Hopelessly Devoted to You

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Author: ssho
Eng ver:
Translator: Ikkun
Rated: T
Genre: Slice of life, Romance, Comedy

Pairing: MiyuSawa
Summary: "Tôi làm gì thích thầm thằng nhóc đấy," Kazuya nói một cách đầy bao biện.

"Ừ. Cứ nghĩ bất cứ điều gì có thể giúp cậu ngủ ngon mỗi tối."

"Cậu nghĩ tôi sẽ mất ngủ vì nghĩ về Sawamura á?"

"Tôi có nói thế đâu. Cậu nói mà."

Translator's note: Khai phím đầu năm bằng một fic hài, ngọt ngào, nhẹ nhàng :3 năm nay mình cần mọi thứ ngọt ngào và đáng yêu để chữa lành tâm hồn bị thương tổn của mình =))))))))) fic này thực ra mình nhắm từ trước tết 1 tuần =)))) nhưng thấy 1 tuần là không đủ để ngồi lết nên là mình đã để dành nó đến năm nay :3 nói chung thì xong kịp ngày đẹp thì xong, mà không xong thì thôi, post lúc nào chẳng được =))))))

0o0o0o0


"Cảm ơn vì đã ủng hộ. Xin lần sau hãy tới nữa," Kazuya lập lại lần thứ một nghìn trong ngày hôm đó. Anh tập trung vào việc giữ nguyên cái cúi người lịch thiệp và nụ cười trên môi, cố gắng hết sức để lờ đi những tiếng cười khúc khích của các bạn nữ khi họ đi ngang qua anh.

"Miyuki nhìn đẹp trai quá," một trong các cô gái thì thầm.

"Bộ đồng phục hầu bàn thực sự rất hợp với cậu ấy," bạn cô gái đồng ý.

"Ầy~ Đáng lẽ tớ nên chụp một bức để làm ảnh nền điện thoại mới đúng," cô gái thứ ba chen vào.

Một khi họ đi qua khúc quanh, Kazuya thở ra một hơi dài mà anh không hề biết mình đã giữ lâu như vậy. Anh quay đầu ra nhìn đồng hồ, 12:45 chiều. Tốt, chỉ còn phải mặc cái bộ đồ lố bịch này 15 phút nữa.

Đó là lễ hội văn hóa thường niên tại trường Trung học Seidou, và Kazuya được phân công làm người phục vụ cho cửa hàng cà phê của lớp anh. Thông thường thì anh sẽ tìm cách né khỏi mấy chuyện như thế này, dùng việc tập luyện bóng chày làm cái cớ. Nhưng năm nay, các bạn nữ đã khiến anh cảm thấy tội lỗi vì điều đó.

"Bọn này biết là cậu không có buổi tập bóng chày nào cả, Miyuki. Maezono đã nói cho bọn tớ," một bạn than phiền.

"Sẽ chẳng công bằng tý nào khi cậu bắt bọn tớ phải làm mọi thứ," một bạn khác nói.

"Ít nhất thì cậu cũng có thể làm một ít việc vào ngày..."

"Được rồi, được rồi, tôi hiểu rồi," Kazuya nói, hai tay giơ lên ngang ngực đầu hàng. "Cứ giao cho tôi bất cứ công việc nào đang có. Tôi sẽ làm."

Chính vì như vậy nên giờ Kazuya đang thấy mình trong một bộ đồ phục vụ bàn được cắt may vừa vặn, nhìn cứ như thể là trang phục của một quán cà phê cao cấp ấy. Bộ đồng phục vừa người khiến anh nổi bật hơn mức anh thích, và thu hút rất nhiều sự chú ý không mong muốn, giống như lúc những cô gái vừa mới rời đi ban nãy. Anh thầm nguyền rủa bản thân trong quá khứ vì đã đầu hàng quá dễ dàng và còn không hỏi chi tiết trước. Với cả, từ lúc nào mà các bạn học của anh lại có số đo của anh chứ? Bộ quần áo này vừa vặn quá mức để có thể là một việc tình cờ.

"Này," Kuramochi gọi. "Đừng có mà lười biếng nữa và mang mấy món này tới bàn số 4."

"Chúng ta đã làm việc này suốt hai ngày qua rồi. Tôi phải được phép than phiền," Kazuya lập luận, nhưng vẫn đi qua.

"Chỉ là cho tới khi ca làm của cậu kết thúc thôi."

Kazuya cầm từng món tráng miệng lên và đặt chúng vào khay. "Cậu nói thì dễ lắm. Suốt cả cuối tuần, cậu chỉ toàn trốn phía sau lớp rèm này."

"Đó là lỗi của cậu vì đã nói cậu sẽ làm bất cứ việc gì," Kuramochi lầm bầm trong lúc cậu ta rang cơm.

Kazuya bĩu môi, nhưng nhanh chóng thay bằng một nụ cười đầy chuyên nghiệp khi anh tới gần bàn số 4. "Đây là món kem Parfait và bánh Pancake của các bạn. Xin hãy thưởng thức," anh nói với cặp đôi đang ngồi tại đó.

"Tôi đồng ý là sẽ giúp," Kazuya tiếp tục khi anh quay trở lại khu nấu ăn của Kuramochi. "Điều tôi không đồng ý là bị cả đống bạn nữ nhìn chằm chằm."

"Đừng có mà tự vỗ vai khen mình nhiều đến thế," Kuramochi nhận xét đầy mỉa mai.

"Tôi có khoe khoang đâu, tôi đang thấy khó chịu ấy," Kazuya chỉnh lại. "Mà sao lại lắm con gái thế?"

"Cậu có thể cảm ơn hội bạn cùng lớp mình vì điều đó," Kuramochi giải thích trong lúc đang làm món trứng ốp lết. "Kể từ giải mùa thu quốc gia, cậu đã rất nổi tiếng, đặc biệt là với các bạn nữ. Vì thế họ đã đi nói với mọi người rằng cậu sẽ làm bồi bàn ở đây như là một lợi thế bán hàng ấy." Kuramochi xúc một ít cơm bỏ vào món trứng và bắt đầu gấp nó lại. "Nên là chúc mừng. Họ đều tới đây vì cậu đó, Quý ngài Sát gái." Cậu ta rưới sốt cà chua lên món cơm trứng ốp lết và đưa chiếc đĩa cho Kazuya. "Giờ thì thôi than vãn và mang cái này tới bàn số 1 đi."

Kazuya mang chiếc đĩa tới bàn tương ứng và quay trở lại ngay chỗ Kuramochi. "Đừng nổi điên với tôi chứ. Tôi đâu có bảo họ chụp hình tôi đâu."

"Cá là cậu sẽ thấy ổn với việc đó nếu như đấy là Sawamura," Kuramochi phản lại.

"Vì sao tôi lại để Sawamura chụp ảnh mình?"

"Còn không phải vì cậu thích thầm nó à?"

"Tôi làm gì thích thầm thằng nhóc đấy," Kazuya nói một cách đầy bao biện.

"Ừ ha. Đúng rồi, chắc chắn là không rồi," Kuramochi đáp lại một cách nhạt nhẽo, hiển nhiên là cậu ta tập trung vào việc nấu ăn hơn là màn đối thoại này.

"Không có mà!"

"Cậu cứ tự nói với bản thân như thế đi."

"Bởi vì đó là sự thật."

"Ừm. Cứ nghĩ bất cứ điều gì có thể giúp cậu ngủ ngon mỗi tối."

"Cậu nghĩ tôi sẽ mất ngủ vì nghĩ về Sawamura á?"

"Tôi có nói thế đâu. Cậu nói mà."

"Điều đó chẳng chứng minh được gì cả," Kazuya chỉ ra vấn đề.

"Thế này thì sao? Haruichi và tôi biết cậu giữ một tấm ảnh của cậu và Sawamura ở túi nhỏ bên cạnh của chiếc túi đựng đồ của cậu."

Kazuya đông cứng người vì sốc, nhưng đã bình phục trước khi Kuramochi để ý. "Cậu chỉ đang bịa thôi."

"Đó là từ hồi câu lạc bộ báo chí yêu cầu viết một bài về câu lạc bộ bóng chày sau khi chúng ta thắng giải mùa thu. Sawamura quàng tay lên vai cậu và nhìn vui vẻ y như mọi khi, nhưng cậu thì còn chẳng thèm nhìn máy ảnh." Kazuya không đáp trả, nên Kuramochi tiếp tục. "Tôi đoán là người chụp ảnh đã bắt được khoảnh khắc cậu mất cảnh giác, vì cậu có một vẻ mặt khá là dịu dàng khi nhìn Sawamura."

Lông mày Kazuya nhướn lên. "Làm sao mà cậu...?"

"Mấy tuần trước, ngay trước giờ tập, bức ảnh đã rơi ra mà cậu không biết. Haruichi nhặt nó lên và đang định gọi cậu, nhưng rồi nhìn thấy đó là cái gì và nghĩ ra cách tốt hơn. Sau giờ tập, cậu ta đưa nó cho tôi và tôi nhét nó vào túi cậu trong lúc chúng ta đi lên lớp."

"...Được rồi, vậy có thể là cậu biết về chuyện đó," Kazuya miễn cưỡng thừa nhận. "Nhưng cái đó không có ý nghĩa gì đặc biệt cả," anh nhanh chóng nói thêm.

"Ồ?" Kuramochi hỏi lại với một cái nhướn mày.

"Đó... đó chỉ là bùa may mắn," Kazuya trả lời.

"Một lựa chọn thú vị về bùa may mắn. Vì sao lại là cái đó?" Kuramochi hỏi.

"K-không có lý do gì..."

"Cậu chắc về điều đó chứ?" Kuramochi hỏi thẳng thừng, ánh mắt cậu ta như xuyên thủng lỗ trên người Kazuya.

Cuộc trò chuyện bị cắt ngang khi Kazuya và Kuramochi nghe thấy âm thanh chụp ảnh quen thuộc của điện thoại. Họ cùng quay người về nơi phát ra âm thanh và thấy Sawamura đang lẻn tới chỗ họ, một nụ cười tự thỏa mãn nở trên môi và chiếc điện thoại thì đang ở tình trạng sẵn sàng để chụp ảnh.

"Này, không chụp ảnh," Kuramochi nói.

"Ôi trời, em đã gửi cho anh hai rồi," Sawamura nói mà không có một chút hối lỗi nào.

"Anh tưởng anh đã bảo mày là không rồi mà," Kuramochi trả treo, mặt cau lại và giơ một nắm đấm lên đe dọa.

"Xin lỗi, Kuramochi-senpai," Sawamura trả lời nghiêm túc hơn, "nhưng anh hai yêu cầu á. Với cả em nói thật nhé? Em sợ anh ấy nhiều hơn là anh đó." Vẻ mặt của Sawamura là quá đủ bằng chứng để cho thấy cậu không hề đùa.

"...Ừ, cũng đúng," Kuramochi miễn cưỡng nói, nhớ lại những ký ức không quá vui vẻ mà cậu ta từng có cùng Ryosuke.

Thay vì đồng cảm với hai người bọn họ, Kazuya lại lo lắng đến một chuyện khác. "Em đã đứng ở đó bao lâu rồi?" Anh hỏi Sawamura.

"Hửm? Ồ, không lâu đâu. Em vừa mới tới đây," Sawamura đáp.

"Vậy em không nghe thấy bọn anh nói chuyện hả?"

"Về cái gì?" Sawamura há hốc mồm kinh ngạc. "Các anh đang nói xấu em, đúng không?"

"Thực ra bọn anh đang khen em và trận đấu chúng ta vừa chơi xong. Những cú ném của em là tuyệt nhất cho tới bây giờ đấy," Kazuya nói.

Sawamura chớp mắt khó tin, nhưng rồi nhanh chóng chuyển sang vẻ mặt tự hào và chấp nhận. Cậu khoanh tay lại và hếch mũi lên trời. "Hehe, thật hiếm khi được nghe lời khen kiểu như thế từ anh đấy, Miyuki-senpai. Dĩ nhiên, em đúng là đã rất chăm chỉ luyện tập mấy cú ném đó, nhưng..."

Sawamura vui vẻ huyên thuyên trong khi Kazuya thở ra một hơi nhẹ nhõm. Thật ma mắn, Sawamura đã không nghe được cuộc nói chuyện ban nãy. Mà kể cả thế, Kazuya vẫn chẳng thể ngăn mình mỉm cười trước năng lượng Sawamura mang lại; điều đó thực sự là có tính lây nhiễm cao.

Kazuya cảm thấy có một đôi mắt đang nhìn mình chằm chằm và thấy Kuramochi chính là nguồn cơn.

"Vẫn không phải là thích thầm sao?" Dường như cái lông mày đang nhướn lên của Kuramochi đã hỏi như thế.

Kazuya xua tay phủ định khiến Kuramochi đảo mắt ngán ngẩm và quay trở lại với việc nấu ăn. Kazuya, muốn quên đi mấy ý tưởng ngớ ngẩn của Kuramochi, đã quay lại chú ý tới Sawamura. "Vậy em tới đây làm gì thế?" Kazuya hỏi, cắt ngang màn độc thoại của Sawamra.

"Hả?"

"Em thực sự tới đây chỉ để chụp ảnh Kuramochi thôi à?"

"À phải. Em muốn hỏi là anh có muốn hẹn với em không."

Không chỉ Kazuya đông cứng người, mà cả Kuramochi đang nghe lỏm cũng thế. "Hẹn... với em ư?"

"Vâng. Hẹn với em đi xem các gian hàng trong sân trường. Em nghe nói là có một gian bán mỳ yakisoba rất ngon ở dưới đó."

"...Ồ." Kazuya cảm thấy có hơi thất vọng, nhưng không để tâm đến những cảm xúc đó. "Sao lại là anh?"

"Thì, mọi người khác em hỏi đều nói là phải làm việc ở gian hàng lớp họ. Với cả vì em phải đi chụp ảnh Kuramochi-senpai, em nghĩ là em cũng nên hỏi cả anh nữa."

"...Ra thế." Một lần nữa, Kazuya thấy không vui cho lắm với câu trả lời của Sawamura. Anh cố gắng không thể hiện ra vì anh biết Kuramochi vẫn đang theo dõi và sẽ đưa ra bình luận sau đó. "Thật không may, anh không thể đi dạo chung quanh với em, Sawamura."

"Ôi, vì sao lại không chứ?" Sawamura hỏi.

"Ừ, sao không? Ca làm của cậu xong rồi," Kuramochi chen vào, chỉ cái đồng hồ.

Đôi mắt Kazuya nhìn theo ngón tay của Kuramochi tới cái đồng hồ và hiển nhiên, đã hơn 1 giờ chiều rồi. Anh trừng mắt nhìn Kuramochi, nhưng Kuramochi chẳng hề nao núng.

"Cứ đưa Sawamura đi đi. Thằng nhóc đã than vãn suốt cả ngày và tôi phát mệt vì điều đó," Kuramochi nói thêm.

"Tuyệt!" Sawamura ăn mừng. Cậu nắm lấy cổ tay Kazuya và bắt đầu lôi anh ra khỏi phòng học. "Hãy tới mọi gian hàng chúng ta có thể đi!"

"N-này, khoan đã!" Kazuya phản đối. "Ít nhất thì cũng để anh thay quần áo đã chứ!"

0o0o0o0

Kazuya đột nhiên nghe thấy tiếng giấy loạt soạt bên cạnh mình và nhìn qua để thấy Sawamura đang cắn một miếng rất to vào chiếc bánh cá Taiyaki.

"Ưm," Sawamura nói trong lúc đang vui vẻ nhai bánh.

"Em vẫn còn ăn à?" Kazuya hỏi. "Em không no sao?"

"Nhưng nhìn ngon quá! Và em đã đúng. Đây, anh thử một ít đi." Sawamura giơ chiếc bánh về phía Kazuya.

Kazuya nhìn xuống chiếc bánh Taiyaki trong tay Sawamura, đấu tranh liệu có nên hay không cắn một miếng. Không phải đây chính là 'nụ hôn gián tiếp' nổi tiếng mà các bạn gái luôn nói chuyện sao? Liệu anh có cho mọi người thấy một ấn tượng sai về họ không?

...Khoan đã. Vì sao anh lại quan tâm chứ? Đây chỉ đơn giản là cậu nhóc đàn em đang mời Kazuya thử một miếng đồ ăn mà thôi. Nghĩ về điều này lâu hơn nữa sẽ có nghĩa là anh muốn điều gì đó ở Sawamura. Nhưng điều đó không thể là sự thật. Không đời nào. Không đâu. Đó là một điều mà ai đó thầm thích Sawamura mới nghĩ tới.

Kazuya nghiêng người về trước và cắn một miếng bánh Taiyaki. Anh đứng thẳng người lại trong lúc đang nhai. "Ừm, ngon đấy," anh nói giữa những miếng bánh. Kazuya quay sang bên cạnh chỉ để thấy Sawamura không còn ở đó. Bối rối, anh ngửa cổ ra sau và phát hiện Sawamura đang đứng đông cứng tại chỗ, rất sốc và trên má có thoáng chút ửng hồng. "Làm sao thế?" Kazuya hỏi khi anh quay trở lại chỗ Sawamura.

Mắt Sawamura không dám nhìn vào Kazuya. "Em... Em tưởng là anh sẽ tự mình cầm bánh," Sawamura trả lời, tay cậu từ từ để lại lên ngực.

Kazuya chợt nhận ra rằng, về cơ bản, anh đã để Sawamura đút cho anh ăn như là một cặp đôi thực sự và những gì họ vừa làm khá là xấu hổ và tràn đầy thân mật. "...Ồ," là tất cả những gì Kazuya có thể thốt lên một cách yếu ớt, và mặt anh thì đang dần nóng lên. Anh gãi gãi phía sau gáy, đôi mắt thì đột nhiên thấy hứng thú với bất cứ thứ gì anh có thể thấy xuyên qua cửa sổ của tòa nhà.

"Có chuyện gì xảy ra à?"

"Họ đang cãi nhau sao?"

Những lời thì thầm của các học sinh khác đến tai Kazuya. Anh nhận ra họ đang thu hút sự chú ý của mọi người và cần phải tiếp tục di chuyển. Anh hắng giọng trước khi lên tiếng. "Em có nói là em muốn ghé qua thăm lớp của Kominato à?"

"V-vâng. Lối này." Sawamura chỉ xuống dưới hành lang và họ tiếp tục đi về phía đó.

Mặc dù âm thanh ồn ào và năng lượng của các học sinh khác vẫn tiếp tục vây quanh họ, thì khoảng lặng giữa hai người lại ngày càng dày đặc hơn. Kazuya không rõ là phải xử lý tình huống này như thế nào. Anh có nên gạt đi như thể không có chuyện gì, hay là quên hoàn toàn chuyện này đi? Mà nói đi cũng phải nói lại, vì sao anh lại để tâm nhiều đến thế?

Kazuya đột nhiên thấy có gì đó huých vào tay mình, đưa anh trở lại với thực tại. Anh nhìn xuống khuỷu tay, nhưng đoán là có lẽ anh chỉ tưởng tượng vì anh chẳng thấy có vấn đề gì. Một cái huých nhẹ thứ hai khiến anh phải nhìn lại lần nữa, và anh nhận ra chúng đến từ Sawamura.

Sawamura không nói gì cả, chỉ nhìn Kazuya. Cùng trong khẩu đội với nhau đã lâu, Kazuya trở nên quen thuộc với việc đọc những giao tiếp không thành lời của cậu.

Em xin lỗi.

Kazuya nhướn mày. Vì cái gì?

Em có làm... mọi chuyện hơi kỳ kỳ. Sawamura đánh mắt đi chỗ khác, vai trùng xuống còn đầu thì cúi gằm.

Kazuya ghét phải thấy Sawamura như vậy và huých đáp lại cậu một cách dịu dàng. Đừng lo về chuyện đó.

Sawamura liếc nhìn Kazuya qua khóe mắt. Thật sao?

Kazuya nhún vai. Cũng không phải lần đầu em làm chuyện kỳ lạ.

Má Sawamura đỏ bừng khi cậu đẩy Kazuya. Cậu không dùng nhiều sức lắm, nhưng cũng đủ để khiến Kazuya hơi loạng choạng.

Kazuya thấy buồn cười trước những trò trẻ con của Sawamura, biết rằng Sawamura không bị tổn thương nhiều như dáng vẻ của cậu thể hiện. Cuối cùng, Kazuya cũng có thể nghe thấy tiếng Sawamura cười nho nhỏ cùng anh. Anh mỉm cười với Sawamura và huých nhẹ cậu thêm cái nữa. Ừ, thực sự đấy. Ổn cả mà.

Sawamura đáp trả lại bằng một nụ cười nhẹ nhàng. Nhưng thay vì huých lại, Sawamura để tay mình tựa vào tay Kazuya. Kazuya ngạc nhiên trước sự thân mật này, nhưng vẫn rất đón chào. Anh cũng thấy... hơi thích.

Họ tiếp tục đi sóng vai bên nhau như vậy cho tới khi nghe thấy...

"Miyuki-senpai! Sawamura-kun! Ở đằng này!"

Kazuya và Sawamura xoay đầu lại thì thấy Toujou đang đứng cạnh cửa một lớp học, một tay đang cầm tấm biển lớn còn tay còn lại thì đang vẫy họ lại gần. Kariba đứng cạnh cậu ta, cũng đang vẫy chào. Sawamura chạy lên trước để gặp các bạn mình, để Kazuya lại và đi theo phía sau.

Kazuya không muốn thừa nhận, nhưng anh thấy có chút buồn khi Sawamura chẳng có chút do dự nào chạy đi. Anh cũng không muốn thừa nhận rằng anh suýt nữa đã ngăn Sawamura rời khỏi bên cạnh mình, rằng anh đã kinh ngạc với bản thân đến thế nào khi anh nhận ra điều mình sắp sửa làm. Kazuya cố tình phớt lờ việc mình nhớ nhung hơi ấm của tay Sawamura tựa lên tay mình, và cái cách mà nụ cười vui vẻ tươi sáng của Sawamura hướng tới người khác lại làm ngực anh cảm thấy thật kỳ lạ.

Thừa nhận những cảm xúc này cũng đồng nghĩa với việc thừa nhận rằng Sawamura gây nhiều ảnh hưởng với anh. Đối mặt với điều đó thật khó khăn, và có chút đáng sợ. Kinh khủng nhất là, điều đó có nghĩa là Kuramochi đã nói đúng và Kazuya có thể thực sự có... không. Không, không, không. Đó không phải là thích thầm gì cả. Có thể là kiểu thích thích, nhưng chắc chắn không phải là thích thầm.

"Senpai! Nhanh lên nào!" Sawamura hô lên.

Kazuya lắc đầu rũ bỏ những suy nghĩ của mình và tiến về phía Sawamura.

"Miyuki-senpai, cùng chụp một tấm ảnh đi!" Sawamura nói.

"Ảnh ư?" Kazuya hỏi.

"Lớp bọn em làm một studio chụp ảnh cho lễ hội văn hóa," Kariba giải thích. "Bọn em có rất nhiều phụ kiện, đồ nghề và phục trang để anh có thể chụp ảnh cùng bạn bè."

"Anh có thể tin tưởng Kominato, cậu ấy dùng máy ảnh giỏi lắm đó," Toujou nói thêm.

"Vậy nên đi thôi!" Sawamura nói.

"Ừ... Anh nghĩ mình ở đây được rồi," Kazuya trả lời. Anh đã có quá đủ ảnh chụp trong ngày rồi.

"Ôi, xin anh mà?" Sawamura xin.

Kazuya muốn chống lại, nhưng lại thấy đó là một việc cực kỳ khó. Kể từ khi nào mà anh lại yếu đuối đến vậy trước Sawamura? Có lẽ là khi anh bắt đầu nghĩ rằng Sawamura thật dễ thương... nhưng chuyện đó xảy ra từ lúc nào? "Được rồi, nhưng chỉ một bức thôi."

Khuôn mặt Sawamura sáng bừng lên vì vui mừng và Kazuya ghét cái suy nghĩ rằng trông cậu thật quá mức đáng yêu.

"Ngay lối này," Toujou nói trong lúc ra hiệu về phía cửa.

Kazuya và Sawamura bước vào lớp học và thấy rất ngạc nhiên trước phòng studio chụp ảnh tạm thời mà lại công phu đến nhường này. Có khu vực làm tóc và trang điểm, giá treo trang phục, nhiều hộp phụ kiện, đạo cụ và một tấm phông xanh ở phía trước Haruichi. Một nhóm các thanh niên đang tạo dáng một cách ngớ ngẩn trước ánh đèn máy ảnh.

"Trời, nhìn cứ như là hàng thật ấy," Sawamura kinh ngạc nhận xét. Kazuya phải thừa nhận, đúng là nhìn rất chuyên nghiệp.

"Xin chào!" Một học sinh lên tiếng khi họ tiến lại bộ đôi.

"Xin chào," Kazuya đáp lời. "Tiền ảnh là bao nhiêu thế?"

"Hai người có thể chụp 1 tấm hết 200 yên, 3 tấm hết 500 yên, hoặc là 600 yên cho 6 tấm."

"Bọn tôi chụp 1 tấm thôi được không?"

"Hiển nhiên rồi. Hai người có muốn thử phục trang không?"

"Ồ, không. Cái đó không cần thiết đâu," Kazuya trả lời.

"Anh đang nói gì thế hả, Miyuki Kazuya?" Sawamura kêu lên. "Dĩ nhiên là chúng ta phải mặc phục trang rồi."
"Chúng ta chỉ cần chụp một tấm bình thường thôi."

"Chúng ta KHÔNG THỂ 'chỉ cần chụp một tấm bình thường'. Như thế thì còn gì vui nữa?" Sawamura cầm lấy tay Kazuya và bắt đầu lôi anh về phía giá treo quần áo. "Mau nào, chúng ta phải tìm mấy bộ nhìn thật là ngầu!"

"N-này, anh không..." Kazuya cố gắng phản đối, nhưng thất bại. Sawamura đã lục tìm những bộ quần áo rồi, cố gắng tìm ra bộ mà cậu thích nhất. Kazuya thở dài và c cũng bắt đầu xem những bộ đồ, nhưng khá là nghi ngờ về việc anh có thể tìm được thứ gì ưng ý. Đồ quản gia ư? Không, cả cái cuối tuần này anh đã thấy giống hệt như quản gia rồi. Ma cà rồng sao? Ừ, không. Anh không thích mặc áo choàng cho lắm.

Kazuya xem hết cả cái giá quần áo, cái sau còn tệ hơn cả cái trước. Anh thầm cầu nguyện rằng Sawamura sẽ không bắt anh phải mặc bất cứ cái nào. Anh nhìn sang bên cạnh, nghĩ là sẽ thấy Sawamura ở đó thì lại chỉ thấy Sawamura đang dừng lại ở giữa giá quần áo.

Kazuya lại gần Sawamura và thấy đôi mắt cậu đang lấp lánh nhìn một bộ đồ. Kazuya liếc một cái và có thể hiểu chính xác vì sao Sawamura lại mê đắm nó đến thế. Tuy chỉ có thể nhìn thấy phía sau, nhưng Kazuya biết đó là áo thi đấu của đội Người Khổng Lồ Yomiuri. Một con số 14 to tướng nằm ở chính giữa áo, nhưng chi tiết quan trọng nhất là dòng chữ 'SAWAMURA' được viết in hoa nằm phía trên con số.

"Cứ như thể nó được làm cho em vậy," Sawamura thì thầm, đôi mắt mở to vì kinh ngạc.

"Đó là chiếc áo dành cho Sawamura Eiji," Kazuya giải thích. "Ông ấy là

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net