Chương 35

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Người ở quyền anh quán đa số đã quen mặt Giang Thâm, ai thấy cậu cũng học theo Bạch Cẩn Nhất gọi một tiếng "Tiểu thiên nga", đối với một đám người cao lớn thô kệch ngày ngày đánh đấm như họ thì cậu bé khiêu vũ tinh xảo kia chính là điều tuyệt mỹ hiếm lạ, Giang Thâm chào hỏi bọn họ xong lập tức được người đón đi đến phòng nghỉ sau hậu đài, Bạch Cẩn Nhất vừa cột chặt xong băng dính, ngước lên thấy cậu thì nở nụ cười: "Cậu đến rồi."

Giang Thâm mỗi lần đến xem Bạch Cẩn Nhất thi đấu còn khẩn trương hơn so với khi mình lên đài khiêu vũ, cậu ngồi xuống trước mặt đối phương, trong tay cầm quyền bộ.

"Tớ mang vào cho cậu." Giang Thâm nói.

Bạch Cẩn Nhất gật đầu một cái, bắt tay vói vào trong quyền bộ, Giang Thâm nhắm mắt lại, chạm vào quyền bộ của hắn bắt đầu lẩm nhẩm gì đó.

"..." Bạch Cẩn Nhất, "Cầu nguyện sớm như vậy à?"

Giang Thâm nghiêm túc nói: "Phải có thành ý mới linh nghiệm được."

Bạch Cẩn Nhất ráng nhịn không bật cười.

Trợ lý tiến vào chuẩn bị trước khi lên đài, nhìn thấy Giang Thâm liền nhiệt tình gọi: "Tiểu thiên nga!"

Giang Thâm "A" một tiếng.

Trợ lý: "Một chút nữa em ngồi kế người đại diện của Bạch nhị đại nhé?"

Giang Thâm gật đầu, trợ lý lại nhìn Bạch Cẩn Nhất: "Huấn luyện viên hỏi em ông ấy có thể vào được không."

Bạch Cẩn Nhất vung tay: "Mời thầy ấy vào đi."

Sâm Bố rốt cuộc cũng bước vào, ngài theo dạy Bạch Cẩn Nhất ba năm hơn, bởi vì Bạch nhị đại không chịu học tiếng Anh nên Sâm Bố chỉ có thể đi học tiếng Trung, hiện tại dù nói được một ít nhưng không hề trôi chảy, còn hay lải nhải nhiều lời, lúc trước Bạch Cẩn Nhất còn lười trò chuyện với Sâm Bố.

"A, tiểu thiên nga!" Sâm Bố cũng rất thích Giang Thâm, ngài nhiệt tình tiến lại ôm ôm cậu nhóc, "Cơ bắp của em ngày càng đẹp rồi."

... Giang Thâm cảm thấy dù là huấn luyện viên hay thầy dạy nhảy đều thật đáng sợ, họ giống như có mắt thần nhìn xuyên thấu vậy, cách một lớp quần áo vẫn có thể nhìn ra da thịt phía trong của cậu như thế nào.

Bạch Cẩn Nhất đứng dậy, hắn cách quyền bộ nắm chặt tay Giang Thâm, thấp giọng nói: "Cậu đến thính phòng chờ tôi."

Giang Thâm không biết nên nói cái gì, tay cậu vì khẩn trương mà run lên, lại bị Bạch Cẩn Nhất dùng lực siết chặt lấy.

"Tôi sẽ thắng." Bạch Cẩn Nhất cười cười, hắn nhìn Giang Thâm nói, "Cũng sẽ bình an trở lại với cậu."

Giang Thâm ngồi dưới đài, kế bên cậu là người đại diện tên Tô Phương của Bạch Cẩn Nhất, nói là người đại diện nhưng thật ra chính là người đánh quyền anh nòng cốt do Bạch gia tìm đến, Tô Phương từng thắng rất nhiều giải thưởng trong nước, cô ở cùng Bạch Cẩn Nhất mấy năm nay, chăm sóc hắn cũng giống như con trai mình.

"Chào em." Tô Phương chăm sóc thân thể rất tốt, hoàn toàn không nhìn ra đã qua 40, cô vỗ vỗ vai Giang Thâm, "Thả lỏng thoải mái đi, đừng khẩn trương quá."

Giang Thâm hít sâu vài cái, nhưng rốt cuộc vẫn không thể bình tĩnh được.

Tô Phương nâng cằm, nói nhỏ bên tai cậu: "Sắp đến lượt đấu rồi đấy."

Tuyển thủ hạng cân trung so với hạng cân nhẹ hoàn toàn chênh lệch nhau, Bạch Cẩn Nhất quyết định đánh tăng lên hạng trung nên mỗi ngày đều phải cật lực tăng trọng tăng cơ, Giang Thâm mỗi ngày đều gặp hắn nên cũng không có cảm thấy gì khác lạ, nhưng khoảnh khắc nhìn hắn bước lên quyền đài cậu mới sâu sắc nhìn thấy Bạch Cẩn Nhất đã thay đổi thế nào.

Đối thủ rõ ràng muốn lớn hơn Bạch Cẩn Nhất một hai tuổi, ngoại trừ vóc người rất dài, bả vai sống lưng to tướng khoa trương, còn nằm trong tổ thiếu niên á quân năm trước, người cổ vũ phía dưới cực đông đảo, cứ không ngừng hò hét hết đợt này đến đợt khác.

Giang Thâm còn chưa thu hồi ánh mắt thì Bạch Cẩn Nhất bên kia cũng bước lên đài.

Tô Phuơng đứng lên khởi xướng cổ vũ, Giang Thâm cũng đứng dậy theo, ánh mắt cậu dán vào đám người đang bước lên đài, Bạch Cẩn Nhất hình như cảm nhận được cái gì đó, bỗng hướng mắt nhìn sang.

Ánh mắt hai người chạm vào nhau, Bạch Cẩn Nhất theo thói quen khẽ nhướng mày với cậu, chọc Giang Thâm lộ ra nụ cười tươi tắn.

Thiếu niên tổ quyền anh đã mang tốt dụng cụ bảo hộ, trọng tài bước lên đài bảo hai người chạm quyền chào nhau, lúc tách ra Bạch Cẩn Nhất sửa sang lại khăn trùm tóc, đèn đỏ vừa mới phát sáng lên đối thủ đã lập tức tiến công.

Mặc dù là nữ nhưng giọng của Tô Phương không kém gì mấy người cổ vũ lực lưỡng phía dưới, hai người trên đài sáp vào nhau đầy thô bạo, Bạch Cẩn Nhất áp dụng chiêu cũ nhanh chóng tránh né, nhanh như chớp vung ra nắm đấm, trận đầu kéo dài ba phút, cả hai bên đều đạt được số điểm nhất định.

Tô Phương nhón chân xem điểm số hiện lên trên màn hình lớn, cau mày nói: "Thấp hơn bên kia một chút rồi."

Giang Thâm vẫn đang bồn chồn không yên: "Mới ván đầu thôi ạ, chắc chắn vẫn còn cơ hội."

Tô Phương: "Muốn lấy điểm số trong tay tên này không dễ đâu, cách đánh của hắn với Cẩn Nhất có nét tương đồng, đều là kiểu du kích, Cẩn Nhất vừa mới đánh ở hạng trung này không lâu, chưa có nhiều kinh nghiệm bằng đối thủ." Dừng một chút, Tô Phương nhưng thực ra khá lạc quan, "Nhưng mà cũng không sao, chỉ cần đừng để bị KO là được, Bạch Cẩn Nhất cũng vừa bắt đầu thăng hạng thôi, có thể đánh tay đôi với tổ á quân thì cánh truyền thông chắc cũng sẽ thuận gió đẩy thuyền."

Giang Thâm không hiểu lắm hình thức hoạt động bên trong của bộ môn này, cậu chỉ biết Bạch Cẩn Nhất chắc chắn sẽ không thua.

Qủa nhiên, qua vài hiệp sau, Bạch Cẩn Nhất đã thoát khỏi lối chơi phòng bị, bắt đầu đánh trả lại, hai người ở trên đài tỏa ra sức nóng hừng hực đầy máu huyết, dựa vào nắm đấm cùng sức chịu đựng của mình thô bạo đánh nhau, xem ai sẽ KO trước, chiến thuật kiểu này trong giới quyền anh không hiếm, trong đó nổi danh có David Haye từng đấu nghiêm chỉnh hơn 1700 quyền, cuối cùng sử dụng năng lực đảo ngược tình thế kháng đòn đồng thời KO đối thủ.

Trận thứ 8 đã kết thúc, bởi vì không khí trên đài quá sục sôi, trọng tài phải lên tách hai vị tuyển thủ ra và nhắc nhở một lần, đối thủ đổi dụng cụ bảo hộ răng, lúc súc miệng nhổ ra nước hòa với màu đỏ tươi của máu, Bạch Cẩn Nhất ngồi dựa ở cột, ngửa đầu để huấn luyện viên xử lý máu mũi đang chảy.

Tô Phương cắn ngón tay, biểu tình phức tạp, cô không ngờ được Bạch Cẩn Nhất hăng máu thế, chỉ có thể tiến lên nhắc nhở vài câu.

"Em tự biết chừng mực." Bạch Cẩn Nhất nghiêng đầu nói chuyện, Giang Thâm bước đến gần mới thấy khóe mắt hắn cũng bị thương.

Bạch Cẩn Nhất duỗi đầu ra khỏi dây thừng, cố gắng an ủi cậu: "Sao lại xị mặt ra thế, tôi còn chưa có thua đâu."

Giang Thâm không nói gì, hốc mắt ửng hồng lên, khe khẽ gật đầu.

Một phút nghỉ ngơi kết thúc, Bạch Cẩn Nhất đứng dậy muốn lên đài.

"Còn tới 4 hiệp nữa, cố gắng giữ thể lực." Huấn luyện viên nói, "KO không được thì thôi đừng cố quá, thua không khó coi là được."

Bạch Cẩn Nhất không trả lời, chỉ huơ huơ cánh tay ra hiệu mình đã biết.

Đánh liên tục 12 hiệp kia cũng không chỉ có hai người trên quyền đài căng thẳng, phía dưới cũng như rừng dao biển lửa sục sôi nhiệt huyết, mồ hôi và cả máu.

Tô Phương giữ chặt tay Giang Thâm, nhìn trên đài, bình tĩnh nói: "Bất luận thắng thua thì cũng phải xem cho xong trận."

Ánh mắt Giang Thâm dừng lại trên mỗi nắm đấm Bạch Cẩn Nhất vung ra, sinh mệnh bọn họ va vào nhau, trong chớp nhoáng mộng tưởng dường như vụn vỡ rồi lại chẳng chịu đầu hàng mà xuyên qua vạn năm ánh sáng, cuối cùng biến thành một mạt tinh quang chói lòa rơi xuống địa cầu.

Lúc tiếng chuông vang lên, cuối cùng Bạch Cẩn Nhất đánh trúng mặt của đối thủ.

Trọng tài bắt đầu đếm giây KO, Bạch Cẩn Nhất đứng tại chỗ không động đậy, lúc còn 5 giây thì đối thủ đứng dậy.

Trên màn hình lớn điểm số đã ra tới, trọng tài phán định KO thất bại, Bạch Cẩn Nhất mất một điểm, thua đối phương hai điểm.

Đối thủ tuy chiếm được thắng lợi nhưng cả trận lại cực kỳ vất vả, dù có thắng nhưng cũng không quá vui sướng hãnh diện, Tô Phương bên này lại rất cao hứng, ôm huấn luyện viên vui vẻ chúc mừng.

Ở phòng nghỉ, phóng viên đã đứng chắn hết bên ngoài, Giang Thâm phải khó khăn lắm dưới sự giúp đỡ của trợ lý mới vào được phòng.

Bạch Cẩn Nhất gỡ hết băng dính ra, ngẩng đầu nhìn thấy cậu: "Cậu đến rồi à."

Giang Thâm ngồi xổm xuống trước mặt Bạch Cẩn Nhất, nhẹ giọng nói: "Tớ đến rồi."

Vết thương trên khóe miệng hắn không nhẹ, cả khuôn mặt đều bị sưng, lần đầu tiên Giang Thâm nhìn thấy một Bạch Cẩn Nhất từ trước đến nay kiêu ngạo không ai bì nổi lại mang bộ dáng chật vật đến thế.

Giang Thâm nhịn không được vươn tay, nhẹ nhàng chạm vào khóe môi hắn, hỏi: "Đau không?"

Bạch Cẩn Nhất: "Mỗi lần tôi bị thương cậu đều hỏi như thế."

Giang Thâm: "Bởi vì nhìn thấy cậu đau, tớ cũng đau."

Bạch Cẩn Nhất nhìn như là muốn cười, nhưng lúc nhoẻn môi lại chạm đến vết thương, rít một tiếng: "Tôi thi đấu thua cậu sẽ khó chịu sao?"

Giang Thâm hỏi lại: "Cậu có khó chịu không?"

Hắn nghĩ một lát, nghiêm túc nói: "Cậu khó chịu thì tôi cũng khó chịu, cậu vui vẻ thì tôi cũng vui vẻ."

Bạch Cẩn Nhất nhìn cậu, qua một hồi lâu mới thở dài, hắn đưa tay ra, đem tiểu thiên nga ôm vào trong vòm ngực, thấp giọng nói: "Cho tôi ôm một lát."

Giang Thâm không nhúc nhích, cậu có thể cảm nhận được một ngọn tóc của Bạch Cẩn Nhất đang cọ khẽ trên má mình, không biết vì sao hai má lại nóng bừng lên.

"Tớ..." Giang Thâm nhịn một chút, thực sự chịu không nổi mới hơi ngốc ngốc nói: "Không biết sao tớ thấy hơi nóng..."

Bạch Cẩn Nhất hoàn toàn dựa trên vai cậu, hờ hững hỏi một câu: "Sao vậy? Phát sốt?"

Giang Thâm sờ sờ trán mình, thành thật nói: "Không phải..." Cậu thấy Bạch Cẩn Nhất vẫn để nửa người trần, lộ ra da dẻ so với người khác thì trắng hơn rất nhiều, liền lấy khăn lông kế bên đắp trên người hắn, nghiêm túc nói: "Bên ngoài toàn là người, cậu không được để người ta nhìn."

Bạch Cẩn Nhất: "???"

Tô Phương giúp Bạch Cẩn Nhất phỏng vấn xong thì Bạch Cẩn Nhất và Giang Thâm cùng trở về biệt thự.

Dù sau cũng là đấu thua nên tâm trạng Bạch nhị đại cũng không quá tốt, hắn quấn lấy tiểu thiên nga tập luyện ở phòng vũ đạo sau khi ăn cơm chiều xong.

"Cậu luyện Hồ Thiên Nga tới đâu rồi?" Bạch Cẩn Nhất lười biếng nằm trên sofa, hỏi: "Khi nào có thể múa cho tôi xem?"

Giang Thâm đang uốn người thành hình chữ Mã, mặt dán trên sàn nhà có hơi hồng lên: "Cậu đừng giục tớ..."

Bạch Cẩn Nhất: "Tôi có giục đâu, nhắc mới nhớ, khi nào cậu tham gia diễn xuất? Không có vé cho tôi sao?"

Giang Thâm: "Tớ hiện tại chưa được tham gia diễn xuất đâu, chỉ có đàn anh với đàn chị múa thôi, cậu muốn tới xem sao?"

Bạch Cẩn Nhất liếc mắt nhìn cậu, "hừ" một tiếng: "Tôi đương nhiên muốn tới xem, vai chính không phải cậu à, thế thì tôi sẽ cắt, cắt hết mấy người khác." Hắn nói, còn đưa ngón trỏ và ngón cái làm thành hình cái máy ảnh, giơ tới đôi mắt đang chớp chớp của Giang Thâm, "Chỉ để lại một mình cậu, tôi chỉ xem cậu thôi."

Giang Thâm: "..."

———————————

Yêu nhau không chỉ là ở bên nhau những lúc vui vẻ huy hoàng nhất, mà còn là người chứng kiến hết mọi vất vả chật vật của đối phương những lúc họ yếu mềm nhất. Và quan trọng là dù lúc nào đi chăng nữa, cũng sẵn sàng dang tay ôm người đó vào lòng :>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net