Đại Ma Vương 1-50

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lời tựa "Đại Ma Vương"

"Tánh mạng vô thường, tràn ngập hỗn loạn, dơ bẩn cùng thống khổ. Ý nghĩa của tử vong là sự yên lặng, trật tự và vẻ đẹp vĩnh hằng ..."

Đó là triết lý của những Necromancer (Kẻ gọi hồn) về cái chết được nêu ra trong cuộc chiến "Quyền trượng vỡ", mà bất kỳ ai từng chơi Diablo II đều biết. Sự tử vong là một bức màn bí ẩn với con người, bức màn mà ai cũng phải một lần bước qua, ai cũng muốn khám phá... Nó là nguồn gốc của tôn giáo và là nguồn cảm hứng bất tận cho của những sự tích huyền bí. Dù ở Đông hay Tây, ta luôn bắt gặp truyền thuyết về những con người khống chế "cái chết" họ là: đạo sĩ, khôi lỗi sư, vu sư hay vong linh, tử linh pháp sư. 

Đại Ma Vương là câu truyện kể về Hàn Thạc - một người như thế. Một kẻ trong đầu óc tràn ngập những ý nghĩ tà ác, nhưng không dám áp dụng bởi nhát gan vô dụng. Mang theo trí nhớ truyền thừa của một người tu ma tên Sở Thương Minh, phụ thể (nhập hồn) trọng sinh vào Bố Lai Ân - một thiếu niên làm tạp dịch cho vong linh hệ tại Ba Bỉ Luân hoàng gia ma võ học viện ở dị giới. Một kẻ không chỉ xuất thân thấp hèn, mà so với hắn lại càng thêm nhát gan, nọa nhược. Ý thức được mình đang sống trong một xã hội dựa trên nền tảng chính trị xã hội tương đương với thời trung cổ. Hoạt động của con người nơi đây lấy nền tảng ma pháp và cường giả vi tôn luôn là chân lý được mọi người công nhận. Tên tiểu tạp dịch nhỏ yếu, để tăng lên thực lực của bản thân đã âm thầm tu luyện theo ma công, kiêm tu Vong Linh hệ - thuộc Hắc Ám ma pháp…… Sở hữu công pháp tu luyện ma công thâm ảo, phương pháp luyện chế pháp bảo, 'sinh vật bất tử'... của người tu ma. Cùng siêu cấp bí kíp Hắc Ám Vong Linh ma pháp đã thất lạc hơn 300 năm của dị giới. Hai thứ công pháp tuy đến từ hai thế giới khác biệt, nhưng lại giống nhau ở điểm tà ác, âm độc. Được Hàn Thạc dung hợp, bổ khuyết cho nhau. Khiến hắn từ một thanh niên nhát gan, từng bước đăng thiên... trở thành Đại ma vương trong truyền thuyết.

Truyện có kết cấu khá logic, hệ thống ma pháp, công pháp, cấp bậc ... tuy không có nhiều đổi mới nhưng được sắp xếp hợp lý. Tình tiết được xây dựng khoá-mở gọn gàng, những không gấp gáp ... có lúc 'nóng bỏng', hồi hộp... lúc lại êm đềm, lãng mạn ... hài hước, dí dỏm ....

Hoathieugia

Đại Ma Vương

Tác giả: Nghịch Thương Thiên

Mở Đầu

Dịch: neopunk1

Biên tập: donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

- Vận khí của ngươi tốt lắm. Ngoại trừ phi hành gia thì ngươi là người đầu tiên không phải chi tiền mà vẫn có thể đi tham quan mặt trăng! - Một người tướng mạo hung ác, mặc một chiếc trường bào màu xanh lục như y phục diễn hí kịch bao bọc bởi lớp quỷ khí dày đặc, vẻ mặt lão già cười âm hiểm nhìn một thanh niên bị một cái lồng màu tím trong suốt mỏng như cánh ve vây lại.

Thanh niên này cỡ hai mươi tuổi, phía dưới người mặc một cái quần lót hoa hòe sặc sỡ, tướng người trung bình, để lộ thân trên gầy gò, lại phơi ra cái vẻ mặt xấu xí như thể cả thế giới đều thiếu tiền hắn mà không trả. Hắn ngồi trong cái lồng tím kia lo lắng nhìn đông nhìn tây.

- Tốt cái gì mà tốt, lão già ngươi bị bệnh thần kinh à, mang ta tới nơi này, rốt cuộc là muốn thế nào hả?

Hàn Thạc vốn đang thấy nóng trong người vì ngày hè oi bức, ở nhà vừa tính đi dội nước lạnh thì một đạo bạch quang lóe qua. Cái quần lót của hắn còn chưa kịp lột xuống thì đột nhiên trước mặt liền xuất hiện lão già quái dị này. Lão gia hỏa này chỉ nhìn chằm chằm hắn và nói một câu “ngày sinh tháng đẻ tốt lắm”, sau đó không giải thích gì thêm, quắp theo hắn nhảy ra từ cửa sổ tầng mười. Lúc đó Hàn Thạc lập tức sợ quá liền ngất xỉu.

Đợi đến khi Hàn Thạc tỉnh lại, đột nhiên phát giác chung quanh đều hôn ám, hoang vu, tịch mịch, mặt đất ghồ ghề lồi lõm như da thịt của một người bị phỏng lửa nghiêm trọng, rồi sau đó mới được cho biết nơi này là mặt trăng.

Chắc vì tác dụng của cái lồng màu tím kia mà có thể ở trên mặt trăng, và dù cách nhau bởi cái lồng này nhưng liên lạc giữa Hàn Thạc và quái nhân trước mặt không ngờ không hề có trở ngại gì. Kỳ dị chính là bên trong cái lồng tím kia lại có đầy đủ dưỡng khí, khiến Hàn Thạc không cần phải lo lắng về việc lập tức bị nghẹt thở chết.

- Cũng không cần biết tại sao. Cứ đợi ta quyết chiến với ba người kia, truy cầu đột phá của quy tắc trói buộc thiên địa, tranh đoạt đỉnh điểm của ma đạo – Thiên Ma chi cảnh. Bất quá ba người kia đơn đả độc đấu thì đều không phải là đối thủ của Sở Thương Lan ta. Nhưng nếu nói chuyện liên thủ hiện giờ thì ta cũng không nắm chắc mười thành.

- Vì để đề phòng vạn nhất, cho nên ta mới tìm ngươi, kẻ có cùng ngày sinh tháng đẻ như ta. Nếu ta bất hạnh bại trận mà chết, thì có thể dựa vào món ma thuật huyền bí nhất của Ma môn, đem thần thức của ta nhập vào người ngươi. Đến lúc đó ta sẽ có thể trở lại, mượn thân thể của ngươi để khôi phục. - Sở Thương Lan nhìn chòng chọc Hàn Thạc rồi từ từ giải thích tỉ mỉ, nhưng trong cặp mắt mang những tia vằn máu kia của hắn lại loé lên quang mang chẳng tốt lành gì.

- Ặc… Ngươi đem cái thần thức gì đó nhập vào trong thân thể ta, vậy… còn ta sẽ ra sao? - Hàn Thạc nghe đến đầu óc choáng váng mà cũng không rõ ý của Sở Thương Lan nói rốt cuộc là gì, nhưng bản năng vẫn nắm bắt được điểm mấu chốt nên mới mở miệng hỏi.

Sở Thương Lan ngạc nhiên, cười âm hiểm nói như thể là chuyện đương nhiên:

- Thân thể ngươi thuộc về ta thì ngươi đương nhiên là chết rồi…

- #%&$... - Hàn Thạc nổi giận chửi rủa liên hồi, cũng bất kể là mình có bị ai mang lên bàn mổ xẻ lấy thịt hay không. Từ miệng Hàn Thạc bắn ra như đạn pháo, đem tổ tông mười tám đời nhà Sở Thương Lan ra bắt đầu chửi rủa, thay đổi đủ cách ân cần thăm hỏi kỹ càng với nhiều vẻ khác nhau, từng nguời thân một của hắn.

- Tiểu tử, ráng giữ lấy cơ hội cuối cùng này của ngươi. Ngươi cứ tận tình chửi đi! Vốn là nếu ta thắng, cũng tính sẽ lưu lại một mạng này của ngươi. Thế nhưng giờ ta quyết định cho dù ta có thắng, cũng sẽ tống tiểu tử nhà ngươi xuống dưới hoàng tuyền!

Sở Thương Lan bị Hàn Thạc chửi rủa điên cuồng muốn bể đầu ra, vốn lúc đầu còn thản nhiên, khí độ tựa hồ còn rất khá. Nhưng qua nửa tiếng đồng hồ, thấy Hàn Thạc vẫn còn chưa dừng, không ngờ càng chửi càng ác độc, cuối cùng khuôn mặt xanh rờn, không nhịn nổi âm trầm gầm lên một tiếng.

Tiếng gầm này vừa nổi lên, Hàn Thạc lập tức tắt lửa, trầm mặc một hồi rồi hai tay điên cuồng đập vào cái lồng tím trong suốt kia, miệng thì kêu gào khóc lóc:

- Anh hùng… đại hiệp… ta biết sai rồi. Ngươi thả ta ra đi. Ngươi làm kiểu này là phạm pháp a. Sở công an sẽ bắt ngươi. Hiện tại khoa kỹ phát triển mạnh lắm, ngươi có chạy đến mặt trăng cũng vô dụng thôi a!

- Ma Môn làm việc tùy ý thích, chưa bao giờ cố kỵ pháp luật của phàm gian. Sở Thương Lan ta tung hoành thiên hạ nhiều năm, người giết so với người từng gặp còn nhiều hơn, bây giờ không phải vẫn còn sống phây phây đây sao?

Sắc mặt Sở Thương Lan âm hiểm, trầm giọng nói. Sau khi giải thích câu này, sắc mặt khẽ thay đổi, nhìn về phía bên trái, tự lẩm bẩm:

- Rốt cuộc đến rồi!

Sau đó Sở Thương Lan chỉ tay phải về phía Hàn Thạc. Cả người hắn ôm theo cái lồng tím, cùng nhau bắt đầu bay lên, rồi theo động tác của Sở Thương Lan, bị bắn đi xa một cách mãnh liệt như thể một cái lò xo bị bung ra. Mãi cho tới khi lọt vào một cái rãnh trũng thì mới có thể ngừng được đà bắn.

Sau đó Hàn Thạc phát hiện cả người hắn đều không động đậy được, miệng không cách nào phát ra tiếng. Ngoại trừ trí óc còn suy nghĩ được, hai tai không bị điếc, mắt có thể nháy nháy, đã không còn làm được chuyện gì khác bên trong cái lồng tím.

- Ba vị đến trễ rồi. Hôm nay ta cùng ba người đại chiến, hy vọng ba vị có thể tận sức, chết đi cũng đừng oán trách ta!

- A di đà phật.

- Vô lượng thiên tôn.

Hàn Thạc mặc dù không thể động đậy, nhưng có thể bởi vì cái lồng màu tím kia, không ngờ lại nghe được mấy câu đàm thoại từ xa. Nhưng chỉ nghe được đến mấy chữ “A di đà phật, Vô lượng thiên tôn" còn khúc sau thì nghe không được rõ. Trong lòng lại hiểu là sợ rằng ít nhất đến đây có một hòa thượng và một đạo sĩ, bởi vì hòa thượng cùng đạo sĩ nói chuyện trên truyền hình, đều mở đầu bằng thứ này.

Chiếu theo những gì Sở Thương Lan vừa nói thì cho dù lão cuối cùng thắng hay là bại thì Hàn Thạc cũng đều xong đời.

Hàn Thạc sinh ra tại thành phố YZ, sau khi tốt nghiệp trung học trường nghề, thì chui vào một trường đại học hạng hai. Sau khi tốt nghiệp đại học lại không giống mấy người khác đi tìm việc làm mà cứ thử hết thứ này đến thứ kia trên mạng internet, từ làm website đến mở tiệm bán hàng trên mạng, nhưng lại không kiếm được tiền bạc gì. Từ đầu tới đuôi chỉ là một tên nghiện máy tính, mà lại là một tên nghiện máy tính vô dụng, tiền đồ mờ mịt, chẳng có gì tốt.

Quậy phá trên mạng đã lâu, cả cái đầu của Hàn Thạc đều chứa tư tưởng tà ác, nhưng vì cả ngày chỉ ở lỳ trong nhà nên hồ sơ pháp lý lại vô cùng ngon lành. Hơn nữa cha mẹ Hàn Thạc lại chẳng phải là tỷ phú hay là người chức cao quyền quý, cho nên hắn cũng tự biết mình, trước giờ không dám đem mấy cái ý tưởng tà ác trong đầu biến thành hành động hiện thực.

Đã hai mươi tuổi rồi mà cho tới giờ chẳng nên tích sự gì. Cha mẹ hắn sắp đặt hôn nhân cho hắn một lần, nhưng người ta chê hắn lưu manh phóng đãng, không có nghề nghiệp nghiêm chỉnh – cho nên tan vỡ.

Gần đây dưới áp lực của cha mẹ, bất đắc dĩ phải chuẩn bị một bản lý lịch tìm việc, để tìm một việc làm đàng hoàng. Nào biết còn chưa kịp cải tà quy chánh thì lại gặp ngay cái chuyện lỡm thế này.

Nghĩ đến tính mạng sắp kết thúc ngay đây, đầu óc Hàn Thạc trở nên trì trệ dần, lần đầu mới cảm giác được cả cuộc đời của hắn chẳng có gì, chẳng những không đạt được công việc gì, cũng chưa làm được chuyện gì thật đắc ý, ngay cả đàn bà con gái, cũng chưa hề được leo lên.

- Haizz, số ta thật là tệ a. Ta đã chuẩn bị làm một con người mới rồi, vì sao lại không cho ta một cơ hội. Nếu lần này không chết, ta nhất định sẽ đem các tư tưởng tà ác trong đầu, lôi từng cái ra làm hết, sẽ không để ai xem thường, sẽ không còn chuyện dám nghĩ không dám làm, sẽ không còn…

Hiện giờ có thể làm việc chỉ còn cái não của hắn. Hàn Thạc ngoài việc suy nghĩ miên man, thật sự không thể làm được chuyện gì khác. Càng nghĩ càng hối hận, càng nghĩ càng bi phẫn.

Đột nhiên từ xa truyền đến một tiếng động cực lớn như trời long đất lở. Trong tiếng ầm ầm lại vọng đến tiếng cười thét điên cuồng của Sở Thương Lan.

Nhưng qua một hồi, Sở Thương Lan đột nhiên lớn tiếng hét:

- Hèn hạ.

Sau đó lại nghe một tràng tiếng nổ kinh thiên động địa. Động tĩnh cực mạnh kia khiến chỗ của Hàn Thạc không ngừng chấn động, liền sau đó lại nghe thấy một tiếng quát lớn:

- Sở Thương Lan, ngươi lần này chết chắc rồi.

- Ồ, đây là Ma thức độn thể! Hắn định dùng thứ ma thuật này. Gần đây khẳng định có dấu một tên ma chủng!

- A di đà phật, vì thiên hạ chúng sinh, lần này cho dù lão nạp phải chết, cũng không thể để thứ ma đạo như hắn thành công. A di đà phật, Đại Tịch Diệt chú!

- Hòa thượng, không nên a…

Lại nghe một tràng tiếng nổ lớn, sau đó một đạo hắc quang nhanh chóng bắn về phía Hàn Thạc. Hắc quang lóe sáng như thể lưu tinh, bên trong lại mơ hồ ẩn hiện thứ gì đó, như là một chất lỏng đang vặn vẹo lóe sáng.

- Thiện tai, thiện tai. Viên Không đại sư xả thân ngăn cản ma thuật. Chúng ta cuối cùng có thể yên tâm rồi. Từ nay về sau, Sở Thương Lan khó có thể làm nguy hại đến thế ngoại tu chân giả nữa!

Hàn Thạc chỉ nghe được một câu cuối cùng đó. Sau đó, một đạo hắc sắc quang mang dũng mãnh nhập vào trong cái lồng màu tím. Trong đầu tựa hồ có vật gì lạ chui vào. Rồi một tiếng ầm vang lên, Hàn Thạc đau đớn đến thấu tâm can, cảm giác ngũ tạng lục phủ toàn bộ bể nát, lập tức mất đi ý thức.

Đại Ma Vương

Tác giả: Nghịch Thương Thiên

Chương 1: Từ trong phần mộ bò ra!

Dịch: neopunk1

Biên tập: Donquichotte

Nguồn: www.tangthuvien.com

Không biết đã qua bao lâu Hàn Thạc mới mở được cặp mắt cay xè ra, cảm giác được cả người đau muốn chết, hơn nữa trong đầu lại càng đau hơn. Dường như là một cơn nhức đầu nghiêm trọng. Trong đầu tựa hồ tràn ngập đủ thứ loạn xạ.

Nhìn khắp chung quanh chỉ thấy đều là hôn ám, từng đống xương trắng hếu dày đặc trải lộn xộn tứ tán. Ở phía xa còn có một chút thứ chất gì đó đen đen dính dính, mùi thúi bốc lên khiến người ngửi chỉ muốn buồn nôn lập tức.

- Ài, thật sự là chết rồi. Đây khẳng định là địa ngục hoàng tuyền rồi!

Tâm trạng của Hàn Thạc nguội lạnh như tro tàn, cứ nghĩ ta trẻ vậy mà đã chết, thật sự là xui xẻo, cả cuộc đời trước coi như phế bỏ, chỉ mong mau chóng đầu thai làm người mới, mạng sống sau này sẽ không theo gót kiểu này nữa.

Trong lúc Hàn Thạc còn đang suy nghĩ những thứ này thì đột nhiên đầu chợt thấy đau đớn nghiêm trọng. Sau khi ôm đầu la hét một hồi thì cảm giác mình dường như biết rất nhiều thứ.

- Bố Lai Ân… Bố Lai Ân… Bố Lai Ân là ai?

Sau nửa giờ đồng hồ…

Hàn Thạc choáng váng đầu óc, nghĩ đến mấy chuyện mượn thể hoàn hồn trên truyền hình, sao lại phát sinh trên người mình. Hơn nữa hắn không ngờ lại hoàn hồn lên thân thể một người ngoại quốc. Chủng ma thuật gì đó của cái lão bệnh thần kinh Sở Thương Lan, có phải lầm lần rồi hay không?

Ánh mắt của Hàn Thạc đã từ từ thích ứng với bóng đen hôn ám. Hắn cử động tay chân, đưa cánh tay phải lên nhìn. Cổ tay đã không còn cái mụn ruồi đen, mà lại có một vết thẹo dài dài dữ tợn đáng sợ, như một con giun đang quằn quại giãy dụa trên cánh tay của hắn khiến Hàn Thạc vừa nhìn thấy liền có cảm giác sợ điếng người.

Thân thể này không phải là của hắn, Hàn Thạc sửng sốt, sau đó mới biết hắn thật sự đã mượn thể hoàn hồn rồi…

Bố Lai Ân mặc dầu đã chết, nhưng Hàn Thạc không biết vì sao, không ngờ lại biết quá khứ của gã này. Sau này Hàn Thạc mới biết hắn không những đã mượn thể hoàn hồn mà còn không phải là hoàn hồn tới Mỹ quốc, Anh quốc hay một quốc gia Tây phương nào đó.

Một thế giới xa lạ tên là Kỳ Ảo đại lục, một quốc gia xa lạ gọi là đế quốc Lan Tư Lạc Đặc – là một đại lục kỳ lạ bị một dị tộc dùng kiếm cùng ma pháp hoành hành.

Cha mẹ Bố Lai Ân mất sớm, lúc chết thì hắn chỉ mới mười tuổi, liền bị thúc bá của hắn bán làm nô bộc cho đám buôn trẻ em. Bọn buôn trẻ em làm nô lệ này liền bán lại Bố Lai Ân cho ma vũ học viên Ba Bỉ Luân, từ đó về sau cuộc đời Bố Lai Ân trở nên đen tối.

Bố Lai Ân chết trước khi mười sáu tuổi, trong ma vũ học viện Ba Bỉ Luân được phân vào Vong Linh hệ hèn kém nhất làm tạp dịch.

Sáu năm nay, công việc của hắn chính là giúp đỡ các học sinh của Vong Linh hệ, đem các đầu lâu, xương cốt, cương thi các thứ phế phẩm sau khi thử nghiệm thất bại, chuyển vào bên trong khu mộ phần này. Ngoại trừ công việc chủ yếu này, một mớ các việc lặt vặt linh tinh như bưng trà, đổ nước, quét đất, diệt trùng, cũng đều do hắn phụ trách.

Còn nữa, học sinh Vong Linh hệ còn bắt hắn để thử năng lực tác chiến với khô lâu hay thực thi quỷ, hay là thử nghiệm một số vong linh pháp thuật lên người hắn.

Bố Lai Ân nhu nhược nhát gan, trải qua thời gian sáu năm này, sinh hoạt sống không bằng chết, cả người đều đầy vết thương, ăn toàn thứ bánh mì khó nuốt, làm toàn những việc chẳng ra sao. Đám học sinh Vong Linh hệ tỉ thí ma pháp với các hệ khác bị thua, liền đem Bố Lai Ân ra để luyện tập.

Một thiếu niên mười sáu tuổi bị hành hạ trong sáu năm, chuyện này đối với một đứa trẻ có phải là một đối đãi tàn khốc hay không?

Có rất nhiều lần Bố Lai Ân nghĩ tới chuyện tự sát kết liễu sinh mạng, nhưng hắn nhu nhược, ngay cả dũng khí để tự sát cũng không có, nên cứ phải ráng chống thế này, lẳng lặng chấp chận thống khổ trong suốt sáu năm trời.

Cuối cùng thì hôm trước, bị tiểu ma nữ Lỵ Toa của Vong Linh hệ, triệu hoán một linh hồn xâm nhập cấp “Oán Linh” mới chết. Lúc lâm tử, Bố Lai Ân không hề có chút thống khổ, chỉ có một tâm trạng vui sướng vì được giải thoát.

Bố Lai Ân đã phải chuyển đám thi thể cùng đầu lâu xương cốt bị bể nát hết sáu năm, đến cuối cùng lại bị một tên tạp dịch khác quẳng tới đây như đám phế phẩm tại cái nơi mộ phần mà hắn thường hay quăng phế vật này.

Hàn Thạc vốn tự cho cả cuộc đời của mình đủ đen tối, nhưng so với Bố Lai Ân thì Hàn Thạc đột nhiên cảm thấy mũi hơi cay xè. Đây là lần đầu hắn mới nhận ra những năm qua đã rất là hạnh phúc.

Hiểu rõ được quá khứ của Bố Lai Ân, mũi của Hàn Thạc như cay lên, thanh âm khẽ nghẹn ngào, thấp giọng ta thán:

- Thế giới này, sao lại có người ngu ngốc như ngươi, một thiếu niên nhu nhược như vậy! Bố Lai Ân, ta chiếm hữu thân thể của ngươi, ta nên vì ngươi làm chút chuyện gì chứ hả?

Đột nhiên Hàn Thạc cảm ứng được một tia như dịch thể đang di chuyển nhè nhẹ ở trong thân thể mình. Lúc này, đầu hắn chợt đau điếng, một đoạn ký ức đột ngột xuất hiện. Tia dịch thể này từ từ vận chuyển quanh người hắn. Mà ngay lúc này, Hàn Thạc trở nên khá trì trệ, khi đầu bị đau đớn liền biết thêm được một số chuyện, mà không biết cách nào lại đến từ lão già điên Sở Thương Lan.

Tu ma có chín cảnh giới, phân biệt ra làm Cố Thể, Thác Mạch, Tố Hồn, Chân Ma, Thị Huyết, Phân Ma, Túng Dục, Cửu Biến, Thiên Ma. Ma giả giết người tùy theo sở thích bản thân, có thể muốn làm gì thì làm, không để ý tới bất kỳ đạo đức luật pháp nào, chỉ truy cầu thực lực tuyệt đối.

Một khi thành ma, có thể có được tuyệt thế thần thông di sơn đảo hải, thông thiên triệt địa.

Không biết ngồi mất bao lâu, Hàn Thạc mới biết được bao nhiêu chuyện mà từ trước tới giờ chưa hề tưởng tượng ra nổi. Hơn nữa Hàn Thạc có thể khẳng định, chủng ma thuật cuối cùng của Sở Thương Lan, khẳng định đã xảy ra vấn đề. Linh hồn của bản thân lão đã mất đi, nhưng ký ức của tất cả ma công gì đó mà lão ta tu luyện đều lưu lại toàn bộ cho mình.

Cái tia đang chuyển động trong cơ thể hắn hẳn nhiên là ma nguyên cơ sở trọng yếu nhất của tu ma giả, là căn bản của hết thảy việc tu luyện ma công. Theo ký ức có được từ Sở Thương Lan, tu ma giả muốn ngưng tụ thành ma nguyên, ít nhất cần ba, năm năm thời gian mới có thể làm được, nhưng Hàn Thạc những chuyện trước đó chẳng biết tí gì, thứ gì cũng không biết làm, nhưng trong cơ thể lại thật sự tồn tại một tia ma nguyên như vậy. Mặc dù yếu nhược đến tội nghiệp, nhưng Hàn Thạc biết đích xác thứ đó là ma nguyên.

Hàn Thạc nghĩ thầm, cái lão già bệnh thần kinh Sở Thương Lan mặc dù dự tính tìm hắn làm quỷ chết thế, nhưng không ngờ, cuối cùng lại khiến hắn bị tống đến một cái thời không xa lạ thế này. Đủ thứ công pháp tu ma lộn xộn trong đầu của hắn, khẳng định là từ Sở Thương Lan trước khi chết lưu lại.

Đối với cái thế giới xa lạ này, mặc dù Hàn Thạc thông qua tên Bố Lai Ân tội nghiệp mà hiểu được một chút, nhưng Bố Lai Ân chỉ là một tên tạp dịch nhu nhược tại ma vũ học viên Ba Bỉ Luân, hiểu biết của gã cũng rất giới hạn. Vì cuộc sống sau này, Hàn Thạc bắt đầu yên lặng, miên man suy ngẫm.

Bố Lai Ân chết đi, Hàn Thạc chiếm cứ thân thể của hắn. Hiện giờ Hàn Thạc chính là Bố Lai Ân, mà Bố Lai Ân thì lại bị bán cho ma vũ học viên. Đây là một dấu ấn thân phận vĩnh viễn. Ở cái thế giới xa lạ này, trừng phạt đối với kẻ nô bộc rất tàn nhẫn và khủng bố. Bởi thế Hàn Thạc không thể bỏ chạy, cũng không nhất định sẽ thoát được. Hơn nữa Hàn Thạc không có tiền – ngay cả một cắc bạc cũng không có.

Cẩn thận cân nhắc rất lâu, cuối cùng Hàn Thạc quyết định trở về ma vũ học viên Ba Bỉ Luân, chỉ có tại nơi đó, hắn mới có thể thay đổi thân phận nô bộc của chính mình, ngoài ra cũng có thể vì tên Bố Lai Ân đáng thương đã chết kia mà làm một chút chuyện.

Cả người Hàn Thạc đau muốn chết (Bố Lai Ân khi chưa chết, trên người có rất nhiều vết thương cũ). Vừa chuẩn bị đứng lên, liền cảm giác được cả người đau điếng, nhịn không được hét lên một tiếng “ai da” thật lớn, rồi lại đặt mông ngồi xuống.

Đối với việc Sở Thương Lan cưỡng ép bắt hắn đi, Hàn Thạc không có một chút hảo cảm nào. Thế giới sinh hoạt

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net