Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thâm thật ra đã nói qua tên của mình rất nhiều lần, nhưng có vẻ Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng thích gọi cậu là "Tiểu thiên nga" hơn. Thấy sửa cũng sửa không được nên Giang Thâm cứ để cho họ kêu như vậy, thực ra ở nhà cậu cũng toàn kêu Trần Mao Tú là Cẩu Mao Cẩu Mao đó thôi.

Ăn xong KFC, Giang Thâm như thường lệ đón xe về đúng giờ, Bạch Cẩn Nhất và Lại Tùng đưa cậu đến trạm xe. Những đứa trẻ lớn lên trong thành phố thường ít khi nào ngồi xe tuyến đi tới đi lui như thế này, vì vậy Lại Tùng trên đường đi thắc mắc chỉ trỏ không ngừng nghỉ.

Giang Thâm tìm vị trí có cửa sổ ngồi xuống, Bạch Cẩn Nhất đứng ở phía dưới cửa sổ xe, ngẩng đầu lên nhìn cậu.

"Này, giày múa." Bạch Cẩn Nhất làm khẩu hình miệng, "Nên thay."

Giang Thâm không thấy rõ: "Cái gì?"

Bạch Cẩn Nhất nhón chân, chỉ vào giày của mình.

Giang Thâm lúc này hiểu ra.

Xe đã bắt đầu chạy, Giang Thâm không kịp nói chuyện, chỉ có thể hướng về phía Bạch Cẩn Nhất mà vẫy vẫy tay, trán cậu áp sát vào cửa kính xe, nhìn chằm chằm xe rời đi, Bạch Cẩn Nhất đứng yên ở đó không hề nhúc nhích, sống lưng thẳng tắp, mắt híp lại, vẻ mặt vẫn làm ra biểu tình ghê gớm.

Đàm Linh Linh thấy con trai ăn cơm chiều có một chút, cảm thấy kì quái hỏi: "Sao vậy? Không đói à?"

Giang Thâm đành phải nói thật: "Lúc tan học con có ăn rồi."

Đàm Linh Linh: "Ăn cái gì?"

Giang Thâm: "Bạn con dẫn con đi ăn KFC."

Đàm Linh Linh trợn tròn mắt, nhìn sang Giang Lạc Sơn, ông trong lòng có chút hiểu ra: "Là bạn nào?"

"Học ở lớp quyền anh kế bên con, tên là Bạch Cẩn Nhất." Giang Thâm lột vỏ quả trứng, "Con có nói qua với ba đó."

Giang Lạc Sơn lục lọi trí nhớ, cuối cùng cũng nhớ ra lúc hai người trò chuyện trong phòng tắm: "Hai con thân thiết vậy à?"

Giang Thâm đang nhai lòng đỏ trứng: "Cậu ấy ăn của con một quả trứng nên bao lại con ăn KFC."

Đàm Linh Linh phì cười: "Trứng làm sao có thể so với KFC được, con vậy là lợi dụng lòng tốt của bạn rồi."

Giang Thâm cau mày, cậu tuy tuổi còn nhỏ nhưng cũng biết lợi dụng lòng tốt của người ta là chuyện không hay ho gì, nghĩ ngợi một lát thì cảm thấy hình như mình làm vậy là sai, lương tâm cắn rứt hỏi: "Vậy con phải làm sao bây giờ?"

Đàm Linh Linh thu dọn chén dĩa, điểm mũi cậu một cái: "Vậy là con thiếu nợ bạn rồi đó, phải tìm cách trả thôi."

Chỉ còn nửa tháng nữa là Cẩu Mao với Thụ Bảo khai giảng, thừa dịp còn chút ít thời gian này đại sự mà Cẩu Mao đặt lên đầu đó là đem đống bài tập hè xử lý cho hết, may mắn là hắn còn có Thụ Bảo tương đối đáng tin cậy để nhờ vả, thế nhưng Thụ Bảo tinh ranh, bắt đám Cẩu Mao phải đem cái gì đó đổi mới chịu giúp.

"Lần này đừng có nghĩ tới đem sữa bò hối lộ tao." Thẩm Thụ Bảo vắt chân ngồi thảnh thơi ở sân nhà mình, xung quanh là một đám con trai ngồi lúc nhúc như đang diện kiến vua, "Nhà tao đầy sữa uống không hết!"

Thanh Linh Tử và Giang Thâm là hai người duy nhất không cần bận tâm đến bài tập hè, cô bé nhìn anh trai mình chầu chực bên người ta, không hề để ý hình tượng gì hết thì cảm thấy cạn lời hết sức.

"Anh ấy chỉ thiếu điều đi liếm giày cho Thụ Bảo thôi." Thanh Linh Tử nhỏ giọng oán giận với Giang Thâm, "Thiệt vô tích sự."

Giang Thâm nhìn kỹ đám người kia: "Sẽ không đâu, Thụ Bảo có thói quen sạch sẽ, anh ấy không thích giày bị nước miếng làm dơ."

"...." Thanh Linh Tử chịu không nổi nhặt cỏ đuôi chó ném cậu, "Cậu sao mà ngốc dữ vậy!!"

Giang Thâm: "??"

Thụ Bảo nhìn qua bên này: "Đừng đánh nhau! Thanh Linh Tử em xuống tay nhẹ thôi!"

"Em có đánh đâu." Thanh Linh Tử kháng nghị, lẩm bẩm vài câu, "Anh Thụ Bảo cũng cưng chiều cậu quá đi."

Giang Thâm: "Mấy ngày trước tớ lỡ dẫm lên cây dâu tây của nhà ảnh, ảnh còn đá mông tớ đó."

Thanh Linh Tử phì cười: "Nhưng mà ảnh cưng chiều cậu lắm đó, tớ thấy anh ấy hay đem sữa bò cho cậu uống mà, à mà nhà cậu nhận làm sữa bò hả?"

Giang Thâm gật đầu: "Mới làm gần đây."

Thanh Linh Tử: "Một ngày uống hai ly sữa bò, cậu sướng nhất rồi."

Giang Thâm do dự hỏi: "Nếu tớ đem sữa bò cho bạn tớ uống thì cậu nghĩ cậu ấy có thấy vui không?"

"Phải xem cậu ta là ai nữa." Thanh Linh Tử duỗi dài chân , không để ý lắm nói: "Nếu cậu ấy ngày nào cũng có sữa uống thì cũng đâu thèm sữa của cậu nữa." Dừng một chút, cô tò mò hỏi, "Mà cậu đem cho ai thế?"

Giang Thâm chột dạ: "Cũng không phải ai..."

Thanh Linh Tử quấn quấn bím tóc trong tay, đặc biệt tự luyến nói: "Tớ không uống đâu, khỏi cho tớ nha."

Một bữa KFC đồ sộ như vậy đem lại áp lực tâm lý cực kì lớn cho Giang Thâm, cậu lớn đến chừng này cũng chưa từng nhọc lòng suy nghĩ cái gì nhiều như vậy, cùng lắm thì đem vài món hương đồng cỏ nội trả thôi, nhưng lần này lại khác, cậu nghĩ mãi mà cũng không tìm ra có thể đem cái gì đền đáp lại một đống gà đắt tiền đến thế.

Còn có một người cũng khổ sở y chang cậu, đó là Cẩu Mao.

Nói theo cách của Trần Mao Tú, thì là, Thụ Bảo ngày càng khó hầu hạ!!

Nhà Thẩm Thụ Bảo có vườn, nhưng bởi vì cha mẹ hắn đều có công việc khác nên ngoài vườn chỉ có ít trái cây, may mà vườn không lớn, trồng cũng vừa đủ ăn. Thụ Bảo tự nhiên lại nổi hứng muốn trồng dâu tây, Cẩu Mao xung phong giúp hắn tưới nước bón phân làm cỏ, mỗi ngày làm một chuyến thì Thụ Bảo sẽ cho hắn chép một vài trang toán.

"Đúng là đồ địa chủ Chu Bái Bì!" Cẩu Mao đang làm cỏ ở vườn dâu tây cật lực lên án, "Làm mệt chết một ngày ròng như vậy mà cho chép có vài trang, ngữ văn thì lại đòi phải hối lộ cái khác, người gì mà ác ghê!"

(Chu Bái Bì là một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo.)

Giang Thâm không cần làm việc, cậu được Thụ Bảo kêu tới để giám sát xem Cẩu Mao có lười biếng hay không.

"Anh làm chưa xong kìa." Giang Thâm mặt mày nghiêm túc, "Bên kia còn chưa tưới nước đó."

Cẩu Mao: "..." Hắn ném cái cuốc đi, "Sao mày lại đi nghe lời nó vậy hả?!"

Giang Thâm thật cẩn thận nói: "Vì anh Thụ Bảo sẽ đánh em."

Cẩu Mao làm bộ vung nắm tay: "Anh cũng đánh mày được chứ bộ!"

Giang Thâm bĩu môi: "Thế thì em đi méc anh Thụ Bảo, ảnh sẽ không để cho anh chép bài nữa."

"..." Cẩu Mao đành phải cắn răng đi lượm cái cuốc trở về.

Bây giờ là tháng 8, loại dâu tây này đến ba tháng sau là có thể ăn được, ở nông thôn mấy đứa trẻ con đều thích ăn dâu tây, bé gái thì lại đặc biệt thích hơn. Tuy đây là đất của Thụ Bảo, nhưng đều có nguyên tắc chung, Cẩu Mao và Giang Thâm góp sức vun xới, cho nên đừng nhìn đám thiếu niên ngày thường cà lơ phất phơ, mỗi khi làm việc thì họ đều đồng tâm hiệp lực, đứa nào cũng ra sức góp thêm phần mình cho thành quả chung.

Cẩu Mao cẩn thận nhìn đám dâu tây một lát, đem mấy đám cỏ dại xung quanh nhổ hết đi, còn kĩ lưỡng nhìn xem có sâu bọ gì ở trên cây không.

Hoa dâu tây không phải quá đẹp, thường một nhánh có ba lá, một khi có bốn lá thì từ đó mới xuất hiện hoa, cho nên khi đang đếm đếm lá cây, Cẩu Mao lập tức hưng phấn, đè nén âm thanh gọi Giang Thâm tới xem.

"Nhìn này nè." Cẩu Mao chỉ vào cái đọt, "Ra ba lá rồi, khi nào có bốn lá là sẽ nở hoa đó."

Giang Thâm nhìn theo tay Cẩu Mao chỉ, trông thấy những phiến lá nho nhỏ, màu xanh mướt, thoạt còn có chút mỏng manh yếu đuối.

"Nhìn dễ thương quá à." Cẩu Mao cảm khái, hắn vào mấy thời điểm thế này sẽ lộ ra chút tâm tình của người làm ruộng, "Năm nay chắc chắn là bội thu." Cẩu Mao quệt mũi, "Lúa nước đều mọc cao lắm rồi."

Gia đình Thâm gia nguồn thu nhập dựa vào lúa nước là chính, chữ "bội thu" rất quan trọng đối với nhà cậu, vì vậy khi nghe Cẩu Mao nhận xét, dù không quá am hiểu nhưng trong lòng Giang Thâm cũng trở nên vui vẻ.

"Nếu được mùa thì tốt rồi." Giang Thâm ngồi xổm ở một gốc dâu tây, cằm đặt lên đầu gối, "Em sắp nhập học, sẽ có tiền đóng."

Cẩu Mao không nói gì, hắn biết năm nay Giang Thâm sẽ khai giảng cùng bọn họ, có lẽ đối với những người khác thì bắt đầu năm học mới không có gì to tát cả, nhưng đối với Giang gia thì tiền lo mua đồ cho Giang Thâm đi học cũng là một vấn đề.

"Đi học rồi là không cắt lúa được đâu." Cẩu Mao hỏi, "Ba nhóc một mình cắt lúa được không?"

Giang Thâm lòng hơi chùng xuống: "Em không biết nữa." Cậu cũng rất muốn phụ giúp, nhưng chuyện làm nông trong nhà không cho cậu làm nữa, cô Lâm cũng có ý bảo cậu giữ khớp eo cho tốt, chuyện cắt lúa này thật sự rất tổn hại cho eo hông.

Cẩu Mao không biết chuyện cậu đi học khiêu vũ, dĩ nhiên không hiểu cậu đang lo lắng cái gì.

"Thôi đừng suy nghĩ nhiều nữa." Cẩu Mao đứng lên, vươn tay kéo Giang Thâm, "Rồi sẽ có biện pháp thôi, tháng 11 này là chúng ta có dâu tây ăn rồi nè."

Nói đến dâu tây thì Giang Thâm cao hứng hơn một chút, cậu nghĩ nghĩ, đột nhiên hỏi: "Trong thành phố có mua được dâu tây tốt như chúng ta trồng không?"

Cẩu Mao ngơ ngác: "Không biết.... Chúng mình đều tự trồng ăn mà, ai đi mua làm gì."

Giang Thâm: "Em đem tặng cho một người, nhưng sợ cậu ấy có dâu khác ăn ngon hơn."

Cẩu Mao tặc lưỡi một cái: "Đi, đi hỏi Thụ Bảo."

"Dâu tây?" Thụ Bảo đang giúp Thanh Linh Tử pha màu vẽ, cô bé dựng giá vẽ, đặt ngang bút vẽ không biết đang ngắm cái gì.

Thụ Bảo phân tâm nói: "Trái cây thì ở trong siêu thị thành phố có bán, ăn ngon không thì anh không biết, mới chỉ đi xem qua thôi."

Giang Thâm vội vã hỏi: "Có ngon hơn của mình không anh?"

Thụ Bảo cười: "Của chúng ta là dâu tây dại, có thể không bằng."

Giang Thâm thở dài.

Cẩu Mao không phục: "Của chúng ta ngọt hơn chứ!"

"Ngọt sao?" Giang Thâm hoài nghi, "Nhưng anh chưa từng ăn qua mà."

Cẩu Mao với Thụ Bảo đều không nói gì, bọn họ thoáng nhìn nhau, Thụ Bảo nhịn không được hỏi Giang Thâm: "Nhóc rốt cuộc có chuyện gì? Mới nãy anh nghe Thanh Linh Tử nói em muốn cho ai sữa bò à?"

"Em cho bạn ở trong thành phố." Giang Thâm đá viên sỏi dưới chân mình, cậu trộm giương mắt nhìn Cẩu Mao đang bày ra vẻ mặt ngạc nhiên.

"Nhìn anh làm gì." Cẩu Mao kéo đầu cậu, "Nói coi."

Giang Thâm hít vào một hơi, cảm thấy hơi ngượng ngùng: "Em cho cậu ấy một quả trứng, cậu ấy lại dẫn em đi ăn KFC."

Thụ Bảo đẩy cao âm lượng: "Nhóc lấy một quả trứng lừa một đống gà KFC á?!"

Giang Thâm vội vàng giải thích: "Em không có lừa, là cậu ấy ép em đi..." Nói xong lại nghĩ một hồi, cậu phát hiện ra Bạch Cẩn Nhất cũng không có "ép" cậu, vì vậy những lời vừa nói lại càng ngại hơn.

Cẩu Mao đành phải hỏi: "Vậy nhóc ăn nhiều hay ít?"

Giang Thâm đếm đếm đầu ngón tay: "Bọn họ gọi mười lăm miếng gà nhỏ, hai cái đùi, bốn cái cánh gà, còn có một cái hamburger...." Nói xong cậu liền vội vàng thêm vào, "Nhưng em không có ăn hamburger nha..."

Thụ Bảo: "... Tụi em là heo sao?" Dừng một chút hắn lại nói, "Không phải... là người bạn kia của em coi tiền như rác à?"

Giang Thâm suy yếu nói: "Em không có ăn nhiều như vậy, đều là bọn họ ăn..."

Cẩu Mao còn đang lẩm nhẩm tính xem cái đống Giang Thâm vừa liệt kê bao nhiêu tiền, tính xong mặt lập tức hoảng sợ.

"Thằng ngốc này ngồi tính làm chi." Thụ Bảo đánh bay mười ngón tay của Cẩu Mao, "Mình trước hết dẫn Thâm Tử vô thành phố mua đồ tặng lại cho cậu ta kìa."

Cẩu Mao kêu to: "Wow!! Ghê thiệt! Chúng ta với Thâm Tử còn chưa bao giờ thấy qua 100 nhân dân tệ đâu!"

Giang Thâm: "..."

(100 nhân dân tệ xấp xỉ 300k VND đó.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net