Chương 7: vạch trần

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Xì!"

Khi làn sương trắng phun ra cũng là lúc một bóng đen lao thẳng xuống khán đài, ôm chầm lấy đầu Vương Nguyên ấn vào lồng ngực. Vương Nguyên hoảng hốt không kịp phản ứng, mùi xà phòng chanh xộc vào mũi khiến cậu tỉnh táo đôi phần, cũng nhận ra người đang ôm lấy mình khẽ run.

"Là...acid! Là acid!"

"Mọi người tránh ra!"

Đám đông xung quanh kêu la chạy trốn, tản ra thật ra, tên đeo khẩu trang thấy mọi chuyện đã bại lộ, lập tức mở nắp bình xịt định hất toàn bộ chất lỏng bên trong lên lưng người vừa chạy xuống. Lúc này có người gần đó nhanh nhẹn xông tới đá vào bắp chân khiến gã ngã gục, hai ba người khác nhào lên đè gã xuống đất, khống chế tay chân gã.

"Trời ạ, cái gì thế này!"

"Tên đó là ai? Gan thật! Dám mang acid vào hội trường!"

"Hắn muốn hại ai thế?!"

"Thằng điên!"

Có người mắng nhiếc, có người vội gọi bảo vệ tới, người thì báo cảnh sát, hiện trường nhốn nháo ồn ào nhưng không mất trật tự.

Bấy giờ, Tiêu Lỗi và đám người trên sân khấu cũng chạy tới, thấy Vương Tuấn Khải ôm chặt Vương Nguyên, Tiêu Lỗi sững sờ: "Mau tới bệnh viện!"

Vương Nguyên cũng ý thức được Vương Tuấn Khải run nhẹ là vì đau, cậu muốn đỡ hắn nhưng cậu chỉ có một chân, bản thân còn không lo được. Vương Tuấn Khải cũng buông cậu ra, quay đầu nhìn chằm chằm vào tên đeo khẩu trang còn giãy giụa dưới chân, sải chân xông tới tung một cú đá vào mồm gã.

"Ôi!"

Mọi người cùng hít khí lạnh, không cần đoán cũng biết quai hàm tên này đổ máu rồi, đúng là khi có người kéo khẩu trang của gã ra, gã ho khù khụ nôn ra bãi nước bọt dính máu, kèm theo vài cái răng: "Mẹ kiếp!"

"Mr.K! Vương Tuấn Khải!" Gã trợn trừng hai mắt căm thù nhìn Vương Tuấn Khải: "Có giỏi thì cởi mặt nạ ra đi! Xem tao nói có đúng không?!"

"Tới lúc này vẫn còn cố chấp với Mr.K như thế, xem ra gã có thù sâu với người ta rồi!"

"Người anh em, cởi mặt nạ ra xem nào, nếu không phải Mr.K, cậu cũng đâu có mất mát gì..."

Những người xung quanh cũng khó hiểu.

"Ha ha ha, mày không dám đúng không? Mày là thằng hèn, một thằng hèn khốn nạn vô liêm sỉ, chỉ biết hại đời người khác-..." Gã nọ cười to.

Bộp!

Không ai ngờ được khi gã ta đang lên cơn, Vương Tuấn Khải lại thật sự cởi mặt nạ ném thẳng vào mặt gã, cú ném chất chứa sự khinh thường và giận dữ khiến mồm gã vêu ra, lại kêu la oai oái.

Mọi người trố mắt nhìn Vương Tuấn Khải, đúng là Mr.K!

"Là người thật! Là Mr.K!"

"Thật sự là anh ta sao? Anh ta tới giải đấu này làm gì? Chẳng phải là..."

Không ít người nhắc tới scandal năm đó, người biết chuyện thì hừ lạnh, người không biết cũng nhao nhao đi hỏi, gã điên kia cũng đạt được mục đích: "Ha ha ha, sau một năm mà mày vẫn-...A!"

Lại bị đánh một cú, lần này người xung quanh cản Vương Tuấn Khải lại: "Có chuyện gì thì bình tĩnh!"

Vương Tuấn Khải hất bọn họ ra, ngồi xổm xuống nhìn tên nọ: "Mày có ý đồ gì?"

"Trả thù! Tao trả thù mày! Ha ha ha! Mày bắt tao đội nón xanh suốt một năm, mày nói xem tao có ý đồ gì?!" Gã kia điên tiết gào lên: "Mày và con đàn bà kia tằng tịu với nhau, bây giờ con cũng sinh rồi, mày bảo tao phải làm sao đây? Tất nhiên là chơi mày một vố cho mày biết cái gì là quả báo!"

Lần này Vương Tuấn Khải không đánh gã, chỉ nhếch môi cười nhạt: "Sinh con?"

"Đúng! Là một đứa con gái! Xấu xí giống như mày!" Gã ta muốn phun nước bọt lên mặt Vương Tuấn Khải nhưng hắn đoán được từ trước, không ở gần gã nên gã không thành công, bèn dùng lời lẽ miệt thị một đứa bé công kích Vương Tuấn Khải: "Cốt nhục của mày mà mày không tới nhận, tao nghĩ là không nên nuôi, cha ruột của nó không cần thì nó nên ra bãi rác đi thôi!"

Những người xung quanh chưa kịp tiêu hóa chuyện "thành viên thứ năm của wWarframe chính là đại thần Mr.K" xong thì bị gặp phải cú sốc khác, bọn họ kinh ngạc, qua những gì tên điên kia nói, có thể đoán được gã có một người vợ, vợ gã vừa sinh con, con là của Mr.K, mà gã thì làm người đổ vỏ...

Lẽ nào...

Vợ gã là một trong ba cô gái lúc trước trong scandal của Mr.K?

Gã này ngậm bồ hòn cả năm, bây giờ không chịu được nên mới chạy tới trả thù?

Nghĩ như vậy, bọn họ nhìn gã với ánh mắt cảm thông, uy nghiêm đàn ông bị tổn hại, đúng là không ngồi yên được.

Bọn họ đồng loạt nhìn Vương Tuấn Khải, thầm nghĩ đáng lẽ lúc nãy không nên giúp hắn.

Trước ánh mắt khinh thị của mọi người, Vương Tuấn Khải chỉ cười khẩy: "Tao dám lấy mạng chắc chắn một chuyện, có thể đứa bé đó không phải là con mày nhưng đảm bảo không phải con tao."

Gã kia cười to: "Ha ha ha, mày nói đùa sao? Không phải con của mày?! Mày ngủ với ả đàn bà đó, bây giờ nó sinh con ra thì mày không nhận?"

"Thật sự không phải con của tao." Vương Tuấn Khải nhún vai: "Mày biết lý do vì sao không?"

"Vì sao? Chắc không phải là mày không "cứng" được chứ hả? Ha ha ha..."

"Đúng thế."

"Ha ha... Cái gì?"

"Tao không cứng được."

Một lời nói thản nhiên của Vương Tuấn Khải lại nhấc lên sóng to gió lớn.

Gã kia đang đắc chí cười to, chợt im bặt, nhìn Vương Tuấn Khải bằng ánh mắt quái dị.

Sợ người ta nghe không rõ, Vương Tuấn Khải còn lặp lại một lần: "Tao bị liệt dương."

Đoàng!

Tiêu Lỗi, Vương Nguyên cùng toàn thể quần chúng có mặt tại hiện trường: "..."

Có vẻ như tai của bọn họ chưa được kết nối với server.

Gã nọ á khẩu, há hốc mồm kinh sợ, mặt tái mét: "Mày, mày nói linh tinh cái gì đó..."

"Vốn là tao không định công khai chuyện này." Vương Tuấn Khải lạnh lùng nhìn gã, liếc những người xung quanh: "Nhưng có vẻ là cây muốn lặng mà gió chẳng ngừng."

Hiển nhiên là mọi người còn chưa tin những gì hắn nói, chỉ cho rằng hắn tìm cách thoát thân, nhưng một người đàn ông lại hùng hồn tuyên bố bản thân có bệnh nhạy cảm như thế thì đúng là... hiếm có khó tìm.

Nhân lúc mọi người còn nghệch ra, Vương Tuấn Khải khom người bế xốc Vương Nguyên lên, quay đầu nhìn gã đàn ông: "Còn nữa, chuyện hôm nay chưa xong đâu, mày cứ chờ đi!"

Hắn cười lạnh: "Tao sẽ cho mày nổi tiếng!"

Nói rồi, hắn ôm Vương Nguyên đi vào cánh gà, sau đó gọi tài xế riêng tới đưa bọn họ đi bệnh viện.

Vương Tuấn Khải có cảm giác sau lưng đã bị bỏng nhẹ, may mà hắn mặc áo dày, có thể giảm bớt sát thương.

Tới bệnh viện, hắn đưa Vương Nguyên vào khoa chấn thương, Vương Nguyên lại níu áo hắn: "Cậu thật sự..."

"Tôi thật sự bị liệt dương!"

"...Không phải thế, ý tôi là..." Vương Nguyên dở khóc dở cười: "Cảm ơn cậu, cậu đúng là người tốt."

Vương Tuấn Khải nhìn cậu chăm chú: "Vậy bây giờ cậu có thể trả lời câu hỏi của tôi chưa?"

Vương Nguyên không theo kịp nhịp điệu của hắn: "Hả?"

"Không có gì."

Hắn gọi tài xế tới trông nom Vương Nguyên, tự mình tới tìm y tá: "Hình như sau lưng tôi có vấn đề."

Chờ khi Vương Nguyên được khám xong, cái chân không bị ảnh hưởng, Vương Tuấn Khải cũng đã bước ra từ phòng xử lý nhanh.

Vương Nguyên lo lắng hỏi: "Lưng cậu không sao chứ?"

"Không sao." Chỉ là cần bôi thuốc một thời gian, loại acid mà tên ngu ngốc kia dùng không có tính ăn mòn quá mạnh.

Vương Nguyên lén lút liếc sau lưng hắn, thở dài: "Không ngờ lại có người như vậy trà trộn vào sân đấu."

Vương Tuấn Khải gật đầu: "Nếu không có cậu, có thể vết thương này không nằm trên lưng mà là trong mắt tôi."

Vương Nguyên nghĩ mà sợ, nhíu mày nhìn Vương Tuấn Khải: "Gã nọ thực sự là... chồng của cô gái năm xưa..."

"Chắc là vậy." Vương Tuấn Khải không để ý lắm: "Cho dù gã là ai, lần này gã cũng sẽ không thoát được còng số 8, ít nhất là tôi sẽ bắt gã trả giá cho những gì mình làm, tù thì không ngồi, nhưng tiền thì phải đền."

Vương Nguyên thở dài, nghĩ tới scandal năm đó, cậu chợt hiểu được ý của Vương Tuấn Khải: "Vậy là khi ấy anh không hề... đụng tới những cô gái kia?"

"Tất nhiên là không, tôi thật sự bị liệt dương!" Vương Tuấn Khải hùng hồn đáp.

"..." Lần đầu tiên cậu mới gặp một người dám oang oang nói ra bệnh khó chữa như vậy. Cậu hơi ngại ngùng: "Xin lỗi vì đã nghi ngờ anh..."

"Cậu không tin à?"

Vương Tuấn Khải nheo mắt, chỉ về phía nam khoa: "Tôi vào đó lấy kết quả xét nghiệm cho cậu xem luôn nhé?"

"..." Không cần phải như vậy đâu.

Trưa hôm đó, Vương Nguyên về nhà, trong đầu vẫn còn mơ màng, khi nằm mơ cậu còn thấy Vương Tuấn Khải đứng trên sân thi đấu, đèn flash chớp tắt chiếu thẳng vào người hắn. Hắn cầm lấy micro, bước lên bục cao, vừa huơ cái cúp vô địch với vẻ mặt vô cảm vừa dõng dạc hô to, kiên cường bất khuất: "Tôi bị liệt dương!"

A!

Vương Nguyên tỉnh lại mà đầu đầy mồ hôi, cậu vùi mặt vào gối, thẫn thờ một lúc lâu.

Chuông điện thoại reo lên đúng lúc, kéo Vương Nguyên ra khỏi hố sâu đần độn, cậu lồm cồm bò dậy mới thấy là tên bạn game nói nhiều của mình tìm tới: "Sao thế?"

"Mày, mày mới dậy à? Dậy muộn thế, bây giờ đã là bảy giờ tối rồi!" Tên kia nuốt nước bọt, không giấu được vẻ sốt ruột: "Xem báo mạng chiều nay chưa?"

"Có chuyện gì?" Vương Nguyên không hiểu gì cả, cậu nhảy lò cò vào WC, đánh răng rửa mặt: "Mày cứ nói thẳng đi."

"Mày lên báo!"

Tên bạn kích động nói: "Lên trang nhất!"

"Đùa, tao có phải người nổi tiếng gì đâu mà lên báo." Lại còn lên trang nhất.

Vương Nguyên thong thả bóp tuýp kem ra bàn chải, chợt nghe tên bạn kêu to: "Mày lên báo cùng với Mr.K! Nội dung chính là giữa chúng mày có gian tình, Mr.K công khai bế mày đi giữa bá quan văn võ, bây giờ đã lên hot search được nửa tiếng rồi!"

Toẹt!

Vương Nguyên lỡ tay nặn tuýp kem hơi nhiều, cậu ngơ ngác: "Mày nói lại lần nữa xem?"

Tên bạn lại luyên thuyên líu ríu: "Mọi người đều đang bàn về chúng mày! Được đó bạn mình! Mày có quen biết với Mr.K mà không nói cho tao biết sao? Chưa nói tới chuyện giữa chúng mày có gian tình thật hay không, mỗi việc Mr.K đối xử dịu dàng với mày đã khiến mọi người rôm rả tới trưa rồi!"

Vương Nguyên vội vàng lên mạng tìm đọc những bài báo mà cậu bạn nói, đọc tới đâu, cậu kinh ngạc tới đó, lòng than thở năng lực bóp méo sự thật của cánh nhà báo đúng là ưu việt, cậu tu tám kiếp cũng không chạy theo kịp: "Chỉ là hiểu lầm thôi, tao và Mr.K..."

Đúng là có quen biết nhưng không có gian tình!

Tên bạn cười hô hố: "Ha ha, không ngờ mày cũng có ngày này..."

"Câm miệng!" Vương Nguyên hừ một tiếng, nhíu mày, chắc chắn có người muốn nhắm vào Vương Tuấn Khải, tận dụng cơ hội này khiến hắn trở thành trung tâm dư luận, đẩy hắn ra đầu sóng ngọn gió đây mà.

"Thật ra tao thấy như vậy cũng không tệ, mày tranh thủ livestream nói bản thân là Toska, có khi sẽ được hưởng ké chút hào quang..." Tên kia còn đang mơ mộng.

"Tao không phải người lợi dụng bạn bè." Vương Nguyên hạ giọng: "Mr.K là bạn tao."

"Được được được, tao nói sai tao nói sai!" Tên bạn sửa mồm: "Vậy thì mày mau chóng liên lạc với anh ta đi, tránh cho mọi chuyện bị xé ra to... Ồ? Toska, tao mới phát hiện mày không thoát khỏi drama này nhanh như vậy đâu."

Vương Nguyên cảm thấy tên này không nói được chuyện gì tốt: "Cút."

Sau khi cậu cúp máy được năm phút, cũng đã phát hiện điều mà bạn mình nhắc tới là gì.

Báo đài đăng tin, Bối Lan về nước.

Hết Chương 7


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net