1 phần lưu về đọc off

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1.

Lời tác giả: để tránh dính phốt: bộ này là anh em ruột, niên thượng, bởi vì văn án hổng cho xì poi nên phải viết ở đây để nhắc bà con chú ý.

Bởi vì văn án của tui luôn luôn không quá đáng tin, nên phải giản lược, sau này sửa lại...

-

Chiều, Hàn Thần Tâm nhận được một án cố ý giết người.

Khi đó anh vừa trở về từ trại tạm giam, đỗ xe cảnh sát lại rồi đi lên tầng, cô nàng tính tình thoải mái Từ Phương trong phòng làm việc nhìn thấy anh từ ngoài cửa sổ, bèn thò đầu ra reo lên: "Hàn đẹp trai, mau lĩnh án!"

Hàn Thần Tâm ngẩng đầu liếc nhìn cô một cái, không nói gì.

Trợ lý Ngô Siêu cùng ngồi trong phòng làm việc với Từ Phương thấy thế, bèn nói: "Người ta đẹp trai không để ý tới bà đâu."

Từ Phương không nề hà mà cười: "Có lan quyên gì? Anh đẹp anh có quyền."

Hàn Thần Tâm nổi tiếng là đẹp trai ở Viện Kiểm Sát, chuẩn xác mà nói thì không chỉ ở Viện Kiểm Sát, mà toàn bộ hơn mười viện trong thành phố Sùng Phong đều biết Viện Điều Tra và Giám Sát có một anh chàng đẹp trai, mặt mũi đẹp, dáng người cũng đẹp, cao gần một mét tám, hai chân vừa dài lại vừa thẳng. Nhưng tính cách có hơi lạnh lùng, bình thường không thích nói chuyện, đùa giỡn cũng không cười.

Truyền thuyết kể lại rằng, có một lần Viện Kiểm Sát mở đại đội toàn viện, kiểm sát trưởng ngồi trên đài chủ tịch, chỉ vào Hàn Thần Tâm mà nói: "Mấy cô bé gái không được ngồi sau Hàn Thần Tâm, ngồi phía trước chăm chú họp cho tôi."

Hàn Thần Tâm vốn đang cúi đầu đọc văn kiện trên bàn, ngẩn người một lúc rồi ngẩng đầu nhìn chủ tịch trên bục, lưng bất giác dựng thẳng lên.

Kết quả kiểm sát trưởng nói: "Tiểu Hàn tóc quá dài, về nên đi cắt đi."

Toàn bộ phòng hội nghị cười vang.

Hàn Thần Tâm không cười, cũng không xấu hổ, nhưng tan tầm hôm đó bèn về cắt ngắn bớt mái tóc dài. Có điều, dùng cách nói của mấy cô gái trong Viện Kiểm Sát thì đẹp trai mà có cạo trọc đầu thù cũng vẫn đẹp trai, chả mất mát gì.

Hàn Thần Tâm đi thang máy lên tầng năm, nhận hồ sợ vụ án ở chỗ Từ Phương trước, sau đó mới ôm hồ sơ về phòng làm việc của mình.

Trên bìa tập hồ sơ, là án cố ý giết người.

Hàn Thần Tâm mở hồ sơ vụ án, đọc kỹ từng trang một, rồi lật đến mấy trang cuối cùng, là giám định thi thể, giám định kèm theo ảnh chụp đầy đủ. Thành thật mà nói, có rất nhiều nữ kiểm sát viên sợ hãi với những thứ này, thế nhưng Hàn Thần Tâm chẳng chút biểu cảm mở ảnh ra xem.

Ảnh chụp hiện trường phát hiện vụ án và quá trình giải phẫu thi thể.

Nạn nhân là một người phụ nữ, trên cơ thể có mấy chỗ bị bầm tím, cũng không quá nghiêm trọng, vết thương trí mạng hẳn là ở đầu, bị gậy đánh dẫn đến não tổn thương, xuất huyết dưới lớp màng mạng nhện. Nguyên nhân tử vong đã được xác định, công cụ gây án cũng đã tìm được, đang tiến hành đối chiếu DNA, phải hai ngày nữa mới nhận được kết quả.

Hiện trường vụ án là tại một tiểu khu dân cư, một tòa nhà cũ năm tầng, không có thang máy, một tầng có hai hộ gia đình. Hiện trường là trong một căn hộ bên phải trên tầng ba, nhân chứng là hàng xóm bên cạnh, là một cặp vợ chồng trẻ tuổi. Trong bản khai khác nhau của bọn họ có nói rằng họ nghe thấy tiếng cãi vã sát vách, sau đó một lúc thì có người mở cửa bỏ đi, đóng sầm cửa lại đi xuống lầu, rồi căn phòng yên tĩnh trở lại.

Hỏi bọn họ sau đó có nghe thấy tiếng người mở cửa vào không, hai người một người nói không nghe thấy, người kia thì không để ý.

Còn có một nhân chứng, là hộ gia đình ở tầng trên. Anh ta nói tan tầm về nhà, đang đi lên trên thì thấy cửa phòng nhà bên phải tầng ba mở ra, người bước ra là một người đàn ông, hắn ta đóng sầm cánh cửa lại, sau đó đi lướt qua anh ta rồi vội vã bỏ đi. Trong mỗi bản khai, nhân chứng đều chĩa về người đàn ông bỏ đi kia, chính là kẻ bị tình nghi của vụ án, một người tên là Tôn Triết Dương.

Hàn Thần Tâm lật xem ảnh chụp của người tình nghi, đột nhiên cảm thấy có chút quen mắt, nghĩ một hồi mà không nhớ rõ mình đã gặp hắn ở nơi nào, hẳn là không nhận ra.

Nhưng vấn đề lớn nhất của vụ án này là kẻ bị tình nghi, Tôn Triết Dương, không nhận tội. Hắn một mực phủ nhận việc mình giết người, nói rằng khi mình bỏ đi thì nạn nhân vẫn bình thường, không biết là ai làm cũng như không biết vụ việc xảy ra lúc nào.

Tôn Triết Dương rời khỏi hiện trường vào lúc hơn bảy giờ tối, mà thi thể của nạn nhân được phát hiện vào buổi trưa ngày hôm sau, liệu có người khác xuất hiện tại hiện trường nữa hay không? Bởi vì tiểu khu đã cũ nên không có quản chế, việc này trở thành một sự việc khó mà kiểm chứng được.

Vụ án phiền phức.

Hàn Thần Tâm đưa ra kết luận, khép hồ sơ đặt sang một bên, đưa tay xoa ấn đường, sắp tới giờ tan tầm rồi.

Sáng hôm sau, Hàn Thần Tâm báo cáo tình hình vụ án với trưởng phòng, trưởng phòng nhíu mày: "Vụ án này bọn họ làm thế nào? Nghe có vẻ mơ hồ."

Hàn Thần Tâm nói: "Chứng cứ hiện tại có phần ít ỏi, chờ cháu qua trại tạm giam thẩm vấn đã."

Trưởng phòng gật đầu, "Bảo công an mau mau mang giám định DNA sang đây, còn xem kết quả thế nào."

Trên công cụ gây án đã lấy được dấu vân tay của kẻ tình nghi, nhưng đồng thời cũng không biết có lưu lại vân tay của kẻ thứ ba hay không, mà tại hiện trường có mấy vết máu, không thể nói là của kẻ tình nghi, dù có nói như thế nào, tất cả đều phải do chứng cứ định đoạt.

Hôm nay, từ sáng đến tối đều ở trong phòng làm việc lật xem án, ngày mai phải tới trạm tam giam thẩm vấn.

Hàn Thần Tâm mang hồ sơ vụ án cho Ngô Siêu sao lại giùm. Buổi sáng cầm sang, Ngô Siêu nói: "Được, anh Hàn cứ để ở chỗ em đi." Kết quả buổi chiều Hàn Thầm Tâm tới, thấy nó vẫn còn đặt ở đàng kia, Ngô Siêu ở ngoài hành lang gọi điện thoại cho bạn gái.

Hàn Thần Tâm chẳng nói gì, cầm lấy tự mình đi sao.

Một lát sau, Ngô Siêu sang gõ cửa phòng làm việc của anh, "Sao không thấy tập hồ sơ của vụ cố ý giết người kia đâu, anh Hàn cầm đi rồi à?"

Hàn Thần Tâm ngẩng đầu lên: "Ừ, tôi cầm về rồi, để tôi tự sao."

"Ôi chao," Ngô Siêu gãi đầu, "Để em làm cho, em vừa gọi điện thoại xong sẽ quay lại sao ngay."

"Không sao," Hàn Thần Tâm nói xong cúi đầu sao tiếp, không nói gì nữa.

Ngô Siêu bĩu môi, xoay người rời đi.

Buổi chiều Hàn Thần Tâm tăng ca một chút mới làm xong hai bản. Anh cho hồ sơ vào ngăn tủ khóa lại, sau đó ra ngoài khóa cửa đi về. Cùng làm việc trong một phòng với anh là Tương Lệ Bình mới nghỉ sinh gần đây. Hàn Thần Tâm lúc này mới có cơ hội hưởng thụ một mình một phòng làm việc.

Anh xuống bãi đỗ xe ngầm lấy xe, trên đường đi nhận được điện thoại của mẹ gọi tới, hỏi anh buổi tối có muốn về nhà ăn cơm không .

Hàn Thần Tâm nói: "Buổi tối có chút việc, không về nhà."

Mẹ anh hỏi dò một câu: "Qua lại với bạn gái à?"

Hàn Thần Tâm nói: "Không phải. Con đang lái xe, cúp máy trước." Sau đó cúp điện thoại.

Anh biết thái độ nói chuyện với mẹ như vậy là không tốt, nhưng tính anh không kiên nhẫn, trong nhà có rất nhiều chuyện làm anh cảm thấy phiền lòng. Anh không muốn về nhà, cũng không muốn gặp mặt bố anh.

Có thể là thời kỳ phản nghịch kéo dài quá chăng, có đôi khi Hàn Thần Tâm sẽ nghĩ như vậy, sau đó lại thấy buồn cười.

Về ngôi nhà một mình anh ở, Hàn Thần Tâm quăng chìa khóa xe đi, chuyện đầu tiên chính là vào phòng tắm mở nước.

Căn hộ này là cho thuê, lúc đó bố anh nói đưa tiền cho anh bảo anh mua một căn hộ, anh từ chối, tự mình tích góp chút tiền, mua xe trước.

Vì thế, mẹ anh có nói anh mấy câu, nhưng không dám quá nặng lời, sợ anh mất hứng.

Hàn Thần Tâm là một người thoạt nhìn có phần lạnh lùng, ngay cả thái độ cư xử với người trong nhà đôi khi cũng có chút lạnh nhạt, có thể mấy cô gái trẻ cảm thấy rất ngầu rất có cá tính, nhưng đối với mẹ anh mà nói, bà cảm thấy có phần bất an với thái độ này của anh, bởi vậy bình thường nói chuyện với anh đều có chút dè dặt.

Kết quả tiền cho anh mua nhà vẫn để ở nhà, nhưng Hàn Thần Tâm vẫn không đi xem nhà, cũng không muốn mua, tiền cứ vậy để đó, không hề động đến.

Tắm rửa xong, Hàn Thần Tâm mặc một chiếc quần dài, để trần thân trên ra khỏi phòng tắm, vừa dùng khăn mặt lau tóc, vừa mở TV xem tin tức.

Cơm tối ăn ở một nhà hàng nhỏ bên ngoài, một phần cơm với chút thức ăn, hơn mười đồng, thật sự là không thể nào gọi là ngon được.

Nhưng Hàn Thần Tâm không quan tâm, anh rõ ràng có một cuộc sống có điều kiện rất tốt, có thể về nhà bố mẹ ăn cơm, cũng có thể tìm một cô bạn gái hoặc một cô vợ nấu cơm giúp mình, ăn cơm cùng anh, nhưng anh bằng lòng với sinh hoạt hiện tại.

Rất nhiều người không hiểu Hàn Thần Tâm, cảm thấy anh lạnh lùng hoặc tỏ ra đẹp trai, nhưng người nào hiểu anh sẽ không nghĩ như vậy.

Hàn Thần Tâm trước từng có một cô người yêu, hai người là bạn học cùng đại học, cô gái chủ động theo đuổi anh. Sau khi tốt nghiệp đại học, đi làm được hai năm thì chia tay, là cô nàng bỏ anh.

Cô gái kia nói với anh: "Thật ra anh rất ích kỷ, anh căn bản không quan tâm đến tôi, tôi bảo đi ăn cơm thì anh đi ăn, gọi anh đi xem phim thì anh mới đi, rốt cuộc thì anh có tự suy nghĩ cái gì không? Anh có nghĩ tới tương lai của chúng ta không? Anh có dự định mua nhà kết hôn với tôi không? Tôi dám cá là anh chưa bao giờ nghĩ tới. Anh chỉ sống trong thế giới của anh thôi, anh căn bản không cần tôi, mà tôi cũng không thể nhìn cái bản mặt của anh đến với anh cả đời, chúng ta chia tay đi."

Sau khi chia tay, Hàn Thần Tâm cảm thấy cô ta nói không sai một chữ, anh không tích cực, rất bị động, nhưng anh cũng bất lực với nó. Hàn Thần Tâm cảm thấy trên thế giới này không có thứ gì có thể hấp dẫn anh, thụ lý án, đơn giản là vì công việc, ăn ngủ chỉ là vì sinh tồng, bạn gái không cần, giao du bạn bè cũng không cần, hết giờ làm thì về nhà xem phim lên mạng, anh cảm thấy cuộc sống như vậy là thư thái nhất.

Trời sinh hờ hững, Hàn Thần Tâm tự đánh giá mình như thế.

Sáng sớm hôm sau đi làm, sau khi ăn sáng ở quán cơm xong, Hàn Thần Tâm sắp xếp đồ chuẩn bị tới trại tạm giam.

Ngày hôm nay đi cùng anh tới trại tạm giam có Lô Tĩnh, thêm thư ký vừa mới vào làm - một cô nàng vừa tốt nghiệp nghiên cứu sinh tên là Viên Văn San, một người còn lại là trợ lý Ngô Siêu cùng đi thẩm vấn với bọn họ.

Bốn người vừa vặn một xe, hai người một tổ.

Hàn Thần Tâm tới phòng của trưởng phòng lấy chìa khóa xe cảnh sát, gọi Lô Tĩnh, rồi đi xuống bãi đỗ xe ngầm lấy xe trước, những người khác thì đợi anh ngoài cổng.

Lô Tĩnh năm nay đã hơn ba mươi, có con cũng được hai tuổi, lớn hơn Hàn Thần Tâm mấy tuổi. Viên Văn San là một cô nàng trắng trẻo, ngay cả bạn bè cũng không có để nói chuyện. Khi cô vừa mới vào viện, mấy cô nàng thi cùng đều hỏi dò từ cô, hỏi là ở Điều Giám (gọi tắt của viện điều tra và giám sát) có một anh rất đẹp trai à?

Viên Văn San cũng biết Hàn Thần Tâm thực sự rất đẹp, đi làm người mẫu diễn viên đều được. Tiểu cô nương tuy không nghĩ gì nhiều, nhưng không có việc gì thì nhìn lén một chút, hoặc nói chuyện một hai câu cũng được. Có điều, về sau Viên Văn San phát hiện cái anh Hàn Thần Tâm này thực sự rất lãnh đạm, không phải là cái gì khác biệt, mà là lãnh đạm. Nói chuyện với anh ta mà anh ta dường như không quá thân thiết, đến bây giờ mỗi lần thấy Viên Văn San, anh ta toàn gọi là Tiểu Viên. Nhưng Viên Văn San nghi ngờ Hàn Thần Tâm căn bản là không nhớ tên đầy đủ của mình, chỉ biết mình họ Viên mà thôi.

Hàn Thần Tâm lái xe ra, sau khi lên xe Lô Tĩnh tự nhiên ngồi xuống ghế phó lái, Viên Văn San và Ngô Siêu ngồi ở ghế sau.

Đều là thanh niên, quen thân nhau nên đề tài nói chuyện cũng không ít, dù Hàn Thần Tâm toàn im lặng, những người khác cũng có thể tám nhảm đến khí thế ngất trời.

Lô Tĩnh trò chuyện với Viên Văn San về bộ phim Hàn Quốc xem tối hôm qua, Ngô Siêu ngáp một cái, nói với Viên Văn San: "San San, cuối tuần đi hát với tụi anh đê?"

Viên Văn San nói: "Không đi được, cuối tuần em phải đến nhà bà nội."

"Đến nhà bà nội --" Ngô Siêu cố ý nói méo từ 'bà nội', sau đó cười, "Bao nhiêu tuổi rồi hả!"

"Kệ em!" Viên Văn San làm bộ tức giận, trong giọng nói mang theo chút hờn dỗi.

Hai người ở phía sau nói giỡn mấy câu, Ngô Siêu cố ý trêu cô, vo giấy thành một cục, giả vờ muốn đánh cô, kết quả đúng lúc Hàn Thần Tâm phanh gấp, cục giấy lệch đường, rơi xuống đầu Hàn Thần Tâm.

Viên Văn San "Ôi chao" một tiếng.

Ngô Siêu vội vàng nói: "Anh Hàn, ngại quá."

Hàn Thần Tâm lắc đầu, không nói gì.

Lô Tĩnh nhặt cục giấy lên, ném ra đằng sau, nói một câu: "Đừng ảnh hưởng đến tài xế lái xe."

Sau đó trong xe trở nên yên tĩnh.

Ngô Siêu quay sang làm mặt quỷ với Viên Văn San.

Viên Văn San không kìm được mà nhìn thoáng qua Hàn Thần Tâm từ kính chiếu hậu, vừa vặn Hàn Thần Tâm cũng nhìn lướt lên kính chiếu hậu, Viên Văn Sau lập tức đổi đường nhìn, chống tay nhìn ra ngoài cửa sổ xe.

Tới trại tạm giam, Hàn Thần Tâm cùng Viên Văn San vào một phòng thẩm vấn.

Trong lúc chờ cảnh ngục dẫn nghi phạm tới, Hàn Thần Tâm ngồi ở đầu bàn, điền thông tin thân phận của nghi phạm vào biên bản thẩm vấn.

Một lát sau, cửa sắt nặng chịch phía sau song sắt mở ra, cảnh ngục dẫn nghi phạm vào, để hắn ngồi xuống bàn thẩm vấn phía trong, sau đó dùng còng tay khóa hai tay hắn lại.

Trong quá trình đó Hàn Thần Tâm vẫn không ngẩng đầu lên, Viên Văn San đưa phiếu cho cảnh ngục, cảnh ngục lui ra ngoài, đóng cánh cửa sắt lại.

Hàn Thần Tâm cúi đầu, vừa viết mấy câu hỏi thẩm vấn nghi phạm vào bản kế hoạch, vừa nói: "Chúng tôi là nhân viên của Viện Kiểm Sát Nhân Dân thành phố Sùng Phong, hiện tại sẽ tiến hành thẩm vấn anh, những vấn đề không liên quan đến vụ án, anh có thể từ chối trả lời, được chứ?"

Người ngồi bên trong không nói gì.

Hàn Thần Tâm cuối cùng cũng ngẩng đầu lên, nhìn tên nghi phạm kia.

Đó là một người đàn ông rất cao lớn, ghế thẩm vấn có phần thấp nhỏ so với hắn, ngồi xuống có chút khó chịu. Ngũ quan hắn anh tuấn mà lộ vẻ sắc sảo, sống mũi cao, môi rất mỏng, hai con mắt mang theo thần thái âm hiểm, tóc vì cạo nên rất ngắn, có thể nhìn thấy da đầu, mà như vậy khiến cả người hắn thoạt nhìn càng thêm phần hung ác nham hiểm.

Hàn Thần Tâm và Viên Văn San đã từng gặp qua rất nhiều nghi phạm, nhưng rất ít khi gặp được loại khí thế này.

Gã nghi phạm tên là Tôn Triết Dương kia nhìn Hàn Thần Tâm không chớp mắt.

Hàn Thần Tâm nhìn thẳng hắn, ban đầu có chút mờ mịt, sau đó ánh mắt cũng trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm đối phương không tha.

Hai người nhìn nhau đến hơn mười giây, cho đến khi Viên Văn San có chút căng thẳng mà gọi một tiếng "Anh Hàn", Hàn Thần Tâm mới hồi phục tinh thần, nói với người bên trong: "Hàn Thần Thành?"

Hết chương 1.

Chú thích:

Kiểm sát viên: hay còn gọi là công tố viên, là người của Viện kiểm sát (hay cơ quan công tố) được cơ quan tư pháp trao trách nhiệm buộc tội những người vi phạm pháp luật trong các vụ án hình sự trong các phiên tòa xét xử. Nên đọc thêm ở đây.

Viện Điều tra và Giám sát: cái này tớ tra cụ gg ko đc, từ gốc 侦监有- viện trinh giám. Tớ chỉ tra ra được Viện Giám sát của Trung Quốc, wiki định nghĩa: là một trong năm nhánh của chính quyền Trung Hoa Dân Quốc. Đây là cơ quan giám sát tối cao và chịu trách nhiệm điều tra và giám sát, thậm chí có quyền luận tội và yêu cầu kiểm toán các nhánh còn lại trong chính quyền. Giám sát viện bao gồm 29 ủy viên, trong đó có một ủy viên được phong làm viện trưởng, một phó viện trưởng có nhiệm kỳ sáu năm. Chức năng của cơ quan này tương đương với ngự sử đài trong chế độ phong kiến, ngăn ngừa các cơ quan và nhân viên công vụ vi phạm quyền của người dân, phòng ngừa tham nhũng, tham ô gây thiệt hại đến lợi ích của nhân dân. Các đơn vị nội bộ của cơ quan là đơn vị nghiệp vụ, đơn vị điều tra, đơn vị quản lý tài sản nhân viên công chức, ban bí thư, phòng tổng hợp quy hoạch, phòng thông tin. Thôi thì cứ coi nó là như thế đi :>

Viện Kiểm sát Nhân dân: là cơ quan có chức năng kiểm sát hoạt động tư pháp và thực hiện quyền công tố Nhà nước. Hệ thống Viện kiểm sát được tổ chức theo ba cấp là cấp huyện, cấp tỉnh thành phố, cấp trung ương và các viện kiểm sát quân sự. (cái này là theo thể chế Việt Nam)

À, tớ giải thích chút về tên bạn nvc, ko mn lại đọc nhầm thành Hàn Tâm Thần (như tớ :v) thì chết. Phồn thể: 韩晨心. Hàn là họ; Thần là sáng sớm, bình minh; Tâm là trái tim, tấm lòng. Thần Tâm nôm na là trái tim của ban mai, ko phải là ng thần kinh đâu nhá :v

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net