Chương 7: Không may lỡ lời.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Các thực tập sinh cũng đã trải qua nhiều ngày khi thì bề bộn đủ thứ việc khi thì nhàn hạ ngồi chơi. Dù sao cũng chỉ là thực tập sinh, các luật sư cũng không dám giao cho họ những công việc nặng nhọc mà phần lớn đều để họ làm những công việc lặt vặt. Thái độ của Lý Duy đối với Alan là ngày càng kính nể. Alan đi sớm về khuya, ngoại trừ làm việc, anh còn hận không thể biến cả phòng làm việc thành nhà riêng, có thể nói là một người cuồng công việc điển hình. Nhưng lại có nhược điểm đáng nói ở đây: điểm nổi bật và cũng là tật xấu chết người, chính là hay thô bạo.

Chỗ làm việc của Lý Duy gần phòng của Alan, cả ngày đều nghe anh ta hoặc khó chịu lớn tiếng chửi ầm lên hoặc vui vẻ đắc ý cười thật to. Mỗi khi bực mình Alan đều mắng “f*ck”, với các nhân viên nam thì chửi thẳng miệng, không giữ tí tình cảm gì cả, “Tài liệu này của cậu thật giống rác rưởi! Sinh viên Luật năm nhất còn hơn cậu!” Đối với nhân viên nữ anh ta còn thỉnh thoảng cố nén giận, nhưng đợi người ta bước chân ra khỏi phòng làm việc liền điên tiết lên ném tài liệu xuống đất, gào vài tiếng “f*ck!”

Một người được dạy dỗ tốt như Lý Duy không thể nào giải thích được tại sao Alan học hành rất giỏi mà lại thiếu nhã nhặn như vậy. Chị Suzanne còn bảo đàn ông như vậy mới nam tính, có gì khó chịu cũng tuôn ra ngoài hết. Những luật sư khác thì cũng tập mãi thành quen, còn truyền đạt lại kinh nghiệm cho nhân viên mới nữa, nếu Alan bực bội mắng chửi thì cứ thành thật cúi đầu nhận sai, đừng tranh luận với anh ta, càng tranh luận giải thích càng kéo dài thời gian, bị mắng càng nhiều hơn. Công bằng mà nói, Alan khuyên bảo người khác bằng cách thức thật thô bạo, nhưng lại rất có ích cho sự tiến bộ của nhân viên. Mà theo lời Alan, chính anh ta cũng nhờ người khác mắng chửi mà tiến bộ. Khi anh ta vẫn còn là nhân viên mới, những người hướng dẫn cho anh còn kinh khủng hơn không biết bao nhiêu lần. Kế nghiệp thầy như thế, Lý Duy chỉ còn cách im lặng.

Theo lý thuyết, luật sư sẽ ít khi trực tiếp đến tìm thực tập sinh làm việc, mà là phân việc cho thư kí, rồi thư kí tiếp tục chia việc ra, cho nên Lý Duy cũng không bị Alan giáo huấn nhiều. Thế nhưng, với một Alan như vậy, thì làm người khác bị tổn thương cũng là chuyện khó tránh khỏi.

Sáng hôm nay bên ngoài đông người đến kì lạ, Lý Duy đi tàu điện ngầm nên cũng không bị ảnh hưởng gì lớn, lúc cậu vào văn phòng thì đa số những đồng nghiệp khác còn chưa đến, thế nhưng Alan lại đến rồi. Chưa kịp về chỗ ngồi, Alan đã thấy cậu, vẫy vẫy tay: “Cậu lại đây!”

Lý Duy cho rằng anh đến tìm cậu để giao việc, không hề chuẩn bị tâm lí vào văn phòng. Không ngờ, khi cậu tới gần bàn làm việc, Alan ‘BA~’ một phát, ném tài liệu đã được chỉnh sửa xanh xanh đỏ đỏ trước mặt cậu, lớn tiếng quát: “Cậu nhìn đi, nhìn đi, cái này đúng là rác rưởi!”

Lý Duy sợ hãi giật mình, sững sờ cả buổi, nghĩ mãi không ra gì, bèn đánh bạo kéo tài liệu qua xem, đây không phải tôi làm mà, ông chủ à mắng nhầm người rồi.

Lý Duy do dự, nhắc nhở: “Alan, cái này không phải…”

Bạo Long mắt điếc tai ngơ, mắng: “…Đúng là không thể nào xem được! Đồ bỏ!…”

Lý Duy im lặng, trong lòng bùm bùm từng tia sét muốn đánh lên con bạo long khiếm nhã này, hơi nhấn giọng, dũng cảm nói lại lần nữa: “Alan, cái này không phải do tôi làm…”

Bạo long tỏ thái độ giống như mới nghe chuyện cười xong, trợn to đôi mắt ngưu sáng quắt trừng Lý Duy, hùng hồn nói: “Đương nhiên tôi biết không phải cậu làm! Là Jenny làm! Lúc nãy tôi gọi điện thoại cho cổ, thế mà cô ta lại tắt máy! Nhớ lại coi tôi đã nói với các người bao nhiêu lần rồi, ngày nào cũng phải để điện thoại 24/24, nếu thân chủ tìm các người có việc thì sao…” Cứ tự nhiên mà chuyển chủ đề, thế là Alan và Lý Duy cứ xoay quanh cái chính sách mở điện thoại 24/24.

Lý Duy dở khóc dở cười, thì ra là do con bạo long này bực mình, lại không tìm được “chính chủ” của sai phạm nên lấy mình ra đỡ đạn. Cậu đúng là một đứa trẻ xui xẻo, quên mất đồng nghiệp đã dặn đừng tranh luận hay cãi lý với Alan khi anh ta đang quạu, còn thật tình giảng giải: “Alan, tài liệu này do Jenny làm, anh nên nói với cô ấy thì cô ấy mới biết sai chỗ nào để sửa. Tôi còn chưa từng biết đến cái này, nghe cũng không hiểu anh nói cái gì đâu.”

Alan không ngờ Lý Duy dám cãi lại, anh giật mình hít sâu một hơi, giọng run run nói: “Cậu…cậu…cậu…” Cứ “cậu” hơn nửa ngày mà chẳng biết muốn nói gì, thế là nổi giận, ném tài liệu xuống đất, mắng liên tục một từ “F*ck!!!!!”

Lý Duy máu sôi lên tận não, mặt đỏ rần, muốn nói với Alan về vấn đề cần tôn trọng người khác.

Nhưng tên Alan đang nổi đoá kia không để cho cậu có cơ hội, bắt đầu điên cuồng mắng: “Luật sư khác phạm lỗi, cậu cho rằng cậu cũng sẽ mãi không sai sao?! Tôi nói với cậu là để cậu tiến bộ, không phải gặp nhiều cản trở. Cậu không chịu nghe là do cậu đần! Tuổi còn trẻ không nên tự cao như vậy, có người dạy bảo cho cậu là may rồi, có biết không?! Nếu cậu cứ không chịu lắng nghe như vậy thì sớm muộn cũng sẽ bị sa thải! You will be fired!! (Setoh: Cậu sẽ bị sa thải!!)

Lý Duy bị sự ngang ngược của Alan chọc điên lên, bắt đầu khó chịu, nghĩ thầm “Tốt, fire me!” (Setoh: “Cứ sa thải tôi đi!”). Trong đầu cậu nghĩ phải nói thế. Chẳng biết có phải do khi nãy nghe từ “f*ck” nhiều quá hay không mà lại thét lên: “Tốt, fuck me!”

Lập tức cả hai đều ngẩn người, Lý Duy bình tĩnh lại, xấu hổ ấp úng nói: “Ý tôi không phải là vậy, tôi nói fire…” Có lẽ cậu chịu không nổi nữa, chưa nói dứt lời đã chạy mất dép.

Chờ đến khi Alan hiểu được Lý Duy vừa nói gì, hoả khí trong người cũng đã nguôi bớt, cảm thấy rất buồn cười, thế là bật cười ha ha. Lý Duy đứng bên ngoài nghe thấy tiếng cười của anh, vừa giận vừa xấu hổ, trong bụng cảm thấy hối hận muốn chết.

Alan bình tĩnh lại, biết khi nãy bản thân mình quá đáng, liền tìm Lý Duy xin lỗi. Anh chọc chọc vào khuôn mặt đang cúi gầm xuống bàn của Lý Duy, nín cười nói: “David, khi nãy là tôi quá đáng, tôi tới xin lỗi cậu.”

Lý Duy ngẩng đầu lên, không dám nhìn thẳng vào mắt Alan, khẽ gật đầu, trông giống như một cô vợ nhỏ đang bị trêu ghẹo, xấu hổ im lặng cúi đầu, khuôn mặt bánh bao đáng yêu đỏ lừ như quả cà chua chín.

Tim Alan không hiểu sao đánh ‘thịch’ một cái, bình tĩnh lại, nhịn xuống nỗi xúc động muốn xoa xoa bóp bóp cái bánh bao trước mặt. Thấy cậu không trả lời, suy nghĩ một chút, nói: “Cậu đến phòng tôi chút đi.”

Lý Duy nghe thế ngẩng đầu, có chút đề phòng nhìn anh: “Làm…làm gì…” Muốn mắng cậu nữa hay là muốn… Lý Duy xấu hổ, mặt đỏ đến độ muốn nhỏ ra máu.

Alan nổi hứng trêu đùa, ra vẻ mập mờ nói: “Làm chuyện khi nãy cậu nói.” Anh rất thích thú khi nhìn thấy vẻ mặt kinh hãi của Lý Duy, giả bộ đứng đắn nói: “Không phải lúc nãy cậu bảo không hiểu tôi nói gì về tài liệu kia sao, để tôi chỉ cho cậu.”

Thì ra là vậy…Lý Duy im lặng lấy bút và sổ tay, theo sau Alan vào phòng làm việc của anh. Alan vừa giải thích cho cậu hiểu, vừa nhìn trộm cậu, không biết tại sao, nhìn hồi lâu, tự bản thân cũng bị lây bệnh thích gương mặt đỏ đỏ này, tuy nhiên cũng không có gì không ổn cả.

Lý Duy cúi đầu lắng nghe, không dám nhìn thẳng Alan nên cũng không chú ý đến sự khác thường của anh. Tuy Alan lúc mắng chửi người ta rất dữ dội, nhưng khi hướng dẫn cũng rất kiên nhẫn, giải thích rõ ràng. Lý Duy rất thích thú lắng nghe, thỉnh thoảng viết vài lưu ý, chỗ nào không hiểu thì hỏi lại, có khi vô tình chống lại cái miệng thích dạy đời người khác của Alan, cảm thấy vô cùng may mắn khi tên kia cũng vui vẻ…

Sau khi Alan hướng dẫn xong, bầu không khí lại chuyển sang vô cùng xấu hổ ngượng ngùng. Cả hai đều muốn nói chuyện nhưng lại không biết nên nói gì. Thật may là điện thoại đột nhiên vang lên, cứu thoát hai người bọn họ, người thì đứng lên nghe điện thoại, kẻ thì ra ngoài.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net