57

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Lặng im 57

Chương 57.

Bên ngoài trời mưa chẳng những không nhỏ đi, trái lại có xu thế càng ngày càng to hơn. Bởi vì mưa xối xả, tầm nhìn mặt đường giảm đi, xe cộ buộc phải giảm bớt tốc độ, từ từ đỗ lại.

Hàn Thần Tâm chỉ có thể lái xe theo sau dòng xe cộ, chậm chạp di chuyển về phía trước.

Vị trí ngồi của Tôn Triết Dương, Hàn Thần Tâm chỉ cần ngẩng đầu lên một chút là có thể thấy đươc khuôn mặt của hắn trên kính chiếu hậu. Tương tự vậy, Tôn Triết Dương cũng có thể nhìn thấy Hàn Thần Tâm qua kính chiếu hậu.

Có điều, hai người đến hiện tại vẫn chưa hề đối diện nhau.

Về cô gái ban nãy, Tôn Triết Dương không tiếp tục hỏi thêm, mà đổi thành Hàn Thần Tâm hỏi hắn: “Sao anh lại ở đây?”

Tôn Triết Dương muốn hút thuốc, bèn thò tay vào túi quần, gói thuốc lá đã ướt đẫm, hắn chỉ có thể rút thuốc ra, đồng thời lấy ví tiền ra, nói: “Có chút việc gần chỗ này, em cho là ai cũng nhàn rỗi như nhân viên công chức bọn em, buổi tối mời mỹ nữ đi xem phim hả?”

Thấy Tôn Triết Dương nói vậy, Hàn Thần Tâm lộ ra một nụ cười rất nhẹ.

Thấy được từ kính chiếu hậu, Tôn Triết Dương bèn dừng việc sắp xếp cái ví tiền lại, hỏi: “Cười cái gì?”
Hàn Thần Tâm nói: “Anh trèo lên xe em đòi đi nhờ, còn quản em cười cái gì, phạm vi quản lý cũng rộng quá nhỉ?”

Tôn Triết Dương nghe vậy thì cười, sáp về phía trước: “Sao vậy? Hôm nay tâm trạng tốt?”

Hàn Thần Tâm không trả lời, chỉ hơi mỉm cười.

Ô tô rốt cục cũng thoát ra khỏi con đường chen chúc nhộn nhịp, quẹo vào một con đường nhỏ ít xe cộ, nhưng vẫn không dám đi quá nhanh.

Tôn Triết Dương quay đầu nhìn ra bên ngoài qua cửa sổ, ngoại trừ nước mưa chảy dọc xuống theo cửa sổ, hắn chẳng nhìn rõ cái gì.

Hàn Thần Tâm vươn tay tắt điều hòa trong ô tô.

Lập tức, hai người đều cảm thấy chút oi bức.

Mặc dù đã tháng Chín, nhưng thời tiết của thành phố Sùng Phong vẫn ẩm ướt và oi bức.

Tôn Triết Dương hỏi Hàn Thần Tâm: “Tắt điều hòa làm gì?”

Hàn Thần Tâm không trả lời. Anh chỉ là thấy Tôn Triết Dương không mặc quần áo, lại vừa dầm mưa, sợ hắn sẽ bị cảm.

“Mở lên đi,” Tôn Triết Dương vừa nói vừa trèo lên ghế phó lái, vươn tay mở điều hòa trong xe.

Quần của hắn vẫn ướt đẫm, Hàn Thần Tâm nhìn lướt qua, nói: “Anh muốn làm ướt hết cả xe của em mới hài lòng hả?”

Tôn Triết Dương kéo chiếc quần dính dớp trên đùi, cười: “Bao gồm cả em?”

Hàn Thần Tâm đầu tiên là sửng sốt, sau đó mới nhận ra ẩn ý trong câu nói kia của Tôn Triết Dương, vẻ mặt anh lập tức khẽ thay đổi, nói: “Ừm, có thể.”

Tôn Triết Dương quay sang nhìn anh, “Không phải em buông tay rồi sao?”

Hàn Thần Tâm trả lời: “Đúng vậy, nhưng em cũng đã nói là em vẫn đợi anh, không phải hôm nay chính anh muốn lên xe em đấy ư?”

Kỳ thực, nếu trời không mưa to như thế này, khi nhìn thấy xe của Hàn Thần Tâm, Tôn Triết Dương sẽ không chạy tới gõ cửa.  Nhưng giây phút thấy trên xe Hàn Thần Tâm còn một cô gái khác, Tôn Triết Dương không thể không thừa nhận là trong lòng hắn có gì đó không chấp nhận được.

Rõ ràng nói là sẽ đợi, vậy mà vẫn đi gặp mặt người khác.

Tôn Triết Dương biết chuyện này không thể trách Hàn Thần Tâm được, thậm chí đơn thuần ở chuyện tình cảm này, có thể xem như là hắn đã mắc nợ Hàn Thần Tâm. Mập mờ không rõ, không chấp nhận cũng không từ chối, cứ mãi kéo lê đối phương như vậy. Thế nhưng nói theo một nghĩa nào đó, Tôn Triết Dương biết rằng bởi vì hắn đã hãm sâu, nên mới cảm thấy khó đối mặt đến vậy.

Một tháng qua, kỳ thực chẳng phải đã đủ để hắn suy nghĩ rõ ràng rồi sao? Đâu thể thực sự để Hàn Thần Tâm đợi hắn cả đời, rồi để hắn từ từ suy nghĩ.

Ô tô đột nhiên ngừng lại.

“Sao vậy?” Tôn Triết Dương ngẩng đầu, thấy bên ngoài tối om, ngay cả đèn đường cũng không có, chỉ có cơn mưa xối xả.

Hàn Thần Tâm nói: “Hình như đi sai đường.”

Tôn Triết Dương định mở bản đồ, Hàn Thần Tâm đột nhiên cầm tay hắn ngăn lại. Ngay sau đó, Hàn Thần Tâm mở hé cửa sổ sau, tắt đèn xe, tắt điều hòa.

Điều hòa tắt, trong xe nhanh chóng trở nên oi bức, nhưng cửa sổ sau mở hé nên thỉnh thoảng lại có cảm giác mát mẻ.

Hai người lâm vào bóng tối.

Hàn Thần Tâm mở miệng: “Em đợi một tháng, anh vẫn chưa cho em biết đáp án.”

Nghe được bất mãn của Hàn Thần Tâm, Tôn Triết Dương thậm chí định nói xin lỗi với anh.

Hàn Thần Tâm nói tiếp: “Hiện tại em hỏi anh, không có thời gian tiếp tục do dự nữa, anh chỉ cần nói cho em biết đáp án của anh là được rồi, sau đó không còn đường quay lại nữa.”

Tôn Triết Dương không nhìn rõ lắm, chỉ cảm nhận được tiếng quần áo sột soạt của Hàn Thần Tâm, sau đó người bên cạnh trèo sang ngồi lên người hắn. Trong không gian nhỏ hẹp, thậm chí ngẩng đầu lên cũng rất gian nan, Hàn Thần Tâm chỉ có thể ôm cổ Tôn Triết Dương, cúi đầu hôn lên bờ môi hắn.

Đây là Hàn Thần Tâm dùng hành động để vứt bỏ nghi vấn của Tôn Triết Dương. Hắn có thể chọn cách tiếp nhận, cũng có thể chọn cách từ chối.

Nhưng ai cũng hiểu rõ, so với ngôn ngữ thì hành động khiến người ta khó từ chối hơn, bởi vì con người ngoại trừ lý trí, còn có bản năng.

Tôn Triết Dương đưa tay vuốt mặt Hàn Thần Tâm. Khi cắn môi anh, hắn nghĩ, người trước mặt này kỳ thực đang tính toán đùa giỡn với hắn. Sau một tháng lạnh nhạt, trong một hoàn cảnh khép kín không một chỗ trốn nào lại dâng hiến sự nhiệt tình như thế này với hắn. Thân thể hắn chẳng những không thể khước từ, mà trái tim cũng bị dao động, không thể kiên trì thêm được nữa…

Bên ngoài trời vẫn mưa to, không hề có dấu hiệu ngừng lại, giống như muốn bao phủ cả thành phố. Tôn Triết Dương không biết nơi này là đâu, Hàn Thần Tâm cũng không biết. Phía trước là một công trường kiến trúc đang thi công, cơn mưa xối xả ban đêm nên hiển nhiên ngừng làm việc. Anh chỉ cần quay đầu xe, đi dọc theo đường cũ không quá hai phút là có thể trở lại đô thị đèn đuốc sáng trưng.

Nhưng trong hoàn cảnh tối đen này, trong ô tô bị mưa to bao vây bên ngoài, tự nhiên lại có thể khiến người ta sinh ra một cảm giác ngăn cách kỳ lạ, giống như trong này với bên ngoài là hai thế giới khác nhau, làm người ta bất giác chẳng muốn suy nghĩ gì nữa, đối mặt với bản năng nguyên thủy.

Cảm xúc mãnh liệt xảy ra bất chợt này dẫu sao cũng không khiến họ làm đến cuối cùng, bởi vì hoàn cảnh không thích hợp, và cũng bởi không có chuẩn bị.

Thế nhưng sự tiếp xúc này có ý nghĩa nào đó, trái tim hai người đều thông suốt. Không đẩy Hàn Thần Tâm ra có nghĩa là Tôn Triết Dương đã chấp nhận, không chỉ thân thể, mà chấp nhận cả quan hệ giữa hai người bọn họ.

Lưng ghế được hạ xuống, Hàn Thần Tâm nằm nhoài lên người Tôn Triết Dương, thở hổn hển không thể đứng dậy. Tóc hai người đều đã ướt đẫm mồ hôi, thân thể dán vào nhau càng thêm ẩm ướt dính dớp. Vì cửa sổ chỉ mở hé một chút, dưỡng khí thậm chí không đủ, càng khiến người ta thở gấp hơn.

Khi Tôn Triết Dương tìm giấy vệ sinh lau dọn đống hỗn độn phía dưới bọn họ, Hàn Thần Tâm lại dán mặt vào cổ hắn, mỉm cười.

Tôn Triết Dương cảm nhận được đầu lưỡi Hàn Thần Tâm khẽ liếm cổ mình, dưới đó toàn mồ hôi. Hắn đặt tay lên đầu Hàn Thần Tâm, nói: “Đừng làm rộn.”

Thế là Hàn Thần Tâm càng ôm chặt thắt lưng hắn hơn.

Tôn Triết Dương đột nhên cảm thấy hơi khó chịu. Hắn biết mình để Hàn Thần Tâm đợi quá lâu, đáng lẽ không nên như vậy. Nếu là người mình thích, người đó cũng thích mình, vậy thì tại sao lại phải chịu đựng sự chờ đợi giày vò này.

Đưa tay vuốt ve trán Hàn Thần Tâm, Tôn Triết Dương nói: “Em ngủ một lát đi, anh lái xe về.”

Hàn Thần Tâm nghe vậy, lại gần hôn lên môi Tôn Triết Dương.

Tôn Triết Dương kéo anh ra, “Đừng náo loạn, muốn qua đêm ở đây à?”

Hàn Thần Tâm bấy giờ mới thôi.

Tôn Triết Dương chuyển sang ghế lái, vươn tay với lấy quần lót mặc vào, sau đó kéo khóa quần dài, hỏi Hàn Thần Tâm: “Không về nhà không sao chứ?”

Hàn Thần Tâm im lặng một chốc, rồi hỏi: “Mấy giờ rồi?”

Tôn Triết Dương lấy điện thoại ra nhìn giờ, “Hơn 10h rồi.”

Có lẽ Hứa Gia Di nghĩ Hàn Thần Tâm vẫn đang hẹn hò với cô gái gặp mặt, nên không gọi điện giục về.

Hàn Thần Tâm nói: “Không về.”

Hứa Gia Di có thể sẽ hiểu lầm, nhưng bất kể bà có hiểu lầm cái gì, chỉ cần không vì Hàn Thần Tâm cả đêm không về mà muốn chết muốn sống, thì anh sẽ trộm từng giây từng phút một.

Vì vậy Tôn Triết Dương khởi động ô tô.

Trở lại căn hộ cho thuê, tắm rửa thay quần áo xong thì trời đã khuya.

Hàn Thần Tâm không thu dọn hết đồ, chỉ mang quần áo mùa hè phải thay về nhà mà thôi, đồ dùng sinh hoạt khác vẫn để nguyên như cũ.

Thậm chí cả giường ngủ của anh, Tôn Triết Dương vẫn chưa hề động vào, ngủ ở giường đơn bên ngoài.

Hàn Thần Tâm mở điện thoại, phát hiện Hứa Gia Di gửi một tin nhắn tới, hỏi anh: “Sao vẫn chưa về?”

Hàn Thần Tâm thoáng chần chừ, tắt điện thoại, không trả lời.

Lúc đi ngủ, Tôn Triết Dương và Hàn Thần Tâm cùng nhau nằm trên chiếc giường rộng trong phòng ngủ.

Hai người không phải mới lần đầu cùng nằm ngủ trên một chiếc giường, nhưng tâm tư của họ đã hoàn toàn không giống với lúc trước nữa.

Khi cảm nhận được cái ôm từ đằng sau của Hàn Thần Tâm, Tôn Triết Dương liền xoay phắt người lại, ấn vai Hàn Thần Tâm xuống: “Có phải em muốn tiếp tục đúng không?”

Hàn Thần Tâm nói: “Em sợ mai phải về.”

Cứ như yêu đương vụng trộm vậy, chỉ có chút thời gian đáng thương như thế này, lúc nào cũng phải chuẩn bị xa nhau, bởi vậy thời gian ở bên nhau đều vô cùng quý trọng.

Tôn Triết Dương xoay người đè lên người Hàn Thần Tâm, mút thật mạnh cổ anh, sau đó ngẩng đầu lên hỏi: “Em nghĩ sau này làm thế nào?”

Hàn Thần Tâm nói: “Dẫu sao vẫn có cách, chứ không phải hiện tại không biết mà đã từ bỏ, không thử thì làm sao anh biết là không thể?”

“Được,” Tôn Triết Dương nói, rồi mạnh mẽ hôn xuống

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC