Chương 090: Tỉnh dậy, ánh mặt trời chiếu đến mông

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: MAC

Bên này yên tĩnh quỷ dị, trong phòng phát sóng trực tiếp khán giả lại cười như điên.

【Hahahaha tôi mẹ nó cười bể bụng, cảnh tượng quen thuộc học sinh bị giáo viên chủ nhiệm bắt quả tang đây mà!】

【Cố Thanh Lạc: Tôi thật lo lắng, thật sợ hãi, vừa rồi lão đại nhìn thấy động tác xấu hổ của tôi không? Cô ấy có nghĩ tôi bốc mùi không? 】

Nam Diên giả vờ không thấy cảnh tượng vừa rồi, nói chính sự, "Cố lão sư, sáng mai nhớ gọi tôi với, nếu không tôi sẽ ngủ quên."

Tuy rằng tiến vào thân thể người phàm sẽ không đến mức ngủ một cái là vài chục năm, nhưng cô vẫn rất thích ngủ.

Bản thể của cô có thể kiểm soát giấc ngủ, nhưng cơ thể người phàm thì không.

Tiểu Đường vẫn còn giận cô, cô không thể trông cậy vào Tiểu Đường được nữa.

Về phần tại sao nó tức giận, là bởi vì cô thường xuyên che chắn thần thức của Tiểu Đường, nên nhiều lần nó nói đều không được đáp lại.

Nhưng cô thực sự không quen với việc giao lưu thần thức với người khác.

Nếu Tiểu Đường hóa thành con vật nhỏ dễ thương để cô ôm ấp nhào nặn còn vui sướng hơn.


Mà Tiểu Đường cũng có thể nói chuyện với cô bằng tiếng động vật nha, không cần lãng phí tinh thần lực giao tiếp qua thần thức làm gì.

Nhưng Tiểu Đường nhát gan, sống chết không chịu.

Nghe cô nói xong, Cố Thanh Lạc coi như chuyện xấu hổ vừa rồi chưa xảy ra, dè dặt đáp: "Được, ngày mai tôi sẽ gọi cô dậy."

Sau khi Nam Diên ngủ say, Cố Thanh Lạc do dự mấy phút, vẫn quyết định chạy đến hồ tắm rửa một lúc lâu.

Khi anh quay lại, khuôn mặt của chàng trai lấm tấm những giọt nước.

Một giọt nước to bằng hạt đậu chảy từ chiếc cằm cong tuyệt đẹp xuống hầu kết rồi mất hút vào trong cổ áo.

Trên ngọn tóc cũng lấm thấm nước, những giọt nước nhỏ trong suốt như pha lê ánh lên dưới ánh đèn của tổ chương trình trông vô cùng thật đẹp!

【A a a fan mẹ tạm thời trở thành fan bạn gái chút, cái nhan sắc thần tiên này của Lạc Lạc thật sự đỉnh...a a a! 】

【Sắc đẹp nghiêng nước nghiêng thành của Lạc Lạc giết chết tôi rồi! Liếm màn hình, liếm màn hình, liếm màn hình!】

Chờ đến khi hai khách mời đều quay vào lều nghỉ ngơi thì một ngày quay phim kết thúc, phòng phát sóng trực tiếp số 5 đóng cửa.

Không lâu sau, các phòng khác cũng lần lượt đóng cửa.

Khán giả cảm thấy mãn nguyện mà offline, quyết định đi ngủ sớm để ngày mai dậy sớm vào xem tránh bỏ lỡ phần hấp dẫn.

Ngày hôm sau, phòng phát sóng trực tiếp quả nhiên mở sớm.

Cố Thanh Lạc đứng bên hồ hứng gió, đẹp như một bức tranh vẽ.

Hôm nay anh thay chiếc áo phông ngắn màu vàng nhạt và quần âu kaki, phong cách hoàn toàn khác với hôm qua, màu sắc nhẹ nhàng ấm áp trông tươi sáng và tỏa nắng.

Dưới ánh ban mai, tóc mái của chàng trai rũ xuống, không dày mà mềm mại, mái tóc ngắn đung đưa trong gió giống như sóng nước trong hồ lấp lánh ánh ban mai, trông tràn đầy sức sống.

Nhóm Giọt Nước vừa vào phòng phát sóng trực tiếp hét lên điên cuồng, máu mũi phun lên màn hình.

【A a, nhìn thân hình của anh nhà mà xem! Như trai 18 vậy!】

【Nhóc con thực sự vẫn trẻ có được không, mới hai mươi lăm thôi!】

Hai mươi phút sau, chàng trai đứng dưới ánh mặt trời bên bờ hồ chuyển sang ngồi xổm.


Những người hâm mộ cuồng nhiệt thức dậy từ sáng sớm chưa ngủ đủ lần lượt ngáp.

【Nhóc con đang làm gì trên bờ thế? Mặt nước đẹp thế à?】

【Mặc dù hôm nay nhóc con đã làm tôi kinh diễm, nhưng nếu anh ấy cứ im lặng và không nói gì như thế thì tôi lại buồn ngủ mất!】

Thời gian phát sóng trực tiếp trùng với cuối tuần, cả nhóm sinh viên và nhân viên văn phòng đều được nghỉ.

Nhưng giới trẻ trẻ đã quen với việc thức khuya, ngủ muộn và dậy muộn mỗi ngày là bình thường.

Lần này vất vả vì thần tượng dậy sớm mà kết quả thần tượng lại lặng lẽ ngắm cảnh bên hồ?

【Nhân lão đại đâu? Sao không thấy cô ấy?】

【Có lẽ...vẫn đang ngủ.】

Lại nửa giờ nữa trôi qua.

【Để anh nhà chúng ta cứ chờ như vậy không thấy quá đáng quá à?】

【Khách mời trong các phòng phát sóng trực tiếp khác đã bắt đầu làm việc, Nhân Ngải còn chưa dậy? Cô ta là heo à? 】

【Nói heo hơi quá đấy, hôm qua Ngải bảo mệt mỏi như vậy, hôm nay không được ngủ thêm một lát sao?】

Những người xem khác cũng cảm thấy lão đại ngủ thêm một chút cũng là điều dễ hiểu.

Tuy nhiên, một giờ sau đó.

Lều của lão đại vẫn không nhúc nhích chút nào, thậm chí ngay cả lay động cũng không có.

【Hôm qua tôi xem đến cuối chương trình, hình như lão đại có bảo là ngủ rất say, dặn đồng đội gọi cô ấy dậy.】

【Thế sao đồng đội không gọi?】

Khán giả: Đúng vậy, tại sao Cố Thanh Lạc không gọi Nhân Ngải dậy?

Anh đã ngốc quanh hồ một mình trong hai giờ đấy!

Tổ tiết mục nhìn không nổi nữa, đạo diễn nhỏ giọng nhắc nhở: "Cố lão sư, hay cậu kêu Nhân Ngải đi?"

Cố Thanh Lạc nhìn máy quay, đôi mắt đẹp như đang nhìn thẳng vào khán giả qua máy quay, giọng nói lạnh lùng mang theo một chút nhu hòa, nhẹ nhàng nói: "Hôm qua cô ấy quá mệt mỏi, để cô ấy ngủ thêm một chút."

Tổ tiết mục: Ngủ cái mông á mà ngủ, còn ngủ nữa thì quay con khỉ!

Cuối cùng, Cố Thanh Lạc thảo luận với tổ tiết mục, đợi thêm mười lăm phút nữa mới gọi người.


【Lạc Lạc thật cưng chiều Nhân Nhân nha, hì hì】

【Lầu trên, đừng nghĩ gọi tên dễ nghe như vậy mà tôi không biết cậu là fan CP nhá!】

Cố Thanh Lạc ngồi xổm ở cửa lều, lấy ngón tay chọc vào lều, chọc đến khi chiếc lều rung rung anh mới thì thầm, "Nhân Ngải, dậy đi, mặt trời chiếu đến mông rồi."

【Hahahaha đây không phải câu yêu thích của mẹ tôi khi kêu tôi dậy sao?】

Từ trong lều cô gái dùng giọng mũi đáp lại, "Ừ."

Sau đó bên trong vang lên mấy tiếng động.

Nhận thấy đối phương đang mặc quần áo, Cố Thanh Lạc vội vàng lui ra sau.

Vài phút sau, Nam Diên từ trong lều đi ra, thay một bộ quần áo thể thao màu xanh lơ, thiếu đi sự trầm tĩnh nhưng bù lại được sự trẻ trung năng động.

Hôm nay, cả hai đều diện trang phục thoải mái tươi tắn, cộng với ngoại hình giá trị cao, khung cảnh xung quanh lại đẹp mắt khiến khán giả cứ tưởng đang xem phim thần tượng.

Thừa dịp Nam Diên đánh răng rửa mặt, Cố Thanh Lạc nấu hai gói mì còn lại, khi Nam Diên trở về liền có thể ăn mì nóng hổi.

Nam Diên không thích ăn những thứ này, nhưng cô vẫn tiếp nhận lòng tốt của anh, cầm lấy bát ăn một cách chậm rãi, không hùng hổ như ăn thịt vịt và cá.

Mì nấu kĩ quá mất đi độ dai.

Khó ăn.

Sau khi hai người chậm rãi thu dọn hành lý, lên bè tre.

Nam Diên để Cố Thanh Lạc ngồi trên chiếc ghế đẩu nhỏ bằng tre, còn cô đứng ở phía trước bè tre thong thả chèo một mình.

Tổ tiết mục chen chúc nhau trên hai chiếc thuyền độc mộc, một trước một sau nối đuôi nhau.

"Nhân Ngải, cô mệt thì gọi tôi nhé." Chàng trai ngồi trên ghế tre nhìn bóng lưng cô nói.

Nam Diên quay đầu nhìn anh, ánh mặt trời chiếu vào đôi mắt hơi nheo lại của cô, giọng nói lười biếng của cô dường như có chút trêu chọc, "Cố lão sư, anh có biết chèo không?"

Cố Thanh Lạc há miệng, không nắm chắc nói: "Một lần lạ hai lần quen, chỉ cần luyện nhiều là biết."

"Thôi, anh vẫn nên ngoan ngoãn ngồi ở đó đi đừng nhúc nhích." Nam Diên quay lại, tiếp tục chèo.

Cố Thanh Lạc: ...

Anh thực sự nghĩ rằng anh có thể làm được, anh có năng lực học tập mạnh mẽ, có thể học rất nhiều thứ chỉ với một hai lần, năng lực thực hành của anh cũng không tệ, chỉ cần anh thử vài lần rồi tìm được bí quyết thì anh chắc chắn sẽ làm tốt.

Tuy nhiên, cảm giác được quan tâm như thế này... cũng không tệ.

Cố Thanh Lạc nhìn bóng lưng của cô gái đang chèo bè hơi thất thần.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net