang mang vạn trượng, một kiếm đâm mạnh vào kiếm linh của Trịnh Sỹ Tiêu, nhất thời kiếm linh xuất hiện vô số đường nứt nẻ như mạng nhện, đồng thời uy lực không hề thuyên giảm, nhắm thẳng vào ngực của Trịnh Sỹ Tiêu mà đâm tới.

Không ngờ trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện lại có thể đơn giản hóa giải tuyệt chiêu của Trịnh Sỹ Tiêu như vậy, thật khiến cho những người ở đây mở rộng tầm mắt. Trịnh Sỹ Tiêu nộ hỏa bốc lên, nguyên lực trong đan điền vận chuyển, lại xuất ra một kiếm, khí thế mãnh liệt như thái sơn:

- Phần thiên kiếm điển – Liệt diễm tam liên kích.

Chỉ thấy Trịnh Sỹ Tiêu chớp mắt tung ra ba kích, trong thiên địa ầm ầm tiếng nổ vang, chấn động mãnh liệt như núi lửa bạo phát ngập trời, cương kình bụi mảnh gào thét kích xạ bốn phương tám hướng.

Ầm một tiếng, trong sát na, hai đạo nhân ảnh từ khoảng không bay về hai hướng, chính là Trịnh Sỹ Tiêu và trưởng lão Ngạo Kiếm thần điện. Nhìn sắc mặt của Trịnh Sỹ Tiêu có chút hơi tái nhợt, khóe miệng xuất hiện một tia máu, còn vị trưởng lão kia thì khá hơn một chút. Xem ra Trịnh Sỹ Tiêu đã kém hơn người kia rồi.

Trịnh Sỹ Tiêu tức giận, quát lớn:

- Các ngươi đứng đây làm gì nữa, lập tức tiến lên giết hết bọn chúng cho lão phu.

Lão vừa nói vừa lấy ra một viên linh đan uống vào, sau đó dẫn đầu đoàn quân Thiên Phong quốc, khí thế như thiên quân nhất phá, muốn tiêu tất cả những kẻ đối địch ở đây. Ngạo Kiếm thần điện và Thiên Long thần điện không một chút sợ hãi, cũng ra lệnh cho toàn quân chuẩn bị nghênh chiến.

Tinh Hồn đứng bên dưới quan sát cuộc chiến, lần này xảy ra hỗn loạn như vậy cũng là một chuyện tốt. Nhân diệp nhận diện một phần lực lượng của các đại thế lực. Bỗng ngay lúc đó, Tinh Hồn phát hiện xuất hiện một cỗ khí tức cực đại xuất hiện.

Tinh Hồn đã đột phá Hợp đạo kỳ, đối với nhận thức các cao thủ Đấu thần kỳ đã có thể dò xét được. Luồng khí tức cực đại kia xuất hiện từ năm người, mà năm người này đều là cường giả Thượng thần cảnh. Bốn người Thượng thần cảnh sơ kỳ cực hạn, một người Thượng thần cảnh trung kỳ cực hạn.

Lại nói những cường giả ở đây, mạnh nhất cũng chỉ là Chủ thần cảnh hậu kỳ đỉnh phong mà thôi, mỗi phương thế lực lại không có quá ba người có tu vi Chủ thần cảnh. Đương nhiên chỉ là tùy thời xuất đi chứ chưa chân chính xuất hiện, nhưng như thế cũng là quá khủng khiếp rồi.

Không ngờ những người sắp tới lại có tu vi vượt trội hơn rất nhiều, đại cường giả Thượng thần cảnh. Cường giả Đấu thần kỳ bình thường giống như thần long thấy đầu không thấy đuôi, không ngờ lần này xuất hiện nhiều đến như vậy. Thế lực sắp tới, xem ra là một tồn tại vô cùng kinh khủng, chỉ sợ vượt qua cả tứ đại đế quốc và tứ đại thần điện rồi.

Ngay khi cuộc hỗn chiến sắp xảy ra, thì một giọng nói uy nghiêm từ giữa thiên địa vang vọng đến:

- Lập tức dừng tay lại cho lão phu.

Đồng thời ở giữa lòng cuộc chiến có năm bóng người xuất hiện, khí thế mạnh mẽ đến cực điểm, chỉ một cái phất tay đã đẩy lùi toàn bộ những cường giả ở đây. Nhìn bọn họ ăn mặc rất đạm bạc, nhưng lại mang đến cho người ta cảm giác không thể sánh được. Đây mới chân chính là cường giả.

Người có tu vi Thượng thần cảnh trung kỳ trên tay cầm một tấm hoàng kim ngọc bài, đứng giữa không trung. Không hiểu vì sao, tất cả những người ở đây, bao gồm cả Tinh Hồn cũng không thể nhìn rõ được khuôn mặt của năm người này. Chỉ cảm nhận được, ánh mắt của bọn họ vô cùng cao ngạo, khinh thường tất cả mọi thứ, lãnh đạm nói:

- Ý chỉ từ Thiên cung, toàn bộ quỳ xuống lĩnh lệnh.

Ai nấy đều kinh hoảng quỳ rạp xuống mặt đất, một cái ngẩn đầu cũng không dám. Không chỉ bởi vì uy áp cực mạnh của bọn họ, mà còn bởi vì hai chữ "Thiên cung" mà người vừa rồi lên tiếng. Bởi vì năm người của bọn họ đến từ thế lực đỉnh phong nhất Huyền thiên giới – Vô thượng thiên cung, thế lực lãnh đạo toàn thiên hạ.

Tinh Hồn vừa nãy cảm nhận được khí tức của bọn họ đã lập tức trốn vào Hoành thiên bí cảnh. Hắn không dám trốn vào Huyền tiên các là bởi vì, Huyền tiên các bây

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net