Chương 1: Có nên ở lại không?

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: drunkonwriting

Translator: Shiba Tanuki

Eng ver: AO3

Rated: T

Genre: Romance, Comedy, Angst

Fandom: Daiya no a

Pairing: Miyuki x Sawamura

Permission: Tác giả cho phép mọi người thoải mái sử dụng tác phẩm

Translator's note: Chúc mừng năm mới cả nhà ^^ fic này số chap thì ngắn nhưng số từ một chap thì dài =)) cơ mà chúng nó dễ thương quá, cầm lòng ko nổi =))

0o0o0o0

Đôi khi Kazuya thấy nhớ thời tiểu học và trung học. Trở lại cái thời trước khi anh bước vào năm thứ ba ở trung học, anh vẫn là cái đứa lùn nhất lớn, bé xíu và má thì mũm mĩm – đa số các đồng đội của anh biết rõ anh là một mối đe dọa trên sân, nhưng những người khác thì chẳng chú ý gì nhiều đến anh. Hồi đó, chẳng có bạn gái nào buồn nói chuyện với anh, chứ đừng nói tới tỏ tình. Chỉ tới khi anh bước vào tuổi dậy thì vào mùa hè trước khi lên phổ thông, người lớn phổng và lớn nữa, lớn nữa, cuối cùng phát triển thành một cơ thể mà theo kịp được với tài năng của anh, thì các cô gái mới bắt đầu để ý.


Tuy nhiên, phải cho tới khi nửa năm học đầu tiên ở trường phổ thông qua đi thì nó mới phát sinh thành một vấn đề phiền phức – sau khi bài báo về anh được phát hành. Ở một trường như Seidou, ngay cả những cô gái không làm quản lý cho đội bóng cũng chú ý rất nhiều tới bóng chày, và giây phút mà Kazuya trở thành một người nổi tiếng nhỏ trong môi trường phổ thông cũng chính là giây phút mà phần lớn trong số họ thực sự để ý tới anh.

Không phải là Kazuya không thích con gái. Họ rất tốt, đa số thời gian là vậy, và còn là một sự thay đổi đáng chào mừng khỏi mấy người đồng đội hung dữ thô lỗ của anh (tức: Kuramochi). Vấn đề là anh không muốn chút nào khi phải nhìn họ khóc, nhưng anh cũng chẳng thấy hứng thú gì với chuyện hẹn hò với ai đó. Bóng chày là điều quan trọng nhất trong cuộc sống của anh, và anh chưa bao giờ thấy thích thú gì nhiều với chuyện có bạn gái. Ai cần chuyện tình cảm khi trong tay bạn đang cầm chày đập chứ?

Vậy nên anh từ chối một vài cô gái đầu tiên tỏ tình với anh. Chỉ khi mà vấn đề trở nên phiền phức hơn rất rất nhiều, sau bài báo đó, thì anh cảm thấy có lẽ mình nên đổi chiến thuật – anh nhận được những lời tỏ tình hàng tuần chứ không phải một hay hai cái vài tháng nữa. Và một số cô gái tỏ tình với anh thấy không hề thuyết phục với những lý do anh đưa ra - rằng bóng chày chính là cuộc sống của anh, rằng anh không thể tập trung vào một mối quan hệ lúc này, không phải tại em, là tại tôi và vân vân – và tiếp tục quấy rầy anh. Anh biết rằng đôi lúc các cô gái nói rằng mình đã có bạn trai khi bị quấy rối trong các quán bar bởi vì như thế sẽ khiến đám con trai tránh xa (thường là vậy), và khi năm học cứ tiếp tục và càng ngày càng nhiều các cô gái vây quanh anh, anh nghĩ đó có lẽ là một kế hoạch tốt.

Vấn đề, dĩ nhiên là anh không thể bịa ra một cô bạn gái, bởi vì chẳng ai trong số họ sẽ tin. Vậy nên, anh đồng ý cô gái tiếp theo tỏ tình với anh, và cô ấy đã vui mừng khôn xiết. Kazuya cũng hết sức vui, vì phần lớn thời gian, các cô gái còn lại đều lùi lại – ngoài một vài cái nhìn khó chịu với cô bạn gái, còn không thì họ để yên cho hai người. Chưa kể như một giải thưởng phụ thêm, Kazuya còn có thể khoe khoang mối tình mới của mình trước mặt Kuramochi, và đó là điều giải trí nhất mà anh thấy trong nhiều tháng.

Kazuya không chắc là anh mong muốn điều gì từ mối tình đầu tiên, nhưng chắc chắn không phải là việc cô gái đó đá anh chỉ sau hai tuần. Cô ấy nói anh là một người đẹp trai và tài năng, nhưng anh quá xa cách. Anh chẳng bao giờ dành thời gian cho cô, anh luôn ở trên sân tập bóng chày. Và cô nghe thấy lời nói đùa của anh về Kuramochi một vài ngày trước – sao anh có thể tàn nhẫn đến thế với một người đồng đội của anh như vậy?

"Anh không hề giống những gì em nghĩ," cô kết luận, khóc một chút. "Em xin lỗi, Miyuki-kun, nhưng em không thể hẹn hò với anh nữa."

Kazuya đã để cô đá anh. Anh không rõ cô có kể những rắc rối trong tình cảm với bất cứ cô bạn nào của cô không (anh có hơi hy vọng là có - nếu các cô gái biết được hẹn hò với anh thực sự là thế nào thì có khi họ sẽ thôi làm phiền anh) nhưng rõ ràng là chuyện đó không bị lộ ra trong trường, vì chỉ vài ngày sau đã có một cô gái khác tỏ tình với anh. Anh cũng đồng ý với cô – anh cần một người thay thế để đuổi những người còn lại trong trường, và ít ra thì cô gái này có hứng thú với bóng chày nhiều hơn cô bạn gái đầu tiên.

Cô cũng đá anh nữa, tuy là phải mất ba tuần. Cô nói bởi vì anh quá thoải mái trong tất cả mọi thứ. Kazuya trong vòng một ngày đã có bạn gái mới, nhưng cô đá anh chỉ sau có bốn ngày (lần này là vì anh đã không tặng quà sinh nhật cho cô, vốn là hôm sau hôm họ bắt đầu hẹn hò). Và rồi mọi việc cứ lặp lại như thế - Kazuya có thể dễ dàng có bạn gái, nhưng họ sẽ luôn đá anh trong vòng một tháng, vì đủ mọi loại lý do. Các đồng đội của anh thấy chuyện này rất buồn cười, cho dù một vài trong số đó (tức: Kuramochi) thấy khá là bực bội khi Kazuya có thể hẹn hò với nhiều cô gái khác nhau như vậy.

Do đó, Kazuya vào cuối năm học thứ nhất đã vô cùng nổi danh. Anh sẽ luôn nói đồng ý với những lời tỏ tình, cho dù đó là ai đi chăng nữa.

0o0o0o0

"MIYUKI KAZUYA."

Kazuya đã quá quen với việc cả họ cả tên anh bị gọi bằng cái giọng kiểu đấy, ở mức độ âm thanh ồn ào đó, đến mức anh chẳng buồn ngẩng lên và tiếp tục lau sạch găng của mình. Kuramochi, đang tập vung chày ở bên cạnh, cười cười.

"Có vẻ như cậu gặp rắc rối rồi, Miyuki," cậu ta nói.

Kazuya thở dài. Anh nhìn lên và thấy Sawamura đang đứng đó nhìn họ, mặt đỏ gay còn đôi mắt thì nhìn rất kích động, tóc dựng đứng hết cả. Đồng phục của cậu rất lộn xộn, cứ như thể cậu mặc nó trong bóng tối vậy - một nửa số nút trên áo là bị cài sai. Khi cậu thấy Kazuya đang nhìn, cậu chỉ một ngón tay đầy buộc tội về phía anh.

"ANH—!"

"Đàn em thì nên nói năng với đàn anh tôn trọng một chút," Kazuya nói, hơi mỉm cười. Anh sẽ chẳng bao giờ thừa nhận, nhưng anh thấy cái cách mà Sawamura dường như chẳng bao giờ đối xử với anh đúng mực như thế rất thú vị. "Đừng có đi la hét tên anh khắp sân như thế, Sawamura."

Sawamura phồng má tức tối. "MIYUKI KAZUYA! EM THÁCH THỨC ANH ĐỂ ĐÒI CÔNG BẰNG CHO NAGISA CHITORI!"

Kazuya chớp mắt đầy ngạc nhiên. Nagisa là cô gái vừa mới đá anh xong; còn chưa đầy một ngày trước – cô nói anh dành quá nhiều thời gian trên sân và ở bên cô không nhiều, lời than phiền thường thấy của các cô bạn gái của anh. Anh biết cô là học sinh năm nhất, nhưng anh không nghĩ là cô lại ở cùng lớp với Sawamura...

"Tại sao?" Anh hỏi. "Cô ấy đá anh mà."

Sawamura xẹp xuống rõ ràng. "Gì cơ?"

"Cô ấy đá anh, Sawamura."

Sawamura nhìn như một chú chó nhỏ không hiểu chuyện gì, mắt cứ đảo qua đảo lại từ Kazuya sang Kuramochi rồi ngược lại. Tính hài hước của Kuramochi luôn biến mất khi nhắc đến rất nhiều cô bạn gái của Kazuya, nhưng lần này cậu ta đủ vui vẻ để cười vào mặt Sawamura.

"Kyahahaha! Chú mày thực sự lao tới đây để đòi công bằng cho cô bạn? Làm như chú mày đủ sức ấy, Bakamura!"
Sawamura bĩu môi với họ. "Nhưng cô ấy đã khóc! Và khi em hỏi cô ấy tại sao, cô ấy nói là vì anh đấy, Miyuki!"

"Chắc cậu đã lao đi ngay sau khi nghe câu đấy," Kazuya nhận xét. Khuôn mặt đỏ bừng của Sawamura đã nói cho anh biết là mình đúng, và Kazuya cười khẩy. "Cậu có chịu nghe những câu khác mà cô ấy nói không đó?"

"...Không."

Kuramochi bỏ chày xuống và kẹp cổ Sawamura, vò nát tóc cậu. "Đừng có vội kết luận như thế, Sawamura! Nó làm chú mày còn ngốc hơn bình thường nữa đấy!"

"Ui da, đau đau!!"

"Bọn này chỉ hẹn hò có một tuần thôi," Kazuya nói.

"Kyahahaha, với cậu như thế cũng là lâu rồi, phải không, Miyuki?"

"Như thế nghĩa là sao?" Sawamura hỏi.

Kazuya không rõ làm thế nào một người đang bị kẹp cổ lại có thể lãnh đạm tới vậy với tình huống đó, nhưng Sawamura vẫn còn có thể tỏ vẻ tò mò trong khi đầu cậu thì đang bị Kuramochi dụi tới dụi lui một cách tàn ác.

"Chàng Miyuki của chúng ta đây chính là một tay hẹn hò hàng loạt," Kuramochi nói, có chút chua chát. "Cậu ta thay bạn gái như thay áo vậy."

Sawamura trợn to mắt nhìn Kazuya không hề làm anh thấy vui, nhưng Kazuya mỉm cười để che giấu sự khó chịu của mình. "Họ cứ tiếp tục ào tới đó chứ," anh nói.

"Cậu ta đồng ý với bất kỳ ai tới tỏ tình với mình," Kuramochi nói, cuối cùng cũng thả Sawamura ra. "Cho dù hai người họ không hề biết nhau. Rồi các cô gái luôn đá cậu ta trước khi tháng đó kịp hết – ấy vậy mà tên khốn này vẫn có bạn gái khác chỉ trong vòng có vài ngày. Thật vô lý."

"Tôi biết nói gì đây, Kuramochi?" Kazuya nói. "Họ cứ đổ xô tới vì khuôn mặt đẹp cùng vẻ trai hư đầy quyến rũ của tôi. Có lẽ nếu cậu chịu đi tắm nhiều hơn là một hay hai lần một tuần..."

Kuramochi gầm gừ với anh. "Tên khốn! Ông đây ngày nào cũng tắm! Và còn kì cọ mọi chỗ!"

"Xin đừng đi vào chi tiết," Kazuya thầm thì. "Tôi không muốn biết cậu kì cọ những chỗ nào đâu."

Kuramochi, đúng như anh mong muốn, đỏ bừng mặt. "Im đi!" Cậu ta càu nhàu. Rồi nhặt cái chày lên. "Giờ tôi đi tắm ngay đây," cậu ta nói thêm rồi hậm hực bỏ đi.

"Không phải phòng tắm một tiếng nữa mới mở cửa sao?" Sawamura hỏi, nhìn cậu ta đi.

"Cậu ta chắc sẽ quá xấu hổ mà không dám quay lại khi phát hiện ra điều đó," Kazuya nói, giọng có chút quan tâm. Kuramochi có thể là một tên ngốc, to mồm và đáng ghét, nhưng cậu ta vẫn là người bạn gần như là thân nhất của Kazuya. "Nào, cậu có còn muốn làm gì nữa không, ngoài chuyện buộc tội anh làm một cô gái khóc?"

Sawamura đỏ mặt xấu hổ. "Cô ấy đã buồn lắm đó, anh biết không!" Cậu nói. "Bạn cô ấy nói là cô ấy đã khóc cả ngày!"

"Cô ấy vẫn ổn khi cô ấy đá anh mà," Kazuya nói. "Với cả, bọn anh gần như chẳng biết gì về nhau. Anh không nghĩ là cô ấy từng có lần nào nói chuyện với anh trước khi tỏ tình."

Sawamura cau mày nhìn anh. "Vậy tại sao anh lại đồng ý chứ?" Cậu hỏi.

"Chà..." Kazuya xem xét tên ngốc đang đứng trước mặt và cố gắng nghĩ cách giải thích cho tốt nhất. "Như là Kuramochi đã nói. Anh cho là vì anh đồng ý với tất cả mọi người."

"...Tất cả mọi người?"

"Miễn là anh không có mối quan hệ nào khi đó. Như thế sẽ dễ đối phó với đám fan nữ hơn, và thật sự rất phiền hà khi phải đi từ chối tất cả mọi người..."

Mắt Sawamura nheo lại đầy hoài nghi. "Có bao nhiêu cô gái đã tỏ tình với anh rồi?"

"Anh không đếm, nhưng ít nhất là một lần một tuần."

Kazuya đã chờ phản ứng gì đó giống như Kuramochi – hét to, và từ chối chấp nhận vì ghen tị - nhưng Sawamura chỉ nhìn anh thật lâu và xem xét, như thể cậu đang đánh giá anh vậy. Kazuya phải cắn chặt má trong của mình để không cười. Cái tên ngốc này.

"Chàà," Sawamura nói, và tên nhóc này còn thực sự tỏ vẻ nghi ngờ nữa chứ. "Em cho là anh cũng không đến nỗi xấu cho lắm. Cho dù anh là một tên bốn mắt và đội mũ cái kiểu ngu ngốc đó."

"Anh không cần nghe mấy thứ đó từ cậu đâu," Kazuya nói, thấy thích thú nhiều hơn là xúc phạm.

Sawamura phồng má phản đối. "Nhưng! Tính cách anh thì thực sự rất khó chịu, nên em không thể hiểu được. Đám con gái có sở thích kỳ lạ ghê."

"Hahaha! Cậu thực sự không nói giảm chút nào nhỉ?"

Sawamura chỉ thẳng tay vào anh. "Dù sao thì! Anh cũng nên quan tâm hơn chứ! Cảm xúc của một người con gái như là những bông hoa tinh tế mà chúng ta phải nâng niu trong tay-"

"Anh dám chắc là bất cứ cô gái nào trong trường này cũng sẽ đánh cậu vì nói như thế," Kazuya trả lời.

Sawamura có hơi dao động một chút, nhưng vẫn không ngừng tràng nói của mình. "-và chúng ta phải luôn quan tâm và yêu thương họ! Chúng ta không bao giờ được dẫm đạp lên những bông hoa tinh tế xinh đẹp đó!"

"Anh cá là cậu được nghe bài giảng này khi còn nhỏ, phải không?"

Sawamura gục đầu xuống. "Ông em," cậu thừa nhận, có chút ngượng ngùng. "Wakana đã đấm thẳng vào mặt em vào lần đầu tiên em nói với cô ấy là em phải quan tâm tới 'cảm xúc tinh tế' của cô ấy."

Kazuya cười lớn. Anh biết về Wakana phần lớn là qua Kuramochi, một người mà chưa hề gặp cô bao giờ, nhưng lại nói rất nhiều về cô. Nhưng anh có cảm giác rằng anh sẽ thấy thích người bạn thân từ nhỏ này của Sawamura, cô có vẻ thực tế và suy nghĩ chín chắn, và cứng đầu nữa. Anh dám chắc là Sawamura vẫn còn sống sót cho tới tận bây giờ đều là nhờ vào cô – anh không thể tưởng tượng được cảnh Sawamura tự mình vượt qua tới tận đây.

"Nhưng cho dù đấy không phải là cách nói hay ho cho lắm, ý tưởng đâu có sai đâu!" Sawamura nói. "Anh phải quan tâm hơn đến cảm xúc của người khác, Miyuki Kazuya!"

"Cô ấy đá anh," Kazuya phản đối, có chút bực tức. "Anh có làm cái gì đâu!"

"Người ta không tự nhiên mà bỏ người yêu đâu," Sawamura chỉ ra, ánh nhìn thì đầy ngờ vực. "Chắc chắn là anh đã làm chuyện gì đó."

"Cô ấy không thích việc anh dành hết thời gian ở trên sân, có vậy thôi," Kazuya nói, trở lại lau cái găng của mình. "Cô ấy phải biết rõ điều đó rồi chứ."

Sawamura thở dài. "Anh biết không, senpai," cậu nói, và mọi sự tập trung của Kazuya đều dồn hết về phía cậu – Sawamura gần như chẳng bao giờ gọi anh là senpai, và thực sự rất xấu hổ khi chỉ một từ đó thôi mà đã thu hút hết sự chú ý của anh. "Nếu anh không định dành thời gian cho họ, có lẽ anh không nên chấp nhận lời tỏ tình làm gì."

Thật kỳ lạ, đấy cũng là lời khuyên mà Chris-senpai đã nói với anh, từ cái hồi mà Kazuya vẫn còn đang tìm cách giải quyết vấn đề của mình. Em chỉ đang khiến họ hiểu nhầm thôi, Miyuki, Chris-senpai đã nói vậy. Cho họ những ảo tưởng rằng em sẽ thay đổi bản thân vì bọn họ. Bảo sao họ thấy thất vọng – em cứ tiếp tục cuộc sống hàng ngày như thể em không ở trong mối quan hệ nào cả.

"Nó khiến các cô gái khác thôi làm phiền anh," Kazuya nói. Anh không thể bỏ được cái cảm giác muốn tự bảo vệ lúc này. "Và anh có nói với họ rằng bóng chày là điều số một trong cuộc sống của anh, và anh không có thời gian cho những mối quan hệ yêu đương, nhưng mà họ vẫn cứ nhao đến để tỏ tình."

"Có lẽ anh nên cởi mở hơn ngay từ đầu," Sawamura nói. Trán cậu bắt đầu nhăn lại như đang nói rằng cậu đang suy nghĩ rất nhiều – và như mọi khi, trông cậu có vẻ đang rất đau đầu. "Hoặc anh có thể cố gắng dành nhiều thời gian hơn cho họ khi chúng ta không luyện tập..."

"Chúng ta lúc nào cũng luyện tập," Kazuya nói, buồn cười. "Không phải với Wakana cũng như thế sao?"

Đúng như dự đoán, mặt Sawamura đỏ bừng lên. "Bọn em đâu có như thế!" Cậu kêu ca. "Có phải Kuramochi-senpai nói với anh như thế? Không phải đâu!! Tại sao anh ấy lại đi rêu rao cái lời bịa đặt đó—!"

Kazuya ngả người ra và lắng nghe Sawamura nói một tràng, thấy nhẹ nhõm vì anh đã chuyển chủ đề thành công. Anh không rõ vì sao, nhưng để Sawamura phân tích những mối quan hệ trước đây của anh thật khiến anh không muốn chút nào. Với cả, giờ nó cũng đâu còn quan trọng gì – chỉ trong vòng một tuần thôi, sẽ lại có một cô gái nữa tới tỏ tình, và mọi việc lại tiếp tục như thường lệ.

Không cần phải bàn về chuyện đó làm gì cả, thật đấy.

0o0o0o0

Trong năm đầu tiên của họ, Kazuya luyện tập với tất cả các pitcher, nhưng anh luôn hài lòng khi để Sawamura dưới bàn tay chăm sóc của Chris-senpai; họ rất hợp với nhau và Sawamura có ảnh hưởng tốt với Chris-senpai. Thế nhưng, giờ đây khi Chris-senpai đã tốt nghiệp, Kazuya thấy rằng anh dành nhiều thời gian luyện tập hơn, không chỉ với Furuya mà còn với cả Sawamura – và theo một cách vô cùng nghiêm túc chứ không còn là vài giờ bắt bóng sau khi luyện tập kết thúc nữa.

"Cậu cần phải luyện thêm về khả năng kiểm soát," Kazuya nói vào một buổi chiều, vài tuần trước khi diễn ra vòng loại giải mùa hè.

Mặt Sawamura nhăn lại. "Chris-senpai lúc nào cũng nói như thế," cậu lầm bầm, tung túi cát trong tay lên. "Cả hai người cứ hét với em về 'kiểm soát, kiểm soát' nhưng em sao làm được nếu như em không hiểu hai người muốn nói gì chứ!"
Kazuya thở dài. Anh hẳn đã gặp phải một pitcher khiến người ta dễ điên tiết nhất trên thế giới này.

"Ý anh là," anh nói, "nếu anh muốn cậu ném vào bất cứ góc nào ở trong vùng strike, cậu cũng phải ném được. Anh không bắt cậu phải ném chính xác như một cỗ máy, nhưng hiện giờ cậu ném mới chỉ được có khoảng 60% mà thôi. Anh muốn tỷ lệ này cao hơn."

"Cao hơn hả..." Lông mày Sawamura nhíu chặt lại. "Được rồi. Thử thôi!"

Kazuya lại thở dài lần nữa. "Cậu không nghe những gì anh nói, phải không? Nó không phải là chuyện cứ thế mà làm, Bakamura-"

"Anh với Chris-senpai và tất cả mọi người toàn nói là em học thông qua thực hành," Sawamura nói. "Em không thực sự hiểu lắm, nhưng nếu muốn em làm được, em cần phải luyện tập. Nên hãy bắt bóng của em đi, Miyuki Kazuya!! Chuẩn bị để ngạc nhiên đi!"

"Nếu cậu thực sự hiểu," Kazuya nói trong khi anh ngồi vào vị trí, nụ cười treo trên khóe miệng, "vậy thì anh đúng là rất ngạc nhiên đó."

Sawamura lườm anh. "Đồ con chồn chết tiệt," cậu lẩm bẩm.

Kazuya mỉm cười và đưa găng vào vị trí. Góc trên bên ngoài, một cú ném dễ. Sawamura nhìn nó một lúc, rồi giơ cao chân lên.

Sawamura sẽ không bao giờ đạt được tốc độ khủng khiếp của Furuya – không có nhiều pitcher có thể cạnh tranh với Furuya trong khoản đó – nhưng không thể phủ nhận rằng tốc độ ném bóng đã cải thiện kể từ khi cậu vào Seidou. Kazuya nhìn vào trái bóng đang bốc khói trong găng của mình và gật đầu, ném trả trở về. Lần này, anh đưa găng vào góc dưới bên trong với chút lo ngại.

Sawamura không hề căng thẳng, cám ơn trời, nhưng lần này cậu do dự lâu hơn. Cậu để thời gian hít thật sâu và thở thật dài trước khi lại nhấc cao chân lên. Nhưng quả bóng vẫn đến được đúng chỗ chiếc găng của Kazuya.

Kazuya dịch chuyển chiếc găng tới từng phân trong vùng strike. Anh để Sawamura có thời gian chậm rãi ném từng quả - tuy nhiên dù đã qua lâu rồi, vẫn có một vài vị trí ở khu phía trong vẫn gây sợ hãi cho cậu – và sự kiên nhẫn của anh đã được tưởng thưởng khi Sawamura ném đúng vào bất cứ chỗ nào mà anh dịch găng. Đến lúc họ kết thúc, Sawamura đang cười hớn hở.

"Thấy chưa? Thấy chưa!!" Cậu nói, nhảy nhót khi Kazuya đứng lên. "Anh thấy ngạc nhiên chưa, Miyuki Kazuya! Đấy chính là sức mạnh tiến bộ của em đó!!"

Cái tên nhóc... Kazuya nhìn cậu, cười ngoác đến tận mang tai và gần như là phát sáng vì hạnh phúc khi hoàn thành được việc nhỏ đó, anh thở dài. Có một lần, khi mà Chris-senpai vẫn còn ở đây, anh ấy đã nhận xét rằng Sawamura làm anh ấy thấy như một chú cún nhỏ quá mức hăm hở, và vẫn chưa trưởng thành. Chú cún đã trưởng thành lên một chút rồi, Chris-senpai, Kazuya nghĩ. Nhưng nó vẫn còn chưa biết phải làm gì với đôi chân to lớn của mình đâu.

"Rồi, rồi. Cậu làm tốt lắm, Sawamura," anh nói, vỗ vỗ đầu Sawamura như thể cậu thực sự là chú chó nhỏ mà Chris-senpai đã so sánh.

Anh đã nghĩ rằng Sawamura sẽ đỏ bừng mặt và hét lên inh ỏi, gào tên anh bằng cái phổi lớn đến không tưởng của cậu. Điều khiến anh bất ngờ là Sawamura lại đứng yên và rất im ắng, nhìn Kazuya cứ như thể anh là một loại rồng ba đầu nào đó vậy.

"Em... làm tốt?" Sawamura nhỏ giọng hỏi.

Kazuya cau mày. Bình thường, anh sẽ nói một vài câu châm chọc rằng Sawamura vẫn còn một chặng đường dài phải đi, nhưng nhìn cái cách mà Sawamura đang nhìn anh lúc này, anh không chắc đấy là cách trả lời thích hợp. Có điều gì đó kỳ lạ trong ánh mắt của cậu. Và Kazuya vẫn chưa thể quên được bệnh yips mà cậu vừa mới thoát ra được gần đây. Sawamura cứng cỏi hơn mọi người nghĩ rất nhiều, nhưng đến cuối cùng thì cậu vẫn khá mong manh.

Trong thâm tâm, anh nhăn mặt. Nói thật đi vậy. Kinh quá đi.

"Ừ thì, đúng," anh nói, xoa xoa đầu Sawamura một chút. Tóc cậu mềm hơn anh tưởng. "Giỏi lắm."

Khi ngay cả câu đấy cũng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net