Chương 084: Thẻ nhiệm vụ, lão đại 666

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Edit: MAC

【What đờ heo! ! ? ? 】

【Cái camera này giấu sâu như vậy, chẳng lẽ là...】

Sau khi tìm ra vị trí của camera, Nam Diên trực tiếp đi đến đống đá đối diện dùng chân chúng ra xa, ánh mắt đảo qua rồi nhặt một hòn đá từ bên trong lên.

Viên đá kia nhìn bình thường như bao cục đá khác, thậm chí còn bao phủ một lớp rêu mỏng.

Nam Diên nhặt cục đá lên ném xuống đất.

Viên đá trông rắn chắc lập tức bể đôi.

Một tấm thẻ được gấp đôi có kích thước bằng lòng bàn tay rơi từ trong ra.

Tổ tiết mục: ...

Thẻ nhiệm vụ số 5 được giấu kỹ nhất trong tất cả các thẻ nhiệm vụ, nhưng giờ xem đi, cái thẻ này đã bị khách mời tìm thấy trong vòng chưa đầy hai giờ.

Mệt tim, không muốn nói chuyện.

Những fan cứng của chương trình trong phòng phát sóng trực tiếp á khẩu, trong khi những người xem khác thì liên tiếp gõ 666.

【Lão đại 666, hình như tôi lại nghe thấy tiếng vả mặt, bốp bốp chát chát, vang ghê ~】

【Lão đại 666, các nhóm khác vẫn đang tìm túi gấm, boss đã trực tiếp tìm được thẻ nhiệm vụ】

【Lão đại 666, đội ngũ chương trình thật tuyệt, sao nghĩ ra cách giấu thẻ nhiệm vụ trong đá hay vậy? 】

【Lão đại 666, xin ngài hãy giải thích manh mối làm sao tìm thấy thẻ nhiệm vụ thế ạ? 】

Nam Diên cất thẻ nhiệm vụ nghênh ngang rời đi.

Người quay phim cho cận cảnh ở mặt đất.

Viên đá nhân tạo bị đập vỡ làm đôi nằm trơ trọi trên mặt đất không người quan tâm vô cùng thê lương.


"Đây không phải đường về." Đạo diễn quay phim nhìn phương hướng Nam Diên đi thấp giọng nhắc nhở.

Nam Diên quay đầu lại, đôi mắt sáng rỡ cùng khuôn mặt xinh đẹp hướng về phía ống kính, khóe miệng khẽ nhếch, "Đường này gần hơn, lần này không vội, tôi đi từ từ."

Vừa rồi vì muốn tìm túi gấm nên phải đi đường lòng vòng, giờ


【A a a a đây là nụ cười tà mị trong truyền thuyết!】

【 awsl*! Nụ cười của lão đại như mũi tên đâm xuyên tim tôi rồi!】


awsl: (A wǒ sǐle) cảm thán trước một thứ gì đó tuyệt vời, dễ thương hay xinh đẹp, kiểu như "cưng xỉu", "ngọt xỉu"


Mấy thành viên tổ tiết mục đi theo Nam Diên, quả nhiên mới đi được một nửa thời gian lúc trước đã quay trở lại!

Đạo diễn quay phim vô cùng tò mò hỏi cô: "Làm sao cô xác định được phương hướng thế? Hầu hết khả năng định hướng của người bình thường dù tốt đến đâu cũng sẽ không thể tìm ra vị trí của từng túi gấm một cách chính xác như vậy."

Nam Diên: "Tôi không phải người bình thường."

【Nhân lão đại: Tôi không phải người thường, tôi là thần, hahahaha】

Đạo diễn cạn lời, chỉ có thể giơ ngón tay cái lên.

Nam Diên nhìn về phía trước, lười biếng ngáp, "Tôi ngửi thấy mùi thơm của vịt quay, có lẽ Cố lão sư nướng xong rồi."

【Điểm quan trọng: Bởi vì Cố lão sư nghiêm khắc chấp hành mệnh lệnh 20 phút trở một lần!】

Cố Thanh Lạc bên này vừa nướng vịt vừa nhìn vào rừng cây.

Cuối cùng cũng thấy đoàn người xuất hiện, ánh mắt của anh hơi sáng lên, trực tiếp dừng trên người Nam Diên.

Anh nhìn chằm chằm vài giây mới chuyển sang chỗ khác.

Nam Diên vừa mới đến gần, anh đã lập tức nói: "Vịt quay rất tốt, không bị cháy."

【 a a a đáng yêu quá, nhóc con đang mong được khen ngợi kia kìa, Nhân Ngải mau khen anh ấy đi! 】

Nam Diên gật đầu, như khán giả mong muốn, cô khen: "Làm tốt lắm."

Khóe miệng của Cố Thanh Lạc cong lên, "Sắp ăn được rồi."

【 Tôi nhìn nhầm rồi phải không, Lạc Lạc cười? 】

【A a a ah, anh nhà cười thật dễ nhìn! 】

Nam Diên vẫn luôn không biết trong ba lô của Cố Thanh Lạc có gì, nhưng rất nhanh cô đã biết.

Cố Thanh Lạc lấy ra một chiếc khăn trải bàn và một bộ đồ ăn bằng sứ Thanh Hoa tinh xảo từ trong ba lô của mình.


Bộ đồ ăn từ bàn con sang đĩa rồi đến bát, rồi đến dao, nĩa, thìa và đũa, rất đầy đủ.

Khăn trải bàn được trải ra, những ngón tay mảnh khảnh và xinh đẹp của người đàn ông sắp xếp từng bộ đồ ăn, bát đặt trước mặt anh, đĩa đặt trước mặt Nam Diên, khay đựng đặt ở giữa.

"Cô muốn dùng đũa hay nĩa?" Anh ngẩng đầu hỏi.

Nam Diên hơi nhướng mày, "Hả? Cho tôi dùng?"

"Đồ mới cả, tôi chưa dùng bao giờ." Anh giải thích.

Nam Diên từ chối lòng tốt của anh, "Không cần phiền phức như vậy."

Nói xong, cô giơ thanh gỗ có vịt quay lên, gắp một con vịt quay đặt vào đĩa mà Cố Thanh Lạc đã bày ra, con còn lại trực tiếp đưa lên miệng.

Nam Diên cắn một ngụm, một miếng thịt lớn phần ức vịt cả thịt và da được tách ra.

Cô đói đến mức có thể ăn thịt cả một con voi.

Điểm này của người thường thật phiền, năng lượng tiêu hao quá nhanh.

Tướng ăn của cô gái hào phóng nhưng lại không thô tục.

Cố Thanh Lạc nhìn chằm chằm cô vài giây rồi im lặng.

【Hình như Cố Thanh Lạc bị hình ảnh ăn uống của đại boss doạ sợ rồi? ]

【Tôi cũng sợ! 】

【Là ai nói Nhân Ngải là con chó trà xanh? Rõ ràng thanh lệ thoát tục như thế! 】

Cố Thanh Lạc nhìn con vịt trên bàn, yên lặng cầm dao nhỏ tách thịt vịt.

Nam Diên một bên gặm vịt, một bên nhìn anh cắt thịt vịt với thủ pháp kì lạ.

Khi cô ăn hết, Cố Thanh Lạc mới xử lý xong vịt và chuẩn bị ăn.

Nam Diên nhìn chằm chằm vào miếng vịt quay đã được xử lý trên đĩa.

【A a a anh nhà mau ăn đi, con nhỏ kia đang thèm thuồng miếng thịt trong đĩa của anh đó!】

【Cười ngất, bởi vì ánh mắt của lão đại dường như đang tỏa sáng nhìn chằm chằm vào con vịt!】

【Lão đại ăn khoẻ ghê!】

【Thần tiên giá trị nhan sắc Cố Thanh Lạc: Ông đây không đẹp bằng con vịt quay hả?】

Cố Thanh Lạc bưng đĩa lên, động tác ăn rất tao nhã.

Có lẽ nhận thấy ánh mắt người đối diện, anh ngước mắt lên ngập ngừng hỏi: "Cô... chưa no à?"

【Lão tử vì vẻ mặt của Cố Thanh Lạc mà cười liệt!】

【Hình tượng nam thần cao lãnh của Cố Thanh Lạc bị sụp đổ, ha ha ha ha ha】

Nam Diên vô cảm nhìn anh, có phần nhớ những ngày ở bên A Thanh.

Khi đó hai người cùng nhau ăn cơm, chỉ cần cô liếc mắt nhìn, A Thanh đã bưng hết thức ăn đến trước mặt cô.

Nhưng mà nhóc con trước mặt này, cô nhìn chằm chằm một lúc lâu cũng không có ý định mời cô ăn.

Ngay khi Nam Diên cảm thấy rằng nhóc con này không hiểu chuyện, Cố Thanh Lạc liền có động tác.

Anh lấy một chiếc nĩa sạch, đặt miếng thịt vịt chưa động lên, để trước mặt đồng đội.

Nam Diên hơi sửng sốt, nhìn đối phương lạnh nhạt mà ánh mắt sáng ngời, cô thất thần trong chốc lát.

Cô cụp mắt, đẩy đĩa thức ăn qua, thản nhiên nói: "Tôi no rồi, anh cứ ăn đi."

Nói xong, cô lấy trong túi xách ra một túi bóng, đứng dậy rời đi.

Người quay phim vội vàng muốn đứng lên đã bị cô ngăn lại, "Không cần đi theo, nghỉ ngơi đi, tôi đi một chút sẽ về."

Nam Diên thật sự rất nhanh đã trở lại, trên tay còn cầm một túi quả dại.


Nam Diên rửa sạch quả dại, đặt lên đĩa, đẩy tới trước mặt Cố Thanh Lạc, "Ăn xong thì tráng miệng, tôi đã thử, rất ngọt." Cố Thanh Lạc nhìn cô, lông mi dài rậm khẽ run, "Cho tôi?"

Nam Diên ừ một tiếng.

Lúc nãy khi tìm kiếm túi gấm thì phát hiện có cây ăn quả, cô ấy không thích ăn mấy thứ này.

Cố Thanh Lạc nhìn cô vài giây, nhỏ giọng nói cám ơn, sau đó cầm lấy một quả bắt đầu nhai.

Thịt quả ngọt và giòn, nhiều nước, cắn một miếng, môi người đàn ông nhuộm nước óng ánh.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net