Chương 59

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngải Lai đã từng đoạt tam mỹ, Thẩm Quân Nghi thì ngồi trên ngai vàng bộ môn ba lê hơn mười năm chưa ai vượt qua, sau khi lão Lương già đi rất hiếm ai có thể thay thế vinh quang của ông, Thẩm Quân Nghi đã một lần nữa lặp lại kỳ tích, thổi bùng nguồn hứng khởi cho bộ môn ba lê, làm tấm gương cho hàng ngàn vũ công trẻ sau này, vì thế y rất được mọi người ngưỡng vọng, công nhận là "Đệ nhất vũ công".

Cùng với Thẩm Quân Nghi là Chu Lạc Tường và Ngải Lai, ba người tuy học cùng một thầy thế nhưng Thẩm Quân Nghi lại như bức tường cao sừng sững không vượt qua nổi, y vừa tài năng vừa bừng bừng nhiệt huyết, khó ai sánh bằng.

Chu Lạc Tường cũng là môt vũ công được giới chuyên gia đánh giá cực cao, y tuy không có kỹ xảo điêu luyện của Thẩm Quân Nghi, cũng không có thiên phú hoà quyện cùng cảm xúc khuynh đảo như Ngải Lai, mặt nào cũng thường thường, không ai ngờ y lại là người thứ hai sau Thẩm Quân Nghi sở hữu đủ loại giải thưởng A B cấp quốc tế.

Thẩm Quân Nghi là giám khảo giải đấu ở Vienna, trận đấu này y đã giành một phiếu cho Chu Lạc Tường.

Danh hiệu "Đệ nhất vũ công" gìn giữ lâu năm nay rốt cuộc cũng nên có chủ mới rồi.

Phần biểu diễn đạt huy chương bạc của Lưu Tinh Chi hiển nhiên cũng rất xuất sắc, hắn đứng cạnh Chu Lạc Tường cùng trả lời phỏng vấn, hai người nhìn cực kỳ hoà hợp đẹp mắt, Chu Lạc Tường mang vẻ ngoài dịu dàng ôn nhu tựa một đoá hoa thanh khiết ôm lấy bả vai Lưu Tinh Chi, bày ra bộ dáng trưởng bối đối xử với hậu bối.

"Đất nước chúng ta quy tụ rất nhiều nhân tài, mấy đứa nhỏ đã nỗ lực như vậy, phận làm trưởng bối cũng không thể để lạc hậu được." Chu Lạc Tường cười cười nói nói, y nhìn về phía Lưu Tinh Chi, ý vị thâm trường vỗ vỗ bả vai đối phương, "Cố lên Tinh Chi, thầy chờ em."

Lưu Tinh Chi vốn tính tình kiêu ngạo lại bị một kích của Chu Lạc Tường khiến cho cười cũng cười chẳng nổi, đành cắn răng khiêm tốn nói: "Em còn phải học tập tiền bối nhiều."

Chu Lạc Tường nhìn cực kỳ chân thành: "Mọi người đều là đồng nghiệp cả mà, không cần khách khí."

Sau khi kết thúc phỏng vấn, Thẩm Quân Nghi đi đến hậu trường nhưng tìm không thấy Lưu Tinh Chi, ngược lại đụng phải Chu Lạc Tường trên hành lang, tuy y không thích người này nhưng nếu vừa đụng mặt đã bỏ đi sẽ trở thành chuyện không hay cho người khác bàn tán, huống chi Chu Lạc Tường từ trước tới nay luôn kính cẩn lễ phép với y, không tìm được một điểm nào để khó chịu.

"Anh Thẩm!" Chu Lạc Tường rất xa đã nhìn thấy Thẩm Quân Nghi, như cũ chủ động chào hỏi, vội vã chạy tới, "Đàn anh tìm Tinh Chi sao?"

Thẩm Quân Nghi cứng đờ một lúc lâu, cuối cùng vẫn "Ừ" một tiếng: "Em ấy chắc đi gặp fan rồi."

Chu Lạc Tường nhìn y, cười rộ lên: "Rốt cuộc đàn anh cũng chịu nói chuyện đàng hoàng với em rồi."

Thẩm Quân Nghi cau mày, y liếc Chu Lạc Tường một cái, nhàn nhạt nói: "Ngải Lai không trách cậu, tôi cũng không có tư cách trách cậu."

Chu Lạc Tường cười híp mắt: "Đàn anh không trách em là được rồi."

Trên hành lang có phóng viên nhìn thấy hai người đứng chung một chỗ nên bước đến muốn chụp hình, Chu Lạc Tường định từ chối, ai ngờ Thẩm Quân Nghi lại bày ra tư thế sẵn sàng nhìn vào ống kính.

"Ngài Chu xích lại một chút, được rồi." Phóng viên cười nói, "Hai "đệ nhất vũ công" chụp chung một bức, tấm hình này sẽ lưu truyền thế kỷ đó."

Lưu Tinh Chi chỉ gặp mặt fans một chút, hắn thi đấu thua nên cũng không còn tâm trạng, chỉ hời hợt ứng phó cho qua, Bồ tiên sinh đến rồi mà nét mặt hắn vẫn không tốt lên chút nào.

An ủi người đang thất vọng là một chuyện không hề dễ dàng, thế nhưng cũng không thể im lặng chẳng nói gì, cuối cùng cũng chỉ có thể nói ra mấy câu tầm thường "Thắng thua là chuyện thường tình ấy mà".

Lưu Tinh Chi vung tay lên, cũng không biết là giận dỗi hay nói thật lòng: "Thua thì chính là thua, kỹ xảo của tôi rõ ràng không bằng ông ta, Chu Lạc Tường múa quá tốt."

Địa vị của Thẩm Quân Nghi trong giới vũ đạo quá lớn, Ngải Lai lại bị mắc chấn thương nặng, các chuyên gia lão làng ai cũng có một lo lắng —— nếu Thẩm Quân Nghi đến tuổi rời khỏi nghề, thế hệ sau tiếp nối liệu có khi nào không thể đạt được thành tựu xuất sắc như thế, khiến nền khiêu vũ nước nhà trượt dốc hay không, dù sao thiên tài như thế hệ trước cũng hiếm như lá mùa thu.

Lưu Tinh Chi từ sớm đã giác ngộ được chuyện này, hắn được kỳ vọng là thiên tài tiếp theo nối bước Thẩm Quân Nghi, sẽ chấn hưng lại nền khiêu vũ hiện đại của nước nhà, làm nên mốc son vàng chói lọi.

Mà bây giờ Chu Lạc Tường đã đánh cho hắn một đòn cảnh cáo thật đau đớn.

Người này gầy gò ốm yếu, không có điểm gì đặc biệt, giới phê bình luôn chia làm hai phe người khen kẻ chê nhận xét về y, từ trước đến nay cũng chẳng được lòng cánh báo chí, họ nói y chỉ vì lợi ích trước mắt.

Năm đó vì gút mắc quá lớn của tam mỹ, Chu Lạc Tường bị nói là thứ vong ân bội nghĩa, tất cả đều đứng về phía Ngải Lai, rất nhiều người trong giới không ngừng lên án hành động của Chu Lạc Tường.

Chu Lạc Tường không biện hộ không giải thích, đi Bắc Kinh tự tiếp tục sự nghiệp của mình, sau đó nhiều năm đối đầu trực tiếp với Thẩm Quân Nghi, tuy kết quả thua nhiều thắng ít nhưng nhất định không bỏ cuộc, chuyện này cũng được người trong giới khiêu vũ bàn tán rất nhiều.

Lần này trận thi đấu ở Vienna kết thúc, truyền thông hài hước đặt một cái biệt danh cho Chu Lạc Tường là "Chu nương nương đang nổi giận", y sẽ giữ vững ngôi vị "chính cung", không ai kéo y xuống được.

Lúc sau Chu Lạc Tường có một lần nhắc đến chuyện này, y cười nghiêm túc: "Không phải tôi muốn ăn vạ vị trí này không trả mà là cảm thấy mình vẫn còn khiêu vũ được, thế nhưng cũng không thể kéo dài mãi, chắc chắn rồi một lúc nào đó thế hệ kế tiếp nỗ lực luyện tập sẽ vượt qua được tôi."

Y nhìn phóng viên, nở nụ cười tươi như hoa: "Tôi sẽ đứng đây chờ các em ấy đến."

Lưu Tinh Chi biết trước được cánh báo chí sẽ viết cái gì, lần này hắn trình diễn rất xuất sắc, thua cũng không quá mất mặt nhưng chẳng thể nào cam lòng, vì thế khi Giang Thâm gọi cho hắn điện thoại kêu rất lâu mới bắt máy.

"Anh đang ở đâu vậy?" Giang Thâm hỏi.

Lưu Tinh Chi ngồi kế bên vali, giọng điệu ác liệt: "Mày đoán xem."

Giang Thâm oán giận nói: "Anh đừng giỡn nữa, thầy Thẩm với thầy Chu đã về rồi, anh sao chưa về nữa, anh không định khiêu vũ nữa sao?"

Lưu Tinh Chi hình như hơi nghẹn, đột nhiên nói: "Không múa nữa."

Giang Thâm: "?!"

Trong điện thoại truyền đến tiếng xe lửa rít xa xa, hoà trong đó là những tiếng ồn ào hỗn loạn.

"Anh về lại thảo nguyên." Âm thanh rõ ràng của Lưu Tinh Chi vang bên tai Giang Thâm, "Đi cưỡi ngựa chăn nuôi cắt cỏ."

Lưu Tinh Chi cuối cùng cười nói: "Hẹn gặp lại, Giang Thâm."

Thẩm Quân Nghi ngồi trong văn phòng sắp xếp lịch thi đấu cho năm sau, nhìn thấy Giang Thâm hớt hải chạy vào cũng không để ý, ngước lên thờ ơ hỏi: "Sao vậy?"

Giang Thâm vì quá gấp nên ăn nói không còn mạch lạc: "Đàn, đàn anh có, có nói với thầy anh ấy không khiêu vũ nữa không?!"

Thẩm Quân Nghi lạnh mặt: "Nó nói vậy với em à?"

Giang Thâm gật đầu lia lịa.

Thẩm Quân Nghi lại cúi đầu nhìn xấp giấy tờ: "Thầy cho em ấy nghỉ một năm điều chỉnh lại cảm xúc."

Giang Thâm trợn tròn đôi mắt: "Một, một năm ạ?!"

Thẩm Quân Nghi: "Em có hâm mộ cũng vô dụng thôi, trong năm nay em phải thay nó đi thi đấu."

Giang Thâm: "......"

Kinh Lạc Vân gọi mấy lần đều không thấy Lưu Tinh Chi bắt máy, Giang Thâm đứng bên cạnh chờ đến đổ mồ hôi, nhịn không được hỏi: "Anh ấy không bắt máy hả chị?"

Kinh Lạc Vân thở dài: "Lần trước em ấy bị thương ở mắt cá chân phải về nhà nghỉ nửa năm, lúc đó cũng chẳng liên lạc được."

Giang Thâm nghe thế thì gần như sup sụp.

"Lưu Tinh Chi không thể nào bỏ khiêu vũ đâu." Kinh Lạc Vân an ủi hắn, "Nó chọc em thôi, đừng để ý làm gì."

Giang Thâm hậm hực nhìn Kinh Lạc Vân, ấm ức nói: "Anh Tinh Chi thật đáng ghét."

Kinh Lạc Vân buồn cười, duỗi tay xoa xoa đầu cậu.

Thẩm Quân Nghi nói muốn Giang Thâm xuất ngoại thi đấu thay Lưu Tinh Chi cũng không phải nói đùa, hết năm nay là cậu tròn 18 tuổi, ngoại trừ đến Helsinki, Giang Thâm còn phải tham gia rất nhiều giải đấu loại A B quốc tế dành cho thiếu niên, lịch trình gần như kín cả năm.

Bạch Cẩn Nhất thì vẫn đang ở lại Mỹ, bọn họ một người liên tục bay khắp thế giới, một người tập trung vào đánh quyền anh, mỗi tháng cả hai chỉ có thể trích ra vài ngày ít ỏi gặp nhau.

May mắn sang tháng sáu năm sau có một giải đấu ba lê được tổ chức ở Jackson nước Mỹ, rốt cuộc Giang Thâm cũng được cơ hội ở với Bạch Cẩn Nhất tận hai mươi mấy ngày.

Lúc đánh quyền trở về Bạch Cẩn Nhất thấy Giang Thâm đứng dựa trên cửa sổ sát đất gọi điện thoại, nhưng hình như cả buổi cũng chẳng có ai bắt máy, cậu đành nhụt chí tắt điện thoại, vừa lướt mắt thấy Bạch Cẩn Nhất cậu đã nở nui cười tươi tắn: "Anh về rồi hả?"

Bạch Cẩn Nhất: "Lưu Tinh Chi vẫn không bắt điện thoại à?

Giang Thâm thở dài: "Ừm."

Bạch Cẩn Nhất không nói gì, hắn lẳng lặng đến sau lưng Giang Thâm, vươn tay ôm lấy cả người cậu bế đặt lên đùi.

"Bây giờ em nên để tâm trí cho việc thi đấu." Bạch Cẩn Nhất bình tĩnh nói, "Không nên phân tâm vì người khác."

Giang Thâm cúi đầu nhìn hắn, nhịn không được bật cười: "Em có phân tâm vì ai đâu, toàn là phân tâm với anh."

Bạch Cẩn Nhất nhướn mi: "Anh làm em phân tâm à?"

Giang Thâm vươn cánh tay ôm cổ Bạch Cẩn Nhất rồi rướn người hôn môi hắn, lẩm bẩm nói: "Không, anh làm em toàn tâm toàn ý."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net