Chương 4- Ký ức (Phần 3. Xe mì hạnh phúc)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Cái đẹp thấy được bằng mắt chỉ là phép màu trong khoảng khắc; đôi mắt của cơ thể không nhất thiết là đôi mắt của tâm hồn.Hãy nhớ điều đó, những gì con thấy chưa chắc là sự thật, hãy cảm nhận nó bằng chính trái tim mình, con sẽ thấy được tình yêu còn cần ở nơi đâu. Và nếu đó là tình yêu thật sự nó sẽ quay về bên con ..."

Đó là câu nói mà mãi khi anh đi xa, dì Hạnh Châu mới nói với tôi, xe mì của dì vẫn là nơi mà tôi đã có với anh biết bao kỷ niệm hạnh phúc. Đại ma vương em sẽ mãi chờ anh ở nơi này.

======================================================================

======================================================================

 Tôi thực sự không nghe lầm, hắn đã lôi tôi tới một quán mì gõ trong hẻm. Điều tôi bất ngờ là quán à không xe mì khá đông khách. Bà chủ là người phụ nữ trung niên,  gương mặt thanh tú, tóc búi cao, tay nhanh nhẹn bóc từng vắt mì cho vào tô.  Miệng bà không ngừng mỉm cười trước sự hối thúc của khách. Nhìn xung quanh chiếc xe mì chỉ có vài cái bàn nhỏ và ghế nhựa xếp xung quanh nhưng bàn nào cũng được lau dọn sạch sẽ. Chủ nhân tôn kính của tôi ấn vai tôi ngồi xuống một cái bàn trong góc khuất. Hắn nở nụ cười hết sức nham nhở với bà chủ:

_Cho con hai tô mì hoành thánh đặc biệt nha dì Châu.

_Mì cay như cũ phải không?

Hắn quay sang tôi.

_Nhóc ăn cay được không?

_Sao không?Tôi ngang bướng hất mặt nhìn hắn khiêu khích

_Ngoan lắm. Dì Châu cho con hai tô cay nha.

Dì  Châu nhìn chúng tôi cười hiền, tay không ngừng bốc những vắt mì tươi nhìn khá ngon mắt. Tay dì nhanh nhẹn gói những gói hoành thánh to ụ. Thả hoành thánh vào nồi nước luộc, dì  nhanh chóng mở nắp nồi nước dùng. Không gian ngập tràn mùi thơm . Lại không ngừng nghỉ thái những lát thịt bỏ vào tô, mọi thứ dường như diễn ra cực nhanh. Đôi mắt tôi dán vào tô mì to ấy thèm thuồng không chịu được.

Trong thoáng chốc tô mì bốc khói thơm phức ấy được đặt trước mặt tôi . Ớt phủ khắp mặt tô. Tôi không ngừng đổ mồ hôi. Tuy ăn cay được nhưng thế này không phải là hơi quá sao. Hắn nhìn tôi cười không ngừng nghĩ. Ác ma rõ ràng muốn lấy mạng tôi đây mà. Thôi thì quân tử thà chết một cái chết tuy hơi lãng xẹt nhưng ta nhất quyết không hàng. Tôi không biết sống chết liều mạng gắp một đũa mì màu đỏ thẫm. Haiz…

….

1 giây

2 giây

…..

Khóc ròng

Ông bà ta nói đố có sai , ớt nào là ớt chẳng cay . Cả họ hàng mấy đời nhà ớt tụ hợp trong tô, tôi lập tức thăng thiên. Đại ma vương ta hận ngươi ngàn đời. Đầu óc tôi bốc hỏa, hắn ở kế bên hận không thể té lăn xuống đất khi thấy bộ dạng hớt hải tìm nước của tôi, gương mặt thì đỏ như Ngộ Không. Tôi nước mắt giàn dụa nhìn hắn ung dung ăn mì đầy căm phẩn. Từ bên tai tôi một giọng nói ấm áp vang tới.

_Phong  à , cậu lại đi ức hiếp tiểu  cô nương như vậy, thiệt tình biến thái có thừa đó….

Tôi ngẩng đầu lên,đập vào mắt tôi là hình ảnh thiên thần đang nhìn tôi xoa đầu cười hiền.  Mỹ nam bậc nhất mặc chiếc áo màu trắng phủ lên chiếc quần jean xanh bạc nhìn hết sức phông trần tuấn tú a. Tôi thật sự kinh ngạc sao xung quanh tên ma vương này lại có nhiều thiên thần như thế mà lại toàn là mỹ nam không nữa chứ. Nhìn lại bộ dạng tôi lúc này thật lôi thôi lếch thếch, mặt đỏ bừng nước mắt rưng rưng , thật tình quá mất mặt mà muốn thổ huyết.

Thiên thần kéo một chiếc ghế ngồi cạnh tôi. Cười dịu dàng , giọng vô cùng truyền cảm .

_Dì Châu cho con một tô y như cô bé này nha.

Tên ma vương nhìn hắn gương mặt ra chiều khó chịu

_Cái thằng này, ra chỗ khác ngồi nhìn mặt cậu tôi nuốt không trôi…

_Sao lại đối xử với người ta như vậy, thiệt là đau lòng mà.

_Biến thái, tránh ra.

Một đoạn đối thoại đẫm lệ vừa rồi tôi thật sự  không tin nổi. Tinh thần hũ nữ trong tôi lập tức vẽ nên một câu chuyện trên đời dưới thế hiếm có “TÌNH YÊU MỸ NAM HỘI TỤ”. Trí tượng bay bổng nhanh chóng mang tôi đến thế giới khác.Một ma vương tay cầm đinh lăng đang nhất quyết ra đi dưới chân hắn là một thanh niên ưu tú đẹp lộng lẫy đang níu kéo không cho hắn rời đi….

(Puta: Đây là trường đoạn tưởng tượng của chị nhà)

_Buông tay ra, đừng níu kéo vô ích. Kiếp này đã định chúng ta hữu duyên vô phận

_Chàng ơi, tại sao lại nói ra những lời đau lòng ta đến thế, tình yêu của ta nào có tội tình gì. Chỉ vì ta là nam nhi thôi sao. Xã hội đã tiến bộ rồi, người trần sẽ chấp nhận tất cả.

_Sao người lại tin chắc thế?

_Hết cách rồi ai bảo chúng ta đẹp trai làm chi, hũ nữ đang xâm chiếm trái đất, chúng ta thật sự rất “hot” ở đó.

_ Nhưng ta ở ma tộc, người lại thuần khiết như thế, gia đình thiên sứ của người sẽ đem ánh sáng thiên liêng kia mà tiêu diệt ta mất

_Đừng lo chàng ơi, chúng ta cứ đem gạo nấu thành cơm sẽ không sao đâu?

………

=====Đây là dòng phân cách trí tưởng tượng và thực tế.==================

Tên ma vương nhìn tôi cứ cười tủm tỉm thì không nhịn được mà hỏi.

_Nhóc bị ớt làm cho mất trí rồi hả. Thu lại nụ cười ngốc nghếch kia đi

Tôi hồn về với xác, quay sang nhìn hắn đầy thông cảm rồi lại quay sang anh chàng đẹp trai bên cạnh. Gương mặt đầy vẻ bi ai.

_Anh à, hũ nữ tụi em luôn ủng hộ tình yêu của hai người

_....

_....

Không khí im lặng chết chóc, tên ma vương bỗng dưng phát tiết, bỏ số ớt đang nổi lềnh bềnh trong tô hắn trút hết sang tô tôi.Giọng đầy trấn áp

_Con nhóc này xem ra tôi phải dạy dỗ cô thật kỹ về giới tính rồi.Tôi không ngờ nhóc lại có suy nghĩ lệch lạc kinh khủng như thế.

Người đẹp trai nào đó đang cười sặc sụa khi thấy vẻ mặt của hắn và tôi. Thiệt là bi ai cho thân phận hũ nữ mà . Cách mạng còn dài chúng ta còn phải cố gắng….

….

 Phải cố gắng lắm tôi mới ăn hết được tô mì kinh khủng này, xoa xoa cái bụng đang phình lên vì nước. Tôi nhìn hắn với đôi mắt căm phẫn. Thiên thần nhìn tôi cười hiền.

_Em có thể không ăn mà, cố quá thành quá cố đó, con gái ăn ớt nhiều thật không tốt à, coi tóc tai ướt hết rồi kìa.

_A, cái này thật sự không sao, làm sao em có có thể bỏ dỡ tô mì ngon lành mà dì Châu đã cất công nấu chứ?Hơn nữa ai kia đãi mà em làm sao dám bỏ thừa phí phạm . ..

_Cô biết thế là tốt- Hắn lãnh cảm

_A, mà anh tên gì thế? 

_Hahaha, cô ấy hỏi tớ tên gì nè Phong Phong.

_Aiz, cái thằng này dẹp ngay cái chử Phong Phong đó cho tớ.

_Sao chứ, người ta thích gọi vậy mà.

_Anh ơi,…

_Gì đó em

_Anh không phải thật là xăng pha nhớt đó chứ?

Phụt…. Ai đó phun nguyên một ngụm nước trong miệng ra. Dì Châu đứng cạnh chúng tôi từ lúc nào. DÌ cười sặc sụa  khi nghe tôi nói. Đoạn dì kéo ghế gia nhập băng hội của chúng tôi. Dì đưa tay phát mạnh vào vai thiên thần.

_Cô gái à, thằng nhóc này là con của dì, nó tên là Lâm Hy, chơi với Phong Phong từ nhỏ. Còn xăng pha nhớt thì dì thật tình chưa kiểm chứng được.

_Nhưng sao lúc nãy anh ấy gọi dì là dì Châu. Này anh cũng nghe mà phải không?- Tôi huých tay vào hông hắn ngơ ngác hỏi.

_Chỉ có cô ngốc mới tin thôi.

_Thằng nhóc này hay đùa vậy đó cháu.  Nó hay gọi mẹ nó là dì và rồi cứ thế mà quấn lấy Phong Phong. Không hiểu sao, dì thế này mà lại sinh ra một đứa như nó.

Lâm Hy bộ dạng nham nhở tiện thể ỏng ẹo vờ dịu dàng.

_Mẹ này, thấy ghét hà, con sớm là người của Phong Phong rồi.

Phụt lần này tới lượt tôi phun nước. Hắn nhìn tôi, cực kỳ kiêu ngạo nói

_Như nhóc thấy đó, chủ nhân của nhóc rất có sức hút với cả nam lẫn nữ.

_....- Cả ba người chúng tôi im lặng nhìn hắn, có phải hắn hơi tự tin quá thể không chứ. Lâm Hy thật tình chịu không nổi đành phải thú nhận.

_Giỡn chút thôi, chứ anh đây là chuẩn men đó cô em. Chỉ là cái tên nhóc tự kiêu này thật sự quá lãnh khốc nên anh đây thích trêu ghẹo hắn chút thôi. Em gái không được vì thế mà xa lánh anh nha. Như vậy anh sẽ đau lòng lắm đó.

_...Sao cơ? Ơ dạ.

_Haiz, cô nhóc này dạ là sao chứ? Ngây thơ đáng yêu quá đi. Phong Phong à cậu kiếm đâu ra tiểu mỹ nhân này vậy?

Chủ nhân tôi đúng thật là tình tình bất thường, hắn thấy Lâm Hy bẹo má tôi thì lại nổi điên lôi tôi về phía hắn. Cơ bắp của hắn kẹp lấy cổ tôi, gương mặt tựa lên vai tôi, nhìn Lâm Hy dong dạc hất hàm.

_Nói cho nhà cậu biết, nhóc con này là nô lệ của tôi, chưa được phép của tôi , cậu mà quá phận với nhóc này, thì chết chắc.

Lâm Hy ôm lấy cánh tay Dì Châu khóc lóc thảm thiết.

_Mẹ xem cậu ta kìa cậu ta đòi giết con đó.

Dì Châu nhìn chúng tôi nhìn ngán ngẫm cười .

-Mấy cái đứa này , lớn già đầu mà như con nít. Phong Phong à nếu được thì con cứ chôn sống nó cho dì. Thiệt tình , dì nuôi nó lớn từng này chỉ tốn cơm hơn  thôi.

_Mấy người , mấy người ức hiếp con người ta. Mẹ à con thật không ngờ, con đến tuổi này mới biết thực ra mình chỉ là con nuôi. Tạm biệt mọi người.

_Thằng ranh đứng lại, hôm nay phải dọn xe mì này về không mai đừng vác mặt về nhà.

_Hết cách cứ tưởng thoát được.Lâm Hy lè lưởi tiu nghỉu quay lại

Đoạn dì Châu quay sang tôi rồi lại nhìn hắn.

_Phong Phong à, cô gái nhỏ này tên gì thế, hình như lần đầu con đưa con gái đến đây phải không ?

_Nhóc này tên Hồng Liên. Nô lệ con mới tuyển dụng

_Nô lệ sao?

_....Dì à thật ra là con bị gài bẫy đó.

_CÔ DÁM LÊN TIẾNG SAO?

_...

_Được rồi đừng quát lên nữa Phong Phong. Con ở đây dọn dẹp cùng với Lâm Hy, cho dì mượn tiểu bảo bối đi uống trà nha. Thông cảm đi dì không có con gái mà, lại rất có thiện cảm với Hồng Liên, thôi thì mượn đi uống trà không có gì đâu ha.Với lại con ở lại canh chừng Lâm Hy dùm dì, thằng nhóc này dì thật sự không yên tâm.

_....Dạ nhưng….

_Phong Phong à……………….à……….

_Haiz con biết rồi

_.............

=============Tôi là dòng phân cách địa điểm ======================

Nhà dì Châu.

_Tiểu Liên con uống thử trà dì pha xem hôm trước bà của Phong Phong dạy dì đó.

_Dạ- Tôi ngoan ngoãn nhận tách trà từ tay dì Châu, hợp một ngụm thật sự rất chát,nhưng sao đó lại ngọt và hương lại rất thơm.

_...Thấy sao hả ?

_Dạ rất ngon.

_Cảm ơn con.

_Dì ơi

_Sao?

_Thật sự để hai anh ấy dọn tiệm không sao chứ, còn khách khứa thì sao?

_Không sao đâu, chúng nó làm mãi cũng quen rồi?

_Dạ. Tôi lại cắm cúi uống trà . Dì Châu bật một bản nhạc buồn đó là bài Hương Ngọc Lan. Không gian ngập tràn tiếng nhạc…

Góc phố nơi anh hẹn,cành ngọc lan xõa bóng mát, Toả hương bát ngát. Báo với em ngày cuối thu buồn, Chờ anh bao lâu trông mong mỏi mòn mà chẳng thấy anh. Từ ngày nào anh mới quen em. Vẫn cây ngọc lan,tỏa bóng mát và vẫn hương thơm. Nơi ta đã hẹn,một nhành lan anh hái cho em. Để mãi là,một chút hương ngày cuối thu. Sẽ mãi mãi yêu anh là thế, Và sẽ mãi mãi hương ngọc lan còn, Còn trong giấc mơ.Sẽ mãi mãi thương anh là thế, Và sẽ mãi mãi vì trái tim em đã trao gửi anh. Tình nồng như thoáng hương ngọc lan(dịu dàng). Hương lan bay xa một trưa cuối thu. Thương anh ,yêu anh góc phố nơi hẹn hò, Mùi lan thơm ngát cùng gió. Sẽ tiếc mãi nếu biết lúc chớm đông hoa thơm lụi tàn. Để gió mãi cuốn đi,để mãi bâng khuâng, Bâng khuâng nơi anh hẹn với em.”

_Con thấy sao Tiểu Liên?

_Dạ sao ạ?

_Phong Phong bề ngoài hơi khó gần nhưng đó là đứa trẻ tốt, đây là lần đầu tiên nó dẫn con gái tới chỗ dì. Dì thấy nó rât coi trọng con .

_Dạ chắc không phải đâu?

_Tin dì đi. Rồi con sẽ thấy.

_Ơ……….dạ.

_Chỉ cần là người Phong Phong coi trọng dì và Lâm Hy cũng sẽ coi trọng. Con hãy thường ghé chỗ dì nghen. Hôm nay thì con cứ hãy thưởng thức âm nhạc và uống trà thôi.

_....

_À mà con biết xe mì tên gì không?

_Dạ sao không phải nó chỉ là ......ơ con xin lỗi.....

_Haha con bé này, đừng khi dễ nó nha, dù chỉ là xe mì nhưng nó là xe mì Hạnh Phúc đó. Rồi con sẽ thấy , bữa nào hãy ăn thử tô mì Hạnh Phúc món tủ của dì nha. Hoành thánh cay chỉ có mấy đứa như Phong Phong mới ăn thôi.....

_.........

=========================

Từ lúc gặp anh những con người xung quanh anh cũng trở nên thú vị đối với em. Cái tạp nham của xã hội cũng không làm vơi đi sự thoát tục lạ thường của họ. Em rất cám ơn anh vì gặp anh cuộc sống em càng ngày càng được tô vẽ nhiều màu sắc. Cám ơn vì đã cho em gặp dì Châu chỗ dựa khi em không còn anh……..”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net