14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14.

Cơn phẫn nộ qua đi, Hàn Thần Tâm nhanh chóng bình tĩnh lại, ý thức được là Tôn Triết Dương đang nói hươu nói vượn.

Mà Tôn Triết Dương cũng không tiếp tục diễn trò nữa, hắn vắt khăn mặt lên giá, xoay người đi ra, vừa đi vừa cười nói: “Thế mà cậu cũng tin à? Kiểm sát viên mà dễ tin người như vậy ư, chắc là cậu xử lý oan sai nhiều vụ lắm nhỉ?”

Tôn Triết Dương cười cợt, còn chấm ngón tay ướt át lên khóe miệng Hàn Thần Tâm, lướt qua người anh đi ra khỏi phòng vệ sinh.

Hàn Thần Tâm vốn định tránh ra, nhưng tay bị băng bó không tiện hành động, không thể thuận lợi tránh khỏi cái đụng chạm của Tôn Triết Dương, anh chỉ có thể giơ cánh tay trái còn dễ hoạt động lên lau nước Tôn Triết Dương để lại trên mặt mình.

Nhìn Tôn Triết Dương đứng cạnh giường vươn tay cầm áo sơmi mặc lên người, Hàn Thần Tâm hỏi: “Những lời anh nói có ý nghĩa không?”

Tôn Triết Dương quay sang nhìn anh, “Sao lại không có ý nghĩa? Tôi cảm thấy mỗi một câu của tôi đều có ý nghĩa, nhưng cậu thì ngược lại, ngày nào cũng lên mạng xem TV, chẳng có sở thích cuộc sống gì cả, cậu cảm thấy mình có ý nghĩa không?”

“Không liên quan đến chuyên của anh,” Hàn Thần Tâm lạnh giọng, “Chẳng qua là nếu anh còn muốn tiếp tục ở lại đây, tôi mong anh tốt nhất nên thành khẩn một chút, đừng lúc nào cũng nói dối.”

Tôn Triết Dương ngừng cài cúc, nói với Hàn Thần Tâm: “Được rồi, tôi nhận sai. Tìm việc nợ tiền các thứ đều là dối cậu cả, hiện tại quả thực tôi đang cần gấp một khoản tiền, coi như là tôi vay cậu, được chưa?”

Hàn Thần Tâm nhìn hắn không nói lời nào.

“Lần này là thật,” Tôn Triết Dương vẫn chưa cài hết cúc, áo sơmi trên dưới đều mở rộng, lộ ra bụng dưới và vùng ngực.

Hàn Thần Tâm không biết câu nào của hắn là thật câu nào là giả. Thật ra anh không phải là một kẻ ngây thơ dễ tin người giống như Tôn Triết Dương nói, ít nhất là khi phá án, anh rất dễ dàng nhận ra câu nào là nói dối của nghi phạm. Thế nhưng Tôn Triết Dương không như vậy, hình như hắn đã quen miệng nói dối, hắn không có hành động đặc thù, không có giọng điệu đặc biệt, thậm chí ánh mắt cũng không thay đổi, hơn nữa bình thường cũng chỉ là mấy chuyện nhỏ mà Hàn Thần Tâm cảm thấy không đáng để nói dối, hắn có thể cũng chỉ là tùy tiện nói dối mà thôi.

Hàn Thần Tâm cảm thấy phiền chán, thật sự là rất phiền chán, anh đã phải đối mặt với các loại nghi phạm trong công việc là quá đủ rồi, thực sự chẳng muốn về nhà còn phải ứng phó với một kẻ không thành thật như Tôn Triết Dương nữa.

Tôn Triết Dương nhìn khuôn mặt không mang theo chút cảm xúc nào của Hàn Thần Tâm, biết đối phương có thể là giận thật rồi. Hắn ngồi xuống giường, nói: “Ngày mai tôi sẽ ra ngoài đi tìm việc, làm bảo vệ giữ cổng cũng được, kiếm được tiền sẽ trả lại cho cậu, chỉ cần cho tôi vay ba trăm tệ thôi.”

Hàn Thần Tâm lạnh mắt nhìn hắn, “Làm gì?”

Thật ra anh đang cân nhắc, đưa nốt số tiền còn lại của Hàn Trung cho Tôn Triết Dương, bảo hắn lập tức dọn ra ngoài.

Kết quả Tôn Triết Dương còn chưa kịp trả lời thì tiếng chuông điện thoại vang lên, vì vậy hắn cúi đầu nghe điện thoại trước.

Là Đàm Tông gọi tới, vừa bắt máy y liền vội vội vàng vàng nói: “Anh Tôn, thứ anh cần em đã làm được rồi.”

“Thế hả? Năng suất nhỉ?” Tôn Triết Dương có phần kinh ngạc.

Đàm Tông nói: “Chuyện anh Tôn dặn dò em, em nào dám không hết lòng hết dạ làm chứ?”

Tôn Triết Dương cười: “Bớt nói nhảm đi, hiện giờ anh tới tìm chú mày, đang ở đâu? Quán trà nhé?”

“Đừng đến quán trà,” Đàm Tông vội nói, “Hẹn chỗ khác đi, anh nhanh lên một chút, em đợi anh.”

Hẹn xong địa điểm, Tôn Triết Dương cúp điện thoại, ngẩng đầu nói với Hàn Thần Tâm: “Đây là lí do tôi vay tiền cậu, tôi nhờ người tìm giúp tôi một thứ, là manh mối liên quan đến hung thủ thật sự đã giết Chu Tiểu Diễm.”

Hàn Thần Tâm thoáng sững sờ, không ngờ Tôn Triết Dương lại nói tới chuyện này.

“Anh nên nói cho cảnh sát mà không phải tự mình đi điều tra.”

Tôn Triết Dương đứng lên, chậm chạp cài nốt cúc áo, nói: “Nếu tố giác với cảnh sát thực sự có hữu dụng thì tôi sẽ không bị bắt vào tù một tháng, bọn họ có tin tôi không? Ngày đó chẳng phải vị cảnh sát kia cũng nói với cậu phải cẩn thận tôi sao?”

Hàn Thần Tâm không phản bác, anh cũng hiểu rất rõ lập trường của cảnh sát. Với vụ án này của Tôn Triết Dương, nếu anh thực sự là người thụ lý, anh cũng sẽ không tin lời Tôn Triết Dương, mà chỉ biết nhìn chứng cứ mà phán đoán.

Tôn Triết Dương mặc xong áo sơmi, khoác thêm áo khoác ở ngoài, nói với Hàn Thần Tâm: “Đi thôi, đi cùng xem tôi có phải đang lừa cậu hay không.”

Nói xong, Tôn Triết Dương tiến gần đến trước mặt Hàn Thần Tâm: “Có điều phải nói trước, cậu cho tôi mượn ba trăm tệ đã.”

Hàn Thần Tâm lấy ba trăm tệ từ trong ví đưa ra trước mặt Tôn Triết Dương.

Tôn Triết Dương cầm lấy, vừa cười vừa nói: “Ngoan lắm.”

Tôn Triết Dương lái xe dẫn Hàn Thần Tâm đi gặp Đàm Tông.

Dọc đường đi, Hàn Thần Tâm im lặng không nói gì, còn Tôn Triết Dương thì nghĩ trong lòng, cũng không nói câu nào với anh.

Địa điểm Đàm Tông hẹn gặp là tại một nơi rất náo nhiệt ở trung tâm thành phố. Y trốn trong một cái hẻm nhỏ, giống như thường ngày mà trông có vẻ lén lút.

Tôn Triết Dương đỗ xe bên cạnh y, bóp còi một cái, hạ cửa sổ xe xuống, nói: “Trông chú mày lén lút như thế, chưa có cảnh sát nào tới kiểm tra à?”

Đàm Tông vốn đang hoảng sợ, sau khi nhìn thấy Tôn Triết Dương thì mới yên tâm, nói: “Anh Tôn, đừng nói đùa.”

Sau đó Đàm Tông thấy Hàn Thần Tâm ngồi bên ghế phó lái, bèn hất đầu, nhỏ giọng hỏi: “Ai vậy?”

“Anh em của anh,” Tôn Triết Dương thuận miệng đáp, “Không sao, có mang đồ đến không?”

Đàm Tông kéo áo jacket, lấy chiếc đĩa phục chế ra, “Thứ anh cần đây, nghìn vạn lần đừng nói là do em làm nhá.”

Tôn Triết Dương cười một tiếng, ném một điếu thuốc cho y, sau đó cầm lấy chiếc đĩa, “Không lừa anh chứ.”

“Em nào dám lừa anh,” Đàm Tông nở nụ cười, “Có cho em mười lá gan em cũng không dám đùa giỡn anh.”

Tôn Triết Dương nói: “Anh tin chú mày.”

Nói xong, hắn lấy từ trong túi ra tám trăm đưa cho Đàm Tông, “Thù lao như đã nói cho chú mày đây.”

“Úi chà,” Đàm Tông vội vàng cầm lấy, “Cảm ơn anh Tôn.”

Tôn Triết Dương ném cái đĩa lên đùi Hàn Thần Tâm, sau đó vừa quay xe vừa nói với Đàm Tông: “Được rồi, anh đi đây.”

Đàm Tông vẫy tay, “Anh Tôn đi thong thả.”

Xe đi ra khỏi ngõ nhỏ, Hàn Thần Tâm cầm lấy cái đĩa, hỏi: “Thứ gì mà đáng tám trăm?”

Tôn Triết Dương đáp: “Thứ gì không quan trọng, quan trọng là tìm được người có kỹ thuật trộm đồ giúp tôi.”

“Trộm?” Hàn Thần Tâm hỏi.

Tôn Triết Dương nói: “Đúng vậy, có phải báo cảnh sát bắt tôi không?”

Hàn Thần Tâm đặt chiếc đĩa lên kính chắn gió phía trước, “Tôi không vô vị như vậy.”

Tôn Triết Dương nói: “Cậu không có gì muốn hỏi tôi à?”

“Hỏi cái gì?” Hàn Thần Tâm nói.

Tôn Triết Dương nhìn anh, “Ví dụ như chứng cứ tôi tìm được là gì? Rốt cuộc Chu Tiểu Diễm là do ai giết?”

Hàn Thần Tâm dựa lưng vào ghế, bình tĩnh nói: “Đó là việc của cảnh sát.”

Tôn Triết Dương cười hắt một tiếng, “Cậu không phải là kiểm sát viên hả?”

Hàn Thần Tâm nói: “Công việc của tôi là thẩm tra chứng cứ, điều tra vụ án không phải là việc của tôi, anh thu thập những chứng cứ này, tôi có thể chuyển tới công an giúp anh.”

Tôn Triết Dương nghe vậy, cười như không cười: “Cái gì cũng chẳng liên quan đến cậu nhỉ, mấy nhân viên công chức như cậu lãng phí tiền thuế của nhân dân như thế này hả? Mỗi ngày cậu đi làm là làm cái gì vậy?”

Hàn Thần Tâm khẽ ngồi thẳng dậy, “Tôi làm cái gì? Dù sao cũng có ý nghĩa hơn so với việc anh làm.”

Tôn Triết Dương nói: “Ai biết được? Cậu đừng tưởng cậu đeo tai nghe ôm laptop là tôi không biết cậu đang xem phim hoạt hình đấy nhé? Mấy tuổi rồi, hả cậu kiểm sát viên? Việc cậu làm có ý nghĩa? Cứu vớt xã hội?”

Hàn Thần Tâm đột nhiên cảm thấy không muốn ở lại thêm một giây đồng hồ nào cùng với người này nữa, anh định bảo Tôn Triết Dương cút đi, nhưng lại nhận ra tình trạng hiện tại của mình không thể lái xe được, vì vậy chỉ có thể nói: “Dừng xe!”

Tôn Triết Dương chẳng hiểu ra sao, “Gì vậy?” Hắn lái xe vào ven đường, dừng lại.

Hàn Thần Tâm lập tức mở cửa xuống xe, không nói một câu, đóng cửa lại, đi về phía trước.

Tôn Triết Dương thoáng ngẩn người, hạ cửa sổ xe xuống, chậm rãi lái xe đuổi theo Hàn Thần Tâm, “Cậu làm gì thế?” Hắn ngồi trong xe, lớn tiếng gọi Hàn Thần Tâm ở bên ngoài.

Hàn Thần Tâm không để ý tới hắn.

Tôn Triết Dương dở khóc dở cười, “Cậu bị bệnh hả? Còn không lên xe đi?”

Hàn Thần Tâm quay lại mắng một câu: “Có anh mới bị bệnh.”

Tôn Triết Dương nói: “Cậu mà không lên xe thì tôi không quan tâm cậu nữa đâu đấy? Tự nghĩ cách đi về đi!”

Hàn Thần Tâm vẫn không thèm để ý tới hắn, cứ đi về phía trước.

Tôn Triết Dương bóp còi, thấy anh không phản ứng, bèn quyết định mặc kệ anh, đạp chân ga đi về phía trước.

Thế nhưng đúng lúc này, Hàn Thần Tâm lại ngừng lại.

Tôn Triết Dương cũng dừng lại bên cạnh anh, nói: “Sao vậy? Nghĩ thông suốt rồi hả?”

Hàn Thần Tâm vẫn nhìn về phía trước, Tôn Triết Dương nhìn theo hướng anh đang nhìn chăm chú, thấy tại góc đường bên cạnh lối đi dành cho người đi bộ, có hai cô bé đang đợi đèn đỏ, một cô bé trong đó lại là Hàn Tử Hinh.

Hàn Tử Hinh vẫn đang mặc đồng phục, lúc này đang phải ở trên lớp mới đúng. Thế nhưng hai cô bé nhàn nhã đứng ven đường, vừa chờ đèn đỏ vừa nói chuyện phiếm, có cảm giác thật sự trông như đang đi dạo phố vậy.

Hàn Thần Tâm đi tới chỗ hai đứa, từ phía sau vỗ lên vai Hàn Tử Hinh.

Hàn Tử Hinh quay đầu lại, giật mình, thậm chí “A!” một tiếng kêu lên, sau đó mới nhỏ giọng gọi: “Anh ạ.”

Cô bạn bên cạnh nhìn Hàn Thần Tâm, có chút hưng phấn mà kéo tay áo Hàn Tử Hinh, thấp giọng nói nhỏ bên tai nó: “Anh trai bà hả?”

Hàn Tử Hinh gật đầu.

Hàn Thần Tâm hỏi: “Sao em lại ở đây? Không phải đang ở trên lớp ư?”

“Em ——” Sắc mặt Hàn Tử Hinh trắng bệch.

Lúc này, Tôn Triết Dương lái xe đến gần bọn họ, nhìn hai anh em đang đối diện nhau, bóp còi: “Lên xe đi rồi nói sau.”

Hết chương 14.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net