Chương 087: Hình như có chút vui vẻ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MAC


Dù sao chương trình cũng đang ghi hình, Nam Diên vẫn kiên nhẫn trả lời câu hỏi của bảo bảo tò mò.

Cô ừ một tiếng: "Trong hồ có rất nhiều cá, có lẽ thôn dân gần đây thả cám cò. Nếu không phải tổ tiết mục làm trò quỷ thì chúng ta có thể thuận lợi mà gặp được thuyền đánh cá."

Tổ tiết mục làm trò quỷ: Cô thật đúng là đứa bé lanh lợi đấy.

Để tránh khả năng này, họ đã nói trước với những dân làng gần đó không được đến đây câu cá trong hai ngày.

Kết quả bọn họ vừa mới thở phào nhẹ nhõm, liền nghe Nhân -bug- Ngải nói tiếp: "Chúng ta để ý trên bờ chút, biết đâu có thể tìm được xác thuyền bị dân làng vứt bỏ, đến lúc đó chúng ta chèo thuyền qua so với đi bộ nhanh hơn rất nhiều."

Tổ tiết mục:...

Ha hả, cô cho rằng vận khí hai người tốt như vậy sao?

Những chiếc thuyền bị bỏ sẽ được người dân khác đem về tái chế, sao chúng có thể bị vứt lại vùng dã ngoại hoang vu này được?

Sự thật đã chứng minh rằng Nam Diên không gặp may mắn, hai người đi dọc theo bờ hồ suốt hai giờ đồng hồ mà không thấy bất kỳ con thuyền nào bị bỏ rơi.

Nhưng——


Nam Diên lại tìm thấy một khu rừng trúc.

Tổ tiết mục: Đột nhiên có dự cảm không tốt!

"Nếu là sinh tồn nơi hoang dã thì tôi nghĩ tre trúc ở đây có thể chặt được đúng không." Nam Diên nhìn đạo diễn và người quay phim.

Đạo diễn ấp úng: "Theo lý thuyết thì có thể, nhưng—"

Nam Diên gật đầu, "Vậy thì tốt."

【Hình như tôi thấy bộ dáng sống còn gì luyến tiếc của đạo diễn.】

"Cố lão sư, chúng ta đi chặt một ít tre để làm bè thôi."

Tuy trước đó Cố Thanh Lạc nghe cô gọi mình là Cố lão sư rồi nhưng cứ cảm thấy giọng cô lúc này dịu dàng hơn trước nhiều.

Cho nên, theo bản năng ngữ khí của anh cũng mềm hơn, "Cô nghỉ ngơi đi, tôi đi chặt cho."

Nam Diên không cự tuyệt, cô lấy trong ba lô ra một cái hộp dài, từ trong hộp lấy ra một cây rìu, "Dùng cái này đi."

【 Lão đại còn mang theo cả rìu, lão đại 666】

【 Tôi thật muốn lục xem trong balo lão đại còn có cái gì!】

【 Chung ý tưởng! 】


Cố Thanh Lạc cầm rìu rời đi, rõ ràng vẫn là bộ dáng thanh lãnh và lạnh lùng, nhưng từ gương mặt lạnh lùng đó người xem như nhìn ra được sự phấn khích háo hức muốn thử, tốc độ đi của anh cũng rất nhanh.

"Nhớ chọn một ít thân trúc, màu vàng nhạt." Nam Diên thấy anh chưa đi xa nhắc nhở một câu.


Cố Thanh Lạc vung rìu, nhẹ giọng nói: "Hiểu rồi."

Nhóm Giọt nước: Anh nhà tôi tham gia chương trình này thực vui vẻ~

Cố Thanh Lạc không chỉ dáng người đẹp mà cánh tay còn có lực, một rìu chặt xuống, cây tre thô to đã rơi xuống đất ngay lập tức.

Gần như là một rìu một cây, Cố Thanh Lạc liên tục chặt ba lăm nhát, nếu không phải Nam Diên nói đủ rồi thì anh vẫn tiếp tục chặt.

Cố Thanh Lạc loại bỏ những cành thừa và chẻ tre thành những đoạn dài phù hợp.

Sau đó, Nam Diên bắt đầu buộc chiếc bè tre bằng dây thừng.

Ngón tay của cô gái rất nhanh nhẹn, không bao lâu đã làm thành một chiếc bè chắc chắn.

Tre thừa không lãng phí.

Cây tre dày nhất được Nam Diên làm thành hai mái chèo, những thanh còn lại cô buộc thành chiếc ghế tre nhỏ.

【Có thể trèo cây, bắn tên, làm bè tre và ghế tre, lại thông minh, kiếm đâu ra một cô gái toàn diện như vậy! 】


Cố Thanh Lạc nhìn chiếc bè tre đã thành hình, giọng nói không còn lạnh lùng như trước, mà mang theo một tia háo hức: "Thử xem nào?" Chiếc bè tre được thả xuống nước, vững vàng trôi trên mặt hồ, Nam Diên cầm một mũi tên dẫn đầu đi lên.

Cố Thanh Lạc theo sát phía sau, mới đầu còn lung lay vài cái, nhưng rất nhanh liền ổn định lại.

"Nhân Ngải, chúng ta thành công."

Cố Thanh Lạc nhìn Nam Diên, khóe môi hai bên hơi nhếch lên, trong lòng yên bình nổi lên từng gợn sóng.

Hình như, có chút... xíu vui vẻ.

Anh nóng lòng muốn chèo chiếc bè.

Nhưng anh chưa biết cách nên chiếc bè cứ quay quanh gần bờ hồ.

Nam Diên liếc nhìn anh, mái chèo trong tay vẽ ra vài đường, chiếc bè tre rất nhanh đã đến giữa hồ.

【Hahahaha Cố Thanh Lạc thực sự là một nam thần cao lãnh hả? Tôi cười chết mất.】

【 Làm mọi người chê cười rồi, anh nhà đam mê với diễn xuất không thể tránh khỏi những việc khác.... ờ 】

Sau khi chiếc bè được chèo vào hồ, Nam Diên bỏ mái chèo xuống, làm động tác im lặng với Cố Thanh Lạc.

Cố Thanh Lạc hiểu rõ vội vàng gật đầu, ngoan ngoãn đứng sang một bên bất động.

【Tôi muốn xem cận cảnh a a a, quay cận cảnh cho tôi đi!】

【Đột nhiên nhớ tới đống người tổ tiết mục không có thuyền, thế giai đoạn sau quay thế nào?】

【Ha ha ha ha, tổ tiết mục nhanh nghĩ ra biện pháp!】

Đạo diễn quay phim khóc không ra nước mắt nhanh chóng liên lạc với tổng giám đốc, khẩn trương chuẩn bị hai chiếc thuyền.

Bọn họ đúng là nhóm khốn khổ. Nghe nói những đoàn quay phim khác chỉ cần ngồi lẳng lặng một bên nhìn khách mới nhảy nhót, lại còn cơm ngon rượu say, thực sung sướng.

Nam Diên nhìn chằm chằm vào mặt hồ một lúc, trong nháy mắt cánh tay cô khẽ động, mũi tên dài trong tay đâm thẳng xuống.

Sau khi mũi tên dài rời khỏi mặt nước, một con cá to béo đã bị chọc vào trong.

【Mẹ nó lão đại bá đạo quá ah ah ah ah】

Chờ con cá hết giãy Nam Diên gỡ nó xuống, rồi xiên con cá bằng những que tre mỏng đã được vót sẵn.

Không cần cô mở miệng, Cố Thanh Lạc đã chủ động cầm lấy.

Nam Diên tiếp tục bắt cá.

Không lâu sau, ba con cá to béo được xâu vào các thanh tre.

"Nhân Ngải, đủ rồi, nhiều như vậy chúng ta ăn không—"

Lời cuối cùng còn chưa nói xong, Cố Thanh Lạc nghĩ đến cái gì, lập tức im lặng.

Khán giả trong phòng phát sóng trực tiếp ồ lên hahaha.

【Cố Thanh Lạc: Không, tôi không thể đắc tội lão đại, tôi còn muốn cọ ăn cọ uống.】

【Nhân Ngải: Bọn họ ăn không nhiều đâu, chỉ là hơi nhiều chút thôi.】

Cuối cùng, Nam Diên đã bắt được tám con cá trước khi lên bờ.

"Ngoài cá ra thì Cố lão sư còn muốn ăn cái gì?" Nam Diên hỏi Cố Thanh Lạc, dừng một chút nhắc nhở: "Tổ tiết mục có."

Cố Thanh Lạc theo bản năng liếm môi dưới, "Tôi muốn mì gói, còn muốn uống nước trái cây."

【A a a, mau cho anh ấy ăn! 】

Khi các khách mời lấp đầy bụng, tổ tiết mục cũng sẽ nghỉ ngơi tại chỗ và ăn chút gì đó.

Bọn họ mang theo rất nhiều đồ ăn, lúc hai người ăn vịt quay thì bọn họ bên này nấu mì gói ăn, còn uống cả nước hoa quả.

Sau khi Nam Diên gật đầu, cô đi đến chỗ đạo diễn với năm con cá to béo.

"Năm con cá đổi hai gói mì, cho chúng tôi mượn bếp cồn và nồi."

Tổ tiết mục vốn chỉ có thể ăn mì gói và các loại thịt hộp không khỏi thấy thèm thuồng mà nhìn thấy năm con cá to béo kia, nội tâm xấu hổ mà hơi rung động.

Hai mắt Cố Thanh Lạc hơi sáng lên lập tức đi tới, hóa thành cao thủ thương lượng, "Một con cá có thể mua nhiều gói mì ăn liền, chúng ta chỉ đổi hai gói, đừng quá keo kiệt. Hơn nữa, nếu không phải do để mấy người theo sau quay phim thì tôi và Nhân Ngải đã lên bè rời đi rồi, là thủ phạm chính gây nên chậm trễ hành trình của chúng tôi, mấy người hẳn là phải chủ động bồi thường đi..."

Đây là lần đầu tiên nhóm Giọt nước nhìn thấy thần tượng cao lãnh lạnh lùng, không nói chuyện của bọn họ – nói không ngừng như một quả pháo liên thanh.

Chỉ vì một ít thức ăn như vậy.

Thật là... mẹ nó đáng yêu quá.

Sự tương phản dễ thương chết người a a a!

Một lượng lớn người hâm mộ fan bạn gái lặng lẽ biến thành fan mẹ, và một người anh em có lúc biến thành đàn con.

Cuối cùng, Cố Thanh Lạc bằng cái lưỡi uốn ba tấc cùng ánh mắt sắc bén của mình thành công đổi được bốn gói mì ăn liền, hai chai nước cam, hai chai nước khoáng, một bếp cồn và nồi phù hợp, một lọ ngũ vị hương và một chai muối tiêu từ ekip chương trình.

Cố Thanh Lạc nhìn chiến lợi phẩm trong tay, khóe miệng cong lên một đường rất rõ ràng, trong mắt lấp lánh ánh sáng.

Hình như, thấy vui hơn.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net