Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Giang Thâm cũng không hứng thú gì mấy với điện thoại di động, bởi vì tuổi cậu còn nhỏ nên mỗi ngày nhàn rỗi đọc truyện Doraemon là đủ rồi. Thời đại này đám trẻ con đều đã đi học chữ thành thạo, cậu tuy vẫn chưa vào thành phố học sách vở gì, nhưng loại truyện tranh Doreamon dễ hiểu thế này thì vẫn dư sức đọc hiểu từ đầu đến cuối.

Còn đối với thứ gọi là điện thoại di động thì đám trẻ con cũng đã sử dụng rành rẽ, ngay cả những đứa nhóc nhỏ hơn cậu cũng đã biết chơi.

Bọn Cẩu Mao so với Giang Thâm đều lớn hơn tận ba bốn tuổi, xem điện thoại di động tựa bảo bối, thêm nữa ở đồng ruộng như thế này thì đám trẻ con có thứ gì cũng sẽ chia sẻ cho nhau chơi cùng. Thụ Bảo lại là thuộc dạng nhà có tiền, ba mẹ sắm cho điện thoại, đám Cẩu Mao nhìn thấy đều thích thú lẫn thèm khát đến đỏ cả mắt.

Trò đào trứng này đám nhóc đã chơi với nhau từ nhỏ đến lớn, Giang Thâm bởi vì tuổi còn nhỏ nên chỉ có thể làm trọng tài đứng nhìn, ăn mặc kín mít ngồi yên tĩnh bên ngoài cánh rừng cạnh gốc cây tử thượng, ôm hai cái túi to ngoan ngoãn đợi đám Cẩu Mao cùng Thụ Bảo đem trứng về.

Vì để tranh cái di động, Cẩu Mao trở nên hừng hực khí thế mà xông pha trận mạc. Gà đang ấp trứng mà Cẩu Mao cũng dám bất chấp đến đào, Giang Thâm ngồi bên ngoài nghe thấy tiếng gà hoảng loạn thất thanh truyền ra từng hồi ầm ĩ. Chỉ chốc lát sau, Cẩu Mao mặc áo bông phóng như điên từ trong rừng ra, áo bông căng phồng chẳng biết chứa bao nhiêu quả trứng, rượt theo đằng sau là một con gà rừng to đùng với cái đuôi năm màu, xòe hai cái cánh trong tư thế sẵn sàng chiến đấu, gáy vang như sấm dậy, duỗi dài cổ nhảy dựng mà mổ lên đỉnh đầu Cẩu Mao.

Cẩu Mao định duỗi tay che đầu mình, lại sợ bể hết trứng nên chỉ có thể thất thanh kêu "Ai da ai da", vừa kêu vừa chạy thừa sống thiếu chết. Con gà kia thế mà lại không buông tha, cực kì dai dẳng đeo đuổi để mổ Cẩu Mao, Giang Thâm thấy gà lẫn người đang chạy đến hướng mình liền cực kì mất mặt mà xoay người bỏ chạy.

Cẩu Mao thấy thế liền kêu to: "Nhãi ranh mày chạy cái gì?"

Giang Thâm vừa chạy vừa hô: "Gà rượt!!"

Cẩu Mao hít thở không xong: "Có mỗi con gà mà nhóc cũng sợ??"

Giang Thâm: "Vậy sao anh còn chạy làm gì!!"

Cẩu Mao: "..."

Cẩu Mao cuối cùng cũng vô cùng bất khuất đem được mấy quả trứng nửa bể nửa còn về, con gà rừng kia rượt một hồi dường như cũng quên chuyện bị cướp trứng, thế nhưng lại dương dương tự đắc đi qua đi lại chỗ Giang Thâm cùng Cẩu Mao để cảnh cáo, Cẩu Mao đi đào trứng chỗ nào nó cũng đi theo, có khi còn mổ đầu Cẩu Mao mấy cái, chỉ tội nghiệp Cẩu Mao vốn dĩ chả có bao nhiêu sợi tóc còn bị nó mổ cho rụng đi.

Giang Thâm thấy vậy định nói là vì có cái điện thoại mà bị mổ đến trọc đầu như vậy thì cũng không đáng, nhưng nhìn bộ dạng Cẩu Mao quyết tâm cao độ đến mức liều mạng như vậy thì không nỡ hắt cho gáo nước lạnh như thế.

Thụ Bảo ra tới thấy con gà bám dính như vậy cũng cảm thấy hoảng sợ, nhưng không kiềm được nói giỡn: "Nó đeo theo mày như vậy hay đem về nuôi đi."

Cẩu Mao nhăn mặt: "Nuôi cái gì mà nuôi, làm thịt ăn thì có, Giang Thâm nhóc có muốn ăn không?"

Giang Thâm lắc lắc cái đầu nhỏ: "Không được, ba em nói gà rừng này là động vật hoang dã, mình phải bảo vệ chúng nó."

Cẩu Mao "xì" một tiếng: "Phiền phức thế."

Cẩu Mao tìm một cành liễu mềm mềm, vòng qua cổ gà dắt nó đi, gà cúi đầu mổ mổ mấy cái muốn giật dây ra nhưng phát hiện giật không được thì cũng không chống cự nữa, ngoan ngoãn đi theo sau Cẩu Mao.

"Mang về đưa cho Thanh Linh Tử nuôi" Cẩu Mao cực kì đắc ý, đem túi trứng đầy ắp đưa hết cho Giang Thâm, "Cho nhóc đem về đó, tối lấy ra ăn."

Giang Thâm không có ý kiến gì, Cẩu Mao nói đem gà về cho em gái nuôi thực ra là nuôi kiểu thả rong, đi bộ hết nhà này đến nhà khác, dưới quê nuôi chó cũng như thế huống chi là gà.

Nhóm người còn lại đều tạm biệt về nhà, chỉ còn đám Cẩu Mao, Giang Thâm cùng Thụ Bảo ở cùng con gà rừng to bự đỏ thẫm. Cánh rừng cách xa khu dân cư một khoảng, ba người cùng một gà đem theo chiếc máy kéo lấy được ở giữa đường rồi đi tiếp.

Trời hơi âm u, gió thốc từng trận cuồn cuộn, bùn đất hòa với cát vàng bị thổi tung lên từng đợt, chẳng mấy chốc mưa đã từng giọt rơi trên mặt ba người. Giang Thâm cúi đầu nhìn áo lông mới mình mới đổi hôm nay, trong đầu hiện lên cảnh bị mẹ la rầy thì trở nên hơi nhút nhát lẫn lo lắng. Gà rừng phía sau cũng bị lạnh, tiếng kêu không còn mấy sức lực, Giang Thâm thấy thế liền ôm nó vào lòng, Cẩu Mao cùng Thụ Bảo dựa gần vào nhau, cả ba nhìn vừa chật vật lại vừa khôi hài.

Chờ đến khi đến khu dân cư thì đã bị Giang Lạc Sơn trông thấy.

Giang Thâm ôm gà, một thân đầy bụi bặm, có hơi rụt rè gọi: "Ba".

Giang Lạc Sơn nhìn thoáng qua Cẩu Mao cùng Thụ Bảo cũng y chang bộ dạng của Giang Thâm liền thở dài một hơi, muốn mắng cũng mắng không nổi.

Về đến nhà tắm rửa, con gà rừng kia so với cả bọn vậy mà lại sung sướng nhất, nhà họ Giang cũng có nuôi gia cầm nên có máng ăn, Đàm Linh Linh đeo thóc ra cho nó, lại dựng thêm hàng rào chắn, gà rừng ăn uống no đủ rồi nằm ở trên cỏ khô êm ái mà ngủ gật đi.

Giang Thâm gội đầu xong ra tới liền thấy Thụ Bảo cùng Cẩu Mao đã thay quần áo ướt, đang ngồi ở phòng khách nhà cậu đợi Giang Lạc Sơn chiên trứng.

"Các con cũng hay quá ha." Đàm Linh Linh lo cho con gà đâu vào đó rồi mới vào nhà khiển trách ba đứa, "Vừa đến mùa xuân liền chạy đi nghịch ngợm rồi."

May mắn Cẩu Mao còn chút lương tâm, rụt rè bênh Giang Thâm: "Chỉ có con với Thụ Bảo nghịch thôi ạ, Thâm Tử đi theo nhìn tụi con thôi."

Đàm Linh Linh trừng mắt nhìn con trai mình, Giang Thâm liền vùi đầu ăn trứng.

Đàm Linh Linh: "Thanh Linh Tử vừa đến đây nhưng chờ lâu quá nên con bé đi rồi."

Cẩu Mao móc di động báu vật vừa lấy được ra: "Để con gọi nó đến đây."

Thụ Bảo ở bên cạnh, lườm Cẩu Mao: "Mày mặt dày thiệt đó."

Thanh Linh Tử đến vào lúc cả ba người vừa đón trứng chiên ra lò, bé gái bảy tám tuổi so với bé trai cùng tuổi đều trưởng thành hiểu chuyện hơn, thấy anh mình ngồi ăn ngấu nghiến liền cảm thấy có chút bất đắc dĩ.

Nhà Cẩu Mao có chút thiên vị cô em út này hơn, vừa mới vào xuân Thanh Linh Tử đã diện một bộ áo váy mới bằng bông đẹp đẽ, cô bé ôm xấp giấy vẽ trong tay, mỉm cười chào hỏi: "Thâm Tử."

Giang Thâm đang vùi đầu ăn trứng lúc này mới ngẩng lên đáp trả một tiếng.

Thanh Linh Tử vui vẻ chạy đến ngồi bên cạnh cậu, Thụ Bảo chỉ có thể dịch sang chừa chỗ cho cô nàng, lúc ngồi xuống cô còn đem váy hoa xòe ra, nâng cằm dịu dàng cười: "Tớ vừa vẽ xong một bức nè."

Giang Thâm lau miệng: "Cho tớ xem với."

Thanh Linh Tử chỉ đợi cậu nói câu này, liền đem bức vẽ giấu ở sau lưng cẩn thận móc ra, Cẩu Mao liếc mắt khinh thường, cắn một miếng trứng nói: "Cũng không phải báu vật quý giá gì, mày làm gì mà giấu kĩ thế."

Thanh Linh Tử không thèm chấp nhặt anh mình, tuy rằng Cẩu Mao không giống những đứa anh trai khác sẽ bắt nạt em gái, ném màu vẽ hay xé tranh gì, nhưng bình thường hai anh em vẫn hay cãi qua cãi lại.

Thanh Linh Tử nhìn không thể nào thuận mắt anh mình suốt ngày nhong nhong đi chơi, nghịch bùn leo cây, quần áo lúc nào cũng dơ mèm không thể sạch sẽ nổi một ngày, giày chỉ đi vài ngày liền bẩn, không ham mê đọc sách, thành tích học tập cũng hết sức khiêm tốn, chỉ biết mỗi việc dẫn đám con nít đi nghịch ngợm trong thôn. Trước kia cô đi học trên trường, cảm thấy anh trai mình như thế có hơi mất mặt.

Mấy đứa trẻ đồng trang lứa ở thôn, Thanh Linh Tử xem vừa mắt có lẽ cũng chỉ có Giang Thâm.

Tập tranh được Thanh Linh Tử xem như bảo bối, Giang Thâm cầm lấy lật từng trang đều rất cẩn thận, Thanh Linh Tử hồ hởi giới thiệu tên chủ đề của tập tranh là "Xuân vội", Giang Thâm không hiểu sâu lắm về tranh sơn dầu cũng như ý tứ nghệ thuật trong mỹ thuật nên nói xem thì cũng chỉ đơn thuần là ngắm tranh vậy thôi.

Thanh Linh Tử hỏi cậu: "Cậu thấy đẹp không?"

Giang Thâm gật đầu: "Đẹp lắm"

Thanh Linh Tử được khen nên cực kì cao hứng vui vẻ, anh trai cô nghe thế cũng ló đầu qua muốn xem, liền bị Linh Tử đẩy đầu trở về.

Cẩu Mao sùng lên: "Màu vẽ tháng trước của mày là tao lấy tiền tiêu vặt mua cho đó!!"

Thanh Linh Tử lấy tay đánh Cẩu Mao: "Lần trước anh làm hư giày là em trộm tiền cho anh mua đôi mới, màu vẽ đó anh mua lại cho em là đúng rồi!!"

Cẩu Mao đuối lý, lầm bầm: "Mày thật là nhỏ mọn."

Thanh Linh Tử thu dọn lại tranh vẽ, lè lưỡi trêu Cẩu Mao rồi chậm rãi đi ra trước sân.

Thụ Bảo nhìn bóng lưng Thanh Linh Tử bật cười: "Chỉ là bọn con gái, mày bắt nạt em ấy làm gì?"

"Bắt nạt cái gì chứ?" Cẩu Mao bị sặc trứng trong miệng, lên giọng nói oang oang, "Cả nhà tao bởi vì nó là em gái út nên cưng nó nhất, muốn học cái gì cũng được, Thâm Tử nhóc không biết đâu, màu vẽ kia vừa đắt lại hiếm, lúc đó anh đi mua cho nó xong cảm giác như phải bắt 500 con gà mới kiếm lại đủ."

Cẩu Mao không nhắc tới gà thì thôi, vừa nói tới thì đột nhiên gà rừng ở trong hàng rào tỉnh dậy gáy ầm ĩ.

"Ai da má ơi làm tao sợ muốn chết." Cẩu Mao ôm ngực hoảng sợ nói, "Có phải nó biết mặt tao rồi không, sau này gặp tao thì đeo theo mổ hoài không??"

Thụ Bảo giọng khinh bỉ: "Gà nó còn khôn hơn mày đó, lo ăn trứng của mày đi kìa."

Nếu so sánh với những hộ gia đình khá giả thì các loại máy móc của nhà họ Giang đều kém hơn, máy cũng nhỏ, tốc độ chậm, với cùng một mẩu đất hộ giàu chỉ cần dùng máy gieo một lần là xong thì Giang gia phải chạy đến ba lần.

Mỗi năm gieo giống, Giang Thâm đều sẽ đi theo để giúp cha mẹ, eo cậu đeo cái cuốc, trong tay cầm xẻng sắt, đi theo cũng không phải chỉ đứng không, bởi vì máy móc trong nhà cũng đã cũ, đôi khi sẽ hoạt động không tốt, đến lúc đó thì cần cậu tự tay làm.

Giang Thâm phụ giúp phải chạy nhiều đến vã mồ hôi, đế giày dính đầy bùn đất, Giang Lạc Sơn thấy vậy dừng xe, chạy lại đón cậu.

"Có mệt không?" Giang Lạc Sơn bế con trai đặt lên xe, đưa bàn chải cho cậu chà sạch bùn đất dưới chân.

Giang Thâm nở nụ cười: "Con không mệt tí nào."

Giang Lạc Sơn cũng cười. Ông thật ra cũng còn khá trẻ tuổi, chưa đến 40, nhưng vì công việc này dãi dầu mưa nắng, ngày ngày cắm mặt xuống đất dang lưng hứng trời nên gương mặt đã hằn lên sự vất vả nhọc nhằn của một đời.

"Tháng 9 sẽ đưa con đi nhập học." Giang Lạc Sơn đột nhiên nói, "Cho con vào lớp 3."

Giang Thâm tuy tuổi còn nhỏ, nhà không giàu nhưng đối với chuyện cho cậu học hành cũng không đến mức lo không nổi. Cậu cúi đầu, uốn éo cái eo buộc dây cuốc.

Giang Lạc Sơn hỏi cậu: "Nghe mẹ nói con muốn học khiêu vũ à?"

Giang Thâm không dám trả lời, trầm mặc một lúc mới nhỏ bé yếu ớt "Dạ" một tiếng nhỏ như tiếng muỗi kêu.

Giang Lạc Sơn thở dài. Tính tình đứa con trai nhỏ này ông rất hiểu, lúc này một tiếng "Dạ" bé xíu như vậy vào tai ông lại trở nên nặng trĩu.

"Học khiêu vũ thì sau này không thể đọc truyện tranh được nữa đâu." Giang Lạc Sơn nửa giỡn nửa uy hiếp, "Tiền tiêu vặt của con đều phải đem đi đóng học phí hết đấy."

Giang Lạc Sơn vừa nói xong, Giang Thâm mới nhớ tới chuyện này, liền hấp tấp móc trong túi ra tiền dành dụm để thuê truyện nhét vào trong tay ba, làm xong hết thảy thì có chút tự tin mà nghiêm túc nói: "Con sau này sẽ không xem truyện tranh nữa, nhìn tới cũng không nhìn ạ!"

"...." Giang Lạc Sơn cúi đầu nhìn một đống tiền xu lẻ trong tay mình, khóe miệng nhếch lên lại không nói nên lời, lời nói đều bị nghẹn ở cổ họng. Ông trầm mặc khẽ nâng cánh tay, ôm Giang Thâm từ trên xe xuống, dịu dàng gõ đầu cậu, "Ngày mai đi lên thành phố đi, mẹ con dẫn con đi mua đôi giày múa."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net