Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mạt thế năm thứ mười.

Phế tích thành phố A.

Bầu trời âm u mù mịt, mây đen che kín, từng cơn gió thổi qua mang theo cái lạnh cắt da cắt thịt cùng với mùi hương hôi thối của zombie.

Dưới bầu trời u ám đó, có một người đang không ngừng di chuyển với tốc độ nhanh đến khó tin giữa xác của những tòa nhà cao tầng, đó chính là Phương Hòa, một trong những đại lão của khu an toàn Hồng Chu.

Mà phía sau cô, chính là con zombie cấp mười trong truyền thuyết.

"Ha... Ha... Biết bao nhiêu người đi làm nhiệm vụ, tại sao chỉ có mình là đụng phải cái thứ gớm ghiết đó chứ? Đúng là xui xẻo mà!" Phương Hòa tựa lưng vào tường, trong lòng thầm oán.

Hôm nay cũng như mọi ngày, cô đi tới khu ủy thác để nhận nhiệm vụ ra ngoài đi săn, lý do cô nhận cái nhiệm vụ tiêu diệt zombie ở thành phố A này là bởi vì trước mạt thế, nơi này có một khu mua sắm rất lớn.

Tại mạt thế này, người khác ra ngoài phần lớn là vì đồ ăn, tinh thạch, vật tư,.. Còn cô ra ngoài là bởi vì muốn thu thập càng nhiều trang sức và vàng bạc hơn.

Tại sao à?

Đương nhiên là vì cần dùng rồi!

Vào mạt thế năm thứ nhất, Phương Hòa vô tình có được một cái siêu thị với đủ các loại hàng hóa trên đời, chưa đợi cô kịp vui mừng thì lại phát hiện, cái siêu thị này, không phải cứ muốn mua là mua.

Trước tiên không đề cập đến việc giá cả đắt đỏ, chỉ nói đến việc hàng hóa trong cái siêu thị này còn phân chia cả cấp bậc nữa!

Phân chia cấp bậc nghĩa là sao? Nghĩa là nếu như bạn không nâng cấp cấp bậc của mình lên ngang bằng với cấp bậc của hàng hóa, thì đừng mơ tới chuyện có thể lấy được đồ đi!

Nhìn được mà không có được, đúng là cực hình mà!

Phương Hòa khóc không ra nước mắt nhìn một hàng băng vệ sinh từ mỏng tới dầy, từ ngày tới đêm trong siêu thị, đau đớn xách cái rìu lớn trong tay lên, vừa liều mạng chém đầu thây ma vừa không ngừng tích trữ vàng bạc châu báu - mấy thứ vô giá trị ở mạt thế để nâng cấp cho cái siêu thị khốn kiếp không có tình người của mình.

Kết quả của việc không ngừng cày cấy suốt mười năm đó chính là, cuối cùng cô cũng có thể nâng cấp cái siêu thị của mình lên cấp cao nhất!

Nhưng còn chưa kịp vui mừng được bao lâu thì đã bị hiện thực giáng cho một cái tát đau điếng!

Đúng là sau khi nâng cấp siêu thị đến cấp cao nhất thì cô có thể mua được tất cả đồ đạt có trong đó, nhưng mẹ nó giá cả của những thứ đó không có cái nào dưới bảy chữ số cả!

Đúng là bắt nạt người khác quá mà!

...

Quay trở lại chuyện chính.

Sau khi đã càng quét hơn một nữa thành phố A, gôm được một lượng lớn vàng bạc, đổi tất cả thành tiền trong siêu thị, nhìn số dư tài khoản với một chuỗi số không dài ngoằng của mình, cô vui tới nổi không khép được miệng luôn.

Đúng là không uổng công mấy năm nay cắm cúi làm lụm, lại không dám tiêu một đồng nào cả, cuối cùng thì cô cũng gôm đủ tiền để nghỉ hưu rồi!

Có số tiền này rồi, sau này bất kể đi đến đâu, chỉ cần siêu thị vẫn còn thì cô có thể vui vẻ an nhàn làm sâu gạo được rồi!

Đang lúc Phương Hòa vui như mở hội, cô đột nhiên cảm nhận được một cổ áp lực vô hình.

Nó khiến cô nổi da gà toàn thân, hô hấp cứng lại, cảm giác nguy cơ trước nay chưa từng có.

Không do dự nhiều, Phương Hòa lập tức lựa chọn bỏ chạy.

Nói nhảm! Giờ phút này không chạy chẳng lẽ ở lại chờ thứ kia đuổi tới mở tiệc BBQ à?

Thật ra thì cô cũng khá thích tiệc BBQ, nhưng nếu như món chính của bữa tiệc đó là chính mình thì... Phương Hòa tỏ vẻ cô vẫn không nên ham vui thì sẽ tốt hơn.

Chuyện sẽ không có gì nếu không có một con chó thây ma chẳng biết từ đâu chui ra xông thẳng về phía Phương Hòa.

Phương Hòa nhanh chóng tránh được nhưng con chó lại lao thẳng tới chỗ kệ hàng đằng sau lưng cô và đụng ngã nó.

"Xoảng! Rầm! Rầm!"

"Gào!!!!!!!" Kèm theo tiếng đồ vật rơi đỗ là tiếng gầm giận dữ của thây ma, tiếng thét bén nhọn đâm thẳng vào tai Phương Hòa người đang chuẩn bị bỏ chạy.

Phương Hòa: Mẹ kiếp!

Chuyện xảy ra tiếp theo giống như trò bịt mắt bắt dê, em chạy anh đuổi, đôi ta không rời không bỏ, tình cảm thắm thiết... Cái rắm!

Phương Hòa vừa chạy trốn vừa tức đến mức trợn ngược cả mắt.

Chợt phía trước cách cô không xa đột nhiên xuất hiện một lỗ hỏng vặn vẹo không ngừng hút lấy đồ vật vào bên trong.

Phương Hòa thầm kêu không ổn trong lòng, muốn đổi hướng để tránh nhưng đã không còn kịp nữa, cô cứ thế lao thẳng vào trong vết nứt, triệt để biến mất.

...

"Tỏng!"

"Tỏng!"

"Tỏng!"

Có tiếng nước nhỏ giọt chẳng biết từ đâu vọng lại...

Khoan đã... Tiếng nước?? Mình còn sống???

Phương Hòa giật mình mở mắt, đập vào mắt là một trần nhà đổ nát lủng lổ chỗ, xung quanh lại bày lư hương, tượng phật phủ đầy bụi và mạng nhện...

Đây là... Miếu hoang?

Khoan đã...

Nơi này... Tại sao không có mùi hôi thối quen thuộc mà cô đã ngửi suốt mười năm?

Không phải Phương Hòa thích tự ngược, vừa tỉnh lại đã muốn ngửi mùi xác thối, nhưng cái mùi đó cô đã ngửi không biết bao nhiêu năm rồi, đột nhiên không ngửi thấy... Có chút không quen.

"Ọ ọt ọt ~~~~~~"

Đói quá...

Phương Hòa giơ tay sờ sờ cái bụng lép kẹp của mình, lúc nãy không để ý, lúc này mới phát hiện bản thân đã đói đến choáng đầu hoa mắt.

Trước tiên phải kiếm cái gì đó ăn cho đỡ đói đã.

Phương Hòa nghĩ thế, liền theo bản năng mở ra cái siêu thị vẫn luôn theo bên người mình, mua một bát cháo nóng chầm chậm ăn.

Ăn xong rồi liền ngẩn người ra mà nhìn bàn tay nhỏ nhỏ xinh xinh nhưng đen thui trước mặt.

Bước đầu xác định bản thân đã xuyên không, chẳng những xuyên không, mà còn xuyên không thành một đứa ăn mày.

Nhìn bàn tay xong lại ngó tới cái cơ thể gầy gò ốm yếu này, liên hệ đến cảm giác đói đến mức có thể ngốn cả thế giới lúc nãy, xem ra đứa trẻ này đã chết đói.

Phương Hòa thầm cảm thấy may mắn trong lòng, may mà xuyên thành ăn mày, bằng không nếu xuyên thành công chúa hay tiểu thư hoặc là người nào đó có bạn bè thân thích thì lớn chuyện rồi, không bị nhận ra mới lạ đó!

Nếu đã xuyên không rồi, thì phải sống cho thật tốt, dù sao thì mình cũng đã đến tuổi rồi, cũng nên nghỉ hưu thôi.

Phương Hòa cười khẽ, sau đó bắt đầu đánh giá chung quanh.

Chỗ này là một ngôi miếu chẳng biết đã bị bỏ hoang từ bao lâu, cũ kỉ rách nát, không thích hợp cho người ở, có điều dùng để làm nơi đặt chân tạm thời thì vẫn có thể chấp nhận được.

Trước tiên phải xem xem mình đang ở thời đại nào đã.

Nhìn quần áo của thân thể này thì chắc là không phải hiện đại rồi.

Bên ngoài ngôi miếu có một con đường chẳng biết dẫn tới đâu, nhìn khá bằng phẳng, không có nhiều cỏ dại lắm, chắc là vẫn thường xuyên được sử dụng.

Phương Hòa cứ thế đi dọc theo con đường đó, vừa đi vừa ngắm cảnh.

Khi đi ngang qua một con sông, Phương Hòa như chợt nhớ ra cái gì đó, đột nhiên dừng lại.

Cô muốn biết hiện tại dị năng của bản thân có còn hay không.

Tại mạt thế, Phương Hòa là dị năng giả hai hệ, hỏa và băng.

Nói là hai hệ cũng không đúng hoàn toàn, bởi vì khi băng tan sẽ tạo thành nước, nước gặp lửa thì thành gió, cho nên sau khi dị năng của Phương Hòa thăng lên cấp bảy, cô liền có thể sử dụng cả bốn hệ.

Đây cũng là nguyên nhân khiến cô được mọi người công nhận là một trong những người mạnh nhất.

Sau khi chắc chắn rằng xung quanh không có người, Phương Hòa giơ tay lên, mặt nước liền lập tức đóng lại thành băng, sau đó cô lại nhìn sang một ngọn cỏ bên đường, ngọn cỏ lập tức bốc cháy.

Phương Hòa cười khẽ, phất tay làm tan băng, dập lửa, lại gần sông rửa mặt và tay chân cho sạch sẽ, chỉnh lại tóc, sau đó ung dung thông thả đi tiếp.

Đi đi đi đi đi...Đi ròng rả hơn một tiếng đồng hồ mới thấp thoáng thấy bóng dáng nhà cửa.

May mà cô có dị năng, đi không nổi thì trực tiếp tạo gió nâng người lên, không thì có mà mệt chết.

Đều tại cái cơ thể nhỏ bé yếu ớt này, đã gầy gộc ốm yếu lại nhỏ con, nhìn cứ như đứa trẻ chín, mười tuổi... Có lẽ chủ nhân cơ thể này chỉ khoảng mười hai hoặc mười ba tuổi gì đó thôi...

Lại đi thêm nửa tiếng nữa, cuối cùng thì Phương Hòa cũng đi được đến nơi có người.

Nơi này khá là náo nhiệt, sau khi nghe ngóng một hồi, Phương Hòa biết được nơi này được gọi là trấn Bách Hoa, thuộc huyện Đồng Sơn.

Nhìn trang phục thì có lẽ là thời Hậu Lê?


Sau khi xác nhận xong đại khái tình huống nơi này, Phương Hòa quyết định trước tiên cần phải có tiền cái đã, những cái khác tính sau.

Thế là cô đã mua một khối ngọc nhỏ chất lượng tầm trung tại quầy nữ trang rồi chọn đại một cửa hiệu cầm đồ trên đường để đi vào.

"Này, nhóc con từ đâu đến, mau mau đi chỗ khác đi, đây không phải chỗ cho mi chơi đâu!" Phương Hòa vừa vào, còn chưa kịp nói câu nào thì đã bị một người ăn mặc trông như tiểu nhị phất tay đuổi đi.

"Không phải đến chơi, tôi mang đồ đến bán." Phương Hòa nhìn lướt qua tên đó nói với người đang đứng sau quầy.

Đối phương ăn mặc trông có vẻ giàu có, nếu không phải ông chủ thì cũng là người quản lý cấp cao... Hình như gọi là chưởng quầy?

"Ồ? Con nhóc nhà ngươi thì có gì để bán?" Người đàn ông trung niên nhàm chán ngáp một cái thật to, lơ đảng hỏi.

Phương Hòa đi tới bên quầy, đưa khối ngọc cho ông ta.

"Này, đây là quà mà người ta tặng cho tôi, ông xem giúp tôi xem nó có thể bán được bao nhiêu?"

Người trung niên nhận lấy, thuận tay vò vò tóc của Phương Hòa, mắng: "Con nhóc thối nhà ngươi, "tôi" cái gì mà "tôi" chứ! "Cháu"! Phải xưng "cháu" nghe chưa! Đúng là chẳng có chút phép tắt nào cả!"

Tên tiểu nhị vừa rồi chặn Phương Hòa nhìn thấy, buồn cười phì một tiếng, khiến cho Phương Hòa tức giận lườm hắn một cái.

Được rồi, ai bảo cô hiện tại chỉ là một đứa nhỏ mới mười hai tuổi với vẻ ngoài tám, chín tuổi thôi chứ.

Người ta hiểu lầm là chuyện đương nhiên thôi mà.

Đành lễ phép một chút vậy...

"Vâng ạ..."

"Vậy mới đúng chứ!" Người trung niên nói xong mới nhận lấy khối ngọc, cẩn thận đánh giá: "Hừm, chất liệu cũng khá bình thường, nhưng chế tác không tồi... Rất tinh xảo... Nhóc con, ai tặng ngươi đấy?" Nói xong liền nhìn Phương Hòa với vẻ hoài nghi.

Phương Hòa thản nhiên trả lời: "Không biết, hắn ăn mặc trông rất giàu có, lúc đi qua nhà cháu thì khát nước, cháu cho hắn một ít, hắn khen ngon, rồi tặng cháu khối ngọc xem như quà cảm ơn."

Người trung niên gật đầu, có vẻ như đã tin tưởng lời Phương Hòa nói, cũng không hỏi thêm gì nữa: "Thế này đi, ta đưa ngươi năm lượng bạc, thế nào?"

Phương Hòa: "..." Cô không nói gì, chỉ lấy lại miếng ngọc, quay người định rời đi.

"Ê, ê, ê, cái con nhóc này! Ai dà, được rồi, được rồi, mười lượng! Ta trả mười lượng được chưa!" Thấy Phương Hòa muốn đi người trung niên liền vội vàng giữ lại. Phương Hòa rất nghe lời mà đứng lại, thật ra thì chính cô cũng chẳng biết miếng ngọc đó có giá bao nhiêu, thậm chí mười lượng cụ thể là bao nhiêu cô cũng chẳng biết.

Nhưng cô vẫn luôn cảm thấy mấy người làm ăn buôn bán này nhất định rất coi trọng tiền bạc, thế cho nên khi gặp phải người quên mùa nhất định sẽ ép giá.

Kết quả cho thấy, đúng như những gì cô suy đoán, lão già thúi này thế mà lại trực tiếp chém giá xuống còn một nửa!

Đúng là cái đồ lòng lang dạ sói mà!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net