Oneshot Đám cưới trong mơ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Cảm ơn các bạn đã ủng hộ các fic của mình trong thời gian qua
(Fic này sẽ hay hơn khi nghe bài Beautiful in whrite hay bất khì bài hát về đám cưới nào nhé)
Fanfic Đám cưới trong mơ (oneshot)

“Ngôi làng trông thật khác lạ” Đó là suy nghĩ đầu tiên của Kohaku trước khi lễ cưới của cô bắt đầu
Không còn những thiết bị khoa học kì lạ cùng mớ hóa chất nguy hiểm hay những ngôi nhà đơn sơ. Thay vào đó là một lễ đường được trang trí vô cùng trang trọng.
Con đường bằng lụa trải những cánh hồng đỏ, xếp dọc đó là nhưng đôn hoa hồng trắng dịu dàng, mỗi đôn hoa còn được trang trí bằng sợi ruy băng cho thêm phần đẹp đẽ. Những chiếc ghế ngồi được xếp hai bên của lễ đường nay đã được lấp đầy bởi mọi người.

Và cuối con đường đó là nơi cô và anh sẽ trao cho nhau lời thề vĩnh cửu đã được tô điểm bởi một vòng hoa khá lớn với tấm bảng
Lễ thành hôn của Senku Ishigami và Kohaku.

Kohaku vẫn ở trong phòng trang điểm cô dâu để Yuzuhira và Amaryllis trang điểm và sửa soạn nốt những công đoạn cuối cùng

“Cậu trông thật xinh đẹp Kohaku -chan, chắc hẳn nếu Senku nhìn thấy cậu thì sẽ mê mẳn lắm cho mà xem.” Yuzuhira nhẹ nhàng khen
“Ồ chắc hẳn rồi, là tôi cũng sẽ rung động trước vẻ đẹp này mất!” Amaryllis đồng tình
“Thôi, hai người cứ nói quá, mình cá Senku vẫn sẽ giữ bộ mặt lạnh lùng thôi” Kohaku nói

Nhưng lần này hai người kia không hề nói quá
Kohaku đang trông vô cùng xinh đẹp trong bộ váy trắng thuần khiết, chiếc váy tuy đơn giản nhưng nó dường như tôn hết những nét đẹp của cô đặc biệt là đôi mắt xanh .Điểm trên mái tóc vàng óng là những bông hoa hồng hồng cùng chiếc khăn voan nhẹ nhàng. Cô còn được điểm xuyết bằng chiếc vòng cổ được làm từ viên đá có cùng màu với mắt cô.

Kohaku nhìn vào gương và không thể tin người đó là mình, cô thầm cảm ơn mọi người vì đã giúp cô nhiều trong đám cưới của mình, cô nàng sư tử cái vô cùng hạnh phúc vì đã có cơ hội gặp Senku cũng như những người bạn tốt đến vậy

Và hôm nay hạnh phúc của cô sẽ được trọn vẹn khi cô kết hôn với người con trai cô yêu.

Có lẽ ngay cả bây giờ Kohaku vẫn không thể cắt nghĩa hoàn toàn cảm xúc của mình dành cho anh, nó vừa tựa như sư tin tưởng tuyệt đối của một đồng đội,vừa tựa như cảm xúc mong muốn nhiều hơn của một mối quan hệ lãng mạn, Kohaku chỉ biết rằng anh là người cô có thể tin tưởng tuyệt đối vào, người cô không bao giờ muốn đánh mất, và là người cô muốn đồng hành đến cuối đời.

Tình cảm của cô nó, nhiều đến mức cô còn chẳng thể cắt nghĩa cảm xúc của mình

Đến giờ rồi nhỉ- Kohaku cùng hai người kia chuẩn bị bước ra khỏi phòng trang điểm, đúng lúc ấy Ruri và ông Kokuyou xuất hiện
“Em trông thật xinh đẹp Kohaku, chị mong em sẽ hạnh phúc với quyết định của mình"
"Cảm ơn Ruri -nee, em cũng mong chị sẽ sớm có được hạnh phúc riêng của mình"
"Còn sẽ không hối hận với quyết định này chứ Kohaku, ta nói thật là con vẫn có thể chọn một người khác tốt hơn mà"
"Cha, con yêu Senku, anh ấy sẽ cùng con đồng hành đến hết cuộc đời này" Kohaku khẳng định nhẹ nhàng
"Ở thời điểm này ta biết cũng chẳng thể cản con được nên ta cũng chỉ mong con sẽ hạnh phúc"
"Vâng con hứa là con sẽ không hối hận với quyết định này!"
“Không hối hận thì cười lên đi, trông mặt bà méo xẹo à, hôm nay nàng khỉ đột của chúng ta phải là người đẹp nhất” Từ khi nào giọng nói chân thành pha chút trêu chọc của Chrome đã vang lên phía sau Ruri
“Chrome-chan nói đúng đó Kohaku-chan, cậu nên vui lên chứ, mà đừng lo lắng quá cho dù cậu có cưới ai đi nữa cậu vẫn là nàng chiến binh của vương quốc khoa học mà~” Giọng Gen tinh quái cất lên
“Cảm ơn tất cả mọi người” Kohaku nở nụ cười rạng rỡ thường thấy

Tiếng nhạc du dương cất lên báo hiệu rằng hôn lễ sắp được tiến hành.
Tất cả mọi người đều trông thật xúc động trong khoảnh khắc thiêng liêng này, một vài người còn rưng rưng nước mắt
Lâu lắm rồi từ khi thạch hoá, mới có một đám cưới lớn như vậy, nên mọi người xúc động cũng là điều dễ hiểu

"Giờ lành đã đến hôn lễ xin được tiến hành" Francoise trong vài trò chả xứ cất giọng
Kohaku nhẹ nhàng khoác tay cha mình chậm rãi tiến vào lễ đường nơi mà Senku đã đứng đó chờ cô

Cảm xúc khi đi trên lễ đường tiến đến nơi có người yêu của mình thật khó tả
Vừa hồi hộp vừa nâng nâng hạnh phúc. Đó là lần đầu tiên trong lòng người thiếu nữ ấy xuất hiện những cảm xúc như vậy.

Sau màn giới thiệu về lễ thành hôn quá trình gặp và yêu nhau của cô dâu chú rể thì cũng đến phần quan trọng nhất, phần trao nhẫn cưới và lời thề

"Kohaku, cô có đồng ý lấy Senku Ishigami làm chồng, hứa sẽ yêu thương và trân trọng anh ấy dù cho mạnh khỏe hay ốm đau, dù cho giàu có hay nghèo khó, từ nay và mãi mãi không?"

"Vâng tôi đồng ý!" Kohaku nói rồi nở một nụ cười rạng rỡ.

Cô dõng dạc nói, không chỉ để mọi người có thể nghe rõ mà còn để người cô yêu nghe rõ.

Nói rồi Kohaku lấy chiếc nhẫn đeo vào ngón áp út của mình.

"Bằng quyền lực được trao tôi tuyên bố hai người là vợ và chồng!" Francois tuyên bố

Dưới kia tất cả mọi người đều vô cùng xúc động, rơm rớm nước mắt, thậm chí vài người còn khóc nấc lên,họ không hề nghĩ rằng họ có thể chứng kiến cảnh tượng đẹp đẽ này
Và có lẽ người xúc động nhất hiện giờ là Kohaku, cuối cùng cô đã kết hôn với Senku người mà cô yêu, cảm giác hạnh phúc này thật kì lạ, trước nay cô chưa từng hạnh phúc đến vậy, cô yêu khoảnh khắc này

Cô đưa tay ra định nắm lấy bàn tay của Senku, nhẹ nhàng và dứt khoát như cách họ đã cầm tay nhau bao năm nay, nhưng đáp lại cô là một khoảng không hiu quạnh. Bàn tay kohaku rơi thõng xuống. Người đáng lẽ phải đứng đây, bên cạnh cô, đã không còn có thể đón lấy bàn tay bàn tay cô nữa rồi.
Kohaku quỳ xụp xuống mà nức nở
Cô có thể lừa ai cơ chứ
Senku, anh ấy đã chết rồi
Vậy thì cớ sao cô lại cố chấp làm đám cưới đến thế
Cô chẳng thể hiểu nổi bạn thân mình nữa
Kohaku cũng không thể hiểu nổi cảm xúc hiện tại nữa, nhưng cô đủ thông minh để biết nó đau lắm, rất đau
Đau quá
Trái tim của người thiếu nữ ấy đau quá
Khoảnh khắc Francois tuyên bố Senku và cô là vợ chồng, lòng cô tràn đầy niềm vui và hạnh phúc,
Và khoảnh khắc cô nhận ra người ấy đã không còn bên mình nữa, trái tim của Kohaku đã vụn vỡ

Họ đã có thể có một đám cưới, họ đã có thể trở thành một gia đình thật thụ.

Nhưng tại sao thần chết lại cướp anh đi chứ?
Tại sao căn bệnh ung thư lại cướp anh khỏi cô chứ?
Những câu hỏi không có lời đáp đó kéo lại kí ức của cô về ba tháng trước.

Khi ấy Mr Why đã bị đánh bại, bí ẩn về tia hoá đá cũng đã được giải mã
Tưởng chừng rằng vương quốc khoa học và Senku đã có thể bước từng bước một cách dễ dàng trên con đường tái lập và phát triển nền văn minh nhân loại

Nhưng tất cả chỉ là suy nghĩ của mọi người
Gần đây, người thủ lĩnh của họ có vẻ không được khỏe, anh ấy có vẻ yếu hơn bình thường, những cơn đau trở nên thường xuyên hơn, anh có vẻ vô cùng mệt mỏi. Và tất nhiên tất cả mọi người đều lo lắng cho anh, nhưng khi mọi người hỏi thăm thì Senku chỉ trả lời qua loa rằng có thể là hơi quá tải công việc thôi và bảo mọi người ko cần phải lo lắng gì cả
Mặc dù vẫn còn biết bao nhiêu hoài nghi nhưng mọi người vẫn chọn tin tưởng người thủ lĩnh của mình

Nhưng có lẽ đó là một trong những quyết định mà họ hối hận nhất
Một ngày nọ Senku đột nhiên ngất đi trong khi đang làm việc. Sau vài khâu kiểm tra đơn giản thì Luna nói với giọng run rẩy
"Tôi không chắc nữa....nhưng dựa vào những kết quả kiểm tra này thì nhiều khả năng là.... Senku đang bị...ung thư.."
Bầu không khí đột nhiên trùng xuống, những người hiện đại đều hiểu lời nói có ý nghĩa kinh khủng như thế nào
"Đó là căn bệnh kinh khủng lắm sao? Senku có thể khỏi được chứ?" Thấy không khí có vẻ không ổn lắm, Kohaku hỏi lại
"Ngay cả với nền y học của thế kỷ 21 việc chữa khỏi ung thư cũng là việc rất khó khăn,  đó dường như bàn bản án tử cho bất cứ ai, tất nhiên nếu phát hiện sớm thì tỉ lệ chữa khỏi sẽ khá cao nhưng nhiều khả năng ta đã bỏ lỡ giai đoạn vàng đó rồi. Với trình độ y học hiện tại thì khả năng có thể chữa khỏi  quả thực là rất thấp" Ukyo nói
"Chúng ta có thể làm gì đây, ta phải nghĩ cách gì đó chứ, ta không thể để Senku chết được!" Kohaku và Chrome đồng thanh

"Tất nhiên là ta sẽ cố gắng hết sức rồi!"

Mọi người đồng thanh nhưng có lẽ họ đều biết rằng hi vọng ấy thật mong manh, nhưng họ vẫn cố níu kéo mà tin vào nó
Họ cố gắng chế tạo máy móc, thuốc thang nhưng nó thật vô vọng, Senku cứ ngày một yếu dần đi

"Mấy người không cần phải cố gắng nữa đâu, cơ thể tôi thế nào tôi hiểu hơn bao giờ hết. Có lẽ quãng thời gian còn lại không nhiều nữa, nhưng đừng quá buồn, tôi đã hoàn thành được kha khá trách nhiệm của mình rồi, không có tôi vương quốc khoa học vẫn sẽ ổn thôi. Tất nhiên tôi không muốn chết nhưng căn bệnh này nó không buông tha tôi. "Senku yếu ớt nói
"Đừng nói nữa tôi không cho phép ông nói những lời như vậy, chẳng phải ông vẫn luôn tin vào khoa học mà tin rằng nó sẽ có thể làm mọi thứ cơ mà, vậy sự logic đó của ông đâu rồi?" Kohaku giận dữ nói nhưng những giọt nước mắt đã lăn dài trên má cô
"Nào, tôi không muốn nhìn một con sư tử cái khóc đâu, nụ cười rạng rỡ của bà đâu rồi Kohaku, tôi không muốn vì tôi mà bà đánh mất sự mạnh mẽ của bà đâu "
“Ông đúng là đồ ngốc Senku.. và đừng gọi tôi như vậy!” Kohaku đã không thể che giấu tiếng khóc của mình.
“Rồi rồi, vậy thì kẻ ngốc này có thể xin vài phút nghỉ ngơi được không? Tôi có vài việc muốn nói với Luna” Senku yếu ớt đề nghị

Sau khi mọi người rời khỏi, Senku cất giọng hỏi
“Tôi còn bao nhiêu thời gian?”
“Theo suy đoán của em, cùng lắm là một tháng, em xin lỗi em chẳng thể làm gì để cứu anh cả” Luna dường như sắp khóc
“Không sao cả, cô đã cố hết sức rồi. Cảm ơn cô, Luna”
Quệt đi những giọt mắt, Luna bất ngờ hỏi lại
“Nhưng đó không phải lí do anh muốn gặp em chứ? Anh định nói gì nào?”
“Ừm có vẻ tôi không giấu được cô nhỉ. Xem nào tôi vô cùng xin lỗi vì đã lợi dụng tình cảm của cô”
“Senku, một người sẵn sàng làm tất cả mọi thứ để đạt được mục đích để đạt được mục đích của mình, thậm chí đã từng kết hôn và li hôn với một người để có được vị trí trưởng làng. Giờ đây lại xin lỗi vì đã lừa dối tình cảm của một cô gái sao? Nó thật phi lí! Nhưng nó sẽ trở nên hợp lí nếu trong lòng anh ấy có hình bóng của một người con gái khác”
“Cô nhận ra tất cả rồi nhỉ…”
“Vậy lí do anh nói với em là để làm gì, cho anh lời khuyên về mối quan hệ của anh với Kohaku sao?”
“Nếu cô sẵn lòng khuyên thì tôi sẽ nghe” Senku cười ranh mãnh và nói với giọng đùa đùa
“Đó là việc của anh, em không muốn và cũng không thể can dự. Mà em tin anh cũng có câu trả lời cho mình rồi”
“Ừm cảm ơn lần nữa Luna”

Luna mỉm cười rồi bước ra khỏi căn phòng đó,
Nhưng vừa bước ra khỏi phòng thì nàng y sĩ đã gặp Kohaku đang đứng bần thần ở trước cửa
“Cô nghe được tất cả rồi à?” Luna hoảng hốt hỏi lại
Kohaku chẳng nói gì mà đi thẳng vào căn phòng
Cái gì vậy chứ
Thời gian của anh chỉ còn một tháng thôi sao

Và cả tình cảm của anh dành cho cô nữa
Chưa bao giờ cô biết anh lại có những tình cảm ấy cho mình
Kohaku cứ nghĩ tình cảm của cô sẽ chẳng bao giờ chạm đến anh
Cảm xúc của nàng sư tử cái thật lẫn lỗn, nhưng cô biết mình phải nói chuyện trực tiếp với Senku

“SENKU, tại sao… anh là đồ ngốc, ngốc nhất trên đời này…đồ ngốc nhà anh, nếu hôm nay em không cố ý nghe trộm thì làm sao em có thể hiểu tình cảm của anh chứ và cả thời gian còn lại của anh nữa…anh tính giấu em đến khi nào cơ chứ!” Kohaku chạy đến ôm lấy Senku mà khóc nức nở
“Thôi nào tôi không muốn em phải khóc, nếu là vì tôi mà em phải khóc thì tôi sẽ không vui đâu, mà tôi đã nói rằng sẽ không thừa nhận tình cảm của mình đâu nên em không phải lo” Senku xoa đầu trấn an Kohaku

Với những giọt nước mắt vẫn còn lăn dài trên má, Kohaku hôn Senku
Nụ hôn ấy không chỉ thể hiện tình yêu mà còn là nỗi buồn sự tiếc nuối vô hạn trước tình cảnh của hai người
Nụ hôn ấy vừa lạnh vừa nóng, vừa mãnh liệt nhưng cũng thật đau khổ biết bao
“Em yêu anh Senku! Em muốn ở bên anh, dù cho chỉ một phút hay một tháng…” Kohaku nghẹn ngào nói
“Anh cũng vậy, nàng sư tử cái của anh” Nói rồi Senku đặt một nụ hôn lên trán của cô
Senku biết rằng khi mình nói câu đó thì cả hai đều chỉ càng lún sâu vào thứ tình yêu vô vọng này thôi và cuối cùng người chịu tổn thương nhiều nhất là Kohaku, anh biết anh thật ích kỉ khi làm vậy
Nhưng anh vẫn muốn dành tất cả thời gian ngắn ngủi lại bên cô, dành tất cả cảm xúc bên cô

Luna đứng sau cánh cửa và chứng kiến tất cả cô vừa mừng cho hai người bạn của mình nhưng cũng thấy thật trống rỗng, có lẽ cô vẫn chẳng thể dễ dàng buông bỏ được, Nhưng hiện tại là một bác sĩ điều cô quan tâm nhất phải là tình trạng của Senku

Nhưng có lẽ nó chẳng còn hi vọng gì cả

Nhựa sống của thủ lĩnh khoa học cứ cạn dần
Và mặc cho tình cảnh ấy, Senku vẫn cố lên kế hoạch cho đám cưới của anh và Kohaku, anh muốn làm tất cả mọi thứ có thể cho người mà anh yêu. Mặc cho tình trạng sức khỏe của mình Senku vẫn muốn làm cho cô ấy vui, dành thêm thời gian bên cô ấy

Nhưng có lẽ ông trời đã không nghe thấy mong ước nhỏ nhoi ấy của anh, ngay trước ngày đám cưới diễn ra, thần chết đã tới và cướp anh đi

“Điều anh hối hận nhất mà mình không thể làm được là đồng hành cùng em Kohaku, nhưng nếu không có anh em cũng đừng buồn lâu quá. Anh cũng biết mình thật cố chấp và tàn nhẫn khi thừa nhận tình cảm của mình và bỏ em lại. Nhưng anh tin em sẽ tìm được niềm hạnh phúc của riêng mình.  Hãy luôn mỉm cười như cách em đã cười với anh, hãy luôn vui vẻ như khi em dành thời gian cho anh và hãy yêu một người khác nhiều hơn khi anh yêu em. Cảm ơn em vì đã yêu anh. Tạm biệt em, Kohaku… ” Senku mỉm cười nói những lời cuối cùng với người con gái anh yêu

Senku anh đúng là đồ ngốc, kẻ ngốc nhất em từng gặp, và cũng là kẻ ngốc nhất em từng yêu.
Sao em có thể quên anh được chứ, trái tim này sẽ có thể chấp nhận một tình yêu mới ư?
Có lẽ là không thể
Và đó cũng là lí do cô cố chấp tổ chức đám cưới này đến vậy, mặc cho lời khuyên can của mọi người, mặc cho trái tim cô đã vụn vỡ
Và giờ đây tất cả đau thương đều là cô chịu đựng
Nhưng cô có hối hận vì đã yêu Senku và cố chấp tổ chức đám cưới này không.
Không, Kohaku sẽ không bao giờ hối hận

Khụ…
Kohaku
Cô ấy đột nhiên ngã khụy ra, cơn đau này thật kì lạ cả người cô đau nhức và dường như cô chẳng thể thở nổi
Và trên miệng Kohaku xuất hiện những vệt máu cô vừa ho
Như không nghe thấy lời hỏi han lo lắng hoảng hốt của mọi người, cô chỉ mỉm cười nhẹ nhàng nói
“Kiếp này em đã đồng hành cùng anh rồi.Nếu có kiếp sau ta hãy có một đám cưới đẹp hơn nhé. Hãy chờ em Senku…”

P/s Mong mọi người không khóc xuyên đêm vì fic này của minh


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net