Chap 112 (BONUS 3): Lăn đến cuối giường

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Không khí tại quán cà phê từ trạng thái ồn ào chuyển sang yên ắng, Tuyết Nhi nói chỉ đi vệ sinh có một chút nhưng mãi không thấy đâu. Luật sư hỏi tới hỏi lui Thư Hân, nhưng nàng lúc thì ý này lúc thì ý khác, thật khiến người ta đau đầu muốn chết

-"Cô Ngu, tôi nghĩ tình trạng của cô chỉ là căng thẳng quá nên hồ đồ mà thôi. Thay vì cô tìm đến tôi, thì trước hết cô nên đến tìm bác sĩ tâm lý đã"

Đới Manh tỏ ý không hài lòng muốn xách valy lên và đi, nhưng Thư Hân lại nói rằng mình thật sự không có vấn đề tâm lý. Chỉ là nhất thời chưa quen nên không có dứt khoát được, bỏ chồng là chuyện lớn đó, không cho người ta suy nghĩ mà được à

-"Luật sư Đới, chị ấy làm sao lại hồ đồ mới được chứ?"

Khác với dáng vẻ mà Giai Kì nhìn thấy tại quán nhậu, Tiểu Đường của hiện tại vô cùng chỉnh chu lời nói lại hết sức nhỏ nhẹ. Đới Manh từng gặp qua Tiểu Đường, nên cũng không cảm thấy lạ khi nhìn thấy cô xuất hiện ở ngay sau lưng của Thư Hân

-"Cô Triệu đến đây thì tốt quá, hai vợ chồng các người rốt cuộc có ly hôn hay không?"

-" Dĩ nhiên là...Ưm "

Thư Hân còn chưa nói hết, đã bị cô áp một bên đầu xoay lại một chút mà hôn lấy. Nàng mặc dù có chống cự, nhưng bất quá trong mắt của người khác chỉ giống như giận lẫy mà thôi

-" Chị cũng thấy đó, chị ấy còn không phải đang làm nũng với tôi. Chẳng qua tôi ra ngoài nhậu hơi nhiều, nên chị ấy cảm thấy tức giận mới làm vậy"

-" Haizzz, hai người thì tiền muôn bạc vạn, nhưng người khác thì phải kiếm tiền đấy "

Đới Manh rốt cuộc chịu không nổi vợ chồng son đây làm tốn thời gian của mình, mặc cho Thu Hân ở phía sau có réo gọi thế nào vẫn không hề có ý định quay đầu lại. Đúng là ăn không ngồi rồi báo hại người ta mất thời gian chết được

-"Luật sư Đới về cẩn thận, lần sau tôi mời dùng cơm nhé"

Cảm thấy không gian có phần u ám, Thư Hân rốt cuộc thừa nhận mình chỉ được cái mạnh miệng, chứ không có ý định làm thật. Trong lúc Tiểu Đường ra ngoài sảnh tiễn luật sư, nàng đã như vậy thừa cơ trốn mất

Trong tình thế gấp rút lại không nhớ mình đến đây bằng taxi, lại đi xuống nhà xe tìm chiếc xe của mình. Cứ lui cui một lúc thì phía sau lại truyền lên âm thanh hắc ám

-"Cô em xinh đẹp, là không có xe về hả?" - Tiểu Đường lắc lắc mấy chiếc chìa khoá trong tay mình, đôi mắt hết sức đục ngầu nhìn lấy từ trên xuống dưới của nàng

-" Chị...chị tự biết đi taxi "

-"Chị bước qua được xác của em rồi tính đến chuyện bỏ trốn"

Một khi Tiểu Đường tức giận sẽ vô cùng đáng sợ, Thư Hân chỉ biết thời khắc này không thích hợp để nói lý lẻ mà tốt nhất là nên trốn đi. Nhưng nàng còn chưa chạy được quá ba bước, đã bị cô tóm lấy áp chặt lấy cả người nàng dựa vào một chiếc xe tùy tiện, không cần biết đây là địa điểm nào đem một phần áo của Thư Hân làm cho lệch lạc. Ra sức xem môi của nàng giống như một thứ món ăn khai vị, chuẩn bị một lúc nữa đem nàng biến thành món chính

-" Ưn...Bạn nhỏ, đừng mà...Ở đây không..." - Thư Hân nhận ra được cô đang rất tức giận, không dám chống cự chỉ dám cầu xin cô đừng ở nơi như vậy, có hệ thống camera lẫn sẽ có nhiều người qua lại

-" Được, nơi này không được thì về nhà. Em muốn cho chị biết, cái gì gọi là vợ chồng cãi nhau đầu giường thì cuối giường hoà"

-------------

Rầm ...

Âm thanh của cánh cửa phòng hiện tại rất giống với cửa xe, đều bị một lực đạo rất mạnh làm cho xém một chút phải thật sự đem đi bảo trì mất. Một khoảng không trên giường bị người ta cố tình ép xuống, Thư Hân thời khắc này hiểu rõ đêm nay một phần sống, thì nhất định sẽ là chín phần chết

Tiểu Đường ở trên người của nàng một lượt làm cho đỏ ửng, không theo trình tự khiến Thư Hân quả thật là không biết đường nào chống đỡ đi

-"Em...Á...Chị biết là mình sai. Nhưng em cũng không cần mạnh tay đến vậy chứ..."

Thư Hân ủy khuất khi mật dịch còn chưa bôi trơn giảm ma sát, Tiểu Đường cứ như vậy liên tục tăng một ngón lại một ngón. Cũng không phải là lần đầu tiên, nhưng lại đau đến dường như không thở nổi

-"Bảo Bối, dù gì em cũng chỉ còn một ngày ở bên chị. Coi như là làm một lần cho đáng... "

-"Bạn nhỏ...Em đừng nói giống như mình sắp chết vậy chứ "

-"Chẳng phải chị định ly hôn với em sao? Hả?"

Tiểu Đường càng nói càng đem ba ngón tay xuyên qua nơi nữ tính nhất của nàng, cho đến khi Thư Hân thật sự chịu không nổi đem mười ngón tay bấu chặt lấy lưng cô, ở giữa hai chân truyền đến một cỗ ẩm ướt mới thật sự khiến Tiểu Đường dừng lại

-"Chuyện cần làm cuối cùng cũng đã làm, ngay ngày mai em theo chị đến toà án"

Kết thúc câu nói đó cũng là lúc cô bỏ mặc một mình nàng trong phòng, nhanh chóng ly khai khỏi nơi vẫn còn nồng đậm hương vị của nữ nhân. Đã tự hứa với lòng, nếu như Bảo Bối không đích thân xin lỗi cô trước, cô nhất định cũng sẽ không thèm quan tâm đến nàng đâu

Đối với Thư Hân mà nói, nàng chưa từng chịu ủy khuất lớn nhất như vậy sau mỗi lần hoan ái. Lúc nào xong việc tên bạn nhỏ cũng nhất nhất chăm sóc nàng, sau đó mới là cùng nhau đi ngủ. Nhưng bây giờ lại có thể nhẫn tâm đến như vậy, khiến hạ thân nàng đau nhức vô tận liền có thể phủi mông bỏ đi coi như xong chuyện

Mang theo một cỗ uất ức, khiến đại tiểu thư Ngu Gia xưa kia, cũng là Triệu phu nhân của bây giờ chỉ biết cố gắng ở trong lớp chăn ngăn bản thân mình không khóc ra tiếng

Rất lâu sau đó...À không, thật ra khoảng thời gian được cho là rất lâu cũng chỉ là nửa tiếng sau đó thôi. Nửa tiếng đó đối với người khác không nhiều, nhưng đối với bạn Tiểu Đường lại đúng là ngồi trên đống lửa

Là nàng khi dễ cô a, cô rất khó khăn mới lấy được nàng. Trải qua nhiều chuyện đến như vậy, nhưng ngày hôm nay Bảo Bối lại dám mở miệng nói ly hôn ngọt xớt, cô không nổi giận làm sao xem cô ra gì

Nhưng mà nghĩ kĩ lại thì lúc nãy cũng quá đáng lắm, hình như xen lẫn trong mật dịch còn nhìn thấy vài tia máu nữa. Nhất định là trong lúc mất kiểm soát, làm tổn thương Tiểu Hân Hân rồi

Rốt cuộc cũng là cầm lòng không được, rón rén mở cửa xem thử là Thư Hân đang làm gì. Lại nghe thấy tiếng thút thích từ trong chăn, giở ra mới thấy nàng chính là đã cắn môi mình đến bật máu cố ý không để cho cô nghe thấy mình đã khóc đến mắt cũng sắp hư đi

-" Sao hả? Người bị bỏ là em, chị khóc cái gì?"- Mặc dù lời nói còn hơi hướng trách móc, nhưng chung quy lại cô đã bỏ cuộc rồi. Muốn giận cũng giận không được, thời khắc này đã đem cả người của nàng cuốn chặt trong vòng tay của mình

-"Chị chỉ nói vậy hù doạ em...hức...Chị chỉ muốn...Hức...Hức "

Không được người ta dỗ thì thôi, Bảo Bối đây có một tật xấu không bỏ được. Chính là chỉ cần được người ta dỗ, sẽ lại càng tủi thân mà khóc lớn hơn

-"Chị mời luôn cả luật sư rồi? Chị còn nói hù doạ"

-"Hức...Chị chỉ muốn em thương chị một chút. Chỉ cần em năn nỉ chị, chị chẳng phải sẽ nhanh chóng rút đơn sao?" - Thư Hân dựa cả gương mặt của mình vào hõm cổ cô, ngay lập tức nói ra ý đồ của mình là chỉ vì muốn người ta trân trọng mình thôi chứ bộ

-"Thì ra là em không đủ thương chị sao?" - Tiểu Đường nhìn thấy Thư Hân khóc đến muốn xệ hai bên mắt, liền giở thói trêu chọc

-" Phải, là em không thương chị "

Thư Hân chỉ là được voi đòi tiên, muốn người ta chẳng những hết giận mình còn phải ngược lại đem mình hết lòng năn nỉ. Nhưng mà đại bảo bối à, chị lại quên mất một điều, bạn nhỏ của chị chính là biến những điều tốt đẹp suy nghĩ theo một hướng u ám đi cùng cực

-" A...Bạn nhỏ, em muốn làm gì? "

-" Vợ chồng cãi nhau đến cuối giường mới hoà, lúc nãy chỉ mới đem chị lăn đến nửa giường thôi, Bảo Bối "

-" Bạn nhỏ...Ưn...Không mà..."

_______________________________

Hết thiệt rồi ._.

Ngủ ngon nhaaaa 😘 Bái bai ~~~~

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net