40

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 40.

Hàn Trung nằm viện gần một tuần, sau khi thân thể khá hơn thì xuất viện.

Chỉ có điều là, tuy thân thể đã tốt hơn nhưng tinh thần ông vẫn mệt mỏi, cả người trông có vẻ tiều tụy, sức ăn giảm sút, người gầy đi.

Sau khi đưa Hàn Trung xuất viện về nhà, Hàn Thần Tâm liên tiếp mấy ngày không về thăm, về sau nhận được điện thoại của Hàn Tử Hinh, nói là bố mẹ cãi nhau, hết giờ làm hôm đó anh mới trở về.

Hóa ra là Hứa Gia Di đọc được tin nhắn của người bên bất động sản gửi tới điện thoại của Hàn Trung, vì vậy bà gọi điện hỏi, mới biết là Hàn Trung đang định mua nhà.

Hứa Gia Di lúc đó cảm thấy bất thường, bà nghĩ nếu Hàn Trung mua nhà thì hẳn là phải mua cho Hàn Thần Tâm, nhưng không thể không nói một tiếng với bà, bởi vì lúc trước cả nhà đã cùng bàn với nhau về chuyện mua nhà cho Hàn Thần Tâm rồi. Khi đó Hàn Thần Tâm không để tâm, nên vẫn chưa mua. Vậy hiện tại Hàn Trung lại mua nhà cho ai?

Vì chuyện này mà Hứa Gia Di chất vấn Hàn Trung.

Tâm tình Hàn Trung không tốt, trực tiếp bùng nổ, ông nói Tôn Triết Dương là con của mình, dựa vào cái gì mà không được mua nhà cho nó.

Hứa Gia Di nói số tiền đó là tài sản chung của hai vợ chồng, Hàn Trung có quyền gì mà một mình quyết định sử dụng số tiền đó.

Thật ra sau khi hai người kết hôn, số lần cãi nhau không nhiều. Hàn Trung đã từng trải qua một lần hôn nhân, nên từ xưa đến nay ông tương đối nhường nhịn Hứa Gia Di, còn Hứa Gia Di trước khi Hàn Trung ly hôn đã luôn thuận theo ông với thái độ hòa nhã thuần chất, cãi nhau đến mức gay gắt như hiện tại, chính là lần đầu tiên.

Hơn nữa người đang nổi nóng luôn muốn dùng lời nói ác độc nhất để chọc giận đối phương, mà đối với quan hệ hôn nhân giữa hai người, càng không thiếu chuyện cũ để lôi ra, dính dáng đến cả hai mẹ con Tôn Triết Dương.

Hàn Trung thậm chí còn nói ra khỏi miệng câu hối hận khi đã kết hôn với Hứa Gia Di.

Lúc Hàn Thần Tâm về đến nhà, Hàn Trung đã tức giận bỏ ra ngoài, Hứa Gia Di nhốt mình trong phòng, Hàn Tử Hinh ngồi ngoài phòng khách chờ Hàn Thần Tâm. Nó vẫn chưa ăn cơm tối, lát nữa còn phải đến trường tự học.

Hàn Thần Tâm đứng gõ cửa trước phòng ngủ của Hứa Gia Di, Hứa Gia Di vẻ mặt tiều tụy mở cửa.

Hàn Thần Tâm nói với bà: “Chúng ta đi ăn cơm thôi.”

Hứa Gia Di lắc đầu, hai mắt bà đỏ ửng, mặt hơi sưng, tóc rối tung: “Các con đi đi, mẹ ngủ một lát.”

Hàn Thần Tâm thì không sao, nhưng Hàn Tử Hinh còn phải ăn cơm rồi đi học, vì vậy anh nói: “Con đưa Tử Hinh đi ăn, lát nữa con mang cơm về cho mẹ.”

Hứa Gia Di cũng không muốn trễ giờ đi học của Hàn Tử Hinh, bèn gật đầu: “Các con đi đi.”

Hàn Thần Tâm đưa Hàn Tử Hinh tới quán cơm nhỏ bên ngoài tiểu khu, gọi mấy món, rồi cùng nó ăn cơm.

Hàn Tử Hinh không có tâm trạng ăn uống gì, nó cầm đũa, nói: “Bố mẹ cãi nhau to lắm, mẹ còn nói nếu không vui thì ly dị cho xong.”

Hàn Thần Tâm đang múc nước canh cho con bé, nghe nó nói vậy thì nhìn nó, thấy ngón tay cầm đũa của nó trở nên trắng bệch, hiển nhiên là đang rất căng thẳng.

Đặt bát xuống, Hàn Thần Tâm phân vân không biết nên an ủi con bé thế nào. Đối với chuyện bố mẹ ly hôn, Hàn Tử Hinh hiển nhiên lo lắng hơn anh rất nhiều. Bởi khi anh còn nhỏ, Hàn Trung và Hứa Gia Di vốn chưa phải là một đôi vợ chồng. Còn Hàn Tử Hinh thì không giống vậy, nó vừa sinh ra đã được hưởng tình yêu thương của cha mẹ, nó sợ sẽ mất đi bất kể là ai trong hai người.

Hàn Thần Tâm vươn tay xoa đầu Hàn Tử Hinh: “Bố mẹ chỉ nói thế thôi, không có chuyện đó đâu.”

Hàn Tử Hinh thoáng kinh ngạc ngẩng đầu nhìn Hàn Thần Tâm, không phải bởi vì câu nói của Hàn Thần Tâm, mà bởi hành động xoa đầu rất đỗi dịu dàng của anh dành cho nó.

Hàn Tử Hinh gắng gượng ăn được một ít cơm.

Hàn Thần Tâm khuyên con bé ăn nhiều một chút, thật ra anh cũng chẳng muốn ăn. Anh ngẫu nhiên quay đầu nhìn ra ngoài quán cơm, thấy một thiếu niên đang nhìn về phía anh qua tấm cửa kính, khi thấy Hàn Thần Tâm nhìn mình, nó vội vàng có chút hoảng loạn chuyển ánh mắt sang bên, tránh khỏi tầm nhìn của anh.

Hàn Thần Tâm vô thức nhìn nó mấy lần.

Cơm nước xong, Hàn Tử Hinh không về nhà mà tạm biệt Hàn Thần Tâm, đi thẳng đến trường.

Hàn Thần Tâm đứng tại chỗ nhìn nó đi.

Khi Hàn Tử Hinh đi tới góc phố, thiếu niên ban nãy đột nhiên chạy ra từ cái hẻm nhỏ bên cạnh, chặn đường Hàn Tử Hinh.

Hàn Tử Hinh hoảng sợ, lùi về sau mấy bước, suýt nữa thì đụng vào người phía sau.

Hàn Thần Tâm vội vàng đuổi tới nơi.

Thiếu niên chặn Hàn Tử Hinh kia đang định nói gì đó, nhưng thấy Hàn Thần Tâm chạy tới, nó hình như có chút chột dạ, bèn quay đầu bỏ chạy.

Hàn Thần Tâm không đuổi theo nó, cầm cổ tay Hàn Tử Hinh: “Chờ một lát, anh lấy xe đưa em đi học.”

Hàn Tử Hinh phục hồi tinh thần khỏi cơn hoảng sợ, gật đầu.

Hàn Thần Tâm lái xe đưa Hàn Tử Hinh đến trường, trên đường đi anh hỏi: “Vừa nãy là ai?”

Hàn Tử Hinh cúi đầu, nắm chặt ngón tay, không nói gì.

Hàn Thần Tâm lại hỏi: “Người theo đuổi em?”

Hàn Tử Hinh nói: “Em không biết.”

Hàn Thần Tâm nhìn nó, “Em kể cho Tôn Triết Dương đúng không? Vì sao không chịu nói cho anh?”

Hàn Tử Hinh im lặng.

Hàn Thần Tâm dừng xe trước cổng trường, lúc Hàn Tử Hinh xuống xe, anh nói với nó: “Sau này có việc gì thì gọi điện cho anh.”

Hàn Tử Hinh gật đầu.

Hàn Thần Tâm quay đầu xe.

Lúc này, Vương Á đột nhiên từ phía sau quàng lên vai Hàn Tử Hinh, cùng nó nhìn Hàn Thần Tâm lái xe rời đi, nó ca thán: “Có anh trai thật là sướng.”

Hàn Tử Hinh nghe vậy thì cúi đầu cười.

Vương Á nói tiếp: “Lại còn đẹp trai nữa chứ! Đã thế lại có đến hai người!”

Hàn Tử Hinh cười đùa cùng nó, chạy vào trong trường.

Sau khi về nhà, Hàn Thần Tâm gọi Hứa Gia Di ra ăn chút cơm, sau đó ra ban công gọi điện cho Hàn Trung.

Hàn Trung nói ông đến nhà bạn ở hai ngày, tạm thời không về nhà, trước khi cúp điện thoại, ông bảo Hàn Thần Tâm khuyên giải Hứa Gia Di giúp ông, nói thật lòng, Hàn Trung không muốn gia đình hiện tại cũng ly tán.

Hàn Thần Tâm đáp vâng rồi cúp điện thoại. Anh đột nhiên nhớ ra, rất nhiều ngày rồi anh chưa gặp Tôn Triết Dương, kể từ sau lần gặp nhau ở bệnh viện, anh chưa gặp lại hắn.

Anh hình như có chút nhung nhớ Tôn Triết Dương.

Tôn Triết Dương bắt đầu đi làm ở cửa hiệu sửa xe mà Trình Tuấn giới thiệu. Đối với đề nghị đi tìm Tôn Trọng Đình để thương lượng của Trình Tuấn, hắn căn bản không suy xét.

Ngày đó tới viện gặp Tôn Trọng Đình cũng chỉ thuần túy là thăm bệnh mà thôi, thấy thân thể Tôn Trọng Đình vẫn khỏe mạnh, vậy là hắn an tâm.

Thật ra tình trạng hiện tại của Tôn Trọng Đình hoàn toàn có thể xuất viện, một mực ở bệnh viện có lẽ là do Tôn Trọng Đình có chút mệt mỏi, muốn nghỉ ngơi một thời gian. Dù sao tuổi của Tôn Trọng Đình cũng không còn ít.

Tôn Triết Dương ngồi trên bậc thềm trước cửa hiệu sửa xe, duỗi thẳng đôi chân dài ra, vừa hút thuốc vừa ngẩng đầu ngắm nhìn bầu trời, đã đến mùa xuân rồi.

Bên kia đường, một thiếu niên tay cầm nước khoáng đang đứng ven đường, ngóng nhìn dòng xe cộ hai bên, thấy thưa xe liền vội vàng vọt sang, vừa vặn chạy đến trước mặt Tôn Triết Dương.

Thiếu niên này tên là Điền Hãn Kỳ, năm nay 18 tuổi, sau khi tốt nghiệp sơ trung thì rời quê đi làm, hiện tại đang làm việc trong hiệu sửa xe này, luận về kỹ thuật sửa xe, nó còn thạo hơn cả Tôn Triết Dương.

Có điều, không phải Tôn Triết Dương gặp nó lần đầu tiên là ở đây, bọn họ đã gặp thiếu niên này trước cổng trường Hàn Tử Hinh một lần, tên nhóc sống chết không từ bỏ ý định theo đuổi Hàn Tử Hinh chính là nó.

Điền Hãn Kỳ hình như hơi sợ Tôn Triết Dương, từ hôm Tôn Triết Dương đến đây làm tới giờ, nó vẫn chưa nói chuyện với hắn lần nào.

Thế nhưng hôm nay, Tôn Triết Dương đang cho rằng Điền Hãn Kỳ sẽ lướt qua mình đi vào trong hiệu, thì thằng nhóc này đột nhiên dừng lại, đứng trước mặt Tôn Triết Dương nói: “Này!”

Tôn Triết Dương giương mắt nhìn nó.

Vẻ mặt Điền Hãn Kỳ có chút chùn bước, nhưng nó vẫn kiên trì hỏi: “Ông là gì với Hàn Tử Hinh?”

Tôn Triết Dương nở nụ cười, chậm rãi nhả ra một làn khói: “Liên quan gì đến mày?”

Điền Hãn Kỳ cương quyết không chịu lùi bước, “Ông là anh cô ấy?”

Tôn Triết Dương nói: “Tao là bạn trai nó.”

Điền Hàn Kỳ lập tức phản bác: “Làm sao thế được! Ông làm bố cô ấy còn dễ nghe!”

Tôn Triết Dương nghe vậy thì không nhịn được mà phá ra cười, hắn nhìn Điền Hãn Kỳ, hỏi: “Rốt cuộc mày có chuyện gì?”

Điền Hãn Kỳ ngồi xuống cạnh Tôn Triết Dương, “Tôi nghe nói Hàn Tử Hinh có một người anh.”

“Thì sao?” Tôn Triết Dương ý bảo nó nói tiếp.

Điền Hãn Kỳ nói tiếp: “Hôm nọ tôi thấy cô ấy ăn cơm cùng một người khác, ông kia rất đẹp trai, trông có vẻ rất có tiền. Tôi không biết ông đấy có phải là anh trai Tử Hinh không, nếu đúng như vậy thì ông là gì với cô ấy?”

Tôn Triết Dương ngón tay kẹp thuốc, chống hai tay xuống bậc thềm, ngả người ra phía sau, hắn hỏi: “Có phải mày thấy một thanh niên rất xinh đẹp, cao khoảng 1m8, không có biểu cảm gì?”

Điền Hãn Kỳ gật đầu.

Tôn Triết Dương nói: “Đúng, đó là anh trai nó.”

Điền Hãn Kỳ khẽ thở ra một hơi, nhưng lại nhanh chóng trở nên căng thẳng, “Thế còn ông?”

Tôn Triết Dương thuận miệng đáp: “Coi như là anh nó, bà con xa.”

Điền Hãn Kỳ hỏi: “Anh họ hả?”

Tôn Triết Dương không thừa nhận cũng không phủ nhận, chỉ là nghe Điền Hãn Kỳ nhắc đến Hàn Thần Tâm, hắn không khỏi nhớ tới một việc, nói một câu “Đợi chút” với Điền Hãn Kỳ, rồi lấy điện thoại ra gọi điện cho Trình Tuấn.

Điền Hãn Kỳ tò mò vểnh tai lên hóng Tôn Triết Dương nói chuyện điện thoại.

Trình Tuấn nhận được điện thoại của Tôn Triết Dương, nói: “Có chuyện gì?”

Tôn Triết Dương nói: “Tao nhờ mày theo dõi thằng Diệp Tự Thăng, gần đây hắn có động tĩnh gì không?”

Trình Tuấn trả lời: “Nghe nói gần đây hắn đang bao dưỡng một cậu trai, là một sinh viên, hình như ——”

Thấy Trình Tuấn định nói rồi lại thôi, Tôn Triết Dương bèn truy hỏi: “Hình như cái gì?”

Trình Tuấn đáp: “Học luật, bộ dạng không tệ, nếu không nhìn kỹ thì có điểm giống cậu em họ Hàn kia của mày.”

Bàn tay cầm điện thoại của Tôn Triết Dương đột nhiên siết chặt lại, giọng nói hắn trong nháy mắt trở nên lạnh lẽo, “Hắn có ý gì?”

Tín hiệu bên kia của Trình Tuấn hình như không ổn lắm, nói có chút gián đoạn, “… Những thủ hạ bên đó… đều biết, nói là Diệp Tự Thăng coi trọng…”

Sau đó cuộc gọi chấm dứt, phát ra tiếng tút tút.

Điền Hãn Kỳ nhìn trộm Tôn Triết Dương, trong nháy mắt nó giật mình hoảng sợ, bởi vì sắc mặt của Tôn Triết Dương rất u ám, giống như có thể một tay vặn gãy cổ người khác vậy.

“Tôi đi vào trước,” Điền Hãn Kỳ không dám nghe trộm nữa, đứng lên chuồn vào trong hiệu.

Hết chương 40

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net