4.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi tắm xong mặc bộ đồ thoải mái thì nàng tò mò về cậu nên lấy máy cho người điều tra liền. Nàng cũng thấy bất ngờ với những hành vi của mình , tự dưng đang yên đang lành lại quan tâm tới cậu làm gì hay là " mình thúch cậu ta? . " Không không làm gì có chứ , tỉnh lại đi" và rồi nàng lắc đầu ,vả nhẹ vài cái vào mặt cho thoát khỏi những suy nghĩ đó. .

Nằm lướt Facebook mà nàng cứ nghĩ đến cái khuôn mặt lạnh lùng , đẹp đẽ với những vết bầm kia và cái bụng phẳng lì là sao ta?. Nàng suy nghĩ thật lâu thật lâu nhưng cũng chẳng tìm ra câu trả lời, cuối cùng nàng thiếp đi vì buồn ngủ.

Đến chiều , nàng lại cắp sách tới trường với khuôn mặt đầy mệt mỏi. Nàng chẳng muốn đi học đâu, nhàm chán lắm nhưng vì bố mẹ nên mới đi thôi . Bước vào lớp , tâm trạng đã khó chịu nay còn thêm cái sự ồn ào nữa làm nàng bực . Nàng đập bàn quát lớn.

Hoàng Linh : Im mồm cho bà mày nghỉ .

Cả lớp im thin thít, không ai dám cử động mạnh hay nói bất kì lời nào kể cả người đang xem đt cũng phải tắt tiếng đi. Được một lúc thì bụng nàng reo lên vì đói , nàng chỉ cần nói " đói" một tiếng thôi là tự động có hàng chục đồ ăn nước uống dâng miệng rồi nhưng nàng lại không thích, nàng quay sang bảo người bên cạnh mặc cho cậu đang nghỉ dưỡng.

Hoàng Linh: Này tên hãm kia đi mua đồ ăn cho tao .
Anh Dương : Cậu có thể bảo người khác được không? Tôi...tôi hơi mỏi.

Nàng không nghe , còn trừng mắt nạt cậu nữa. Số cậu cũng may đấy tự nhiên tên Dũng kia xuất hiện , đòi mua thay cho.

Mạnh Dũng: Cậu để mình mua cho, để nó mua nhỡ lây bệnh cho cậu đấy.
Hoàng Linh: Duma sao mày phiền thế nhỉ? Tao bảo đứa nào thì đứa đấy đi , đi về.
Mạnh Dũng: Nhưng nó thì làm được trò trống gì? Cái loại bệnh tật.

Dù nghèo ,bị trầm cảm nhưng cậu cũng có lòng tự trọng mà.

Anh Dương: Này cậu đừng quá đáng vậy chứ.
Mạnh Dũng: Cái gì? Mày bảo tao quá đáng á? Hahahaaaa câm họng lại.
Anh Dương: Cậu....

Hoàng Linh đứng bên thấy to chuyện không muốn rước thêm phiền phức quát lớn.

Hoàng Linh: Hai người stop, mày đi mua đồ ăn còn thằng này cút. Nên nhớ mày không giàu đến vậy đâu.

Hắn bị nắm thóp liền ngoan ngoãn đi về còn cậu thì phải cố đứng dậy để mua đồ cho nàng. Hắn nhân lúc nàng không để ý liền đi theo cậu để chơi xấu. Cậu lục trong túi còn đúng 50 nghìn biết mua gì bây giờ? Haizz lại phải cắt bữa tối rồi.
Xuống canteen là nơi khiến cậu cảm thấy sợ thứ hai sau đứng chào cờ vì nơi đây rất đông người, toàn các thành phần con ông cháu cha nên cậu là đối tượng dễ bị ăn hiếp nhất. Cậu bước đi mà trong lòng dâng lên một nỗi sợ, cậu nhanh chóng mua vài gói snack ,kẹo với nước ngọt. Mua xong Dương nhanh chân chạy đi , thoát khỏi nơi đáng sợ này.

Do chạy vội quá nên cậu va phải hắn đang đi cùng đàn em , hắn nhíu mày cau có , phủi phủi áo rồi túm lấy cổ áo cậu , trừng mắt nói.

Mạnh Dũng : Ê mày bị mù à? Không thấy bố mày đang đi à con ch* này.

Cậu biết là lại gặp rắc rối nên không nói gì nhiều chỉ xin lỗi rồi chạy đi nhưng bị đàn em hắn chặn lại, dồn vào một góc. Đôi mắt đứa nào cũng nhìn về túi đồ ăn kia , cậu biết ý liền ôm chặt nó vào lòng tỏ vẻ không đồng ý.

Anh Dương: Cái này cái này không có được, đây là tôi mua cho Linh.
Mạnh Dũng: Bọn bay cướp cho tao , của Linh cũng như của tao thôi.

Nhận được hiệu lệnh cả đám liền xông lên đánh cậu , dồn cậu vào góc rồi đấm đá liên tục chỉ để cậu buông túi đồ đó ra . Cậu cũng biết điều lắm đấy , cậu thừa biết quyền lực giữa Linh và Dũng ai hơn ai nên thôi, thà đắc tội với hắn còn hơn là với nàng.

Cậu bị đánh đến chảy máu môi, xướt xác tay cũng nhiều nữa nhưng túi đồ kia vẫn an toàn.

Bọn hắn đánh cậu lâu nên cũng mỏi , phải rời đi vì sự mạnh mẽ của cậu . Hắn tức tối kéo đàn em đi , để lại câu" cổng sau giờ về". "Haizzz" cậu thở dài vì mệt mỏi, phiền phức lại đến rồi. Nàng ngồi trên lớp cảm thấy khá tức giận vì cậu đi lâu quá, nàng đói lắm rồi và một phần là lo cho cậu nhưng không nhận ra.

Nhận ra là tên kia không có ở lớp thì muộn mất rồi. Haizzz .

Mọi người muốn mình viết theo kiểu trong sáng chút hay là có H nhiều ạ?.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net