3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 3.

Mẹ Hàn Thần Tâm là Hứa Gia Di, nếu phải dùng một từ ngữ thích hợp để xác định địa vị cho bà thì hẳn phải là tiểu tam*. Đúng vậy, người phụ nữ xinh đẹp dịu dàng này là kẻ thứ ba phá hoại gia đình, cướp chồng của người khác.

*Tiểu tam: ám chỉ những ng phụ nữ cướp chồng của ng khác.

Hứa Gia Di là một người phụ nữ rất nhẫn nại, khi bà quen bố Hàn Thần Tâm là Hàn Trung, Hàn Trung đã kết hôn sinh con rồi. Khi Hàn Thần Tâm ra đời, Hàn Thần Thành đã được bốn tuổi, Hứa Gia Di từ lúc mang thai đến lúc sinh con không một lần gặp mặt Hàn Trung, cũng không một lần thúc ép Hàn Trung ly hôn. Cho đến khi Hàn Thần Tâm mười một tuổi, Hứa Gia Di mang thai đứa thứ hai, Hàn Trung rốt cục cũng hạ quyết tâm ngả bài ly hôn với người vợ vốn có của mình.

Người vợ trước của Hàn Trung đã sớm biết về sự tồn tại của Hứa Gia Di, nói theo một nghĩa nào đó, bà cũng là một người phụ nữ rất biết nhẫn nại, vì gia đình vì con trai mà vẫn âm thầm chịu đựng. Đáng tiếc là, sự chịu đựng của bà cuối cùng không thể đổi lại được sự trở về của người chồng.

Chuyện này, chỉ có với Hàn Thần Thành là đột ngột. Khi đó hắn học sơ trung, một ngày sau khi tan học về đến nhà, đột nhiên phát giác bầu không khí trong nhà có gì đó bất thường.

Từ đó về sau chính là một khoảng thời gian dài lôi kéo chia rẽ mơ hồ, ba người trưởng thành, hai đứa trẻ, và một cái thai chưa ra đời còn trong bụng.

Kết quả dây dưa, hiển nhiên là có người thất vọng ra đi, còn gia đình mới cấu thành. Năm đó Hứa Gia Di sinh ra một bé gái, đến giờ cũng đã mười lăm tuổi, đang học lớp 9.

Hàn Thần Tâm về đến nhà, Hứa Gia Di đang ở trong phòng bếp bận rộn. Bởi vì Hàn Thần Tâm gọi điện có hơi muộn nên Hứa Gia Di không kịp mua nhiều thức ăn, chỉ có thể mua mấy thứ, sau đó chạy về nhà nấu một bát canh.

“Mẹ, con đã về.” Hàn Thần Tâm vừa nói, vừa đi vào phòng mình.

Hứa Gia Di ló đầu ra từ phòng bếp: “Về rồi à? Chờ một lát em con về thì ăn cơm, bố con đang ở trong phòng chơi máy vi tính đấy, vào chào ông ấy một tiếng đi.”

“Con biết rồi,” Hàn Thần Tâm nói, rồi về phòng mình.

Phòng này Hàn Thần Tâm đã ở rất lâu, sau khi tốt nghiệp đại học đi làm mới ra ngoài thuê nhà. Tuy chuyển ra ngoài nhưng gian phòng này vẫn giữ lại, Hứa Gia Di mỗi ngày cũng đều quét dọn giúp anh, bày biện trên bàn vẫn không khác gì hồi trước, quần áo trong tủ vẫn còn vài bộ.

Hàn Thần Tâm thay một chiếc áo khoác, sau đó vào phòng bên cạnh chào Hàn Trung, “Bố.”

Hàn Trung đang đánh địa chủ, chỉ nói một câu: “Đã về rồi.”

Hàn Thần Tâm đứng cạnh cửa, nhìn ông không quay đầu lại mà mải chơi điện tử, do dự một hồi định nói cho ông biết chuyện của Tôn Triết Dương thì nghe thấy tiếng mở khóa cửa.

Em anh đã về.

Em gái Hàn Thần Tâm là Hàn Tử Hinh, mười lăm tuổi, học lớp 9, là một nhóc con đang tuổi phản nghịch.

Giống như anh mình vậy, Hàn Tử Hinh cũng kế thừa khuôn mặt đẹp đẽ của mẹ, là một thiếu nữ rất xinh xắn, nó mặc đồng phục thể thao rộng thùng thình, trông mảnh khảnh mà yếu ớt, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, để lộ cái cổ trắng nõn.

Thấy Hàn Thần Tâm, nó sửng sốt một chốc, gọi một tiếng “Anh.”

Hàn Thần Tâm gật đầu, “Về rồi.”

Hàn Tử Hinh khi còn bé rất thích Hàn Thần Tâm, tuy anh trai không hẳn là rất thân thiết với nó, nhưng cũng đối xử coi như không tệ, ít nhất cũng xứng với chức danh anh trai. Thế nhưng từ khi Hàn Thần Tâm tốt nghiệp đại học dọn ra ngoài ở, Hàn Tử Hình bắt đầu dậy thì, tâm lý trưởng thành, hai anh em gặp mặt nhau ngày càng ít, dần dần cũng trở nên có chút xa lạ.

Hơn nữa khi gặp nhau, Hàn Thần Tâm không dư hơi mà hỏi nó mấy chuyện học hành, cũng không quan tâm đến nó, Hàn Tử Hinh cũng chẳng muốn đến gần người anh này.

“Tử Hinh về rồi, ăn cơm nào.” Hứa Gia Di trong phòng bếp gọi ra, nghe ra tâm trạng rất tốt.

Mang thức ăn lên bàn, Hứa Gia Di đi giục Hàn Trung ra ăn cơm, bảo ông đừng cố chơi máy vi tính nữa. Trở lại bên bàn ăn, Hứa Gia Di nói: “Thần Tâm về rồi, uống chén rượu với bố đi con, hai bố con lâu rồi chưa uống một chén với nhau.”

Đối với những yêu cầu này, Hàn Thần Tâm thường không khước từ, anh vào bếp cầm đũa lên, Hàn Trung ra ngồi vào bàn ăn, đã mang theo chai rượu đặt trên mặt bàn.

Người một nhà ngồi xuống ăn, Hàn Trung rót hai chén rượu, nói với Hàn Thần Tâm: “Công việc gần đây thế nào?”

Hứa Gia Di nói: “Đang ăn cơm, nói chuyện công việc làm gì!”

Không ngờ Hàn Thần Tâm đặt đũa xuống, nghiêm trang với Hàn Trung: “Quả thực là có chuyện về công việc con muốn nói với bố.”

“Hử?” Hàn Trung ngẩng đầu nhìn anh, “Chuyện gì?”

Hàn Thần Tâm nói: “Gần đây chỗ chúng con nhận được một vụ án cố ý giết người, con không tiện kể lại chi tiết, có điều thân phận của nghi phạm kia, con nghĩ cần phải nói cho bố.”

Hứa Gia Di vừa nghe thấy mấy từ án giết người, nghi phạm thì liền trở nên căng thẳng, bà hỏi: “Sao vậy? Là người quen ư?”

Hàn Tử Hinh đang bới cơm, nghe vậy cũng không nhịn được mà ngẩng đầu lên, chăm chú nghe Hàn Thần Tâm nói.

Hàn Trung đang chờ đợi câu nói tiếp theo của Hàn Thần Tâm.

Hàn Thần Tâm biết, khi nói tiếp những lời này ra, đoán chừng nhà mình sẽ không còn bình tĩnh nữa, nhưng anh vẫn nói: “Người kia là Hàn Thần Thành.”

Sắc mặt Hứa Gia Di đột nhiên thay đổi, đôi đũa cầm hờ trong tay gõ vào cái bát bên cạnh.

“Cái gì?” Hàn Trung như không nghe rõ.

Hàn Thần Tâm bình tĩnh nhắc lại: “Hàn Thần Thành, con trai người vợ trước của bố.”

Hàn Trung trước có vợ và một đứa con trai, chuyện này cả nhà đều biết, ngay cả Hàn Tử Hinh mới mười lăm tuổi cũng không phải là hoàn toàn chưa nghe qua. Thế nhưng trước mặt cả nhà nói ra chuyện đó, thì đây là lần đầu tiên.

Hơn nữa Hàn Tử Hinh căn bản chưa bao giờ gặp Hàn Thần Thành, nó mới chỉ nghe nói tới cái tên này mà thôi.

Hứa Gia Di không muốn nghe thấy cái tên này, Hàn Tử Hinh khó mà che giấu nổi vẻ tò mò trên mặt, còn Hàn Trung thì nhíu chặt mày, “Con nói nó giết người?”

Hàn Thần Tâm giải thích rất chặt chẽ: “Bây giờ anh ta vẫn còn là nghi phạm, chỉ cần tòa án chưa đưa ra phán quyết thì sẽ không thể khẳng định là do anh ta làm.”

Nhưng Hàn Trung dù thế nào cũng ăn không trôi bữa cơm này nữa, ông đặt bát cơm xuống, nói: “Rốt cuộc là chuyện gì? Con nói rõ tình huống cho bố nghe xem nào.”

Hàn Thần Tâm còn chưa mở miệng thì Hứa Gia Di đã nhỏ giọng cướp lời: “Con nó còn chưa ăn miếng cơm nào…”

Hàn Trung nhìn thoáng qua vợ và con gái, đứng lên nói với Hàn Thần Tâm: “Con theo bố vào trong phòng một chút.”

Vì vậy Hàn Thần Tâm cũng đứng dậy, nói với Hứa Gia Di và Hàn Tử Hinh: “Mẹ và em ăn cơm trước nhé, Tiểu Hinh ăn xong còn phải đi học chiều nữa.”

Hứa Gia Di thoáng nhìn con trai, không quá hài lòng khi anh đột nhiên nhắc đến chuyện này vào lúc này, có điều cuối cùng cũng không ngăn cản hai cha con, chỉ nói với Hàn Tử Hinh: “Ăn cơm trước đi.”

Trở lại phòng, Hàn Trung đóng cửa lại, hỏi: “Rốt cuộc là có chuyện gì?”

Hàn Thần Tâm do dự  một chút, chọn nói ra tình huống có thể nói mà anh biết, cuối cùng nhắc một câu: “Con thấy anh ta ở một mình trong đó, hình như không liên lạc với người nhà, không chừng mấy ngày hôm nay không quá dễ chịu.”

Sắc mặt Hàn Trung vẫn rất khó coi, ông hỏi: “Bố có thể đi thăm nó không?”

Hàn Thần Tâm lắc đầu, “Bây giờ còn chưa được, nhưng có thể mang vào cho anh ta mấy bộ quần áo và chút tiền.”

“Thế mời luật sư thì sao?” Hàn Trung truy hỏi.

Hàn Thần Tâm nói: “Có thể.” Nhưng rất không cần thiết, những lời này anh không nói ra.

Vẻ mặt Hàn Trung có phần hoảng hốt bất lực, “Sao có thể như vậy? Một đứa trẻ ngoan như thế, sao có thể thành ra như vậy? Mấy năm nay rốt cục mẹ nó đã làm gì?”

Hàn Thần Tâm nhìn ông, lòng thầm nói: thế mấy năm nay bố làm gì?

Đối với kiểu quan hệ gia đình này, Hàn Thần Tâm có đôi khi cảm thấy thái độ của mình thờ ơ lạnh nhạt giống một người ngoài hơn.

Sau khi Hàn Trung ly hôn với người vợ trước, con cả dọn đi theo mẹ, suốt một thời gian trước khi Hàn Thần Thành 18, Hàn Trung hàng năm đều đưa phí phụng dưỡng cho bọn họ, cho đến khi Hàn Thần Thành không tốt nghiệp cao trung mà đi lính, sau đó thì cắt đứt liên hệ.

“Thần Tâm,” Hàn Trung đột nhiên nhìn anh, “Nó mãi mãi là anh trai của con.”

Hàn Thần Tâm nghe Hàn Trung nói như vậy, trong lòng lại chẳng cảm thấy gợn sóng gì. Anh biết Hàn Trung vẫn còn nói nữa, nên im lặng chờ đợi.

Quả nhiên, Hàn Trung nói: “Con có thể nghĩ cách đưa nó ra không?”

Hàn Thần Tâm suýt chút nữa là không nhịn được bật cười, “Con thực sự không có bản lĩnh đó.”

Hàn Trung nói: “Bố biết con không có quyền lớn đến vậy, nhưng con có đường đi, nói với lãnh đạo các con một câu, có phải tốn chút tiền…”

“Bố,” Hàn Thần Tâm ngắt lời ông, “Bố đừng nghĩ đến những chuyện này, đừng nói Hàn Thần Thành không ra được, con cũng bị tống vào cùng nữa đấy.”

Hàn Trung nghe xong, cảm thấy lời Hàn Thần Tâm có lý, không thể để con lớn lôi con thứ vào được, rất không đáng.

“Ai ——” Hàn Trung thở dài, “Sao lại xảy ra chuyện này cơ chứ?”

Hàn Thần Tâm nhìn vai ông gục xuống, khoanh hai tay ngồi trên giường, cuối cùng nói: “Bố cũng không cần phải lo lắng quá, bây giờ vẫn đang trong giai đoạn thẩm tra, không nhất định phải khởi tố anh ta, bố chờ kết quả đã.”

Hàn Trung nhìn Hàn Thần Tâm một hồi, rồi chỉ nói một câu: “Nó mãi mãi là anh trai của con.” Sau đó không nói gì khác nữa.

Kỳ thực trong lòng Hàn Trung cũng có chọn lựa, nếu phải so sánh giữa Hàn Thần Thành và Hàn Thần Tâm, hiển nhiên Hàn Thần Tâm quan trọng hơn một chút, để Hàn Thần Tâm vì tình riêng mà làm trái pháp luật hoặc hối lộ lãnh đạo để đưa Hàn Thần Thành ra ngoài, khẳng định ông không ủng hộ chuyện này.

Ông biết giữa hai anh em Hàn Thần Tâm và Hàn Thần Thành không có tình cảm, ông hi vọng Hàn Thần Tâm có thể tận lực giúp đỡ anh mình một chút, ngoại trừ nói thêm vài câu để khơi dậy quan hệ huyết thống giữa hai đứa, ông cũng chẳng còn cách nào tốt hơn.

Ra khỏi phòng, Hàn Tử Hinh đã ăn cơm xong đi học trước.

Bàn cơm vẫn chưa dọn, Hứa Gia Di ngồi bên cạnh, chờ hai cha con bọn họ. Hiển nhiên bà có chút mất hứng, nhưng không nói gì, yên lặng đi xới cơm cho bọn họ.

Tâm tình uống một chén của Hàn Trung đã bay sạch, ông bưng bát mà im lìm ăn cơm.

Rốt cục Hứa Gia Di không nhịn được: “Tôi cảm thấy thằng đó không được dạy dỗ tốt, trước đây còn đánh Hàn Thần Tâm phải vào bệnh viện khâu hơn mười mũi! Hiện tại cuối cùng cũng gây ra chuyện lớn rồi!”

Hàn Trung đặt bát xuống, “Bà nói cái gì! Thần Tâm nói nó chỉ là nghi phạm thôi, chứ không nói là nó làm!”

Hứa Gia Di không nói nữa, đặt thức ăn lên trước mặt hai bố con, trong lòng sợ là đang còn lẩm bẩm.

Cơm nước xong, Hàn Thần Tâm nói: “Con về đây.”

“Ở nhà ngủ đi,” Hứa Gia Di vội vã muốn giữ anh lại.

Hàn Thần Tâm lắc đầu, “Không được, con chỉ tiện về một lát thôi, bố mẹ nghỉ ngơi sớm một chút, con đi đây.”

Nói xong, Hàn Thần Tâm trở về phòng thay quần áo, cầm chìa khóa xe đi mất.

Hứa Gia Di nhìn thoáng qua Hàn Trung, do dự một hồi rồi thôi nhắc lại chuyện của Hàn Thần Thành.

Hết chương

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net