Chương 46

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tuy Thẩm Quân Nghi cho nghỉ khá dài nhưng Giang Thâm vẫn phải trở lại tập vũ đạo sớm hơn dự định, nguyên nhân là vì Lưu Tinh Chi không ngừng hối thúc cậu.

"Đừng có mải lo chơi." Giọng điệu Lưu đội trưởng trong điện thoại vẫn nghiêm khắc như cũ, "Còn múa cho anh mày nữa đó."

Giang Thâm có chút chột dạ: "Mấy ngày nay nghỉ nhưng em vẫn nhớ bài múa ạ..."

Lưu Tinh Chi khó tin: "Thật à?"

Giang Thâm cam đoan: "Thật ạ, sau khi về em múa cho anh kiểm tra."

Lưu Tinh Chi thuận miệng hỏi: "Vậy khi nào mày trở về?"

Giang Thâm: "..."

Về phía Bạch Cẩn Nhất, tuy rằng Tô Phương không hối thúc nhưng Sâm Bố lại điện thoại đến, vì là người nước ngoài nên tiếng Trung của ông rất không trôi chảy, đã vậy còn nói gấp nên qua điện thoại chỉ toàn nghe tiếng rít gào.

"Mại Uy Sắt đã tỏ ý muốn làm huấn luyện viên của em rồi!" Âm thanh Sâm Bố phát ra lớn đến nỗi điện thoại bên kia đều có thể nghe thấy, "Em có biết đây là cơ hội hiếm có đến mức nào không! Đầu em chứa shit à!"

Bạch Cẩn Nhất để điện thoại ra xa một chút, khẩu khí lãnh đạm: "Thầy không cần chửi tiếng Trung pha tiếng Anh như vậy đâu."

Sâm Bố: "..."

Bạch Cẩn Nhất liếc mắt nhìn Giang Thâm, vừa lúc cậu cũng nghe xong điện thoại, ánh mắt khẽ chạm vào nhau, Bạch Cẩn Nhất lúc này chợt hạ giọng nói: "Thầy Sâm Bố, em sẽ đi nước Mỹ."

Nửa tháng sau.

Ở tầng năm phòng vũ đạo, hai tay Lưu Tinh Chi nắm lại đặt trước ngực, tóc hắn lại dài thêm một ít vắt ở trên vai. Lưu Tinh Chi không giống với Giang Thâm, vóc người hắn là chuẩn Âu Mỹ, ngoại trừ phải thường xuyên tập luyện để giữ cơ bắp thì cũng không cần vất vả nhịn ăn nhịn uống, bởi vì đồng phục vũ đạo màu đen nên lại càng tôn lên đường nét cơ ngực xốc vác của hắn.

Giang Thâm thật sự rất sợ Lưu Tinh Chi, khác với Thẩm Quân Nghi nghiêm khắc theo kiểu bất động thanh sắc, Lưu Tinh Chi chính là loại người ngày ngày vác roi đi theo sau quất mông người ta, mặc dù Giang Thâm rất chăm chỉ nỗ lực, nhưng dù sao cậu cũng chỉ là thiếu niên mười sáu mười bảy tuổi, tính tình trẻ con ham chơi, vì thế vẫn khiếp sợ trước sự răn dạy của người anh khó tính này.

Bài múa "Sơ vũ" có vị trí đặc biệt quan trọng đối với các vũ công, nhất là với Lưu Tinh Chi - người đã đoạt hết các giải thưởng lớn nhỏ - thì "Sơ vũ" của hắn chắc chắn sẽ có không ít người đến xem, ngoại trừ những vũ công nổi tiếng trong nước còn có không ít giám khảo cũng vũ công chuyên nghiệp ở nước ngoài sang đây, ai ai cũng trông ngóng đến ngày được thấy Lưu Tinh Chi hoàn thành "Sơ vũ" trên sân khấu lớn.

Giang Thâm lúc hoàn thành xong phần diễn tập múa phụ của mình thì cực kỳ thấp thỏm, cậu mang giày múa nghiêm chỉnh, quy củ đứng trước mặt Lưu Tinh Chi đợi hắn phê bình. Gương mặt Lưu Tinh Chi trầm ngâm một lát rồi bỗng nhìn chằm chằm Giang Thâm, đột nhiên hỏi: "Mày tỏ tình thành công rồi à?"

Giang Thâm sửng sốt một giây, mặt nhanh chóng đỏ lên với tốc độ thần kỳ mà mắt thường cũng nhìn thấy.

Lưu Tinh Chi bị nghẹn một chút, chán ghét nói: "Mày thẹn thùng cái gì?!"

Kinh Lạc Vân đứng một bên cũng cười: "Xem ra là thành công rồi."

Màu đỏ trên mặt Giang Thâm lan tràn sang đến cổ, vụng về nói sang chuyện khác: "Em còn, còn phải luyện thêm sao?"

"Không cần luyện." Lưu Tinh Chi không kiên nhẫn phất phất tay, hắn liếc mắt nhìn Giang Thâm một cái, tự phụ ngẩng ngẩng cằm, "Múa không tồi."

Vở "Sơ vũ" lần này được đặt tên là《 Mang thảo 》, Thẩm Quân Nghi còn mời đến một dàn giao hưởng để phối nhạc, biên soạn bài múa cũng mời giáo sư có tiếng trong nước đến làm, có thể nói rất tận tâm tận lực, dồn hết sức mình cho buổi diễn này.

Ngải Lai nhìn Lưu Tinh Chi cùng mọi người diễn tập xuyên suốt mấy ngày nay, hiếm khi không có mắng người, ánh mắt y dừng lại trên Lưu Tinh Chi và Giang Thâm, tựa như muốn nói cái gì nhưng cuối cùng lại nhịn xuống.

"Thầy hy vọng các em có thể tận hưởng từng khoảnh khắc trên sân khấu." Ngải Lai nhìn các vũ công trẻ tuổi nói, "Không cần quá để ý kết quả, mục đích của khiêu vũ cũng là để thư thả tâm hồn."

Bọn học sinh đồng thanh đáp ứng, mọi người tản về nhưng Lưu Tinh Chi giữ Giang Thâm lại, Ngải Lai thở dài, không tiếng động nhíu nhíu mày.

Thẩm Quân Nghi đến vũ đạo phòng khi học sinh đã tan hết, Ngải Lai ngồi ở giữa phòng, trầm ngâm xem lại bài múa, y từ trong gương nhìn thấy Thẩm Quân Nghi đến, nét mặt thả lỏng, lộ ra một nụ cười.

"Xem xong rồi?" Thẩm Quân Nghi đứng kế bên y.

Ngải Lai: "Xem xong rồi, múa rất tốt."

Thẩm Quân Nghi nhướng mày một cái: "Múa rất tốt mà mặt em lại như thế à?"

Ngải Lai trầm mặc trong chốc lát mới nói: "Giang Thâm múa càng ngày càng tốt hơn."

Thẩm Quân Nghi không nói gì, giống như đoán trước được Ngải Lai sẽ nói điều này.

Ngải Lai có chút bực bội: "Tại sao anh lại đồng ý cho Giang Thâm múa phụ chứ? "Sơ vũ" của Lưu Tinh Chi quan trọng như vậy, báo chí nhất định sẽ đưa tin rầm rộ, lúc đấy anh định giải thích làm sao?"

"Không phải anh đồng ý." Thẩm Quân Nghi bình tĩnh nói, "Mà là Lưu Tinh Chi nhất quyết phải chọn Giang Thâm."

Ngải Lai há miệng thở dốc, y đỡ trán, cười khổ một tiếng: "Sư huynh sư đệ...... Thật đúng là nghiệt duyên."

Lưu Tinh Chi hiện giờ rất nổi tiếng, nhưng dù sao cũng không thoát khỏi quy luật tre già măng mọc.

Ngày hôm sau Giang Thâm đến phòng vũ đạo lầu ba, mọi người thấy cậu không biết vì sao mà cùng tản cả ra, chẳng ai thèm nói chuyện với cậu.

Giang Thâm: "?"

Không ít người nhìn về phía cậu với ánh mắt đề phòng, Giang Thâm chưa bao giờ gặp phải tình huống này, cậu không biết cách ứng phó với ánh mắt nhỏ nhen ác ý của người khác, nhưng cũng không ngốc đến nỗi không nhận ra.

Giang Thâm đặt giày múa xuống đất, cầm di động đi ra ngoài, Bạch Cẩn Nhất đang gọi đến.

"Bên cậu đang là mấy giờ rồi?" Bạch Cẩn Nhất hỏi trong điện thoại.

Giang Thâm: "9 giờ, chỗ cậu thì sao?"

Bạch Cẩn Nhất: "8 giờ tối, tôi với cậu cách nhau một ngày."

Giang Thâm nở nụ cười. Sau khi Bạch Cẩn Nhất đồng ý chuyện đi Mỹ với Sâm Bố thì mấy ngày sau đã lập tức lên đường. Cũng không biết Bạch Cẩn Nhất nói với trong nhà thế nào mà biệt thự, dì Chu cùng bác tài xế đều vẫn ở lại như cũ, mỗi ngày chăm sóc Giang Thâm hệt như khi hắn còn ở đây.

Hai người lại như thói quen dính lấy nhau một lúc lâu, lúc chuẩn bị cúp máy thì Bạch Cẩn Nhất đột nhiên hỏi: "Cậu gặp chuyện gì à?"

Giang Thâm sửng sốt, cậu không nghĩ Bạch Cẩn Nhất nhạy cảm như vậy, theo bản năng phủ nhận: "Không có việc gì... Sao thế?"

Bạch Cẩn Nhất vẫn có chút hoài nghi: "Thật sự không có việc gì?"

Giang Thâm hít một hơi, cậu chỉ cảm thấy như có luồng hơi ấm nhẹ nhàng vuốt ve trấn an lồng ngực, thấp giọng nói: "Thật sự không có việc gì, tớ ổn lắm, cậu không cần lo lắng."

Lưu Tinh Chi ngồi ở phòng thay quần áo, đặt chân lên ghế cột lại vòng dây xung quanh bắp chân, quay đầu lại đã thấy Giang Thâm xách giày múa bước vào, cũng không biết cậu làm thế nào mà giày múa ướt nhẹp nước, kéo theo một đường dài từ phòng vũ đạo vào đây.

"Làm sao vậy?" Lưu Tinh Chi cột chắc một chân, hỏi, "Giày rớt xuống nước à?"

Giang Thâm nhấp môi cười cười: "A, không có gì đâu anh."

Lưu Tinh Chi nhíu mày, lạnh lùng nói: "Giày của mình mà cũng không giữ cho tốt, mày làm sao vậy hả?"

Giang Thâm ngoan ngoãn nghe hắn răn dạy, cũng không mở miệng, cậu ngồi xuống trước mặt Lưu Tinh Chi: "Em buột giúp anh."

Lưu Tinh Chi cũng không cự tuyệt, đổi sang chân kia.

"Mấy ngày nay anh đừng luyện nhiều quá." Giang Thâm vừa thắt dây cho hắn vừa nhẹ giọng khuyên, "Bị thương không tốt đâu."

Lưu Tinh Chi lười biếng trả lời: "Anh tự biết rồi, còn mày nữa đó, mấy ngày nay anh ít thấy mày tập."

Giang Thâm ngẩng đầu nhìn hắn một cái, nói: "Đây là "Sơ vũ" của anh mà, em múa thế nào không quan trọng."

Lưu Tinh Chi sửng sốt, mặt hiện lên nét không hài lòng đạp cậu một cái, lạnh lùng nói: "Mày nói gì vậy."

Giang Thâm cúi đầu không nói gì, động tác trên tay càng nhanh hơn.

Lưu Tinh Chi càng nghĩ càng thấy có gì không đúng, dây còn chưa quấn xong đã đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Giang Thâm: "Mày nói cho rõ coi, lời vừa rồi có ý gì, còn giày múa của mày sao lại bị ướt?!"

Giang Thâm cũng không muốn làm lớn chuyện, giọng mềm nhẹ đi nhiều: "Thật không có gì mà... Anh Tinh Chi... Anh?!"

Lưu Tinh Chi vẫn còn chưa buột giày xong, để một chân trần, tóc cũng chẳng thèm chỉnh lại đã bước ra khỏi phòng, phòng thay quần áo lầu ba không đóng cửa, bên trong có mấy học sinh đang cợt nhả nói nói cười cười.

"Nó còn mơ tưởng cướp danh tiếng của Lưu đội trưởng hả, còn không biết thân phận mới đến đây bao lâu."

Một người khác nói: "Nhưng tổ tông cũng nói nó múa càng ngày càng tốt...... Sợ đến lúc lên sân khấu......"

"Sợ cái gì, tụi mình đã dạy cho nó một bài học rồi, tự nó biết lên sân khấu phải làm sao, đây là "Sơ vũ" của Lưu đội trưởng mà, nó múa đẹp hơn thì còn ra cái gì chứ? Đúng là ngu ngốc!"

Lưu Tinh Chi đứng ở cửa nghe thấy hết, mặt mày ngày càng sa sầm, bên trong cũng chưa biết hắn nghe được, Giang Thâm đuổi theo hắn đến đây, thở phì phò đứng phía sau, nơm nớp lo sợ gọi một tiếng "Anh Tinh Chi".

Bên trong vang lên tiếng cười, lại có người đề nghị: "Hay là làm cho nó không dám múa phụ nữa đi? Chúng ta vừa đỡ đi một đối thủ cạnh tranh vừa tốt cho Lưu đội trưởng, anh ta chắc cũng không hy vọng chính mình đến lúc đó lại bị mất mặt đâu."

Lời này Giang Thâm cũng nghe thấy, sắc mặt của cậu tái nhợt, ngẩng đầu nhìn bóng dáng Lưu Tinh Chi, giọng nói dường như chẳng còn hơi sức: "Anh Tinh Chi... Em chỉ là múa phụ......"

"Câm miệng!" Lưu Tinh Chi cắn răng, hắn đột nhiên tháo phăng giày múa, hầm hầm bước vào phòng.

Lúc đám học sinh phát hiện Lưu Tinh Chi bước đến đã không còn kịp rồi, giày múa của hắn đáp mạnh lên mặt một người, Lưu Tinh Chi đằng đằng sát khí đứng ở giữa phòng, lớn tiếng ra lệnh: "Giang Thâm!" Hắn vươn tay, "Đưa giày cho tao!"

Giang Thâm: "......" Cậu ngoan ngoãn cởi giày của mình đưa cho hắn.

Lưu Tinh Chi cầm giày dí theo đám người kia, cả phòng hỗn loạn tiếng chạy trốn, khoảng mười mấy phút sau Lưu Tinh Chi thở phì phò nhìn đám học sinh quỳ dưới đất.

"Đúng là có bản lĩnh." Hắn cầm giày múa của Giang Thâm trong tay, để chân trần đi qua đi lại xung quanh, nghiến răng cười lạnh nói, "Chúng mày giỏi đi bắt nạt người khác lắm đúng không?"

Đám người kia thở cũng không dám thở mạnh, nhưng lá gan cũng không nhỏ, kêu oan nói: "Tụi em cũng vì đàn anh mà thôi, anh muốn "Sơ vũ" hôm đó biến thành trò cười à!"

Lưu Tinh Chi giận điên người: "Đứa nào trong đây dám kêu một tiếng đàn anh thì tao xé miệng ra!" Hắn bỗng nảy sinh ác độc, gằn giọng nói, "Tụi mày còn có mặt mũi nói muốn tốt cho tao?! Là tao e dè Giang Thâm hay do chính tụi mày sợ?!"

Lưu Tinh Chi hô hấp khó khăn, ngực kịch liệt phập phồng, hắn đột nhiên vươn tay, chỉ vào Giang Thâm, lớn tiếng nói: "Giang Thâm múa tốt cũng là do nó khổ cực tập luyện mà thành! Nếu ở "Sơ vũ" nó nổi bật hơn tao thì cũng do tao bất tài! Tụi mày dựa vào cái gì mà khinh bỉ nó?!"

Tựa như còn chưa nguôi giận, Lưu Tinh Chi giơ giày lên đánh một người, hắn đánh đủ rồi mới đem giày nhét vào lồng ngực Giang Thâm, nhìn chính đàn em của mình, lên giọng nói: "Còn mày phải múa thật tốt, nếu anh phát hiện mày ở "Sơ vũ" múa sơ sài cho có thì đời này đừng mong gọi anh hai tiếng đàn anh."

Lưu Tinh Chi hất tóc, hắn ngẩng cằm lên, ngạo mạn nói: "Lưu Tinh Chi này có tôn nghiêm của một vũ công, không cần dùng cách này bố thí!"

—————————
Thương anh Tinh Chi, thương bé Giang Thâm quá :((((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net