Chap 6: Giống như đang yêu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cả buổi chiều hôm đó cô và nàng cứ đi xung quanh lễ hội bánh dân gian, bụng của nàng cũng không thể chứa nổi rồi. Mặc dù Tiểu Đường có nói không cho nàng trả tiền, nhưng Thư Hân lại cảm thấy tiêu tiền của bạn Tiểu Đường như vậy không tốt chút nào. Trước lúc về còn cố tình nhét tiền vào tay của cô hòng trả lại, nhưng lúc này Tiểu Đường cả gương mặt bắt đầu khó coi

-"Hân Hân, nếu chị làm như vậy sau này em sẽ không đi chơi với chị nữa"- bữa ăn ngày hôm nay là cô tình nguyện tốn tiền mua niềm vui cho nàng, cô không cần nàng xem mình giống như đối tác làm ăn mà sòng phẳng như vậy

-"Sao vậy?"- đột nhiên cảm thấy có chút mất mát, khó khăn lắm mới quen được một người bạn, nàng không muốn lại tiếp tục một mình trong ngày chủ nhật đâu

-"Chị đừng tính toán chi li với em như vậy, bạn bè không phải như vậy. Em bao chị ăn mà"

-"Như vậy là được rồi phải không? Bạn tốt"

Thư Hân suy nghĩ một chút liền đưa tay lấy lại tờ tiền to lớn nàng vừa đặt lên tay cô, còn trưng ra nụ cười hối lỗi nữa. Lần đầu tiên Thư Hân cảm thấy có người không cần tiền của nàng, sao ở bên cạnh bạn nhỏ này lại cảm thấy có nhiều thứ lần đầu tiên thế nhỉ?

-"Được rồi, đừng nhăn mặt nhăn mày nữa, lần sau chị sẽ không như vậy nữa"

Bảo bối à, chị làm ơn đừng có đứng trước mặt em ngoan ngoãn như vậy chứ. Đại tiểu thư mặt lạnh mọi người đồn đại đâu rồi, chị như vậy có biết rất giống bạn gái làm nũng với người yêu không? Nếu như em không thể có được chị, em nhất định sẽ tổn thương đến chết

-"Đi cả ngày rồi có mệt không?"- Tiểu Đường nét mặt rõ ràng đã cố gắng kìm chế cảm xúc bộc phát lắm rồi, nhưng vẫn không giấu được sự vui vẻ tột cùng hiện lên

-"Không, rất vui. Lần đầu được đi chơi vui đến như vậy"

-"Em sẽ lại cho chị nhiều thứ lần đầu nữa"

-"Vậy chị có thể cho em thứ gì đây?"

Hỏi vậy mà cũng hỏi nữa bảo bối, em cho chị nhiều thứ lần đầu đến như vậy, chị phải trả bằng lần đầu tiên của chị rồi. Mặc dù không biết Tiểu Đường đang suy nghĩ đến chuyện xấu xa gì trong đầu, Thư Hân cũng thuận theo nụ cười của cô mà lại cong nhẹ vành môi

-"Chị phải về rồi"- nàng đưa tay mình lên xem số giờ hiện trên đồng hồ. Thật ra bây giờ không phải khuya lắm, nhưng ký túc xá trong trường của Tiểu Đường gần đóng cửa

-"Chị về một mình được không? Hay em..."

-"Đừng xem chị là tiểu cô nương chứ, chị trước giờ vẫn về một mình đấy thôi. Em vào trường đi, chị gọi taxi ngay bây giờ"- họ vừa xuống chiếc xe buýt cuối cùng trong ngày để về đến cổng trường Tiểu Đường. Cô dĩ nhiên muốn đưa nàng đi chơi tiếp, nhưng Thư Hân nói về trễ quá mai cô sẽ không đi học được

-"Em đợi chị lên xe rồi em vào"

-"Theo như chị nhớ chỉ còn khoảng 5 phút nữa sẽ đóng cửa ký túc xá. Em lúc đó không vào được thì đừng khóc nhé"

-"Em leo rào vô hoài không sao đâu'

-"Nè bạn nhỏ, em đi chơi với ai mà về khuya hoài hả?"

-"Là đi làm đó, có những lúc về trễ lắm toàn leo vô thôi. Mà sao em cảm thấy chị giống như vừa không hài lòng với việc em đi chơi về khuya vậy?"- Tiểu Đường có nhìn thấy một chút sự nhíu mày từ đôi mày thanh tú, xem ra chị không thích điều chị vừa suy nghĩ

-"Tự em suy diễn, xe đến rồi chị về đây"- đúng thật là có một chút không hài lòng nếu bạn Tiểu Đường đi chơi về khuya, chắc có lẽ là bạn bè nên có một chút quan tâm thôi. Giống như em ấy quan tâm mình vì xem mình là bạn vậy

Mặc dù nàng đã lên xe an toàn lăn bánh đi rồi, nhưng Tiểu Đường vẫn không vội đi vào bên trong cổng trường. Còn đưa tay vẫy vẫy giống như chào tạm biệt nàng, sau đó còn lẩm nhẩm biển số xe taxi đề phòng có chuyện bất trắc

Cũng giống như 5 năm về trước, nàng thông qua chiếc kinh chiếu hậu nhìn thấy đôi mắt đó của cô. Bạn nhỏ này luôn tạo ra được cảm giác yên tâm kể cả khi xoay lưng lại. Xe còn chưa đi được hết đoạn đường đó, điện thoại của nàng đã nhận được tin nhắn

-"Hân Hân, chủ nhật tuần tới em rảnh"

Nàng đọc tin nhắn bất giác nở một nụ cười thật nhẹ, nhanh tay bấm vài ký tự gửi đi. Bạn Tiểu Đường ở bên đây đọc xong liền cười vui vẻ. Ở trước cổng trường không ngừng hí hửng, đến độ bảo vệ còn phải chú ý đến cô gái này

Quả thật cô chính là không biết dư vị vui vẻ đã đứng đúng bao lâu, đến khi vào bên trong kgs túc xá cũng may hôm nay Khả Dần trực cổng ký tíc xa nên không đi đến tình cảnh leo rào

-"Nè Tiểu Đường, mày không ngủ cũng phải để người khác ngủ"- Tử Hàm cùng một giường tầng với Nãi Vạn bất mãn nhắc nhở cô. Kể từ lúc Tiểu Đường về phòng liền không cho ai ngủ, cứ một chút sẽ cười lên một trận

-"Được rồi đừng khó tính quá mà, ngủ đi, ngoan ha"

Từ mấy hôm trước Khả Dần và Nãi Vạn đã nói Tiểu Đường không có bình thường, nhưng Tử Hàm lúc đó về quê chưa lên nên không biết sự tình. Rốt cuộc đã đồng ý với quan điểm của hai người bạn cùng phòng

Tiểu Đường cố gắng khắc chế cảm xúc của mình không làm phiền mọi nữa. Đem chuyện hôm nay ghi vào một quyển tập mới. Ở bên ngoài vừa mới ghi hàng chữ to đùng "Thư Hân bảo bối"

Mình lần đầu tiên được nắm tay chị ấy lâu đến như vậy, tuy rằng chỉ mới là cổ tay thôi nhưng cũng thật hạnh phúc. Lúc mình kéo chị ấy vào lòng chị ấy theo quán tính ôm lấy mình, cho dù lý do là gì cũng được, nhưng chin ấy đã ôm mình. Chị ấy không lạnh lùng như mọi người nói đâu, chị ấy rất ghét người khác gọi mình là tiểu thư nên chỉ cần dùng chiêu này chị ấy sẽ nghe lời. Chị ấy thật sự rất ngoan đó, chị ấy còn biết nhìn ra khi nào người ta tức giận để năn nỉ nữa. Thu hoạch lớn nhất hôm nay của mình là được gọi chị ấy hai chữ Hân Hân, xem ra còn một khoảng thời gian nữa mình mới có thể danh chính ngôn thuận gọi chị ấy là bảo bối. Bảo bối, ngủ ngon

Cứ như vậy cho đến nửa tháng sau Tiểu Đường cũng chưa gặp lại Thư Hân, mặc dù hôm đó nàng đã nhắn với cô rằng :"Chủ nhật nào chị cũng rảnh, cứ mỗi khi chủ nhật đến chị lại hẹn em đi chơi", nhưng chủ nhật hôm đó nàng lại gửi một tin khác nói rằng có việc cần về Mỹ. Sau đó là thêm một cái chủ nhật nữa vẫn không nhìn thấy Thư Hân ở đâu. Nhắn tin cho nàng cũng không có ai trả lời. Bảo bối, chị không thể cho em một muỗng đường liền lạnh nhạt với em như vậy chứ?

Tiểu Đường cũng như vậy trải qua chính xác là một tuần trong cho được đi chơi với nàng, rồi lại một tuần buồn bã thất thần không nhận được bất cứ liên lạc hay phản hồi nào từ nàng
Còn nhớ hôm đó lớp trưởng đưa ra thông báo quyết định cuối cùng của trường về nơi thực tập. Tiểu Đường ở trong trạng thái thất tình nằm dài trên mặt bàn vỗn dĩ không thèm quan tâm thế sự, cho đến khi nghe đến cái tên công ty vừa được đề cập

-" Tập đoàn YWY, ai muốn đăng kí để mình chốt danh sách"

-"Tui"

Như một phản xạ không điều kiện ngay lập tức dùng chất giọng lớn nhất của mình để tranh giành, nhưng nhìn kỹ lại hình như là không có nhiều cánh tay đưa lên cho lắm

-"Tiểu Đường, tao biết mày không được bình thường, nhưng cũng không nên vì sự không bình thường đó mà chui đầu vào YWY"

Tử Hàn ngồi ngay bên cạnh cô lên tiếng nhắc nhở, ai không biết danh cái tập đoàn đó kinh khủng như thế nào. Lúc trước khi YWY dưới tay Ngu Vấn Hàn đã không tạo được ốn tượng tốt đẹp, hắn thường xuyên giở trò với nhiều sinh viên thực tập lẫn nhân viên mới vào làm. Sau này khi Thư Hân lên nắm quyền dĩ nhiên đã cảnh cáo anh trai mình chuyện đó, Vấn Hàn cũng có một chút biết điều không còn xảy ra tình trạng đó ở YWY

Nhưng vấn đề đáng nói mà họ đang sợ bây giờ chính là hiệu suất làm việc kinh khủng của YWY, Thư Hân yêu cầu rất cao từ nhân viên của mình, không hưởng lương cố định mà hưởng theo năng suất làm việc. Ai làm được việc thì lương cao kinh khủng, còn những kẻ không có năng lực đều bị sa thải. YWY đổi chủ cũng đổi cách vận hành, tập đoàn thay một cái áo mới vươn lên trong top những công ty phát triển nhanh vượt trội

Yêu cầu mà họ đưa ra cho sinh viên thực tập cũng rất cao, không chỉ làm vài việc lặt vặt cho hết thời gian đâu. Sinh viên cũng giống như một nhân viên mới vào làm trong công ty, đều phải tuân thủ tất cả quy định về nội dung cũng như cách thức làm việc. Chỉ cần thật sự làm được việc họ mới đóng dấu chứng nhận sinh viên đó hoàn thành tốt khóa thực tập của mình

Hầu hết sinh viên thường chọn công ty nhỏ để thực tập, bởi vì họ chọn một phương pháp an toàn cho bài báo cáo của mình. Hơn nữa ở công ty nhỏ thường không có việc quan trọng giao cho họ, cũng tránh được những sai sót không đáng có

Thường thì mấy người chọn YWY như Tiểu Đường toàn là những người có năng lực, họ muốn làm quen với môi trường làm việc chuyên nghiệp để học hỏi kinh nghiệm thật sự. Bạn Tiểu Đường dĩ nhiên có năng lực, nhưng bạn chọn YWY vì lý do gì thật ra cũng không cần nói

Cả đám trong phòng ký túc xá của cô đều không chọn theo cô, chỉ có một mình Tiểu Đường bất chấp đi theo sự lựa chọn của con tim. Cũng trong lúc đang ăn trưa ở căn tin, đột nhiên nhận được điện thoại của nàng. Làm cho Tiểu Đường ba chân bốn cẳng chạy ra ngoài, Khả Dần còn tưởng Tiểu Đường ăn trúng thức ăn bị đau bụng

-"Mấy ngày nay chị ở đâu vậy? Chị đừng hù em như vậy Hân Hân à"- Tiểu Đường vừa chạy ra bên ngoài đã lập tức nghe máy, không biết bởi vì chạy quá nhanh hay vì thứ gì đó làm tim của cô đập mạnh

-"Chẳng phải chị nói chị về Mỹ sao?"

-"Nhưng em không gọi được chị, em thật sự lo lắm"

-"Ông nội của chị bị bệnh, chị ở lại bệnh viện một tuần. Sim của chị lại bị lỗi chờ phục hồi nên không nhận được tin nhắn hay điện thoại của em"

-"Chị không sao là tốt rồi, ông chị có sao không?"- Tiểu Đường cuối cùng đã có thể lấy lại nhịp thở bình thường, nhưng nghe qua giọng của chị ấy có một chút không tốt

-"Ông khỏe lại rồi, nhưng chị vẫn muốn ở lại với ông thêm mấy ngày nữa, có lẽ ba ngày sau chị mới về"

-"Chị cho em gửi lời thăm ông với nha, Hân Hân nghe giọng chị không tốt, chị phải tự chăm sóc mình, chị ngã bệnh ông chị sẽ buồn đó"- bảo bối em nghe rõ chất giọng của chị khàn đi, ông chị buồn hay không làm sao em biết, em chỉ biết em rất buồn thôi

-"Chị biết rồi bà cụ non à, đến giờ chị lấy thuốc cho ông rồi"

-"Em nói dai kệ em, nhưng chị phải giữ gìn sức khỏe cho thật tốt mới có thể chăm ông. Chị ngắt máy đi"

Lúc nào cũng vậy, kết thúc cuộc trò chuyện cô luôn nói với nàng tắt máy chứ không tự mình tắt. Cô không muốn đích thân mình chấm dứt cuộc trò chuyện với nàng

-"Thư Hân, con vừa nói chuyện với ai mà vui vẻ vậy?"- ông của Thư Hân hồi phục rất tốt, dựa lưng vào giường bệnh có một chút chú ý nét mặt khác thường của cháu gái

-"Là một người bạn của con"- nàng cẩn thận phân loại từng viên thuốc cho ông, còn giúp ông lấy một cốc nước

-"Con nói chuyện với Tuyết Nhi cũng chưa đến mức cứ một chút sẽ cười như vậy, hay là con quay lại với tên bạc tình đó rồi?"- ông hiểu quá rõ cháu gái có nguy cơ trầm cảm của mình, từ nhỏ tới lớn có bao nhiêu người bạn đâu. Bạn thân nhất chính là Tuyết Nhi và cái tên thanh niên từng làm nàng tổn thương

-"Nội"- nàng vốn dĩ đang có tâm trạng vô cùng tốt, đột nhiên nghe đến người đó thật làm cho bản thân vô cùng khó chịu. Nơi dưới lòng ngực nó nhói nhói lên rất là đau

-"Để ông gặp lại hắn sẽ đánh chết hắn, mà thôi không muốn nhắn tới hắn nữa thì ông không nhắc nữa. Mà con vừa nói chuyện với ai? Sao không nói ông nghe được?"

-"Ông còn nhớ con từng kể với ông là năm đó con gặp được một cô bé rất đáng yêu tại viện dưỡng lão không?"

-"Già cả rồi không nhớ nữa, mà có gì vui?"

Có thể nói ở trong gia tộc đông người đến như vậy, người Thư Hân thương nhất chính là ông nội của mình. Bản thân có rất nhiều cháu nhưng người ông cưng nhất cũng chỉ có một mình Thư Hân. Bởi vì tình cách của Thư Hân rất giống ông, là một người vô cùng tình cảm nhưng chị biểu lộ ở trước mặt người mình thương. Giống như khi nghe tin ông không khỏe liền có thể lập tức về Mỹ ở bệnh viện chăm sóc ông đến một tuần, ngay cả con trai ông lẫn mấy đứa cháu khác còn viện đủ lý do để không cần bay qua Mỹ xa xôi để thăm ông

-"Ông lúc trước từng nói với con thật ra trên đời này có rất nhiều người tốt, con không tin lắm nhưng bây giờ có vẻ con gặp được rồi"

-"Là bạn hay là người yêu? Con hiện tại rất giống như đang yêu đó cháu gái cưng"

-"Nè ông đừng có hù con nha, người ta cũng đồng thời là con gái đó. Là bạn thôi"

-"Mặc dù hai đứa con gái yêu nhau hoặc hai thằng con trai yêu nhau có hơi ngộ ngộ, nhưng mà miễn có tình cảm thì yêu thôi, mình yêu cho mình chứ có cho ai đâu mà sợ người ta nói gì. Giống như lúc trước con yêu thằng ranh đó cũng là nam nữ yêu nhau mà có tốt đẹp gì đâu, quên mất không nhắc đến hắn, đúng là già rồi lẩm cẩm"

-"Ông nội, con không có mà, em ấy là bạn tốt của con thôi"

Trên mặt của nàng không hiểu sao đột nhiên thoáng lên phiếm hồng như vậy, còn tự nhiên chui vào lòng của ông nữa giống như đang làm nũng. Ông lão ôm đứa cháu gái mà mình yêu thương nhất nở nụ cười như thuân, đâu có phải ai già cả cũng giữ quan niệm cổ hủ đâu. Ông qua Mỹ sống cũng hơn hai mươi năm rồi, lúc Thư Hân qua mỹ du học cũng là ở nhà của ông nội. Thư Hân có chuyện gì đều tâm sự với ông, so với ba của mình lại không có chút tình cảm. Thật ra Thư Hân có yêu ai đi nữa cũng được, chỉ cần người đó thật lòng đem lại hạnh phúc cho cháu gái cưng đều được, miễn bàn tới giới tính ra sao

-"Ủa nhưng mà con gái với con gái làm sao có con được, vậy có nghĩa là ông cả đời không có cơ hội ẵm con của Thư Hân"- ông đang tâm tình vui vẻ đột nhiên nghĩ tới vẫn đề đó, đúng thật là phiền não

-"Ông à, bây giờ kỹ thuật người ta tiến bộ lắm rồi, vẫn có thể có con. Nhưng mà con đã bảo con không có ý, ông nói dai y chang em ấy"- Thư Hân thật hết cách với ông nội, có cần làm nàng không ngốc đầu lên được hay không?

-"Mở miệng ra cái là em ấy, còn bảo không có gì. Lúc ông yêu bà nội con suốt ngày cũng em ấy như vậy đó"

-"A, con không thèm nói chuyện với ông nữa, con đi ra ngoài dạo đây"- Thư Hân chịu không nói ông nội bá đạo của mình, đành phải kiếm cớ chuồng ra khỏi phòng

-"Cháu gái cưng đi vui vẻ, khi nào mặt hết đỏ thì quay lại"

Thư Hân bước chân dồn dập ra bên ngoài vẫn không sao hạ nhiệt được hai bên mặt của mình. Đột nhiên lại nghĩ đến lời nói của ông thật sự bị hù đến giật mình, nhìn mình bây giờ rất giống như đang yêu sao?

Mình chỉ gặp em ấy có vài lần, em ấy lại còn là nữ nhân. Em ấy chẳng qua xem mình là bạn tốt, mình cũng đối với em ấy như vậy mà, không thể nào là yêu được. Yêu? Mình làm gì còn yêu ai được nữa? Còn chưa đủ tổn thương hay sao? Đừng yêu nữa Thư Hân, thật sự rất đau đó

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net