Chương 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sơ Ngộ

Ngày diễn ra yến hội, Trịnh Tú Nghiên vận xiêm y chỉnh tề, tĩnh lặng ngồi trong điện đợi đến canh giờ xuất phát. Thị nữ Ngọc Nhi thấy nàng nhàm chán tọa ở bên giường, bưng tới một liễn trái cây nói, "Chủ tử, cách yến hội còn có một chút thời gian, người hẳn có thể ăn trước vài thứ đi."

Trịnh Tú Nghiên tuy rằng không đói bụng, nhưng cũng cầm lấy một miếng dưa hấu, khuôn miệng nhỏ nhắn khẽ cắn một ngụm, nhất cử nhất động đều thập phần lưu tâm, không để nước dưa dính đến váy lụa trắng thượng hạng trên người.

"Chủ tử, người trang điểm lên thực mang thần thái giống tiên nhân, Hoàng Thượng nhìn thấy nhất định sẽ rất thích," Ngọc Nhi cảm thán. Trịnh Tú Nghiên nghe xong chỉ khẽ mỉm cười nhẹ, nhìn đến sắc trời bên ngoài vẫn còn sáng.

"Canh giờ vẫn còn sớm, chúng ta đi Ngự Hoa Viên tản bộ một chút."

Trịnh Tú Nghiên cũng không mang theo người khác, chỉ cùng Ngọc Nhi chủ tử hai người rảo bước đi theo hướng Tử Thần Điện. Dọc đường xung quanh nhìn thấy cung nhân bận rộn đi tới đi lui tấp nập, cũng không có ai chú ý đến bọn họ.

Tiết trời vừa sang hạ, thời tiết tại Trường An đã nhanh chóng trở nên nóng nực, muôn hoa thuận thời tranh kỳ khoe sắc. Trịnh Tú Nghiên tìm tới một địa phương hẻo lánh, nơi này hiếm khi có người đi ngang qua, nhưng lại có không ít dải hoa đang nở rộ. Trịnh Tú Nghiên ngửi vào làn hương thơm nhàn nhạt thoang thoảng xung quanh, tâm tình cũng bất tri bất giác tốt lên không ít.

"Chủ tử, người là muốn khiêu vũ sao?" Ngọc Nhi thân là thiếp thân nha hoàn cùng tiến cung theo nàng từ phủ Tể Tướng, tự nhiên là hiểu rõ tâm tính nàng. Trịnh Tú Nghiên cười cười gật đầu, Ngọc Nhi hiểu ý di chuyển sang một bên.

Trịnh Tú Nghiên tư chất thông minh từ nhỏ, thơ từ ca phú, cầm kỳ thi họa đều thông tuệ hơn người, là tài nữ nổi danh khắp kinh thành. Tại đây cũng không cần xướng cầm khúc phụ họa, thuận tâm tùy tính, tay áo khẽ bay theo làn gió, hương hoa quẩn quanh, bươm bướm xung quanh dường như cũng cảm nhận được cảnh đẹp ý vui, thực tự nhiên sà xuống bên người. Một thân bạch y khiêu vũ dưới ánh mặt trời, tức khắc phong tình vạn chủng.

Đang lúc cao hứng, Trịnh Tú Nghiên bỗng nghe được có người thổi một tiêu khúc, giai điệu thê lương nhưng lại ẩn chứa bàng bạc đại khí. Khúc đầu phẩm có chút nghẹn ngào, sau dần trở nên tiêu sái, thập phần hùng tráng, tựa như hùng ưng sải cánh, gió cuốn sấm rền.

Trịnh Tú Nghiên ngày thường gảy đàn luyện vũ đều theo lấy nhạc âm vũ tấu cung đình làm chuẩn, lúc này nghe thấy giai điệu này có chút mạc danh xa lạ. Tuy rằng nàng đã nghe qua cơ số tiêu khúc hoàng gia, uyển chuyển dịu dàng, hùng mạnh tráng khí đều có, song làn điệu vương vấn da diết, rung động tâm can đến bậc này vẫn là lần đầu tiên cảm nhận qua. Tuy rằng trong lòng có chút mới lạ, nhưng Trịnh Tú Nghiên cũng rất nhanh thích ứng vũ đạo bản thân, trực tiếp bỏ qua khí thái nhẹ nhàng, hòa cùng tiếng tiêu trầm bổng. Nàng thoáng có cảm giác trở về một đoạn thời gian trước kia, khi xem qua một đoàn ca vũ du mục, cũng là loại nhàn nhạt túc mục như vậy, nhất khai nhất hợp, tẫn hiện đại khí. Tiếng tiêu kéo dài trầm thấp, âm tiết cuối cùng vang lên, rung động thinh không liền trở về nguyên dạng yên ắng. Trịnh Tú Nghiên cũng xuất ra tư thế hồi kết vũ đạo của chính mình.

"Thất lễ, vừa rồi nhìn đến chi vũ, nhất thời kiềm lòng không đặng." Khúc tiêu biến mất, một nữ tử bước ra. Người này tuy là nữ nhân, nhưng trên thân vận y phục nam tử, phảng phất tựa ngọc thụ lâm phong.

Hiện giờ quốc khang dân kiến, phong tục khi xưa đều đã cởi mở hơn không ít. Nữ tử thường dân cũng có thể thỉnh thoảng cưỡi ngựa du ngoạn, cũng có không ít nữ nhân thường xuyên lựa chọn phục nam trang, Trịnh Tú Nghiên cũng không cảm thấy kinh ngạc. Hiện giờ trong quân Chinh Tây, bởi vì ngưỡng mộ Vu Văn Văn, cũng có không ít nữ tử tòng quân, lập nên đa dạng chiến công, phỏng chừng người trước mặt này cũng là người trong quân Chinh Tây, lĩnh chỉ theo đại quân trở về kinh thành.

"Lớn mật, nhìn thấy Mỹ nhân còn không mau hành lễ," Ngọc Nhi bất mãn lên tiếng, chỉ là dáng người nàng nhỏ nhắn, thanh âm cũng vô lực, không tạo ra quá nhiều cảm giác uy hiếp.

"Không sao," Trịnh Tú Nghiên phất tay. "Thị nữ vô lễ, còn thỉnh thứ lỗi."

"Là tại hạ đường đột, vừa rồi nhìn đến Mỹ nhân khởi vũ, còn tưởng là vân trung tiên tử, nhất thời quên mất phép tắc." Nữ tử hơi mỉm cười, Trịnh Tú Nghiên lúc này mới thấy rõ bộ dáng người này. So sánh với người trong cung, nàng là một loại anh khí mỹ lệ đặc biệt. Nói nàng bộ dạng anh tuấn, nhưng lại không phàm phu tục tử như nam nhân tầm thường. Nói nàng mỹ lệ, cố tình lại không giống nữ nhân bình thường yểu điệu. Trịnh Tú Nghiên trong lòng có chút tiếc hận. Người như vậy nếu là nam tử, hẳn là khiến đông đảo nữ nhân thương tâm. Hiện giờ tuy là nữ tử, cũng đã có thể dùng từ tuấn mỹ để hình dung.

Nhất thời, Trịnh Tú Nghiên cảm thấy dĩ vãng tuy đã diện kiến không ít tài tử giai nhân, nhưng bất luận nam hay nữ đều không người nào có thể so sánh được với phong thái cùng dung mạo của người trước mặt.

"Đa tạ khích lệ." Dựa theo phép tắc, lời này vốn có thể tính là mang chút ngả ngớn, nhưng ngữ điệu cùng lời nói lại thành khẩn dị thường. Trịnh Tú Nghiên không những không sinh khí, ngược lại cảm thấy vài phần thích thú. "Giai điệu vừa rồi, Tú Nghiên thẹn bản thân chưa từng nghe qua, còn mong được thỉnh giáo là sở phổ nơi phương nào?"

"Là tiêu khúc quân nhân tại biên cảnh thường xuyên thổi, so với cầm điệu thanh nhã trong cung hẳn là thất sắc." Nữ tử cười nói.

Trịnh Tú Nghiên còn muốn tiếp tục trò chuyện, gặp được một người như vậy, trong lòng hy vọng có thể nói chuyện với nhau thêm vài câu. Nhưng nhìn đến sắc trời không còn sớm, chỉ còn một khắc trước khi nhập yến, nàng đành vội vàng cáo từ, dẫn theo Ngọc Nhi rời đi.

Sau khi rời khỏi, trong lòng lập tức cảm thấy tiếc hận muôn phần. Nghĩ lại, chính mình thế nhưng lại sinh ra cảm giác luyến tiếc với một người xa lạ, cũng không khỏi kinh ngạc. Còn đang ưu tư suy nghĩ đã thấy bản thân tới trước Tử Thần Điện. Thân phận Trịnh Tú Nghiên không cao, vốn dĩ chỉ có thể ngồi ở vòng ngoài. Nhưng nàng hiện tại đang được sủng ải, hơn nữa Trịnh gia cũng là danh môn vọng tộc, vị trí của nàng so ra tốt hơn mấy vị phi tần cùng tấn phong rất nhiều. Nơi nàng được an bài tuy rằng không gần vị trí của Hoàng Thượng, nhưng tầm nhìn thoáng đãng, có thể nhìn mọi thứ đến rõ ràng.

Tâm điểm của yến hội hôm nay chính là Vu Văn Văn. Trịnh Tú Nghiên vừa ngồi xuống đã nghe được nội thị bên người Hạ Đế lớn tiếng hô, "Thỉnh chúng tướng lĩnh quân Chinh Tây thượng điện."

Tử Thần Điện so với Hàm Nguyên Điện nhiều hơn vài phần cảm giác tùy ý cùng thân thiết, phù hợp trao đổi công sự thân mật, là nơi quân thần tương hợp. Hạ Đế mở yến tại nơi này, không thể nghi ngờ chính là một loại trấn an chúng thần. Trịnh Tú Nghiên dõi mắt nhìn tới, thấy hơn mười danh tướng quân Chinh Tây tiên phong lên trước, dẫn đầu là một lão tướng, tuy rằng thoạt nhìn tuổi có chút lớn, nhưng bước chân vẫn uy vũ sinh phong, tư thế oai hùng bất biến. Mấy người phía sau đều một thân phục võ tướng, tuổi tác không nhỏ, trên người sát khí ngập tràn, khiến mọi người xung quanh sợ hãi dè chừng, đứng ở chỗ nào đều toát lên cảm giác không giận mà uy.

Trịnh Tú Nghiên trong lòng âm thầm tán thưởng, khó trách thanh dang quân Chinh Tây hiển hách như thế, chỉ cần nhìn những tướng lãnh này đều biết là sa trường hãn tướng. Dưới tướng mạnh không có binh hèn, toàn bộ quân Chinh Tây tự nhiên cũng là sa trường hãn lữ.

Tổng quản nội thị bên cạnh Hạ Đế đọc thánh chỉ ban thưởng, tướng lãnh đều lĩnh chỉ tạ ơn. Tuy rằng phần thưởng thập phần đa dạng phong phú, nhưng không khó để nhận ra tâm tư bằng mặt không bằng lòng, hẳn là ngầm bất mãn với việc Hạ Đế thu hồi binh quyền của quân Chinh Tây. Đợi hết thảy mọi người tạ thưởng và an tọa, vở kịch lớn đêm nay mới bắt đầu.

"Thỉnh Tham tướng Vu Văn Văn thượng điện."

Trịnh Tú Nghiên biết Vu Văn Văn tuy rằng chỉ huy đại quân sau khi Vu Lạc tướng quân bỏ mình, nhưng cũng chỉ là nhận nhiệm vụ lúc nguy cấp, chức quan chính thức vẫn chỉ là Tham tướng, cũng không phải là Tướng quân hay Nguyên soái. Giờ đây nàng mang đầy một lòng hiếu kỳ nhìn sang.

Từ bên ngoài Tử Thần Điện tiến vào mấy người, đều một thân phục nam trang gọn gàng, không hề có lấy bất kỳ một vật trang trí dư thừa. Người phía trước một thân lam y dài phết đất, hình thức ngoại trang tuy đơn giản, nhưng có thể thấy được áo choàng thượng thêu cùng sắc hệ sơn thủy, hoa mỹ dị thường. Bốn người thị vệ đi phía sau, bên hông đeo bội kiếm.

Tử Thần Điện thuộc về nội cung, quan văn cùng quan võ đều rất ít khi đi vào, chính là khi vào cũng là quan văn hạ kiệu, quan võ xuống ngựa, càng tuyệt đối không cho phép đeo bội kiếm. Hiện giờ thế nhưng bốn người lại này mang bội kiếm đi vào, trong điện nhất thời nghị luận sôi nổi.

Trịnh Tú Nghiên không có tâm tư để ý đến bàn tán xung quanh, bởi vì nàng còn đang mải nhìn bên sườn mặt Vu Văn Văn. Người này thế nhưng lại chính là người vừa xuất hiện ở Ngự Hoa Viên kia. Trong lòng nàng cũng sáng tỏ, tổng cảm thấy quả nhiên danh xứng với thực.

"Vu Văn Văn tiếp chỉ." Nội thị cất cao giọng nói.

Vu Văn Văn cùng bốn thị vệ phía sau cùng quỳ xuống, "Thần tiếp chỉ."

"Vu Lạc lão tướng quân cả đời vì nước cống hiến, trung thành tận tâm. Nay lâm trận bỏ mình chốn sa trường, trẫm thực cảm thấy thương tâm. Cố nghênh nhi nữ Vu Lạc tướng quân là Vu Văn Văn vào cung, phong vị Mỹ nhân. Trẫm niệm công lao Vu lão tướng công, đặc chuẩn Vu Văn Văn và thị vệ có thể mang binh khí, thấy vua không quỳ. Phê chuẩn giữ lại phủ Tướng Quân, nhi tử dòng dõi Vu gia đều có phong hào ban thưởng. Khâm thưởng."

"Tạ ơn bệ hạ," Vu Văn Văn tiếp nhận thánh chỉ. Bốn thị vệ phía sau cũng lần lượt đứng dậy. Trịnh Tú Nghiên phát hiện hóa ra bốn thị vệ kia cũng đều là nữ tử, đi theo phía sau Vu Văn Văn, nghe thấy thánh chỉ cũng không có bất kỳ biểu tình gì. Nàng nhìn về phía Vu Văn Văn, phát hiện trong mắt người kia có chút ẩn ẩn bất đắc dĩ cùng nhàn nhạt bi ai.

Một người như vậy, làm sao có thể can tâm bị tường cao này trói buộc bên trong đây.

Sau khi hạ thánh chỉ, yến hội liền bắt đầu. Vu Văn Văn ngồi bên trái Hạ Đế, bốn thị vệ đứng phía sau nàng. Ân sủng như vậy, xưa nay trong hậu cung đều chưa từng có, tức khắc khiến mọi người có chút ganh tị đến đỏ mắt. Nhưng Trịnh Tú Nghiên minh bạch rõ ràng, nếu như không phải Vu Lạc tướng quân đã qua đời, Vu Văn Văn phỏng chừng cũng không thể chiếm được ân sủng như vậy. Hơn nữa, bộ dạng cùng khí độ của Vu Văn Văn như thế, Hạ Đế làm sao lại có thể không động tâm đây?

Trịnh Tú Nghiên vẫn luôn nhìn Vu Văn Văn. Tựa hồ cảm giác được ánh mắt trên người mình, Vu Văn Văn cũng hướng mắt về phía nàng. Hai người xuyên qua cả đại điện rộng lớn, bốn mắt chạm nhau. Vu Văn Văn đột nhiên minh bạch, người kia lại chính là tri kỷ hiểu rõ cảm nhận của bản thân mình. Nàng nâng chén, Trịnh Tú Nghiên cũng thuận theo giơ lên chén rượu. Hai người một hơi uống cạn, ý vị thâm trường.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net