Chương 25 (tiếp)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Gã kéo cái ghế lại gần đó ngồi, sau đó mời rượu một lượt, tiếp đó lại lấy cớ bản thân đã say một câu hai câu hỏi thông tin của các cô gái ở đây. Mỗi một lần hỏi đều cụng li bắt tay với họ, còn cho người đổi li của họ thành rượu vang đỏ.

Mấy cô gái trẻ như Tôn Mạn Tĩnh vẫn còn là học sinh, chưa từng gặp phải trường hợp như vậy, lại sợ đắc tội phó đạo diễn nên cũng cảm thấy rất khó xử, ai cũng uống qua ít nhiều rượu.

" Các em đều có thể thi đậu thực sự rất giỏi. Em tên là gì?" Phó đạo diễn cười tủm tỉm nhìn Tôn Mạn Tình.

Tôn Mạn Tình lại nói lại tên của mình, sau đó phó đạo diễn lại nói:" Sau này chúng ta sẽ hợp tác rồi, nào uống một li"

Gã nói xong lại để cho người khác rót cho cô một li.

" Đạo diễn, em không uống được rượu..." Tôn Mạn Tình thực sự không biết phải từ chối như thế nào.

" Uống một chút thì cũng chẳng sao, con gái như em nên luyện uống một chút.." Phó đạo diễn nói, sau đó gã lại tự mình đứng dậy qua chỗ của Tôn Mạn Tình rót cho cô một li rượu đầy.

Trước đó Tôn Mạn Tình cũng đã uống qua mấy lượt rượu, tuy rằng chưa đến mức say nhưng vì uống rượu nên mặt cô đỏ hồng hào nhìn qua thực sự rất xinh đẹp.

Nếu lần này còn phải uống cô thực sự sẽ say.

" Trước kia em không có uống rượu, nếu giờ uống tiếp lát nữa sẽ không về nhà được" Tôn Mạn Tình có chút không tình nguyện.

" Sao lại không về nhà được? Lát nữa cũng đâu phải là em lái xe." Phó đạo diễn cầm li rượu ép đưa cho Tôn Mạn Tình, bàn tay kia thì lại định dở trò xấu.

Cố Ngôn Tử đứng lên, trực tiếp giành lấy li rượu kia.

Lúc trước cậu không lên tiếng bởi vì chuyện như vậy ở trong cái vòng luẩn quẩn này có rất nhiều, mà đám người Tôn Mạn Tình không đồng ý thì thực ra phó đạo diễn cũng chẳng dám làm gì.

Thực chất gã cũng sợ nhưng cô gái này bí quá mà báo cảnh sát.

Lại nói bây giờ, gã phó đạo diễn này cũng định mượn rượu giả điên chiếm chút tiện nghi, lại tự thổi phồng mình một phen, chờ những cô gái có ý định đi đường tắt chui đầu vào lưới.

Dù có là như vậy thì Cố Ngôn Tử cũng không thể nhìn được.

" Vương phó đạo, tôi uống thay cô ấy li rượu này rồi, ông có thể đi chưa?" Cố Ngôn Tử nhận một li rượu đó ngửa đầu uống sạch, cau mày nhìn phó đạo diễn.

" Cố biên kịch, cậu đang có ý gì?" Sắc mặt của gã lập tức thay đổi.

"Không có gì ý tứ!" Cố Ngôn Tử nói: "Vương phó đạo, ông cũng đã lớn tuổi rồi còn đi chiếm tiện nghi của mấy cô gái trẻ không cảm thấy xấu hổ sao?"

Vương phó đạo mặt đều đen.

Gã đúng là muốn mượn rượu giả điên, định chiếm tiện nghi của mấy cô gái trẻ. Nhưng cũng không định có ý định làm gì quá trớn mà có muốn thì cũng chẳng thể nào làm được. Bây giờ đang là giữa trưa, ở đây lại còn nhiều người như thế thì gã thì có thể làm gì?

Nhưng mà bị Cố Ngôn Tử nói như vậy gã thực sự rất tức giận: "Cố biên kịch bắt chó đi cày xen vào việc người khác, sẽ không sợ sẽ ăn phải thuốc diệt chuột sao?"

" Nếu thực sự có thuốc diệt chuột thì cũng là để cho chó điên ăn" Cố Ngôn Tử cười lạnh một tiếng.

" Cố Ngôn Tử cậu cũng chỉ là 1 biên kịch thôi...."Vương phó đạo lập tức buông lời hung ác.

" Nơi này có chuyện gì vậy?" Lúc này, sản xuất Điền đã đi đến.

Ở trước mặt Điền sản xuất Vương phó đạo cũng lập tức thu liễm đi rất nhiều, đồng thời còn làm ác nhân cáo trạng trước:" Sản xuất Điền, vị biên kịch này quả thực rất lợi hại, chỉ thẳng tay vào mặt tôi để chửi người. Tôi sống đến chừng này vẫn chưa từng phải chịu ủy khuất đến như vậy." 

Sản xuất Điền và Vương phó đạo đã từng hợp tác cùng nhau vài lần, tật xấu của gã ông ta cũng biết rõ ràng. Gã phó đạo diễn này thích uống rượu không nói lại còn rất mê gái. Trong mỗi đoàn phim, gã ta đều cặp với một tiểu tình nhân.

Nhưng mà mỗi tiểu tình nhân đó đều là tự nguyện theo gã, hơn nữa gã làm việc cũng rất thỏa đáng nên đến nay ông ta cũng không để tâm đến.

Nhưng mà, lần này Cố Ngôn Tử lại quản chuyện này.

Mà Vương phó đạo lúc trước cũng không theo bọn họ chuẩn bị cho đoàn làm phim nên cũng không biết tình huống của Cố Ngôn Tử.

Quả nhiên là người trẻ tuổi, thiếu kiên nhẫn...... Sản xuất Điền liếc mắt nhìn Cố Ngôn Tử một cái rồi nói với Vương phó đạo:" Vương phó đạo, ông uống say rồi, đi ra ngoài tỉnh rượu đi"

" Sản xuất Điền" Vương phó đạo không phục.

Sản xuất Điền cũng mặc kệ gã, ngược lại nhìn Cố Ngôn Tử nói: "Cố biên kịch, gia hỏa này mỗi lần vừa uống rượu thì lại như kẻ điên, cậu cũng đừng đi quản gã...... Tới, tôi kính cậu một ly, cảm ơn cậu kéo tới một ngàn vạn đầu tư."

Sản xuất Điền nói lời này thực ra là để cho Vương phó đạo nghe, mà Vương phó đạo vừa nghe cũng đã hiểu.

Việc Trịnh Gia Hòa đầu tư một ngàn vạn cho đoàn làm phim cùng với tên biên kịch trước mắt này có quan hệ.

Nếu đã như thế thì người trước mặt này cũng không thể đắc tội.

Vương phó đạo mặt xám xịt mà ra ngoài tỉnh rượu.

Cố Ngôn Tử thấy thế, cùng sản xuất Điền uống một li rồi nói:" Sản xuất Điền, ngại quá, tôi tuổi trẻ không giữ được lời nói" 

" Người trẻ tuổi có ai lại không như vậy?" Sản xuất Điền  cười rộ lên: "Lão vương người này đúng là cũng có vấn đề... Mấy cô gái trẻ sau này còn gặp phải chuyện này cứ trực tiếp lấy cớ rồi rời đi là được."

Đám người Tôn Mạn Tình được chỉ dạy gật đầu.

Sản xuất Điền cũng ở lại nói chuyện với mọi người, sau đó thay đồ uống cho mấy người trẻ tuổi, để họ giới thiệu bản thân rồi lại nâng rượu.

Ông ta là như vậy cũng đã qua không ít thời gian, mà lúc này Cố Ngôn Tử lại cảm thấy bản thân có chút không ổn.

Trên mặt cậu nóng bừng, hơi thở toàn là mùi rượu.

Cố Ngôn Tử bỗng nhiên nhớ đến một chuyện, tửu lượng của cậu không tốt.

Tửu lượng của cậu vẫn luôn không tốt, đời trước bởi vì nhiều nguyên nhân nên cũng luyện được chút ít, uống vài li rượu vang cũng không có vấn đề gì. Thế nhưng đời này, tửu lượng hẳn là khoảng 2 li rượu vang?

Ban đầu khi người ta mời rượu cậu cũng chỉ uống một chút, sau lại uống thay cho Tôn Mạn Tình một li, rồi khi sản xuất Điền mời rượu cậu cũng đã uống một li...

Sau khi Cố Ngôn Tử nhận ra được chuyện này cả người đều cảm thấy mơ hồ.

Sản xuất Điền nói chuyện một lát phải rời đi nhưng trước khi đi ông lại phát hiện ra Cố Ngôn Tử có vấn đề.

Tuy rằng mặt Cố Ngôn Tử không có đỏ như là Tôn Mạn Tình nhưng đôi mắt cậu nhìn thẳng tắp,  không chỉ có như thế, cậu còn đột nhiên vươn tay,cầm lấy khối thịt đầu heo trên bàn xuống ăn.

Đầu heo này chính là cái mà dùng để trong nghi thức khởi động máy quay lúc trước. Bọn họ ngại ăn nó vào béo nên cứ để ở trên bàn chứ chẳng ai đụng vào.

Điền sản xuất: "......"

Triệu Điền Dã: "Lão đại?"

Cố Ngôn Tử không đáp lại lời Triệu Điền Dã, cậu lại ghé tai nói với Tôn Mạn Tình đang ngồi bên cạnh mình, sau đó lấy tay che khuất miệng mình lại, làm bộ nhỏ giọng nói:" Cái tên họ Vương kia cũng không phải là thứ gì tốt, em đừng để cho gã lừa"

Nhưng mà âm thanh của cậu rất lớn, mọi người đều có thể nghe được.

Tôn Mạn Tình tuy rằng mặt đỏ bừng nhưng cô không có say, lúc này lại cảm thấy rất buồn cười nhưng không biết là có nên cười hay không, biểu cảm rất kì lạ.

Mà Cố Ngôn Tử nói xong, lại ngồi thẳng, sau đó lại cầm một khối đầu heo lên ăn.

Ăn được một lát, cậu lại lại gần Tôn Mạn Tình che miệng nói:" Em không tồi, anh coi trọng em. Để cho em làm nữ chính." (*Editor: :))))) )

Nói xong cậu lại ngồi thẳng dậy, tiếp tục ăn thịt heo.

"Lão đại, chúng ta đi thôi." Triệu Điền Dã túm được tay của cậu, ngăn cậu tiếp tục ăn tiếp...

" Đi? Ừ phải đi thôi.....Nhưng mà trước khi đi phải đi mua tai heo"  Cố Ngôn Tử gật gật đầu, đứng lên.

Lại tiến đến cạnh tai của Triệu Điền Dã " nhỏ giọng nói" Đầu heo này toàn là mỡ, chẳng có tai heo hay mũi heo gì, không thể ăn. Tôi nói cho cậu nghe, tai với mũi của heo ăn mới ngon."

Đã có người nhịn không được bật cười, Triệu Điền Dã cũng có chút dở khóc dở cười.

Cậu ta cũng không nghĩ đến tửu lượng của Cố Ngôn Tử lại thấp đến như vậy, càng không biết Cố Ngôn Tử sau khi say rượu lại có bộ dáng này...có chút đáng yêu?

"Chúng ta, chúng ta đi thôi." Triệu Điền Dã muốn đi đỡ Cố Ngôn Tử.

Cố Ngôn Tử đẩy tay cậu ta ra:" Tôi tự đi được. Đi.  Chúng ta đi Phẩm ký mua lỗ tai heo! Nhưng mà mũi heo cholesterol cao, không thể ăn, ta liền mua lỗ tai heo."

Tuy rằng mơ hồ, nhưng thoạt nhìn rất bình thường, cũng có thể đi đường, trực tiếp liền đi ra ngoài, những người ngồi ở đó cũng không nhận ra được là cậu đang say.

Mà thấy cậu đi rồi đám người Tôn Mạn Tình cũng đều tìm lí do rời đi, Tôn Mạn Tình đuổi kịp Cố Ngôn Tử nói:"  "Cố biên kịch, em với anh cùng nhau đi."

Cô nói xong, lại nhìn về phía Triệu Điền Dã: " Tôi giúp anh chiếu cố anh ấy...Chúng ta đi tìm một chỗ để anh ấy ngồi nghỉ ngơi một lát?" 

"Ngồi cái gì mà ngồi? Tôi muốn đi Phẩm ký mua lỗ tai heo." Cố Ngôn Tử nói: "Chú Trịnh còn muốn ăn , tôi muốn lập tức đưa qua cho chú ấy"

(*thật dài...........)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#danmei