Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Kinh Lạc Vân tuy là một cô gái thế nhưng sức lực rất vững chắc, Giang Thâm cũng không biết làm sao cô có thể khỏe đến vậy, cậu cố gắng giữ thăng bằng không dám lộn xộn, mãi đến khi Kinh Lạc Vân đi một vòng xong mới nhẹ nhàng thả cậu xuống.

Thẩm Quân Nghi xem xong thì nhận xét: "Tính cân bằng của thân thể chưa tốt lắm, phải cố gắng luyện tập thêm."

Giang Thâm không hiểu lắm tính cân bằng là gì, lại nghe Thẩm Quân Nghi tiếp tục nói: "Lúc về vẽ một cái vòng, đường kính khoảng 1m, trong vòng đứng chân sau nửa ngồi nửa quỳ, luân phiên hai chân như thế, chân còn lại thì duỗi thẳng." Y kêu Kinh Lạc Vân làm thử một lần cho cậu xem, "Tổng cộng 8 lần, mỗi lần 12 cái."

Giang Thâm vội vàng dùng ghi nhớ điện thoại ghi lại, cậu sử dụng còn chưa rành rẽ lắm, đánh chữ còn hơi chậm.

Thẩm Quân Nghi chờ cậu đánh xong, lại đột nhiên nói: "Em có đem học phí theo sao?"

Giang Thâm không nghĩ đến y đột nhiên nhắc đến chuyện học phí, vừa xấu hổ vừa ngượng ngùng: "Không ạ... Em, em chỉ đến xem..."

Thẩm Quân Nghi nhíu mi, nhàn nhạt nói: "Vậy lần này tính thiếu đi, lần sau đem học phí thì tính vào luôn."

Giang Thâm: "..."

Chuyện học phí mơ mơ hồ hồ được giải quyết xong, Giang Thâm lúc leo lên xe Bạch gia còn đang đau lòng chuyện tiền bạc, cậu rất áy náy gọi về cho gia đình, Giang Lạc Sơn lại bảo con trai đừng suy nghĩ nhiều.

"Con thấy thích không?" Cha cậu chỉ hỏi một câu.

Giang Thâm suy nghĩ một lát: "Thích ạ."

Giang Lạc Sơn cười: "Thích là tốt rồi, con nói với thầy Thẩm cuối tuần chúng ta sẽ giao đủ học phí cho cả năm."

Giang Thâm "Dạ" một tiếng, cậu xoa xoa cái mũi hơi hồng, nhẹ nhàng hút một tiếng nước mũi.

Giang Lạc Sơn buồn cười, nhỏ giọng nói: "Đứa nhỏ ngốc." Một lát sau lại thấp giọng nói, "Chuyện này là chuyện vui, ở nhà ba mẹ sẽ đốt pháo ăn mừng cho con."

Bạch Cẩn Nhất luyện chèo thuyền xong rồi thì cảm thấy mình như sắp chết đến nơi, hắn hớp một ngụm nước thịt gà rau dưa trộn với sốt Lại Tùng đưa cho, biểu tình trên mặt tồi tệ như ăn phải đồ thiu.

"Uống cho hết." Lại Tùng không hề đồng cảm, "Nước dinh dưỡng hòa với lòng trắng trứng cùng thịt gà sợi, quá hoàn hảo."

Bạch Cẩn Nhất: "..."

Trên lầu có một công nhân đi xuống, dẫn đầu một đoàn người báo cáo với Bạch Cẩn Nhất: "Sàn nhà đã làm tốt, vừa sơn lại, đêm nay là có thể dùng được."

Bạch Cẩn Nhất gật đầu, ý bảo dì Chu đưa người ta tiền công.

Lại Tùng thấy vậy thì khó hiểu: "Toàn bộ phòng quyền anh ở tầng cao nhất của mày không phải vừa chuẩn bị tốt à, sao giờ còn trang hoàng phòng khác?"

Bạch Cẩn Nhất: "Em chia ra một nửa làm phòng vũ đạo cho tiểu thiên nga."

Lại Tùng: "..."

Bạch Cẩn Nhất bâng quơ giải thích: "Trong sân toàn đá cục, không thích hợp cho cậu ấy tập luyện."

Lại Tùng nghe hắn nói thấy cũng đúng, nhưng cũng cảm thấy kì lạ, suy nghĩ tới lui đành phải nói: "Em ấy tới Thượng Hải học khiêu vũ cũng đâu có chắc sẽ ở nhà mày đâu, trường học vũ đạo của Thẩm Quân Nghi lớn như vậy chẳng lẽ không có kí túc xá sao?"

Bạch Cẩn Nhất dừng một chút, làm bộ hỏi: "Có à?"

Lại Tùng: "Có chứ sao không!"

Bạch Cẩn Nhất nhướng mày, làm ra vẻ rất đương nhiên: "Thế thì anh đừng nói cho cậu ấy biết là được rồi."

Lại Tùng: "..."

Tài xế đưa Giang Thâm về hơi trễ, Bạch Cẩn Nhất cố ý đứng ngoài sân đợi cậu, Giang Thâm bước xuống xe nhìn thấy hắn thì rất cao hứng: "Cậu chờ tớ hả?"

Bạch Cẩn Nhất: "Chờ cậu ăn cơm chiều."

Giang Thâm đi theo phía sau hắn: "Hôm nay cậu tập mệt không?"

Bạch Cẩn Nhất: "Không mệt lắm, tôi quen rồi."

Lại Tùng đứng ở huyền quan đã cầm sẵn đùi gà gặm, nhìn thấy hai người thì rống một câu: "Nhanh lên đi chứ, cọ cọ cái gì suốt thế!"

Giang Thâm đi rửa tay rồi ngồi vào bàn ăn bên cạnh, dì Chu lại gọi cậu là tiểu thiếu gia, bưng thức ăn lên bàn cho cậu.

Lại Tùng đang hăng say xé ức gà, quay sang hỏi cậu: "Hôm nay xem được gì rồi?"

"Trường của thầy Thẩm cực kì to luôn!" Giang Thâm giang hai cánh tay, còn khoa tay múa chân tạo thành cái vòng lớn, "Có nhiều nam sinh học vũ đạo nữa, em còn có thêm đàn chị."

"Đàn chị?" Bạch Cẩn Nhất hỏi, "Đàn chị như thế nào?"

Giang Thâm: "Chị ấy tên là Kinh Lạc Vân, thầy Thẩm nói năm nay chị ấy vừa thi đậu trường đại học vũ đạo, cực kì lợi hại."

Lại Tùng hỏi: "Múa đẹp hơn em không?"

Giang Thâm thở dài: "Em còn kém xa."

"Em còn nhỏ mà, đừng vội." Lại Tùng nói, "Vậy em quyết định học với Thẩm Quân Nghi à?"

"Dạ." Giang Thâm gật đầu, cậu nghĩ nghĩ, nghiêm túc nói, "Em đã hứa sẽ giao học phí, làm người không thể thất hứa được."

"...?" Lại Tùng không hiểu được logic đã hứa giao học phí là phải đi học này.

Bạch Cẩn Nhất thế nhưng tâm tình không tồi, hắn không nói gì, lặng lẽ xé đùi gà bỏ vào chén Giang Thâm, "Hôm nay cậu có khiêu vũ ở đó không?"

Giang Thâm vốn định kể chuyện Kinh Lạc Vân nâng cậu lên, lời đã đến bên miệng, nhưng nhìn mặt Bạch Cẩn Nhất không biết vì sao cậu lại thu về, lái sang hướng khác: "Có.. Tớ múa thử vài động tác cơ bản với đàn chị."

Bạch Cẩn Nhất nhìn chằm chằm cậu trong chốc lát, nhàn nhạt nói: "Chỉ vậy thôi à?"

Giang Thâm dùng sức gật đầu, cương trực nói: "Chỉ vậy thôi."

Bạch Cẩn Nhất thong dong gỡ hết xương gà ra, để qua một bên, dặn dò dì Chu: "Dì làm nồi nước hầm xương nhé."

Lại Tùng không biết vì sao lại run lên một chút: "... Sao anh thấy gà này nhìn hơi đáng thương vậy?"

Bạch nhị đại đã luyện cả một ngày nên buổi tối không cần tập thêm nữa, Giang Thâm lại theo thói quen muốn ra sân tập múa, đang chuẩn bị đi thì Bạch Cẩn Nhất gọi lại.

"Đừng tập ở trong sân, không an toàn." Bạch Cẩn Nhất ý bảo cậu đi theo hắn lên lầu.

Giang Thâm hiếu kỳ hỏi: "Tầng cao nhất không phải là phòng quyền anh của cậu sao?"

Bạch Cẩn Nhất đẩy cửa, nép người sang chừa chỗ cho cậu: "Hiện giờ không còn chỉ của tôi nữa."

Giang Thâm ngóc đầu vào nhìn thử, theo bản năng "Oa" một tiếng, phòng tuy rằng không lớn nhưng cũng không dưới 30 mét vuông, tứ phía lắp gương toàn thân và tay vịn côn, sàn nhà còn mùi gỗ mới, dẫm lên không kích chân, Giang Thâm thay giày múa ngồi vuốt ve sàn nhà thật lâu, ngồi xếp bằng ở giữa phòng, cao hứng đến nỗi hai má lúm đồng tiền cũng bật ra theo nụ cười của cậu.

"Cậu sau này luyện ở đây." Bạch Cẩn Nhất ngồi xuống cạnh Giang Thâm, nghiêng nghiêng đầu, "Tôi đánh quyền ở cách vách."

Giang Thâm cảm thấy Bạch Cẩn Nhất thực sự rất rất tốt, tốt đến mức cậu không biết làm gì để cảm ơn hắn, đành phải nói: "Cậu thích cái gì?"

Bạch Cẩn Nhất cố ý hỏi: "Tôi muốn gì cậu cũng cho tôi à?"

Giang Thâm buồn rầu nói: "Qúa đắt thì hiện giờ tớ mua không nổi... Nhưng tớ có thể để dành tiền mua cho cậu."

Bạch Cẩn Nhất nghẹn cười nhưng nhịn lại, khóe miệng không để cong lên quá nhiều, hắn cúi đầu che miệng khụ một tiếng.

"Trước đây không phải cậu nói tập vở Hồ Thiên Nga để nhảy cho tôi xem sao?" Bạch Cẩn Nhất hỏi, "Đã luyện tốt chưa?"

Giang Thâm: "Vở đó khó lắm..." Cậu thở dài, "Tớ bây giờ chưa nhảy được đầy đủ, nhưng sau này chắc chắn sẽ tập tốt."

Bạch Cẩn Nhất: "Thế thì tôi chờ cậu luyện tốt rồi nhảy cho tôi xem."

Giang Thâm mở to hai mắt nhìn: "Cậu chỉ muốn nhìn tớ khiêu vũ thôi sao? Không muốn cái khác?"

"Cậu còn tưởng tôi muốn cái gì?" Bạch Cẩn Nhất trả lời.

Giang Thâm nghiêm túc nghĩ nghĩ: "Tớ định tặng cậu quyền bộ mới."

Bạch Cẩn Nhất xùy một tiếng, hắn vươn ngón tay đẩy nhẹ trán Giang Thâm: "Tặng quà cho người khác không được nói ra, như vậy không lãng mạn tí nào."

Giang Thâm ôm trán, hơi không phục: "Nhưng cậu muốn quà gì đều nói ra mà?"

"Cậu không hiểu." Bạch Cẩn Nhất chống đầu, khuỷu tay để ở đầu gối, hắn nhìn Giang Thâm, bỗng dưng bật cười, "Cậu nhảy cho tôi xem, đó chính là lãng mạn."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net