23/12/19, Đoản

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tôi mơ một giấc mơ.

《Tôi và cậu im lặng đi cạnh nhau dưới cái nắng vàng muộn của buổi chiều tàn, không ai nói với ai câu gì, chỉ im lặng song song bước tới phía trước, ngắm nghía người qua đường vội vã trở về. Trái tim chợt nhảy lên một nhịp, nụ cười của cậu càng thêm dịu dàng trong cơn gió nhẹ cùng ánh nắng đan xen dưới những tán cây, giọng nhè nhẹ vang lên:

"Chúng ta về nhà thôi!" 》

Cười khổ một tiếng, tôi mở mắt nhìn xung quanh. Tôi vẫn ngồi gọn gàng trong chỗ học. Vài ba giọt nước mắt còn đọng lại phía khóe mắt, cứng đầu không chịu chảy xuống. Lấy tay qua loa mà lau đi, tiếp tục cầm bút cắm đầu vào mà viết viết tính tính.

Điện thoại cũ rung lên vài hồi, tôi liếc qua, một cái tên quen thuộc hiện lên trên màn hình, dòng tin nhắn ngắn gọn.

"Chút nữa mình gặp nhau nhé?"

Tôi vẫn nhìn chằm chằm màn hình đến khi nó tắt đen một hồi mới có thể trở về trạng thái ban đầu. Bỏ qua dòng tin nhắn, không xem cũng không đáp lại, tôi chỉ im lặng tiếp tục cắm đầu vào đống sách trước mặt.

Điện thoại một lần nữa lại rung lên, một tin nhắn nữa lại được gửi tới, vẫn là cái tên quen thuộc.

"Lần cuối."

Tôi thẫn thờ, chẳng hiểu lòng tôi có gì mà lại khó chịu đến như vậy, vội cầm điện thoại lên, tùy tiện xỏ đôi giày ngoài cửa, chạy tới chỗ cậu hẹn.

Trời hôm đó thật âm u, tôi ngồi im lặng trên bến xe buýt quen thuộc.

Mưa rồi!

Mưa thật rồi!

Tôi đứng dậy, bước vài ba bước ra khỏi lán che, ngửng mặt lên cho những giọt mưa nặng trĩu rơi xuống.

"Giá cậu ở đây, che ô cho mình rồi nói, đồ ngốc, lại quên ô rồi đúng không?"

"Mình biết cậu sẽ lại quên ô mà!"

Giọng nói êm dịu nhẹ nhàng vang lên bên cạnh. Hạt mưa cũng ngừng rơi, đập vào màng chắn trong suốt phía trên rồi chảy xuống nền đất. Mùi cỏ dại dịu dàng êm ái đầy quen thuộc quấn lấy cùng mùi nước mưa mà nhảy múa xung quanh tôi.

Tôi chẳng nhìn cậu, tôi không đủ dũng khí để nhìn cậu, nếu nhìn cậu, tôi sẽ lại yếu lòng.

Hai người cùng im lặng cho đến khi chuyến xe thân thuộc chầm chậm tiến đến. Tình cờ sao, chỉ có hai đứa.

Cậu tiến đến trước, tôi ngửng lên nhìn phía sau cậu, bờ vai ấy, cả dáng người cao cao ấy, và cả mái tóc đen kia nữa, sao giờ lại xa cách đến vậy?

🍂XS🍂


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net