Phần 6

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cuối tuần.

Đới Manh dựa theo ước định đã tới đầu phố nhà Dụ Ngôn chờ, đến giờ hẹn cũng không thấy nàng đâu, em ấy hối hận rồi? Cũng không tính là tức giận, nhưng trong lòng có chút tiếc nuối, thật vất vả mới tìm được một người khiến cô thích thú.

Đới Manh nhìn đồng hồ, nếu như mười phút nữa còn chưa tới, cô sẽ đi về, Đới Manh không thích chờ đợi, chỉ có người ta phải đi chờ cô.

3 giờ 8 phút, ngay lúc Đới Manh sắp buông xuôi, đã khởi động xe, Dụ Ngôn từ đầu phố vội vã chạy tới, trong tay còn mang theo một cái túi.

"Em tại sao đến muộn vậy?" - Đới Manh trong giọng nói mang chút không kiên nhẫn.

Dụ Ngôn lấy tay áo lau mồ hôi trên mũi, áy náy nói.

"Em...đi mua một số thứ." - Sau đó đem cái túi kia đưa cho Đới Manh.

"Cho chị?" - Đới Manh không quá tin vào mắt mình.

"Đến muộn như vậy là vì đi mua thứ này?"

"Vâng, chị nếm thử đi, ăn rất ngon, không biết chị thích ăn vị gì nên em đã tuỳ tiện chọn theo khẩu vị của mình." - Dụ Ngôn khoé miệng nhàn nhạt cười, ngượng ngùng gãi đầu.

Vừa nãy còn đang tức giận, cúi đầu mở túi nhìn một chút, bên trong có một cái hộp nhựa toả mùi rất thơm, làm cô chỉ vừa ngửi đã muốn ăn, tò mò cầm lên, vẫn còn nóng, chắc là vừa mới ra lò.

Hộp nhựa tuy rằng đóng góp đơn sơ, nhưng Đới Manh vẫn vui vẻ mở ra, bên trong là mấy khối điểm tâm được bán tương đối phổ biến ở ngoài đường, hương thơm toả ra bốn phía.

"Em chờ gần đến giờ hẹn mới đi mua ?" - Bằng không làm sao cô có thể ăn được mĩ thực vừa mới ra lò này.

"Vâng." - Dụ Ngôn mím môi gật đầu, sau đó chờ mong nhìn về phía cô, muốn cô mau nếm thử.

Đới Manh cầm lên một khối, cắn một miếng, ở trong có nhân thịt, còn mang theo vị ngọt, nhưng không hề ngọt nhiều, ăn phi thường ngon, đem nửa cái còn lại cũng nhét nốt vào miệng.

"Chờ mua có lâu không?"

"Không lâu..." - Chỉ có điều sợ chị ấy tìm không thấy bản thân sẽ sốt ruột nên đi sớm nửa giờ.

"Ăn ngon sao?"

"Ừ, không sai, là quán nào làm?" - Đới Manh nhịn không được lại ăn một khối, khối này bên trong chắc là nhồi nhân quế hoa, không biết còn cho thêm nhiên liệu gì, ngọt ngào nhu nhu, ăn rất ngon.

"Không có gì danh tiếng, bánh này là của một quán ăn nhỏ dưới lầu nhà em, em cũng rất thích ăn." - Thấy Đới Manh xác thực ăn ngon miệng, Dụ Ngôn có điểm hài lòng.

Trước mặt đột nhiên xuất hiện một khối điểm tâm, Dụ Ngôn ngạc nhiên ngẩng đầu, Đới Manh cười bốc lên một khối đưa đến trước mặt nàng, rõ ràng muốn đút nàng ăn.

Tuy rằng thẹn thùng, nhưng Dụ Ngôn vẫn lấy tay đỡ lấy, sau đó há mồm ăn xuống.

Đới Manh rất thoả mãn, nàng này tuy rằng tuổi còn nhỏ, thế nhưng rất hiểu chuyện, không cần phải dạy dỗ, nàng cái gì cũng đều làm được tốt, nếu ở chung chắc sẽ rất dễ dàng, lúc đầu cô còn sợ ở chung với một nữ sinh mới lớn, đang tuổi nổi loạn, sẽ có nhiều phiền toái.
Đem mấy khối điểm tâm còn lại đưa hết cho Dụ Ngôn, Đới Manh một bên lái xe, một bên lau khoé miệng.

"Lần sau nếu bận đi mua đồ, em hãy nói với chị một tiếng, chị không thích chờ đợi."

"Bánh này ra lò rất nhanh, hơn nữa vừa ra lò ăn mới ngon..." - Dụ Ngôn thoáng nhìn khuôn mặt cô lạnh lùng, câu nói kế tiếp liền được nuốt xuống bụng, thuận theo nói rằng.

"Lần sau em sẽ nói cho chị biết." - Đã không còn như lúc đầu vui vẻ mừng rỡ, bây giờ nội tâm nàng thấp thỏm, cũng không biết bây giờ sẽ đi đâu, toàn bộ đều để chị ấy an bài.

Đới Manh buồn cười xem nàng, nàng này có hay không cũng thích mình rồi? Đã mua cho mình ăn còn dụng tâm mua nóng, ngược lại làm Đới Manh thấy hơi áp lực, đối mặt với một nàng thuần khiết, làm sao cô có thể lợi dụng nàng, cô thật sự không làm được.

"Bình thường em thích đi chơi ở đâu?" - Đới Manh nghĩ liền nói, nói xong lại thấy nàng bên cạnh giật mình, hẳn là đã lỡ hù doạ em ấy. Lại nói về sở thích của bản thân, ngoại trừ đi lên giường thì cũng không còn gì khác. (tg: sở thích thật ba chấm :)) )

Dụ Ngôn cũng không thích đi chơi ở đâu cả, bình thường ở nhà đọc sách xem TV, nhưng cũng hay nghe bạn bè kể về việc họ đi xem phim ở rạp.

"Nếu có thể, mình đi xem phim?"

Đối với đề nghị này, Đới Manh không có gì để phản đối, cô cũng không biết đi đâu thì thích hợp với hai người, xem phim hơi chán nhưng thật ra giết thời gian cũng rất hiệu quả.

Tuỳ tiện chọn bộ phim mới nhất, Đới Manh nắm tay nàng bước vào rạp chiếu, chỉ còn lại ghế ngồi ở góc, dù sao Đới Manh cũng không quá quan tâm, ngồi đâu cũng được.

Đem một túi bỏng ngô cùng coca đưa cho Dụ Ngôn, ngọn đèn trong phòng chiếu đã tắt, đây là một bộ phim tình cảm lãng mạn, từ đầu tới đuôi nội dung chỉ kể về mối tình đầu hồn nhiên và vô cùng hư cấu.

"Này, em đã từng có bạn trai chưa?" - Đới Manh xem đến buồn chán, cúi xuống gần Dụ Ngôn, nhỏ giọng bên tai nàng hỏi.

"Chưa..." - Đang xem chuyên tâm, Dụ Ngôn sửng sốt.

Ngồi tựa tay vào thành ghế để chống cằm, lấy răng cắm ngón tay, cô thầm nghĩ trong lòng không ổn, em ấy thật là ngây thơ đến thế ư?!

"Cái kia ăn ngon không?" - Dùng con mắt gian tà liếc qua túi bỏng ngô trong lòng nàng.

Dụ Ngôn cúi đầu nhìn, sau đó cầm lấy một viên, do dự một lúc, nâng tay đút đến bên miệng Đới Manh, trong đầu nghĩ, chị ấy đại khái thích như thế này.

Đới Manh không nghĩ tới nàng này nhanh như vậy đã hiểu ra ý đồ của cô. Vì vậy cười mở miệng tiếp nhận, đem bỏng ngô kia ăn vào, vô tình làm sao môi cũng đụng vào ngón tay nàng, thập phần sung sướng.

Như có dòng điện từ ngón tay chuyền đến, Dụ Ngôn vội vàng rụt tay lại, cúi đầu tự đút bản thân ăn, phim đang chiếu cái gì, cũng đều bỏ lỡ.

Từ rạp chiếu phim đi ra, trời đã sầm tối, hai cô tại quán ăn cơm xong, Đới Manh lại lái xe đưa nàng đi hóng gió.
Bãi biển vào tháng một, những cơn gió lạnh xuyên qua y phục, nhưng cũng may còn có ánh mặt trời hoàng hôn, cũng không quá lạnh.

Đới Manh ôm cánh tay, quay đầu lại xem nàng.

"Lạnh không em?"

Dụ Ngôn chỉ là lắc đầu, nàng không có sợ lạnh, lúc này nhiệt độ rất hoàn hảo.

Hai người đi dạo đến một lan can gần bãi biển, Đới Manh lấy tay che gió để châm điếu thuốc, hút một hơi, không có nói gì, chỉ nhìn xa xăm về phía biển xanh.

Dụ Ngôn cũng không nói, yên tĩnh ở bên cạnh cô, hai tay đặt trên lan can, cúi đầu nhìn cơn sóng đánh vào những hòn đá dưới chân.

Trên bãi biển thỉnh thoảng có vài đôi tình nhân đi qua, hình ảnh vô cùng thân thiết làm cho người ta nhìn mà ước ao, Đới Manh đến bây giờ đã có bao nhiêu người bạn trai? Nhớ cũng không rõ, càng có nhiều hơn những người chưa hẳn là bạn trai, chỉ nên gọi là bạn tình, vui vẻ xong liền ra đi, không có tiếc nuối cùng lưu luyến, thậm chí tên họ gọi là gì còn không nhớ.

Tỉ mỉ hồi tưởng, lúc đó thật sự yêu, đại khái chỉ có một mối tình đầu, tên đàn ông vừa già vừa xấu kia, bây giờ nhớ tới chỉ thấy ác cảm.

Cho nên, tình yêu a, không nên có thì hơn, thời điểm còn yêu hắn đối với cô là tất cả, nhưng hắn chính là không hề thương cô thật lòng, cái gì thiên trường địa cửu, đều là lừa dối trẻ con.

Nghĩ nghĩ, Đới Manh liền cảm thấy thật lạnh, thân thể run lên từng hồi, trên tay đã nổi lên da gà.

Lúc này, nàng ngồi bên cạnh dang lấy hai cánh tay, ôm lấy cô, hẳn là rất khẩn trương, cho nên toàn bộ thân thể đều cứng ngắc, nhưng thật sự rất ấm áp, Đới Manh ngẩng đầu nhìn nàng, nàng này nha, hôm nay lại dám làm ra chuyện lớn như vậy, nàng thì đang đem mặt giấu vào sau lưng cô.

Cảm giác được Đới Manh hiếu kỳ nhìn bản thân, Dụ Ngôn nhỏ giọng nói.

"Nếu như chị lạnh, thì mình đi về thôi."

Hóa ra nàng sợ mình lạnh? Cho nên mới ôm mình sưởi ấm? Tuy rằng hơi ngốc nghếch, nhưng loại hành vi ngốc lại đơn thuần này, lại làm cho cô đặc biệt cảm thấy thật ấm lòng.

Cuối cùng mặt trời cũng đã khuất hẳn sau đỉnh núi.

"Đi thôi." - Đới Manh kéo cánh tay Dụ Ngôn, dọc theo bãi cát đi về phía trước, cũng không phải đường trở về xe.

Dụ Ngôn quay đầu lại nhìn một chút, tự nhiên hiểu ra cô còn muốn đi đến chỗ khác, cũng không lắm miệng hỏi, vẫn tiếp tục đi theo cô.

"Em không hỏi chị dẫn em đi đâu, lỡ lại lừa đem em đi bán thì sao?" - Đi bên cạnh nàng làm cô thấy rất vui, nàng này cùng mấy tên trai bao trước kia cô bao nuôi rất khác biệt, chỉ mới ở chung hai ngày, đã làm cô thích mê mệt.

A, cái loại cảm giác thích ấy, thực sự đã từ rất lâu rồi cô không còn có được, làm cho cô mừng rỡ, như là rốt cuộc đã tìm ra tình yêu định mênh, yêu thích không muốn buông tay.

"Chị sẽ không..." - Dụ Ngôn cúi đầu nghèn nghẹn nói.

Đới Manh buồn cười nhìn nàng, làm sao biểu tình xấu hổ này cũng làm cô thích.

"Em nghĩ chị là người tốt?"

"Ít nhất cũng không phải người xấu." - Tuy rằng không biết hoàn cảnh của chị ấy, nhưng ít ra đến bây giờ, Dụ Ngôn nghĩ chị ấy không phải người xấu, chỉ là có khi cùng sở thích hơi khác người.

"Lạch cạch." - Đèn đường bên bãi biển bỗng sáng lên, đem ngượng ngùng trên mặt Dụ Ngôn phản chiếu rõ ràng, Đới Manh lôi kéo tay nàng, đột nhiên hướng phía bên trái mà chạy, Dụ Ngôn bị cô kéo đi, lảo đảo chạy qua bãi cát, đi vào trong một con hẻm tối đen kịt.

Ngay lúc Dụ Ngôn còn đang ổn định hô hấp, nàng đã bị Đới Manh đè ở trên tường, muốn hỏi còn chưa mở được miệng, môi của nàng đã bị Đới Manh gắt gao hôn lên, cũng chỉ là môi thôi, vì cái gì của nàng này lại làm cô say mê đến thế.

Vừa nãy thở hổn hển, làm cho trên mặt nàng càng thêm đỏ, cơ thể rất nóng, phía sau lưng tường lạnh lẽo làm cho nàng càng nhận thức rõ nhiệt độ cơ thể của mình hiện tại.

Đới Manh một tay nâng cằm nàng, tay kia khát vọng ở trên thân thể nàng tìm kiếm ấm áp, dọc theo vạt áo thâm nhập vào bên trong.

Thân thể đang nóng như lửa bị bàn tay có chút lạnh lẽo đụng chạm, cả người giống như cái bàn ủi bị ném vào trong nước đá, thật khó dùng lời để tả, đầu óc Dụ Ngôn giờ phút này hoàn toàn trống rỗng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net