Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit: Gieo x Beta: Mie

Mấy ngày này Trịnh Phái Dương không ở nhà, Lâm Dụ đành phải tự chăm sóc bản thân. Ngày đầu tiên vào bếp, làm vỡ hai cái bát, sau đó đun thủng cái nồi, cuối cùng lúc bỏ đồ hộp mua cho Soda vào lò vi sóng để hâm nóng, kết quả là làm nổ luôn.

Người bình thường nếu như không biết chút gì về nấu ăn thì đáng lắm cũng chỉ biến nhà bếp thành bãi rác, nhưng Lâm Dụ không phải là vô dụng bình thường mà là một tên sát thủ.

Lâm Dụ cứ líu ra líu ríu khiến Trịnh Phái Dương không thể làm được gì, nói: "Quên đi, anh thử đi hỏi thầy Thẩm xem có đồng ý cho anh ăn chực không."

Thẩm Thanh Hàng mấy tháng trước mới từ nước ngoài về, chuyển tới ở đối diện nhà của Lâm Dụ, trước khi về hưu là ông là nguyên giáo sư của Viện thiên văn học Đồng Đại và cũng là người quản lý cũ của trạm thiên văn học Mãn Sơn. Bởi vì ông đã từng dạy Trịnh Phái Dương, là một người thầy có kiến thức uyên bác, còn được gọi là ông giáo, Lâm Dụ cũng học theo Trịnh Phái Dương gọi ông là thầy Thẩm.

Sau khi Trịnh Phái Dương tốt nghiệp, nếu không có việc gì thì sẽ không trở về nhà, vì lẽ đó mà sau khi hai người bọn họ thành đôi, Lâm Dụ chưa từng có cơ hội gặp mặt Trịnh Diệc Châu, cơ hội gặp phụ huynh bằng không. Khi ấy, Thẩm Thanh Hàng chuyển đến, Lâm Dụ sợ muốn chết, sợ thân phận này của mình sẽ ảnh hưởng tới ấn tượng về Trịnh Phái Dương trong mắt của thầy giáo. Còn căng thẳng hơn lúc gặp phụ huynh, nên lúc thấy Thẩm Thanh Hàng câu đầu tiên là, "Cháu chào ông Thẩm. Cháu là tiểu Lâm, bạn cùng phòng với tiểu Trịnh."

Thẩm Thanh Hàng cười nói: "Chào tiểu Lâm, tôi là lão Thẩm, thầy của tiểu Trịnh."

Lâm Dụ ở trên sofa sốt sắng xoa xoa tay, Thẩm Thanh Hàng nhìn một vòng quanh nhà hai người các cậu, nghi hoặc tới gần Trịnh Phái Dương hỏi: "Từng nghe em nhắc đến người yêu mà nhỉ, sao thầy không nhìn thấy?"

Trịnh Phái Dương chỉ Lâm Dụ: "Đây chính là người yêu em."

Thẩm Thanh Hàng xoay người lại, bỗng nhiên hiểu ra. Tuy rằng đã có tuổi, nhưng dưới mái tóc màu bạc là một đôi mắt sâu thẳm, vẫn nhìn thấy được diện mạo đẹp trai hồi còn trẻ.

Ông nói: "Ôi, sao càng nhìn Lâm Dụ càng thấy quen mắt."

Trịnh Phái Dương đáp lại: "Có thể là đã từng nhìn thấy trên ti vi ạ."

Thẩm Thanh Hàng ở đối diện nhìn chăm chú hồi lâu rồi lắc đầu nói: "Không phải, thầy nhớ ra rồi. Lâm Dụ nhìn rất giống với mối tình đầu lúc hai mươi tuổi của thầy."

Lâm Dụ phụt một tiếng, suýt nữa thì phun cả trà ra ngoài.

Trịnh Phái Dương ở bên cạnh bình tĩnh uống trà, Lâm Dụ ghé sát tai cậu thì thầm: "Sao không giống với lúc bàn bạc trước vậy? Không phải kịch bản ban đầu nói anh là bạn cùng phòng của em ư! Sao dễ thế đã có được danh phận rồi! Ấy mà em cũng không nói anh biết ông nội Thẩm là... ơ không đúng, trước đây em từng nói Viện trưởng chính là ông nội Thẩm nhỉ?"

Trịnh Phái Dương: "..."

Ngay cả Trịnh Phái Dương cũng chưa từng nhìn thấy người yêu của ông Thẩm. Ông công tác ở Mỹ một thời gian dài, rất ít khi về nước, Trịnh Phái Dương chỉ nghe nói hai người bọn họ đã ở cùng nhau mấy chục năm, sớm kết hôn ở bên nước ngoài rồi.

Bây giờ, ông Thẩm nhìn Lâm Dụ với ánh mắt cực kỳ trìu mến: "Tuy đã qua nhiều năm nhưng hiện tại thầy vẫn nhớ rõ người kia trông thế nào, thật giống với Lâm Dụ, đôi mắt sáng như những vì sao, ai có thể không thích được cơ chứ?"

Lúc Thẩm Thanh Hàng nói chuyện, vừa dịu dàng lại ấm áp giống như đang ngậm kẹo vậy, dù đã ở nước ngoài lâu nhưng giọng nói vẫn giống như dòng nước Giang Nam ấm áp chảy xuôi. Lâm Dụ được khen đến choáng váng đầu óc, nhìn sang Trịnh Phái Dương ở bên cạnh, chỉ có thể ngây ngốc cười hi hi ha ha, mới vừa mở miệng nói: "Cháu cũng là mối tình đầu..."

Thầy Thẩm bỗng nhiên thở dài: "Tiếc là đầu từ trước đến nay mối tình đều chết sớm."

Tay Lâm Dụ run lên.

"Sau khi thầy kết hôn, bọn thầy ai cũng chưa từng nghe được tin gì của người đó," Thẩm Thanh Hàng nói tiếp, "Có lẽ đã chết rồi."

Lâm Dụ: "..."

Trịnh Phái Dương: "Khụ."

Lâm Dụ nắm chặt cốc trà, ngồi ở bên cạnh lặng yên uống nước, không dám mở miệng nói thêm một câu nào. Ông nội Thẩm này không mở miệng thì thôi, vừa mở miệng ra là lại dọa người ta, không hổ là thầy của Trịnh Phái Dương.

Lâm Dụ vâng mệnh bề trên, ôm bát cùng mèo tới nhà sát vách gõ cửa. Đúng lúc ông nội Thẩm đang ăn cơm, cho cậu hai món, lại lấy ấm trà rót cho một bình phổ nhĩ (1).

(1) Trà Phổ Nhĩ là loại trà trải qua quá trình lên men sau chế biến, có màu nâu sáng, nước pha có vị chát dịu, sau đó là ngọt. Màu nước đỏ, sáng, hương vị thơm dịu mát, hơi có mùi gỗ thông và mùi của mộc nhĩ xào.

Cậu nhấm nháp một ngụm trà, vị đắng khiến mặt cậu vặn vẹo méo xệch.

"Tiểu Dụ à," Thẩm Thanh Hàng thân thiện nhìn cậu, "Sao cháu lại đen như người nước ngoài thế."

Lâm Dụ phải ở đoàn phim ba tháng, lúc đi thì trông như viên bánh trôi trắng tròn mọng nước, lúc về thì như viên bánh trôi đen lăn trong mỏ than, mấy ngày trở về đứng ở bên cạnh Trịnh Phái Dương trông cậu như người bạn đến từ Châu Phi vậy. Cơ mà thực ra chỉ có mặt là đen đi thôi còn người vẫn trắng hồng nõn nà, đáng tiếc không thể cởi trần ra cho người khác xem được.

Thẩm Thanh Hàng an ủi cậu: "Thực ra đen một chút không có vấn đề gì, đen một chút cũng tốt, đen nhìn gầy hơn, cũng khiến cho mặt nhìn nhỏ đi rất nhiều."

Lâm Dụ: "... Ha ha ha."

Cơm nước xong xuôi, Thẩm Thanh Hàng ngồi trên ban công cắt tỉa mấy cây cao su, cạnh bên chân xếp mười mấy chậu cây xanh mướt, trông như một khu vườn nhỏ tràn đầy sức sống, nhìn rất hợp với mấy cây dây leo trên cửa sổ đối diện của Trịnh Phái Dương.

Tay ông vững vàng, động tác dứt khoát, chỉnh sửa mỗi chạc cây cao su một cách cẩn thận tỉ mỉ. Lâm Dụ ngồi xổm ở bên cạnh nhìn, bỗng thấy bóng dáng của Trịnh Phái Dương trên người ông, giống thật đấy, dáng vẻ nghiêm túc thận trọng lại càng giống, sau khi về hưu giáo sư Trịnh nhất định cũng sẽ ngồi ở trên băng ghế như thế này, bày ra một gương mặt lạnh lùng, trừng cậu nói: "Đừng có làm phiền em, mau đi ra."

Lâm Dụ ôm mặt ngồi cười ngây ngô một lúc, bỗng nghĩ tới cái gì liền ngẩng đầu hỏi: "Đúng rồi, ông nội Thẩm, ông biết có chỗ nào còn bán bánh thu không?

"Là bánh bao ngải cứu (2) ấy hả? Hình như rất lâu trước đây từng thấy, sao thế?"

(2) Bánh thanh đoàn tử là món ăn được làm trước tiết thanh minh, hình dạng giống như một loại sủi cảo. Người Trung Quốc sẽ nấu một loại cỏ thảo mộc có tên tương mạch thảo, mang đi ép lấy nước trộn làm bột. Vỏ ngoài xanh xanh của bánh được nhuộm từ rau khúc hoặc ngải cứu, nhân bánh là rau hẹ, trứng và đậu phụ khô. Ngoài ra, nhân trong bánh còn có phiên bản kết hợp giữa đậu xanh và mỡ lợn. Bánh Thanh đoàn tử là thức quà người Trung Quốc thường cúng tổ tiên hoặc đem đi biếu bạn bè, hàng xóm.
(Nguồn: https://bom.to/SnCJX2)

"Ngày mai cháu đi gặp ông nội của Trịnh Phái Dương, ông ấy thích ăn nhất là bánh thu ngọt, cháu muốn mang đến một chút hoài niệm."

Ông Thẩm thả kéo xuống, nói: "Được thôi, vậy chúng ta đi ra ngoài tìm xem."

Sau khi ăn xong bữa tối, Lâm Dụ về nhà nói chuyện qua video với Trịnh Phái Dương, nhắc tới chuyện vừa nãy đi ăn chực cơm: "Thịt chân giò hun khói của ông nội Thẩm ăn ngon lắm! Đúng dịp mấy ngày này anh sẽ học cách làm, lúc em về có thể làm cho em ăn!"

Tất cả mọi hành động liên quan đến nhà bếp của Lâm Dụ luôn khiến cho người ta cảm thấy sợ hãi, Trịnh Phái Dương gấp gáp đổi chủ đề: "Ngày mai đừng sang, người nhà của thầy Thẩm sắp về rồi, anh đừng tùy tiện chạy sang đó làm phiền, thầy không tiện đuổi anh về đấy."

Lâm Dụ híp mắt nói: "Có phải em không muốn để anh đi phải không, bởi vì anh rất giống với mối tình đầu của người ta nên em thấy ghen phải chứ gì!"

"... Vẫn chưa biết mối tình đầu ấy còn sống hay không, anh vui vẻ cái gì."

Lâm Dụ ngửa mặt nằm ở trên giường, để lộ bụng ra bên ngoài, gió thổi qua làm ho khan một trận. Trịnh Phái Dương ở đầu bên kia lo lắng: "Anh sao thế? Lại khó chịu à?"

"Ừm, có hơi khó chịu." Lâm Dụ xoa nhẹ bụng dưới, nói: "Anh nhớ em nhớ đến cứng luôn rồi, khó chịu quá đi."

Trịnh Phái Dương lập tức đưa tay định tắt video.

"Ấy ấy, đừng tắt máy đừng tắt máy mà! Ý anh là trái tim thấy khó chịu!" Lâm Dụ xoay người ngồi dậy, "Em nhìn nè! Trái tim cứng ngắt luôn rồi, cảm tưởng đập thôi cũng thấy tốn sức nữa á!"

Trịnh Phái Dương lạnh lùng: "Muốn em xem cái này? Tim cứng như thế, hẳn là không có thuốc chữa đâu."

Lâm Dụ ghé sát vào ống kính, mặt chiếm cả cái màn hình: "Sẽ không đâu, em hôn anh một cái là khỏi rồi."

Trịnh Phái Dương: "..."

Lâm Dụ hỏi liên tiếp: "Có được không? Có được không?"

Núi băng cũng bị pháo nổ cho tan tành, Trịnh Phái Dương không muốn ầm ĩ nữa, cuối cùng vẫn cúi đầu, quay về phía màn hình hôn nhanh một cái.

"Khà khà khà, được hôn rồi." Lâm Dụ dùng lòng bàn tay cọ sượt qua gò má ửng đỏ của Trịnh Phái Dương, được voi đòi tiên nói: "Vậy em hôn thêm một cái ở tay anh có được không?"

Trịnh Phái Dương bực mình: "Miệng cũng hôn rồi còn muốn hôn tay làm gì?"

Lâm Dụ nghiêm túc nói: "Em không ở nhà, chút hạnh phúc của anh đều phải dựa vào cái tay này, em phải khích lệ nó một chút, để nó tăng thêm sức mạnh!" =))))))))))))))

Trịnh Phái Dương: "..."

Nói chuyện rất lâu, Lâm Dụ hết làm nũng lại đùa giỡn, rốt cuộc cũng khiến Trịnh Phái Dương ở đầu video bên kia bằng lòng cổ vũ.

Vợ không ở nhà, cuộc sống tốt đẹp chỉ có thể dựa vào sức lực của hai bàn tay này thôi. Lâm Dụ đang hổn hển cố gắng làm, dừng động tác trên tay một lát, bỗng cảm thấy trước mắt hiện lên những vì sao hạnh phúc, cuối cùng cũng thấy được ánh bình minh của cuộc sống tươi đẹp.

Thời điểm vào nhà tắm cũng không cúp điện thoại.

Lâm Dụ vừa giơ điện thoại vừa kỳ cọ lung tung khắp người, tắm xong chạy lên trên giường, cuộn chăn quanh cả người còn đang bốc hơi nóng, vui vẻ nói: "Lâm Lâm, em trông cũng rất giống mối tình đầu của anh."

Trịnh Phái Dương thả lỏng ngón tay, chọc chọc vào mặt cậu: "Ừ, anh cũng vậy."

Sáng hôm sau, trời còn tờ mờ sáng Lâm Dụ đã trèo đèo lội suối lên núi Phiên. Balo trên vai cậu nghiêng ngả, lúc đi qua các đường núi gập ghềnh khúc khuỷu phải ôm thật chặt, sợ lắc lư chao đảo rơi ra.

Hai bên đường mòn trên núi là một hàng thông cao lớn đồng đều, xuyên qua rừng thông, có thể nhìn thấy nghĩa trang núi Phiên.

Hàng năm vào thời điểm này, Lâm Dụ sẽ theo Trịnh Phái Dương đến đây tảo mộ cho ông nội Trịnh. Nhưng năm nay Trịnh Phái Dương không ở nhà, nên cậu tự mình lên đây một chuyến.

Lâm Dụ quay về phía bia mộ màu xám trắng, cúi mình vái chào: "Ông nội, cháu là bạn của Trịnh Lâm Lâm, cậu ấy có chuyện nên không thể đến được, sợ ông chờ nên đã để cháu tới đây báo với ông một tiếng, hai ngày nữa cậu ấy về nhà sẽ đến thăm ông."

Dù lúc còn sống quyền thế ngất trời, thân phận cao quý, nhưng khi chết rồi, trong hình cũng chỉ có thể lưu giữ lại vẻ mặt lạnh nhạt.

Khi ông nội Trịnh còn sống, từ trước tới nay chưa bao giờ cười với Trịnh Phái Dương, dáng vẻ luôn nghiêm túc thận trọng, không chỉ đối với cháu trai, mà đối với tất cả mọi người đều như vậy. Năm đó, khi trở về nhà họ Trịnh, nhờ ông nội Trịnh che chở, Trịnh Phái Dương mới có thể bình an khỏe mạnh trưởng thành trong một gia đình hỗn loạn vì lợi ích, mẹ kế nhìn chằm chằm.

Lâm Dụ lấy hộp gỗ từ trong balo ra, mở nắp, bên trong là mấy khối bánh ngải cứu được bọc lại, sờ lên vẫn còn nóng bỏng tay: "Ông nội, con để bánh thu ở đây nhé, có bốn cái là nhân đậu phộng, ba cái nhân mứt táo, đều ngọt cả ạ."

Cậu quét dọn sạch sẽ lá ở trước mộ, mới nhấc hộp gỗ lên, suy nghĩ một chút rồi nói: "Ông nội, con đưa Trịnh Lâm Lâm về nhà rồi. Con sẽ đối tốt với cậu ấy, ông yên tâm nhé."

Bốn bề yên tĩnh, đương nhiên sẽ không có ai trả lời lại.

Đột nhiên gió thu từ rừng cây thổi đến, mang theo một vài chiếc lá vàng xoay xoay vài vòng rơi trên bánh thu.

Chập tối mùa này mấy năm trước, Lâm Dụ trở về từ đoàn phim thì nhặt được một Trịnh Lâm Lâm ngồi ở trước cửa nhà.

Lâm Dụ lo lắng ngồi xổm xuống. Nhìn thấy cậu, Trịnh Phái Dương xoa xoa đôi mắt, gượng gạo cầm hộp cơm lên: "Ăn bánh không? Ông nội cho em, còn nóng đấy."

Lâm Dụ nhét bừa vào miệng một cái bánh nếp, ngay cả mùi vị là gì cũng không cảm nhận được, lại nghe thấy Trịnh Phái Dương nói: "Lâm Dụ, ông nội cũng mất rồi."

"..." Trong miệng cậu còn ngậm miếng bánh nếp, không nói nên lời, chỉ có thể đưa tay nhẹ nhàng ôm lấy bả vai Trịnh Phái Dương. Lòng bàn tay vừa chạm vào phía sau đầu, giống như chạm phải công tắc, người trong ngực gục vào vai cậu, bắt đầu khóc lớn.

Lúc Đường Viện mất, Trịnh Phái Dương im lặng khóc không ra tiếng ở trước mặt Lâm Dụ, hiện tại không biết làm sao, giống như hơi thở quen thuộc đã làm đổ nát bức tường phòng ngự miễn cưỡng dựng lên, nước mắt cuộn trào mãnh liệt, cổ áo thấm đẫm nước mắt.

Lâm Dụ cầm khăn giấy lau cằm Trịnh Phái Dương: "Một lát nữa về nhà phải thay quần áo đấy, ướt hết cả rồi."

Trịnh Phái Dương khóc đến không thở được, sụt sịt mũi, nói: "... Không còn nhà nữa rồi." Không biết phải làm gì mới ổn, Lâm Dụ ôm Trịnh Phái Dương đã khóc đến mức choáng váng, mở của vào nhà.

Hai người chen nhau trên chiếc giường đơn nhỏ.

Trịnh Phái Dương nhắm mắt, chầm chậm ngủ thiếp đi. Lâm Dụ nằm ở mép giường, ngắm ánh trăng chiếu trên người cậu, giống như sợi bông mềm mại. Bụi bập bềnh lơ lửng trong không khí, không nỡ rơi vào trên người thiếu niên.

Lâm Dụ siết chặt tay mình, nghĩ thầm, không sao hết, không còn nhà vậy thì tìm cho Trịnh Lâm Lâm một mái nhà.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC