63

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 63.

Rốt cục có đúng là Diệp Tự Thăng hay không, thật sự thì trong lòng mọi người cũng nhiều ít đều biết.

Tôn Triết Đường đương nhiên không thể một mực chắc chắn không phải là Diệp Tự Thăng, nhưng cực lực bác bỏ không phải là gã thì cũng vô nghĩa. Tôn Triết Đường chỉ trầm lặng, nói rằng chuyện này y sẽ tìm Diệp Tự Thăng hỏi rõ ràng, nếu quả thật là Diệp Tự Thăng làm, vậy y nhất định sẽ tìm công đạo cho Hàn Thần Tâm.

Công đạo gì?

Hàn Thần Tâm biết, Tôn Triết Dương cũng biết, nên chẳng trông cậy gì vào y.

Sau đó Tôn Trọng Đình ra mặt hòa giải, tạm thời bỏ qua chuyện này, ông có chuyện muốn nói với Tôn Triết Dương và Tôn Triết Đường.

Hàn Thần Tâm nghe vậy thì nói: “Vậy tôi đi ra ngoài.”

Anh vỗ nhẹ lên tay Tôn Triết Dương, một mình ra khỏi phòng bệnh Tôn Trọng Đình, đi trở về phòng bệnh của mình.

Tối hôm sau xuất viện, ban đầu Tôn Triết Dương bảo anh không phải về nhà, nhưng Hàn Thần Tâm vẫn kiên trì trở về. Tôn Triết Dương bèn lái xe đưa anh đến dưới lầu, dặn anh phải nghỉ ngơi cho tốt rồi lái xe rời đi.

Hứa Gia Di thấy Hàn Thần Tâm bị thương nặng như vậy thì sửng sốt. Khi đó cảm xúc đang kích động, bà hoàn toàn không nhớ có phải mình đã làm Hàn Thần Tâm bị thương hay không, thế là bà lại bắt đầu đau lòng không thôi, bảo Hàn Thần Tâm ở nhà nghỉ ngơi, còn mình thì vội vàng đi nấu cháo cho anh.

Hàn Thần Tâm không nói chuyện Diệp Tự Thăng, sợ hù dọa tới Hứa Gia Di. Thấy Hứa Gia Di không gào không náo loạn nữa, thế nên anh cũng thuận theo bà.

Thệm chí Tề Tung và Trương Xuyên, Tưởng Lệ Bình cũng lái xe tới thăm Hàn Thần Tâm.

Tề Tung nhìn băng gạc trên trán Hàn Thần Tâm, nói: “Đây chắc là năm hạn của cậu nhỉ, thế nào mà thượng bệnh liên miên ra?”

Tưởng Lệ Bình “chậc chậc” hai tiếng: “Tiếc cho cái mặt này quá, sợ là để lại sẹo mất thôi?”

Trương Xuyên lườm cô một cái, “Bớt buồn nôn đi!”

Tề Tung đặt giỏ hoa quả và quà thăm hỏi lên bàn trà phòng khách, nói: “Ra cảm thụ sự quan tâm của Đảng và Chính phủ đối với cậu đi này.”

Tưởng Lệ Bình kéo Trương Xuyên: “Ông xem sếp Tề kìa, đó mới cảnh giới mới của buồn nôn nha.”

Tề Tung nói: “Cô biết cái gì, đây là cảnh giới của lãnh đạo.”

Tán phét xong, trước khi rời đi Tề Tung nói với Hàn Thần Tâm: “Lành thương thì mau đi làm, tháng sau viện tỉnh tổ chức thống nhất bồi dưỡng nghiệp vụ, đến lượt cậu đi đấy.”

Hàn Thần Tâm thoáng bất ngờ, “Tháng sau? Sắp cuối năm rồi mà?”

Tề Tung đáp: “Cuối năm thì cũng phải đi, tất cả mọi người trong viện đều phải luân phiên tham gia bồi dưỡng, dù sao đầu cũng cậu cũng bị thương, cho cậu thời gian tĩnh dưỡng chút đỉnh, thế nhé.”

Vì vậy Hàn Thần Tâm gật đầu: “Được ạ.”

Trương Xuyên vỗ nhẹ lên tay anh, “Nghỉ ngơi cho tốt, sớm ngày bình phục.”

Hàn Thần Tâm đáp: “Cảm ơn.”

Đầu tháng Mười Hai, Hàn Thần Tâm thu thập hành lí đi bồi dưỡng.

Viện tỉnh hàng năm đều phải tổ chức bồi dưỡng luân phiên, địa điểm là tại khu vực bồi dưỡng chuyên môn tu kiến trong tỉnh. Thế nhưng nơi đó có hơi xa so với Sùng Phong, tại một thành phố ngoại ô cận phía nam.

Đó là một thành phố du lịch tương đối nổi tiếng trong tỉnh, khí hậu khô ráo vừa phải, đông ấm hè mát, vì nắng nhiều nên sản xuất rất nhiều hoa quả.

Thời gian bồi dưỡng là hai tuần.

Bởi vì chỉ có một mình Hàn Thần Tâm tham gia lần huấn luyện luân phiên này, nên phòng hành chính yêu cầu anh tự lái xe tới, đi xe cảnh sát cũng được, mà đi xe tư trở về thanh toán phí xăng dầu cũng được, nếu như không muốn lái xe thì ngồi xe lửa đến cũng được.

Ngày xuất phát, Hàn Thần Tâm bỏ hành lý vào cốp xe, sau khi chào Hàn Trung và Hứa Gia Di thì lái xe đi đón Tôn Triết Dương.

Đón được Tôn Triết Dương, Hàn Thần Tâm liền ngồi sang ghế phó lái, Tôn Triết Dương thì ngồi vào ghế chính, lái xe ra ngoại thành.

Tôn Triết Dương vừa lái vừa nói chuyện: “Vì làm tài xế cho em mà anh phải bỏ cả việc đấy.”

“Lại mất việc?” Hàn Thần Tâm vô cùng kinh ngạc.

Tôn Triết Dương đáp: “Thế em nghĩ sao? Đâu giống bọn em, còn được lương nghỉ dưỡng, ông chủ vừa thấy anh xin nghỉ thì nổi sùng, sau đấy anh bảo với lão là keme ông.”

Hàn Thần Tâm suy nghĩ giây lát rồi mở miệng: “Em có thể bao dưỡng anh, anh học nấu cơm đi, sau này mỗi ngày ở nhà nấu cơm giặt giũ quét dọn vệ sinh, em đi làm kiến tiền là được rồi.”

Tôn Triết Dương nghe thế thì nở nụ cười, “Vớ vẩn! Vì chuyện này mà Trình Tuấn gọi điện mắng anh một trận đấy, bảo không bao giờ thèm tìm việc giúp anh nữa.”

Hàn Thần Tâm cũng cười theo, “Em nói thật mà, anh cứ nghĩ đi.”

Hai người xuất phát từ sáng sớm, đi thẳng vào đường cao tốc, lái xe mất gần 6 tiếng, hơn hai giờ chiều thì tới thành phố.

Băng gạc trên trán Hàn Thần Tâm đã được gỡ ra, song hiện tại vết sẹo vẫn còn rất rõ, không biết theo thời gian có thể mờ dần đi được không.

Trên đường, Hàn Thần Tâm nói chuyện được mấy câu với Tôn Triết Dương thì không cưỡng lại được cơn buồn ngủ, lúc tỉnh dậy thì thấy ô tô đã dừng lại trong bãi đỗ xe khẩn cấp, Tôn Triết Dương đang nhìn vết thương trên trán anh.

Thấy Hàn Thần Tâm tỉnh, Tôn Triết Dương bèn giơ tay chạm nhẹ lên trán anh, hỏi: “Còn đau không?”

Hàn Thần Tâm lắc đầu, “Không đau nữa.”

Ra khỏi đường cao tốc, việc đầu tiên hai người làm chính là đi ăn, ăn xong rồi thì lái xe tới khu bồi dưỡng báo danh. Đây không phải là lần đầu tiên Hàn Thần Tâm tới khu bồi dưỡng này, lúc mới thi vào Viện Kiểm sát anh đã đến đây bồi dưỡng, căn cứ ở ngoại ô thành phố, bên trong có một khách sạn, có thể cho khách ngoài thuê.

Hàn Thần Tâm bồi dưỡng nên đương nhiên là ở trong khách sạn đó, Tôn Triết Dương cũng có thể ở cùng, chỉ là phải thuê một phòng khác mà thôi.

Thật ra thì chuyến đi này Tôn Triết Dương chỉ là đi cùng Hàn Thần Tâm. Khi Hàn Thần Tâm hỏi hắn, Tôn Triết Dương đáp ứng ngay không một giây do dự.

Có thể do thời gian ở bên nhau của hai người quá ít, hoặc có thể do vết thương của Hàn Thần Tâm còn chưa hoàn toàn khỏi hẳn, Tôn Triết Dương đau lòng anh.

Sau khi Hàn Thần Tâm báo danh xong, người phụ trách tổ chức bồi dưỡng của viện tỉnh theo lẽ đương nhiên mà sắp xếp phòng nghỉ cho anh, là một gian hai người ở. Anh cùng một đồng sự Viện Kiểm sát khác chung một phòng, hai người đều không quen nhau.

Tôn Triết Dương thuê một phòng riêng, là một phòng giường đôi.

Hàn Thần Tâm mang hành lý để vào phòng giường đôi đó của Tôn Triết Dương.

Chỉnh đốn mọi thứ xong thì đã là 5h chiều. Hàn Thần Tâm đến phòng được phân cho mình, đánh tiếng với người ở cùng phòng, bảo rằng mình ngủ không được nên thuê riêng một phòng, sẽ không ở phòng này nữa.

Người kia rất vui vẻ, bảo không sao không sao, sau đó tiện tay vứt hết hành lý với quần áo lên cái giường trống bệnh cạnh.

Ăn cơm tối xong, về phòng, Hàn Thần Tâm đi tắm trước.

Lúc tắm xong, anh thấy Tôn Triết Dương đang nằm sấp trên giường cầm điện thoại chơi game.

Hàn Thần Tâm chỉ mặc một chiếc quần lót, đi vào nằm lên lưng Tôn Triết Dương. Anh không tiết chế chút nào mà đè cả người lên hắn.

Điện thoại trong tay Tôn Triết Dương suýt nữa thì rơi xuống đất, hắn quay đầu nói: “Em có biết em nặng bao nhiêu cân không hả?”

Hàn Thần Tâm rất tự giác mà trả lời: “70 kg.”

Tôn Triết Dương nói: “Em muốn đè chết anh à?”

Hàn Thần Tâm không đáp, hôn một cái lên gáy hắn.

Tôn Triết Dương trở tay nắm mặt anh, “Anh còn chưa tắm.”

Hàn Thần Tâm nói: “Em không ngại.”

Tôn Triết Dương trở mình nằm ngửa ra, Hàn Thần Tâm vẫn đè lên hắn. Tôn Triết Dương hai tay ôm lấy thắt lưng anh, từ dưới nhìn lên anh rồi đột nhiên nở nụ cười.

Hàn Thần Tâm hỏi: “Cười cái gì?”

Tôn Triết Dương đáp: “Anh nghĩ đến một câu, là chim nhỏ nép vào người, cơ mà hiện tại không thích hợp cho lắm.”

Hàn Thần Tâm lại hỏi hắn: “Thế câu nào mới hợp?”

Tôn Triết Dương nghĩ một lát, “Chim to?” (bỉ vừa thôi)

Hàn Thần Tâm đột nhiên nghiêm trang kề sát vào tai hắn: “To thế nào?”

Tôn Triết Dương nhìn anh, trong mắt mang theo ý cười, “Anh kiểm tra là biết ngay.”

Tay Tôn Triết Dương tìm xuống dưới thân Hàn Thần Tâm, cầm lấy vật mềm mại bên dưới anh, sau đó hắn nhanh chóng cảm nhận được nó cứng lên. Hàn Thần Tâm nghiêng đầu tựa lên vai Tôn Triết Dương, phát ra tiếng thở dốc khêu gợi.

Tôn Triết Dương cũng không có tâm mà đi so sánh Hàn Thần Tâm với bất cứ người phụ nữ nào khác, nhưng hắn phải thừa nhận, Hàn Thần Tâm là người có khả năng khơi gợi sự kích thích lớn nhất cho hắn trong những người mà hắn đã từng gặp.

Hàn Thần Tâm luôn luôn tràn ngập nhiệt tình ở cả lời nói lẫn hành động đối với Tôn Triết Dương, nhưng hết lần này tới lần khác, anh vẫn không chịu được khiêu khích, thân thể phản ứng chẳng có chút kinh nghiệm nào, một khi đụng chạm anh sẽ không hề kiềm nén mà phát ra tiếng thở dốc và rên rỉ.

Anh luôn muốn Tôn Triết Dương có thể cảm nhận được địa vị của chính hắn trong lòng mình, dễ dàng có thể khiến Tôn Triết Dương trở nên kích động.

Giống như hiện giờ, Tôn Triết Dương cảm thấy hẳn là phải đi tắm trước, nhưng phản ứng của Hàn Thần Tâm lại khiến hắn nghĩ rằng làm xong thì tắm cũng được, lúc ấy hai người có thể tắm cùng nhau.

Giường trong khách sạn rất rắn chắc, hiệu quả cách âm của khách sạn cũng rất tốt, rời xa thành phố sinh sống ban đầu, bởi vậy không cần kiêng dè nữa.

Hàn Thần Tâm chìm đắm trong khoái cảm mà Tôn Triết Dương mang đến cho anh.

Tôn Triết Dương dùng một tay che mắt anh lại, sau đó vùi đầu xuống cổ anh, cắn mút da thịt mềm mại. Làm vậy sẽ để lại vết, nhưng đang trong lúc kích động, ai mà còn lo nghĩ nhiều như vậy chứ.

Mắt không nhìn thấy, thân thể mới càng thêm mẫn cảm, vui sướng cũng được, đau đớn cũng được, chỉ cần là Tôn Triết Dương mang đến thì đều có thể khiến anh càng thêm hưng phấn, càng thêm trầm mê.

Làm xong một lần trên giường, Tôn Triết Dương kéo Hàn Thần Tâm có chút mệt mỏi vào phòng tắm tắm sạch.

Trong phòng tắm vòi sen chật hẹp, hai người đàn ông cùng vào quả thực có phần chật chội. Song cảm giác cọ cọ sát sát thế này đối với Hàn Thần Tâm mà nói, cũng là một loại vui sướng.

Bồi dưỡng chính thức bắt đầu vào ngày hôm sau, Hàn Thần Tâm sáng sớm phải rời giường đi học.

Tôn Triết Dương vẫn nằm trên giường say giấc.

Trong phòng mở điều hòa, bởi vậy Tôn Triết Dương ngủ thẳng đến nửa đêm thấy nóng quá, bèn đá văng hơn nửa cái chăn ra khỏi người.

Hàn Thần Tâm lật một bên chăn lên, lộ ra cái mông rắn chắc của Tôn Triết Dương, anh vỗ một cái, bị Tôn Triết Dương một cước đá xuống giường mới cảm thấy mỹ mãn mà đứng dậy đi học.

Chương trình học được sắp xếp cũng không quá căng thẳng. Tổng cộng có hai tuần, thế nhưng thời gian đi học chỉ có 5 ngày, thứ Bảy Chủ Nhật được nghỉ. Hơn nữa thời gian đi học 5 ngày thì có hai ngày buổi chiều không có chương trình học, mọi người có thể tự do hoạt động.

Chương trình học của ngày đầu tiên là cả ngày, buổi chiều tan học ăn cơm xong, Hàn Thần Tâm cùng Tôn Triết Dương ra ngoài khu bồi dưỡng tản bộ.

Phía sau khu có một sườn núi, trên núi có chòi nghỉ mát.

Sau bữa cơm, không ít người đều đi leo núi, dọc theo bậc thang lối nhỏ đi thẳng lên, leo hết triền núi tới chòi nghỉ mát thì quay xuống.

Bởi vì Hàn Thần Tâm không thích nói chuyện, nên anh cũng không quen thân với mấy người cùng học bồi dưỡng lần này, anh không quen biết ai, nhưng ngược lại có không ít người nhận ra anh.

Không chỉ bởi ngoại hình dễ làm người khác chú ý, có lẽ cũng bởi vì vết thương trên trán Hàn Thần Tâm. Mới ngày đầu tiên đi học đã có không ít cô gái lén lút bàn tán về Hàn Thần Tâm, hỏi nhau rằng không biết vì sao anh lại bị thương trên đầu.

Cũng chẳng có ai dò hỏi thân phận của Tôn Triết Dương, có lẽ có người tò mò, nhưng cũng chẳng tò mò đến mức phải đi hỏi Hàn Thần Tâm, người chưa từng nói chuyện với ai.

Đi được nửa đường, hai người phát hiện bên cạnh đường núi có một dòng suối nhỏ, Hàn Thần Tâm nhất định đòi cởi giày đi xuống lội nước.

Tôn Triết Dương nói: “Em bị thần kinh à, đang mùa đông đấy.”

Thế nhưng Hàn Thần Tâm vẫn kiên trì xuống nước, anh cởi giày với tất, giẫm xuống dòng nước suối lạnh thấu xương, sau đó thở ra một hơi thật dài.

Tôn Triết Dương miệng ngậm thuốc, cúi người cầm lấy giày và tất của Hàn Thần Tâm, sau đó vươn tay cho anh, “Nào.”

Hàn Thần Tâm cầm lấy tay Tôn Triết Dương, cùng hắn đi về phía trước.

Đi được hơn mười mét, dòng suối thay đổi hướng chảy vào sâu trong rừng núi, không thể đi dọc theo đường bộ được nữa. Hàn Thần Tâm không chịu được nữa, bèn bước lên bờ.

“Chờ đã,” Tôn Triết Dương nói, bảo anh ngồi xuống tảng đá bên cạnh.

Tôn Triết Dương đặt giày với tất của Hàn Thần Tâm sang một bên, sau đó bắt đầu cởi áo khoác.

“Làm gì thế?” Hàn Thần Tâm thoáng sửng sốt.

Tôn Triết Dương từ trên cao nhìn xuống, liếc anh một cái, “Làm gì? Lau khô chân cho em chứ làm gì.”

Hắn cởi áo khoác lẫn áo trong ra, sau đó mặc lại áo khoác vào, ngồi xuống trước mặt Hàn Thần Tâm, dùng cái áo trong lau khô nước trên chân anh.

Hàn Thần Tâm chăm chú nhìn hành động của hắn. Trên mặt Tôn Triết Dương có chút bực mình, nhưng cử chỉ lại rất cẩn thận.

Lau khô rồi mà sờ vào chân vẫn lạnh, Hàn Thần Tâm đột nhiên giơ chân lên, áp lòng bàn chân lạnh lẽo lên cổ Tôn Triết Dương.

Tôn Triết Dương nâng mắt nhìn anh, “Muốn ăn đòn à?”

Tuy nói vậy nhưng sau đó Tôn Triết Dương lại kéo khóa áo xuống một chút, cầm chân Hàn Thần Tâm nhét vào trong người, áp bàn chân lên ngực mình.

Hàn Thần Tâm không nhúc nhích, anh dường như có thể cảm nhận được trái tim đang đập của Tôn Triết Dương.

Cho đến khi cả hai chân của Hàn Thần Tâm đều ấm lên, Tôn Triết Dương mới đi tất và giày vào cho anh. Sau đó hắn đứng dậy, một tay cầm cái áo ẩm nước, tay kia vươn về phía anh, “Nhanh lên nào, không thì trời tối thui lại không về được đâu.”

Hàn Thần Tâm tóm tay hắn đứng dậy, cùng hắn tiếp tục đi về hướng lên núi.

Hết chương 63.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net