Chương 120: Đáy Vực Kinh Hoàng 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Mắt thấy đám người kia đã đi xa rồi nam nhân đội mũ mới ngồi dậy nhìn về phía Miên Miên vẫn còn đang nằm rạp trên đất há hốc mồm liền nhịn được không lên tiếng hỏi: "Làm sao vậy? Sợ hãi? Đã biết sợ mà còn dám đi vào?"

Miên Miên nghe vậy lập tức đưa mắt nhìn hắn hỏi: "Cái này... cái vừa mới bay qua chẳng lẽ cũng là một tộc người ở nơi này?" Miên Miên nhìn đám quái điểu nửa người nửa chim đang bay phía xa mà không khỏi kinh hãi.

Nam nhân đội mũ thấy nàng kinh ngạc chỉ thản nhiên đáp: "Đúng vậy, bọn họ chính là Điểu nhân tộc, hóa thân của sự tà ác, tuy nhiên thị lực của bọn chúng chỉ có thể nhìn những vật trên cao nên nếu gặp phải bọn chúng thì nhất định phải nhanh chóng nấp vào chỗ thấp! »

"Cái kia... tộc nhân thứ năm là loại tộc nào?" Miên Miên nội tâm khiếp đảm không thôi, nơi đây sao lại có quá nhiều tộc người quái dị đi? Bốn tộc nhân nàng gặp đều kinh khủng như vậy thì tộc thứ năm có khi nào còn tà ác hơn nữa không?

"Tộc thứ năm chính là chủ nhân của khu rừng này, các nàng cơ bản đều là nữ nhân nên được coi là Nữ nhân tộc, đứng đầu chính là Nữ hoàng được người người tôn kính, nam nhân ở chỗ này không hề có địa vị!" Nói rồi nhìn qua Miên Miên, "Ngươi có thể đắc tội với bất cứ ai nhưng tuyệt không thể đắc tội với đám người Nữ nhân tộc, nếu ngươi đắc tội với các nàng thì tất cả những người sống trong khu rừng này sẽ không bỏ qua cho ngươi!"

Miên Miên nghe hắn nói mà không khỏi ngây người, "Ngươi lúc trước nói ta không thể tìm được con trai ta, cũng không có khả năng cứu được hắn, chẳng lẽ... chẳng lẽ là hắn đang ở Nữ nhi quốc sao?"

Nam nhân đội mũ có chút ngạc nhiên nhìn nàng, nữ nhân này quả nhiên thông minh hơn người, chỉ có như vậy thôi mà cũng đoán được sự tình bên trong.

"Ngươi tại sao không nói gì? Ta đoán đúng rồi có đúng không? Nữ nhi quốc kia ở chỗ nào a?" Miên Miên lôi kéo cánh tay hắn sốt ruột hỏi.

Nam nhân đội mũ đột nhiên cười lớn, "Nữ nhi quốc? Ngôn ngữ của ngươi quả là phong phú, bất quá thì tên cũng rất đúng!"

"Dù sao chỉ là một tộc toàn nữ nhân, gọi Nữ nhi quốc có gì không được chứ? Ngươi đừng lảng sang chuyện khác nữa, ngươi mau nói cho ta biết phải làm thế nào mới tới được Nữ nhi quốc đó? Ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không khiến ngươi khó xử, ta sẽ tự mình đi đến đó, tuyệt sẽ không làm liên lụy tới ngươi!" Miên Miên vẻ mặt đầy mong chờ nhìn hắn.

"Thương ca ca...", phía sau hai người đột nhiên truyền đến âm thanh nữ tử vô cùng êm tai.

Miên Miên vội ngoái đầu nhìn lại thì thấy phía sau hai người là một thiếu nữ mặc váy màu xanh nhạt, cái mũi nhỏ có chút hỉnh, da trắng như bạch ngọc, quần áo cùng phục sức thoạt nhìn cũng không có gì là giàu sang, trên người chỉ đeo duy nhất một chuỗi trân châu màu trắng ngà, nữ tử bình thường như vậy nhưng lại khiến người ta có cảm giác thoải mái, chỉ là nữ tử này nhìn thấy Miên Miên thì có chút nhíu mày.

Theo ánh mắt nữ tử, Miên Miên thấp mắt nhìn lại thì thấy tay nàng lúc này đang cầm chặt tay nam nhân nọ thì không khỏi ngượng ngùng cười rồi buông lỏng tay.

"Ngươi tại sao lại ở chỗ này?" Nam nhân đội mũ nhìn nữ tử mới đến, ngữ khí càng trở lên lạnh lùng hơn cả.

"Thương ca ca... ta... ta chỉ là muốn nhìn thấy ngươi thôi mà!" Nữ tử nọ cúi đầu, bộ dáng ủy khuất nói.

Miên Miên nhìn hai người một lượt liền hiểu được sự tình, nữ tử này có vẻ rất ưa thích nam nhân được gọi là Thương ca ca này, mà nam nhân đội mũ này lại không có chút biểu hiện nào, cái này thật khó à nha!

"Cái kia... cô nương cho tôi hỏi một chút, Nữ nhi quốc đi như thế nào vậy? Chính là chủ nhân rừng rậm này muốn tìm thì phải tới đâu a?" Miên Miên đi đến trước mặt nữ tử nọ hỏi.

Nữ tử nọ có chút nhíu mày nhìn nàng một lúc lâu rồi mới cất tiếng hỏi: "Ngươi là xà nhân?"

"Ách, làm sao ngươi biết được?"

"Mùi trên người ngươi không giống với chúng ta, ngươi muốn tới nơi đó làm gì? Chỗ đó rất nguy hiểm!" Nữ tử hảo tâm nói.

Miên Miên nghe vậy liền lôi kéo cánh tay nàng ta cười nói: "Cô nương, nhìn ngươi rất tốt bụng, ngươi nói cho ta biết được không? Ta tới có việc, ngươi yên tâm, ta nhất định sẽ không làm liên lụy tới hai người, cô nương chỉ cần chỉ đường cho ta là được rồi!"

"Ách... Cái này..."

"Không được nói cho nàng!" Nam nhân đội mũ lập tức đi đến trước mặt nữ tử kia lãnh khốc nói.

"Này, ngươi sao có thể như vậy được, ngươi vì cớ gì mà không cho người khác nói cho ta biết?"

"Ngươi nhanh đi về đi, nếu không tỷ tỷ của ngươi sẽ lo lắng!" Nam nhân đội mũ bỏ qua câu hỏi của Miên Miên mà nhìn nữ tử nọ nhắc nhở.

Nữ tử nọ nghe hắn nói trên mặt liền có chút buồn rầu, "Ta chỉ muốn gặp ngươi thôi mà, tỷ tỷ của ta... nàng không biết đâu!"

"Chúng ta không có khả năng đâu, về sau đừng tới tìm ta hiểu không?" Nam nhân đội mũ thanh âm không vui nói rồi xoay người quay lưng lại phía nữ tử nọ.

Nữ tử nghe hắn nói nước mắt thoáng chốc chảy ra, "Thực xin lỗi...ta...ta không khống chế được lòng mình...Thực xin lỗi..." nàng ta nghẹn ngào nói.

"Này, ngươi như thế nào có thể không hiểu chuyện như vậy?" Miên Miên bĩu môi đi qua nam nhân đội mũ rồi lấy khăn tay của mình đưa cho nữ tử nọ, "Nếu ngươi thích hắn thì nên tranh thủ a, có một thứ tình yêu gọi là có duyên mà không phận, cũng có thứ tình yêu khác là có duyên có phận, bất kể như thế nào thì ngươi đều phải nhớ kỹ một điều, ngàn vạn lần không được khóc, bởi vì ngươi có khóc thì cũng không thể đổi lấy được tình yêu của hắn!" Miên Miên nhìn nàng ta chân thành khuyên nhủ.

Lời Miên Miên vừa dứt, cả nữ tử lẫn nam nhân đội mũ đều đồng loạt đưa mắt nhìn nàng, từ đáy mắt hai người Miên Miên có thể nhìn thấy rõ sự ngạc nhiên cùng kinh hãi.

"Cô nương, yêu thì nhất định phải chấp nhận hi sinh, yêu một người không nhất định là phải có được người đó, chút duyên phận giữa hai người không phải lúc nào cũng dẫn đến kết quả hạnh phúc nhưng là nếu lòng của ngươi không bỏ xuống được thì hãy dũng cảm đối đầu với nó, dũng cảm yêu thương, ta tin tưởng nếu ngươi cố gắng thì nhất định sẽ có hồi báo, mà cho dù không có hồi báo thì ít ra ngươi cũng sẽ vui vẻ vì đã cố gắng hết sức mình!" Miên Miên nói rồi nhìn qua nam nhân đội mũ, "Nên quí trọng người bên cạnh mình, đặc biệt là những người yêu thương ngươi bởi vì ngươi vĩnh viến sẽ không biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra, nếu như bỏ lỡ rồi thì ngươi nhất định sẽ phải hối hận cả đời!" Nói rồi quay người bước đi, lúc này tốt hơn là nên cho hai người bọn họ một chút không gian thì hơn.

"Cô nương, ta gọi là Tiểu Tịch a!" Nữ tử nhìn Miên Miên ngày càng xa nhịn không được lên tiếng.

"Đã nhớ!" Miên Miên đầu cũng không quay lại, chỉ khẽ vươn tay quơ quơ giữa không trung rồi tiếp tục đi về phía trước.

Nam nhân đội mũ kinh ngạc nhìn theo bóng dáng Miên Miên, trong lòng có chút tư vị không nói lên lời, nàng ta quá đặc biệt, sự thông tuệ của nàng khiến hắn thật sự có chút hiếu kỳ về thân phận của nàng.

"Thương ca ca, ta về sau sẽ không khóc nữa, ta cũng sẽ không bỏ cuộc... Ta thích ngươi... cho dù ngươi không thích ta thì ta cũng sẽ không khóc nữa!" Tiểu Tịch nhìn nam nhân đội mũ kiên định nói, sau khi nghe những lời kia của Miên Miên tựa hồ như cũng đã minh bạch được đôi điều.

"Tiểu Tịch, ngươi trở về đi, đừng để tỷ tỷ ngươi phải lo lắng!" Nam nhân đội mũ nhìn nàng trấn an nói.

"Thương ca ca, ngươi chờ ta, tỷ tỷ của ta nhất định sẽ đồng ý thôi, ngươi nhất định phải chờ ta!" Tiểu Tịch nở nụ cười thập phần rực rỡ nhìn hắn rồi nhanh chóng quay người đi.

Nhìn bộ dáng đơn thuần của nàng, Thương chỉ có thể thở dài một tiếng, "Ta làm sao mới có thể để cho nàng hiểu rõ ta chỉ xem nàng như em gái đâu này?"

Miên Miên cẩn thận từng chút một đi về phía trước, tuy trong lòng có chút sợ hãi nhưng là nghĩ tới Tử Tử còn đang đợi nàng tới thì lòng của nàng lập tức trấn tĩnh lại.

Đúng lúc này thì không gian truyền tới một mùi hương không được bình thường, Miên Miên kéo ngực áo nhìn bốn phía, giờ phút này nàng vẫn chưa biết chính mình đã bị đám dã nhân theo dõi.

"Có người a, lại có thể chơi kéo co nữa rồi!" Miên Miên còn chưa kịp phản ứng thì chung quang nàng đã xuất hiện rất nhiều dã nhân, đám người lông lá đầy mình nhìn Miên Miên cười vô cùng vui vẻ.

Miên Miên rùng mình kinh hãi, nàng đã từng chứng kiến sự man rợ của đám dã nhân kia, bọn hắn chính là loại người lấy hành hạ người khác làm thú vui a!

"Các ngươi đừng tới đây!" Miên Miên nhặt nhánh cây trên đất cố sức ném về phía đám dã nhân xung quanh, dù biết lực bất tòng tâm nhưng nàng vẫn muốn phản kháng.

"Đi chết đi, chết đi!" Miên Miên lớn tiếng la hét, nàng nắm chặt nhánh cây cố sức đập lên người tên dã nhân gần mình nhất.

"Bắt lấy nó, đánh chết nó đi!" Đám dã nhân tức giận xông lên, đúng lúc này thì một giọng nói khác vang lên, "Đại ca, các người lôi kéo đã rồi có thể để cho ta ăn thịt nàng ta không?"

Đám dã nhân nghe có tiếng lạ lập tức quay lại nhìn, hơn một chục tên Dị thực tộc đằng sau thấy vậy liền đưa ra một đống hoa quả xanh đỏ đủ màu về phía bọn chúng, đám dã nhân thấy hoa quả thì cười ha hả cầm lấy nhai lấy nhai để, xem ra đây chính là thức ăn bọn chúng yêu thích rồi, "Được rồi, chờ chúng ta kéo chơi đã sẽ để các ngươi ăn thịt nàng ta!", đám Dị thực tộc nghe vậy liền kiếm chỗ ngồi xuống chờ đợi.

"Cút đi! Cút đi!" Miên Miên lớn tiếng kêu lên.

Đám dã nhân cười lạnh rồi bắt đầu lôi dây thừng ra đi về phía Miên Miên, đúng lúc này thì bụng nàng bất chợt cuộn đau dữ dội, "A... đau quá... đau... không thể nào, sao lại là lúc này chứ? Aaaa..."

"Thương... cứu ta..." Miên Miên dồn hết sức lực lớn tiếng kêu lên, giờ phút này ngoại trừ cầu cứu hắn thì nàng đã không còn lựa chọn nào khác, nước ối vỡ rồi, nàng sắp sinh a...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net