Chương 31

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạch Cẩn Nhất vừa lưu về máy ảnh tự chụp của Giang Thâm thì Tống Hân cũng vừa leo lên từ vũng bùn, kết quả là bàn ăn hôm đó có tới mười ba con tôm hùm đất cực kì hoành tráng được bày ra trên mâm.

Người lớn ở trong nhà ăn cơm, đám nhỏ ở ngoài sân lột tôm hùm, Tống Hân lúc vừa đến nhà Giang Thâm lúc sáng còn mặc một chiếc váy ren trắng tinh khôi, tay cầm ô, bây giờ thì tóc xõa ra, lớp trang điểm trên mặt cũng trôi hết, đang mặc quần của Cẩu Mao, một chân mang giày một chân gác trên ghế, liếm liếm đầu ngón tay mới lột tôm xong.

Lại Tùng thấy cảnh tượng này thì hoàn toàn cạn lời, cầm giấy ăn đưa qua cho cô lau tay.

Cẩu Mao và Thụ Bảo bây giờ đã chấp nhận sự thật rằng tiên nữ thì ra cũng rất thích lội bùn, ngoại trừ Cẩu Mao còn hơi xoắn xuýt có nên lấy quần của mình về không thì tất cả mọi người đều rất thân thiết ngồi chụm lại mà ăn tôm, tình cảm tăng thêm vài bậc, cực kì gắn bó.

Đêm hè ở nông thôn trăng thanh gió mát, không cần điều hòa cũng thấy thoải mái dễ chịu, bầu trời đêm đen kịt làm nền hoàn hảo cho ánh sao sáng vằng vặc, gió nhè nhẹ thoảng qua mang theo hương hoa ấp iu từng lọn tóc của hai thiếu nữ.

Tống Hân chống cằm ngẩng đầu nhìn bầu trời, đột nhiên đề nghị: "Hay bây giờ mình khiêu vũ đi."

Giang Thâm hơi bất ngờ, nhưng vẫn hỏi lại: "Chị muốn múa như thế nào?"

Tống Hân suy nghĩ một lát rồi hào hứng cười: "Múa khúc hái hoa sen đi."

Giang Thâm không nói gì, đi vào trong lấy chiếu đem ra trải trên sân, Tống Hân đứng làm nóng thân thể xong xuôi rồi mới bước lên chiếu.

Thụ Bảo hiếu kỳ nói: "Có cần phối nhạc không?"

Tống Hân cười rộ lên: "Không cần đâu, anh Lại Tùng sẽ hát."

Lại Tùng nhìn cô một cái, không nói gì, khoanh tay ngồi xuống bên cạnh chiếc chiếu.

Giang Thâm và Tống Hân đứng gần nhau, còn cực kì trang trọng mà cúi người chào khán giả.

Lại Tùng ho nhẹ một tiếng, bắt đầu hát những nốt đầu tiên.

Bài hát "Cá lượn cùng cánh sen" này chỉ có phiên bản giọng trẻ con trên mạng, Lại Tùng đã qua thời kỳ vỡ giọng, âm thanh dĩ nhiên mang theo sự trầm khàn nam tính, khi anh ngâm nga từng con chữ "Cánh sen vùng Giang Nam, lá sen bạt ngàn" tuy thiếu đi nét mềm mại dịu dàng vùng sông nước Giang Nam, nhưng rồi lại phảng phất đâu đây nét mạnh mẽ của trùng điệp núi đồi cùng nhu tình dày nặng.

Mà Tống Hân tay chân mềm mại tựa đuôi cá, động tác trơn tru tựa núi sông giao hòa, cùng với tiếng hát của Lại Tùng thế mà lại hợp nhau đến lạ.

Cô khẽ khom lưng mô phỏng dòng suối chảy, từng đóa hoa sen dưới chân nở rộ, lúc nhảy lên kết hợp với tiếng hát lại biến thành "con cá" quẫy nước mà vùng vẫy với bốn bề đông tây nam bắc.

"Mây trắng che núi xa, sơn dã lộ cong cong." Lại Tùng nhắm hai mắt, tiếng ca của anh có lúc lên cao có khi hạ thấp, ẩn chứa tấm lòng cùng tâm tình dào dạt của thiếu niên mới lớn.

Thanh Linh Tử ôm mặt không chớp mắt mà nhìn chăm chú Tống Hân, không biết vì sao hốc mặt lại chậm rãi đỏ lên.

Cẩu Mao nhìn em gái của mình một cái rồi kéo cô bé ngồi lên đùi mình, nhẹ nhàng ôm lấy.

Lại Tùng hát xong câu cuối cùng "Trở về Giang Nam" thì Tống Hân mới chậm rãi dừng lại, mặc dù trán đầy mồ hôi nhưng nét mặt lại rạng rỡ vui mừng, Giang Thâm tiến đến nắm lấy tay Tống Hân dạo một vòng, khẽ khụy một gối chào bế mạc.

Thẩm Thụ Bảo rốt cuộc là người đầu tiên phản ứng kịp, đứng dậy vỗ tay, Lại Tùng bước đến khẽ khom lưng, anh vươn tay ra, Tống Hân cười đáp lại, cô đi thêm một vòng rồi mới cầm lấy làn váy, tay kia đặt vào bàn tay Lại Tùng, một lần nữa cúi chào.

Cẩu Mao dường như cảm thấy chỉ vỗ tay thôi thì không thể hiện hết được sự cảm phục, hai tay chụm lại để bên miệng gào khan hai tiếng, tiếng của hắn lớn đến nỗi dọa gà Tony đang ngủ từ ổ cũng phải bay ra, mang theo bực dọc khó chịu khi bị giật mình mà bay đến mổ Cẩu Mao.

Tống Hân cười thật tươi ôm lấy Thanh Linh Tử, dịu dàng mà lau đi nước mắt trên mặt cô bé.

Giang Thâm lấy di động ra, cậu nhìn thông báo WeChat, lướt đến tên Bạch Cẩn Nhất.

"Tớ thực sự rất thích khiêu vũ." Giang Thâm cúi đầu đánh chữ, cũng mặc kệ tin nhắn này không đầu không đuôi gì mà gửi đi, cậu lướt mắt nhìn qua Tống Hân đang ghé trên vai Lại Tùng làm nũng đòi anh hát thêm bài nữa.

Lại Tùng bị cô cuốn lấy, không có cách nào khác, đành phải mở miệng tiếp tục tài nghệ ca hát của mình lần nữa.

Giang Thâm vừa cười vừa cảm thấy lồng ngực mình phập phồng lạ thường, giống như có thứ gì muốn dâng trào lên rồi bung ra ngoài, cậu nắm chặt di động, Bạch Cẩn Nhất gọi lại cho cậu.

Âm thanh của hắn rõ ràng có chút cao hứng, nhưng vẫn kiêu ngạo nói: "Vậy cậu còn không mau trở về đây?"

Giang Thâm rất ngây thơ mà hỏi hắn: "Cậu nhớ tớ không?"

Bạch Cẩn Nhất hiếm khi có giây phút lặng thinh như thế, màn hình điện thoại vẫn còn đếm giây chứng tỏ đối phương vẫn còn đang nghe.

"Tớ ở đây nhưng vẫn nghĩ đến cậu." Giang Thâm không nghi ngờ gì hắn, rất thành thực kể cho hắn nghe, "Hôm nay lúc ăn tôm hùm đất tớ còn nhớ đến cậu, nếu cậu cũng ở đây thì tốt rồi... Có muốn ăn tôm không? Ngày mai tớ mang về cho cậu nha?"

Bạch Cẩn Nhất nghe thế thì trong giọng nói có chút thỏa mãn: "Vậy ngày mai mang."

Hắn nghĩ nghĩ, không biết thế nào lại một lần nữa nhấn mạnh: "Tôi muốn ăn tôm hùm."

Lại Tùng và Tống Hân ở lại chơi không được mấy ngày lại phải trở về thành phố, Giang Thâm đã chuẩn bị tốt hành lý và học phí để đi cùng bọn họ.

Trước tiên cả hai tiễn Tống Hân về nhà an toàn xong rồi Lại Tùng mới đi cùng Giang Thâm đến ga tàu cao tốc, anh mua vé tàu cho cậu, sau đó dặn dò kĩ lưỡng: "Trên đường đi nhớ giữ tiền cho cẩn thận."

Giang Thâm vỗ vỗ ba lô đang ôm: "Mẹ em nhét tận bên trong túi rồi."

Lại Tùng cười một cái, đột nhiên nói: "Tống Hân nhờ anh nói với em là phải cố gắng học khiêu vũ, nếu học không nghiêm túc thì em ấy sẽ đến Thượng Hải đánh em đó."

Giang Thâm sửng sốt, cậu nhìn Lại Tùng, cực kì nghiêm túc gật đầu: "Vâng ạ!"

Lại Tùng: "Em ấy cũng nói là sẽ thường đến cung văn hóa khiêu vũ, coi như rèn luyện thân thể."

Giang Thâm nghe thế thì cố nhịn xuống, thế nhưng khóe môi vẫn kiềm không được mà nở nụ cười.

"Còn anh thì." Lại Tùng thẳng thắn nói, hiếm khi biểu tình nghiêm túc, "Em và Bạch Cẩn Nhất cứ luyện đi, anh lên lớp 12 sẽ lại thi đấu quyền anh, nhất định phải đoạt lại đai lưng vàng trước khi nghỉ đánh."

Anh kiêu ngạo nhướng mày, nhìn Giang Thâm chớp chớp mắt: "Anh sẽ tự mình bò lên đỉnh kim tự tháp quyền anh, rồi chờ Cẩn Nhất leo lên tới."

Bạch Cẩn Nhất vác bao quyền anh đứng chờ ở bên ngoài ga tàu cao tốc, vẻ mặt của hắn ra hiệu người nào muốn sống thì chớ có lại gần, mặc dù vậy nhưng chung quanh vẫn có một đống ánh mắt dán lên người hắn.

Khi thấy Giang Thâm bước từ trạm ra, cuối cùng thì mi mắt cùng lông mày đen rậm đang trầm mặc của Bạch nhị đại cũng khẽ giật một cái.

Giang Thâm đứng từ xa đã trông thấy hắn.

"Bạch Cẩn Nhất!" Cậu từ trong đám người chạy ra.

Bạch Cẩn Nhất nghe cậu gọi thì bước lên phía trước vài bước.

Giang Thâm ngoại trừ mang theo hành lý thì còn chìa ra một bao lớn tôm hùm đất, hưng phấn cực kì nói: "Cậu xem tớ mang về cho cậu cái gì nè!"

"..." Cái bao được giơ đến quá gần, tôm hùm đất bên trong thiếu chút nữa là kẹp trúng mũi Bạch Cẩn Nhất.

Giang Thâm còn chưa khoe xong: "Tớ còn thức đêm làm cho cậu cái này nữa."

Cậu móc ra một bông tú cầu ép khô, nhét vào ngực Bạch Cẩn Nhất: "Đẹp không?"

Bạch Cẩn Nhất lớn đến vậy nhưng chưa từng được ai tặng hoa ngang nhiên giữa công chúng như vậy, Giang Thâm hình như còn cảm thấy chưa đủ, khen thêm một câu: "Hoa này hợp với cậu lắm, rất đẹp!"

Bạch Cẩn Nhất: "..."

Cuối cùng cả hoa lẫn bao tôm hùm đều được tài xế đỡ lấy, Giang Thâm lên xe trước còn hỏi: "Cậu sao đến đây đón tớ vậy?"

Bạch Cẩn Nhất liếc mắt nhìn cậu một cái, nói: "Cậu mang trong người nhiều tiền mặt như vậy, còn muốn đi một mình à?"

Giang Thâm: "Tớ cất tiền kỹ trong túi rồi, không sao cả."

Bạch Cẩn Nhất vẫn không an tâm: "Ngày mai cậu đem học phí nộp đi."

Giang Thâm cũng cảm thấy nộp học phí càng sớm càng an tâm, cậu có chút kích động, quay đầu nhìn Bạch Cẩn Nhất, cảm thấy hình như đã lâu chưa gặp đối phương nên ghé sát mặt vào mà quan sát: "Cậu có phải cao thêm một chút rồi không?"

Bạch Cẩn Nhất lại trở nên giận dỗi: "Giờ cậu mới phát hiện ra à?"

Giang Thâm cười rộ lên: "Tớ cũng cao lên đó."

Bạch Cẩn Nhất hỏi: "Còn cân nặng thì sao?"

Giang Thâm: "Chắc là không đổi, tớ không thể để béo được, cho nên tôm hùm đêm nay cho cậu ăn hết."

Bạch Cẩn Nhất nghe thấy hai chữ "tôm hùm" thì cảm thấy hơi cạn lời, nhưng đêm qua là hắn nói muốn ăn tôm hùm mới có thể lừa tiểu thiên nga về sớm như vậy, chính mình nói ra rồi thì đương nhiên cũng chỉ có thể tự nuốt ngược nước mắt vào trong.

"Không biết ký túc xá của thầy Thẩm ở đâu." Giang Thâm đột nhiên nhớ tới, cậu còn rất khát khao nhìn Bạch Cẩn Nhất, "Tớ còn có một đàn anh tên Lưu Tinh Chi, không biết sau này có ở chung với nhau không."

Bạch Cẩn Nhất vừa nghe thế đã nhíu nhíu mày, hắn vươn tay bẹo hai má Giang Thâm, còn dùng sức lung lay vài cái: "Cậu nói cậu muốn ở chung với ai?"

Giang Thâm bị bẹo má nhưng thực ra cũng không đau, nhưng lời nói ra cũng bị ngập ngừng đôi chút: "Đàn... đàn anh?"

Bạch Cẩn Nhất làm mặt lạnh nói: "Cứ coi như anh ta không tồn tại đi."

Giang Thâm: "?!!"

——————

Có một người làm gì cũng nhớ đến mình, ăn gì cũng chừa phần mình là một cảm giác cực kì đặc biệt và quý giá đó...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net