27

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 27.

Ban đầu Hàn Thần Tâm cho rằng Tôn Triết Dương sẽ từ chối không chút do dự, nhưng không ngờ sau khi biết tình hình gần đây của mẹ Hàn Trung thì Tôn Triết Dương lại im lặng một hồi, hắn nói: “Khi nào thì hai người xuất phát?”

Hàn Thần Tâm đáp: “Sáng mai.”

Tôn Triết Dương nói: “Cậu chờ một chút, tối nay tôi gọi lại cho cậu.”

Cúp điện thoại rồi Hàn Thần Tâm mới ý thức được, đó cũng là bà nội của Tôn Triết Dương, hơn nữa nếu so sánh với anh, có thể tình cảm của bà nội đối với Tôn Triết Dương còn sâu nặng hơn rất nhiều.

Gần nửa tiếng sau, Tôn Triết Dương gọi điện lại cho Hàn Thần Tâm, nói sẽ cùng bọn họ về quê. Hai người hẹn thời gian, sáng mai Hàn Thần Tâm sẽ lái xe đến nhà trọ của Tôn Triết Dương đón hắn.

Tối, Hàn Thần Tâm sắp xếp quần áo, quay về nhà bố mẹ ngủ.

Lần về quê này không biết mất mấy ngày, nếu tình trạng của bà nội không tốt, có thể Hàn Trung sẽ ở lại lâu, mà Hàn Thần Tâm có lẽ tới Mùng Tám mới phải trở về đi làm. Về phần Tôn Triết Dương, nếu hắn ngồi xe Hàn Thần Tâm, như vậy cũng phải về cùng với Hàn Thần Tâm. Hai người đã có thời gian ở chung với nhau rất lâu, thế nhưng về quê cũng không thể tránh khỏi việc xã giao với rất nhiều thân thích trong nhà, đó là việc mà Hàn Thần Tâm không am hiểu nhất.

Hơn nữa quan hệ của bọn họ lại phức tạp như vậy…

Hàn Thần Tâm cứ nghĩ về việc này suốt, lúc đi ngủ đã không còn sớm nữa.

Hôm sau, bọn họ dậy rất sớm, bởi vì có lẽ phải lái xe mất cả ngày.

Hứa Gia Di dậy làm điểm tâm cho hai bố con, cổ họng khàn khàn vuốt đầu Hàn Thần Tâm, giúp anh kiểm kê lại hành lý trong vali. Bà chưa biết Tôn Triết Dương sẽ theo hai người về quê, hai bố con rất ăn ý với nhau mà không nói cho bà biết.

Ăn sáng xong đi xuống lầu, bỏ hành lý vào cốp xe, sau khi mở cửa chui vào xe, Hàn Thần Tâm ngáp một cái.

Hàn Trung đang mở cửa bên ghế phó lái định vào ngồi, thấy thế bèn hỏi: “Không ngủ ngon à?”

“Không sao ạ,” Hàn Thần Tâm đáp.

Hàn Trung đóng cửa xe lại, mở cửa ghế sau ra ngồi xuống, nói: “Đợi lát nữa cho anh con ngồi phía trước, con mệt thì đổi cho nó lái.”

Hàn Tử Hinh vẫn đang ngủ, Hứa Gia Di cũng không xuống tiễn bọn họ.

Hàn Thần Tâm khởi động ô tô, xuất phát.

Lúc này, bầu trời vẫn tối om. Hơn nữa đường phố rất vắng vẻ, chỉ có thể nhìn thấy những ngọn đèn đường lẻ loi.

Khi lái xe tới nhà trọ Tôn Triết Dương, Tôn Triết Dương đã đứng bên đường chờ anh.

Tháng Giêng là thời điểm lạnh nhất trong mùa đông, Hàn Thần Tâm mở cửa định xuống xe, Tôn Triết Dương đã đưa tay ra chặn lại, nói: “Mở cốp ra đi, không cần xuống xe.”

Hàn Thần Tâm ấn nút mở cốp, Tôn Triết Dương xách túi du lịch ném vào.

Hàn Trung hạ cửa sổ xuống, nói với Tôn Triết Dương: “Con ngồi ghế phó, thỉnh thoảng đổi lái xe cho em.”

Tôn Triết Dương không tiếp lời, đóng cốp, đi thẳng lên ghế phó lái.

Cửa xe mở ra, Hàn Thần Tâm cảm nhận được hơi lạnh Tôn Triết Dương mang vào. Trong xe mở điều hòa, Tôn Triết Dương hít sâu một hơi, chà xát hai bàn tay, nói: “Đi thôi.”

Trước khi khởi động xe, Hàn Thần Tâm lấy cốc giữ nhiệt để bên ghế xe đưa cho Tôn Triết Dương, “Uống sữa đậu nành đi, nóng đấy.”

Đó là phần Hứa Gia Di chuẩn bị cho hai bố con Hàn Thần Tâm.

Tôn Triết Dương cầm lấy uống một ngụm, trả lại nắp cho Hàn Thần Tâm.

Hàn Thần Tâm hỏi hắn: “Ăn sáng chưa?”

Tôn Triết Dương không trả lời, chỉ nói: “Đi thôi, đừng chậm trễ.” Hắn biết quãng đường lái xe rất dài.

Hàn Thần Tâm khởi động ô tô, giữa bóng tối của sáng sớm, anh lái xe ra khỏi thành phố.

Khi ô tô còn chưa ra khỏi thành phố, Tôn Triết Dương đã tựa lưng vào ghế ngủ. Hàn Thần Tâm nghe thấy tiếng ngáy rất nhỏ phát ra từ hắn. Hàn Trung có thể cũng đã ngủ rồi, dù sao vẫn luôn im lặng không nói gì.

Ra khỏi đường cao tốc của thành phố, bọn họ sắp phải đi gần năm tiếng đồng hồ trên đường cao tốc, kế hoạch là tới trưa thì dừng lại trên đường ăn cơm.

Hàn Thần Tâm yên lặng lái xe, lái xe lâu trên đường cao tốc rất dễ mệt mỏi, chẳng qua đang là sáng sớm, mặc dù có chút mệt mỏi, nhưng Hàn Thần Tâm chỉ cần hé cửa sổ ra một chút thôi là đã cảm nhận được không khí lạnh trong lành bên ngoài phả vào mặt, có thể khiến cả người hoạt bát hẳn lên.

Sau khi lái xe được mấy tiếng, Hàn Thần Tâm dừng xe tại trạm nghỉ ngơi bên đường cao tốc.

Đỗ xe xong xuôi, Tôn Triết Dương tỉnh lại, hắn đưa tay lau mặt, có chút mờ mịt nhìn ra ven đường.

Hàn Thần Tâm nói: “Có muốn đi vệ sinh không?”

Tôn Triết Dương “Ừ” một tiếng, mở cửa xuống xe.

Hàn Trung cũng xuống xe, giãn người một chút, hỏi Hàn Thần Tâm: “Có mệt không?”

Hàn Thần Tâm đáp: “Cũng ổn.”

Sau khi dùng phòng vệ sinh của trạm nghỉ ngơi xong, lúc rửa tay Hàn Thần Tâm cảm thấy nước rất lạnh, ngón tay sắp bị đông cứng rồi.

Tôn Triết Dương lâu hơn anh, hắn đứng bên cạnh anh rửa tay, rửa xong còn hất nước lên mặt, sau đó nói với Hàn Thần Tâm: “Đến lượt tôi lái xe, cậu nghỉ một lát đi.”

Hàn Thần Tâm nói: “Tôi không sao.”

Rửa tay xong rồi đi ra khỏi phòng vệ sinh, Hàn Thần Tâm thấy siêu thị nhỏ bên cạnh đã mở cửa, anh đi vào mua một cái bánh mì, một trà diệp đản*.

*茶叶蛋 trứng luộc trong nước trà.

Trở lại bãi đỗ xe, Tôn Triết Dương đang tựa lên cửa xe hút thuốc, Hàn Trung đứng bên cạnh nói gì đó với hắn, nhưng hắn không mở miệng, cũng chả biết có nghe vào tai hay không.

Hàn Thần Tâm đưa bánh mì và trứng luộc cho hắn: “Ăn chút gì đi, không biết mấy giờ nữa mới được ăn trưa.”

Tôn Triết Dương không từ chối, cầm lấy mà nói một tiếng: “Cám ơn.”

Chờ Tôn Triết Dương ăn xong rồi bọn họ mới đi tiếp. Lúc này đổi cho Tôn Triết Dương lái xe, Hàn Thần Tâm ngồi bên ghế phó.

Hàn Thần Tâm hẳn là phải rất mệt, nhưng anh ngồi trên xe mà không hề ngủ.

Đường cao tốc là ven theo mép núi mà xây nên, dọc đường đi đi qua vô số đường hầm, càng ngày càng cách xa thành phố, bầu trời càng xanh, nhiệt độ không khí cũng ngày càng thấp.

Tôn Triết Dương khi lái xe thích nghe nhạc, nhưng ô tô không ngừng chui qua đường hầm, tín hiệu radio lúc được lúc không. Vì vậy Tôn Triết Dương bèn lấy đĩa U của Hàn Thần Tâm để trong xe ra nghe.

Tiếng nhạc vừa vang lên, Tôn Triết Dương đã không nhịn được mà nói với Hàn Thần Tâm: “Rốt cuộc cậu nghe cái gì thế?”

Hàn Thần Tâm nói: “Gundam*.”

*Gundam, nguyên văn高达. Gundam là loạt anime rất nổi tiếng về mecha. Các bạn có thể vào đây đọc để biết thêm chi tiết.

“Cái gì?” Tôn Triết Dương ù ù cạc cạc, cơ mà hắn cũng không phải là hoàn toàn không biết đó là cái gì, bởi vì câu sau hắn nói: “Tôi chỉ biết Saint Seiya**.”

**Saint Seiya, nguyên văn圣斗士 – Thánh kỵ sĩ: được biết đến ở VN với cái tên là Áo giáp vàng. Đây là một bộ manga của tác giả Kurumada Masami (hình như được TVM xuất bản có bản quyền). Các bạn đọc wikiđể hiểu rõ hơn.

Hàn Thần Tâm đột nhiên mỉm cười.

Tôn Triết Dương quay đầu nhìn anh một cái.

Ô tô tiếp tục tiến về phía trước, Tôn Triết Dương chê đống nhạc của Hàn Thần Tâm ầm ĩ, vì vậy vặn volumn đến mức rất nhỏ.

Một lát sau, Hàn Trung lại ngủ, bọn họ có thể nghe thấy tiếng ngáy truyền lên từ ghế sau.

Tôn Triết Dương hỏi Hàn Thần Tâm: “Cậu không ngủ à?”

Hàn Thần Tâm nói: “Tôi nói chuyện với anh, cho anh đỡ mệt.”

Tôn Triết Dương ngẩng đầu nhìn quốc lộ kéo dài bên ngoài, hai bên đường đã là núi non trùng điệp, đi xa hơn một chút là có thể nhìn thấy đỉnh núi tuyết đọng.

Hắn đột nhiên nói: “Rất nhiều năm rồi tôi không về quê, khi còn bé còn chưa có đường cao tốc. Nhớ có năm đi xe buýt đường dài về, ở trên xe ngủ cả một tối.”

Hàn Thần Tâm cũng nhìn ra bên ngoài, nhẹ giọng: “Năm kia tôi có về, ở hai ngày là đã đi luôn rồi.” Thực ra là do Hứa Gia Di không chịu ở lại, nhất định đòi đi, Hàn Thần Tâm cũng không dám nói ra trước mặt Tôn Triết Dương.

Tôn Triết Dương nói: “Chẳng biết mấy năm nay bà nội thế nào rồi.”

Hàn Thần Tâm im lặng một hồi, rồi nói: “Bà rất nhớ anh.”

“Sao cậu biết?”

Hàn Thần Tâm đáp: “Bởi vì bà không thích tôi với Tử Hinh, mỗi lần nói đến cháu của bà, bà đều nhắc đến anh.”

Tôn Triết Dương không nói gì, dường như hắn đang nhớ lại quá khứ. Khi còn bé Tôn Triết Dương rất thích theo Hàn Trung về quê. Hắn không giống Hàn Thần Tâm, tính hắn hướng ngoại, thích nhất là chơi đuổi bắt khắp đồi núi với đám trẻ con, hắn thích nói chuyện, các bác trong nhà đều quý hắn, ông bà nội cũng quý hắn.

Hàn Trung ly hôn, bố mẹ ở quê không tiếp xúc với ông, cho đến khi ông đưa Hứa Gia Di và Hàn Thần Tâm, cùng với Hàn Tử Hinh mới sinh không lâu lúc đó về nhà, mọi người trong nhà mới biết chuyện.

Phản đối các thứ đều vô dụng, chỉ là bà nội thương cháu trai, không ưa Hứa Gia Di, cũng không thích Hàn Thần Tâm.

Hàn Thần Tâm từ nhỏ đã im lìm không nói chuyện, lúc về quê lại không thân quen vớ bọn trẻ con họ hàng, bị bỏ lại cho đi chơi với chúng, nhưng chẳng có đứa nào đồng ý chơi cùng.

Sau lưng, họ hàng đều nói anh, nói mẹ anh, bọn trẻ con nghe được lại bắt nạt anh.

Hàn Thần Tâm còn nhớ rõ có đứa cầm đá ném anh, làm khóe mắt anh sưng phù, nó bảo là trả thù cho anh Thành.

Đứa trẻ ném đá kia mới 9 tuổi, anh đã 14 nên không đánh trả, ngay cả người lớn cũng không truy cứu.

Sau đó mỗi lần về quê, Hàn Thần Tâm lại lặng lẽ đưa Hàn Tử Hinh lên núi chơi, không tiếp xúc với đám trẻ con họ hàng nữa.

Tôn Triết Dương lái xe buông thả hơn Hàn Thần Tâm một chút, chưa tới 1h trưa, bọn họ rốt cục cũng ra khỏi cao tốc, tới trạm thu phí.

Tôn Triết Dương lái xe vào cây xăng ven đường đổ xăng, còn Hàn Trung đứng ngoài hỏi đường.

Tuy rằng chưa quá hai năm, nhưng những thị trấn nhỏ này đều phát triển rất nhanh, không ngừng xây đường, vì vậy cũng không ngừng thay đổi tuyến đường.

Đường đi tiếp tất nhiên không dễ đi, hơn nữa hầu hết sẽ là đường núi, tuy rằng khoảng cách không còn xa, nhưng tốc độ xe sẽ bị hạn chế cực kỳ.

Cho dù chạy nhanh chạy chậm, chỉ sợ cũng phải tới khi trời tối mới đến được nơi.

Ở đây tuy rằng gần ngay đường cao tốc không xa, nhưng phía trước cây xăng là một con đường nhỏ chật hẹp gồ ghề, hơn nữa bởi vì quanh năm bị xe vận tải nghiền ép, mặt đường đã trở nên lồi lõm không bằng phẳng.

Đổ xăng đầy xe, Tôn Triết Dương lái xe từ từ tiến về phía trước, bọn họ dự định tìm một tiệm ăn nhỏ ven đường ăn cơm, nhưng đường đi tiếp theo rất dài, bọn họ không định ăn đơn giản cho qua bữa, ít nhất cũng phải ăn thật no.

Hết chương 27

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net