Chương 19

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit/Beta: Mie

Mấy tuần nữa là phim của Lộ Tư Tề vào đoàn thế mà vẫn còn một nhân vật chính chậm chạp mãi chưa thấy đâu.

Đây là lần đầu tiên Lộ Tư Tề quay phim dài tập, nguyên tác dựa trên cuộc đời huyền thoại của một phi công. Lâm Dụ thủ hai vai, vai nam chính thời trẻ và vai cháu trai của nam chính sau này. Dựa theo kế hoạch ban đầu của Lộ Tư Tề sẽ có thêm một diễn viên lớn tuổi đảm nhận giai đoạn sau của nam chính.

Bây giờ cháu thì có rồi nhưng không biết tìm ông nội ở đâu ra.

Cố Ninh thăm dò nhiều lần, bên phía sản xuất đều nói với anh ta: "Không vội, không vội."

Quay về nói tình hình với Lâm Dụ, Lâm Dụ cũng nói với anh ta: "Không vội, không vội."

Cố Ninh cạn lời, hóa ra là anh ta nóng vội.

"Lão Phật gia ơi, con về rồi." Lâm Dụ vừa mới bước vào cửa nhà mình là đã bắt đầu í ới vào bên trong.

Hà Minh Quân từ phòng bếp bước ra dùng tạp dề lau khô tay xong thì đánh lên trán con trai nhà mình: "Gọi bậy bạ gì thế? Mẹ là Lão Phật gia thế ba con là gì hả! Lớn vậy rồi mà nói năng vẫn không suy nghĩ!"

Lâm Dụ hì hì ôm lấy mẹ, "Mẹ hỏi ba xem, không phải ba con gầy dựng giang sơn là để an bài cho con à?"

Lâm Nghiêu chẳng hay biết gì ngồi trong phòng khám tranh đấu giành thiên hạ, hắt xì một chuỗi với bệnh nhân.

Hà Minh Quân ngẩng đầu hỏi con trai: "Lần trước gọi điện cho con mà quên hỏi, con dọn đi đâu rồi thế? Hôm nọ mẹ đến lấy đồ thấy cửa ban công không đóng."

Đương nhiên là ở chung với Trịnh Lâm Lâm rồi. Lâm Dụ đáp trong lòng.

Đối với chuyện con trai mình đang yêu đương với Trịnh Phái Dương mẹ Lâm hoàn toàn chưa hay biết gì sất: "Con đừng có mà lén lút yêu đương, có bạn trai rồi thì dẫn về, mẹ cũng đâu có đánh cậu ta."

Từ sau khi Lâm Dụ biết mình thích Trịnh Phái Dương cậu bắt đầu nghiên cứu cách come out, nghiên cứu rất lâu, cuối cùng vào một ngày ở tuổi mười tám nào đó lấy hết dũng khí công khai với ba mẹ.

Hà Minh Quân cũng phải mất rất lâu mới tiêu hóa và chấp nhận được sự thật này nhưng đến khi hỏi đối tượng là ai thì con trai lại ấp úng không chịu nói. Dưới cái nhìn của bà, Lâm Dụ come out rồi cũng không thể khiến người ta yên tâm, ngay cả bạn trai là ai cũng không dám nói chắc chắc là loại quan hệ nam nam bừa bãi rồi.

Chuyện con trai mình là đồng tính luyến ái Hà Minh Quân miễn cưỡng có thể chấp nhận nhưng nếu Lâm Dụ nói trắng ra đối tượng của mình chính là con trai bạn tốt của mẹ, là Trịnh Lâm Lâm mà bà nhìn từ bé đến lớn, dám không chừng Hà Minh Quân đập đầu cậu luôn.

Thế nên từ bạn học tiểu Lâm cho đến tận bây giờ là giáo sư Trịnh, vẫn chỉ là cô vợ nhỏ làm ấm giường, không danh không phận.

Hà Minh Quân bỏ rau hẹ vào đĩa, nói: "Mẹ nhắc nhở con, người trong giới giải trí của con không đáng tin đâu, lúc đầu óc mê muội thì cũng cố mà dụi mắt nhìn, đừng để bị lừa rồi còn giúp người ta đến tiền đấy."

Lâm Dụ phản bác bà: "Xem mẹ nói kìa, không phải con cũng rất được đấy à, đã đẹp trai lại còn đáng tin nữa."

Hà Minh Quân ngẩng đầu liếc cậu một cái: "Anh mới là người khó tin nhất đấy."

Bận bịu hồi lâu, Hà Minh Quân làm không ngơi tay nên bắt đầu nhìn cậu không thuận mắt nữa: "Không có việc gì làm thì đừng có đứng ở đây, xuống lầu đón Lâm Lâm đi, mẹ gọi thằng bé đến nhà chúng ta ăn cơm tối, giờ chắc cũng sắp đến rồi đấy."

Lâm Dụ vừa đến đây bằng xe của Trịnh Phái Dương, kinh ngạc hô một tiếng: "Ố?"

Hà Minh Quân phớt lờ sự ngạc nhiên của cậu: "Haiz, lúc còn đi học quan hệ của hai đứa tốt lắm cơ mà, hiện tại lâu lắm rồi Lâm Lâm chưa đến nhà chúng ta chơi, cũng không biết thằng nhóc ấy đang bận cái gì nữa, mẹ thấy nhớ quá."

Lâm Dụ ngoài miệng nhớ cái gì mà nhớ nhưng trong lòng thì lại gật đầu mãnh liệt. Mới năm phút không gặp thôi mà cậu cũng nhớ quá trời.

Hà Minh Quân hỏi: "Bao lâu rồi con chưa gặp thằng bé?"

Lâm Dụ ngẩng đầu oán giận: "Mẹ, thỉnh thoảng mẹ cũng quan tâm con trai mẹ một chút với ạ. Lần gần nhất con gặp chính là quay chung chương trình với Trịnh Lâm Lâm đó, chiếu đầy trên TV kìa."

"Chương trình gì, sao lại mời giáo sư Thiên văn học?"

"Chương trình trí tuệ của đài truyền hình, chọn thiên tài có cấu trúc não khác với những người thường."

"Ồ, thế mời Lâm Lâm là đúng rồi, đầu óc thằng bé rất giỏi." Hà Minh Quân xoa tạp dề, hoang mang nói, "Ủa mà chương trình trí tuệ.. mời con làm quái gì?"

Lâm Dụ: "..."

Trong lòng ba mẹ Lâm Dụ, Trịnh Phái Dương nhà cách vách là đứa trẻ cấp thiên tài đặc biệt, con trai ngốc nhà mình căn bản là sinh vật IQ không cùng đẳng cấp. Khoảng thời gian Lâm Dụ thi cao khảo hầu như 24 giờ đều dán lên người Trịnh Phái Dương, Lâm Nghêu ngăn cản không được áy náy kinh khủng, rất sợ con trai mình liên lụy chỉ số IQ con người ta, làm lỡ tiền đồ nhà người ta là nghiệp chướng rất nặng.

May mắn thay, từ kết quả hiện tại xem ra sự thiếu hụt IQ tạm thời sẽ không lây qua đường tiếp xúc.

Lúc Lâm Dụ lạch bạch chạy đến lầu một cũng là lúc Trịnh Phái Dương vừa lái xe đến.

Trịnh Phái Dương đỗ xe vào gara xong đứng ở cửa thêm một lúc mới tiến vào, hai tay bị gió lạnh làm đông cứng. Lâm Dụ đau lòng kéo tay anh đưa lên miệng hà hơi ấm: "Sao em không nói sớm là mẹ cũng gọi em đến ăn cơm, lúc nãy vào với anh luôn là được rồi."

Trịnh Phái Dương tùy ý cho cậu nắm: "Chúng ta tách thời gian ra như thế mới phù hợp lẽ thường."

Lâm Dụ ngẫm lại cũng thấy có lý, nhưng lại lập tức gật gù: "Đến cùng nhau thì có là gì chứ, tí mình còn cùng về nhà nữa mà, hê hê."

Thừa dịp thang máy không có người, Lâm Dụ dí sát vào cổ Trịnh Phái Dương hít lấy hít để: "Sao anh có cảm giác chúng ta đang yêu đương vụng trộm thế, rõ ràng đã là vợ chồng rồi mà, lúc nào mới có thể ra mắt phụ huynh đây."

Trịnh Phái Dương không chịu nổi cậu cọ tới cọ lui, nhắc nhở: "Mẹ anh ở ngay trên lầu đấy."

Lâm Dụ câu lấy ngón tay anh lầm bầm: "Ngày nào anh cũng muốn kéo em đến trước mặt mẹ, rồi sẵn khoe cho cả thế giới biết Trịnh Phái Dương nhà chúng ta đáng tin cậy đến nhường nào."

Lâm Dụ lải nhải không ngừng, Trịnh Phái Dương nhìn cậu giống y như cái máy may, cả ngày chỉ biết phập phập phập, nhịn không được lại muốn cười. Nụ cười này làm khuôn mặt anh bừng thêm khí sắc, Lâm Dụ nhìn đến sửng sờ.

Thang máy đi đến tầng thượng, ngay khoảng khắc cửa sắp mở ra Trịnh Phái Dương trở tay nắm chặt lấy tay Lâm Dụ, nhẹ giọng nói: "Em không giống anh. Em muốn tìm một nơi giấu anh đi, chỉ có mình em nhìn thấy được thôi."

Vừa mới vào cửa, Hà Minh Quân đã lôi kéo Trịnh Phái Dương đến phòng bếp xem con cá diếc to bằng chậu rửa mặt, một bên vẫn không quên phân phó Lâm Dụ: "Con lên sân thượng mang chậu cây vạn tuế của ba con vào đi, không biết do lớn tuổi rồi hay sao mà hễ làm mấy việc nặng là thắt lưng muốn rụng rời luôn."

Bị lạnh nhạt nên Lâm Dụ tự mình lên sân thượng dời cây vạn tuế.

Ở góc ban công có đặt một cái tủ ngăn kéo kiểu xưa, khung ảnh trên đó là ảnh chụp thời cấp ba của Lâm Dụ, cậu ngốc ngếch giơ một tay về phía ống kính, tay kia thì nắm chặt cổ tay người nọ, người nọ không xuất hiện trong ống kính nhưng không cần nghĩ cũng biết là ai.

Hôm đó là ngày Trịnh Phái Dương thi Sinh học được giải nhất, mẹ Lâm chụp cho hai người một tấm ảnh, kết quả người hạng nhất lại không có trong khung hình.

Khoảng thời gian thi cấp ba là khoảng thời gian mà Trịnh Phái Dương vừa mới dọn về nhà họ Trịnh.

Lúc nhỏ Lâm Dụ xem phim truyền hình nhiều lắm, Trịnh Phái Dương còn chưa nói gì chính cậu đã bổ não tình tiết cha ruột không thương, mẹ kế hành hạ, cực kỳ bi thảm, càng nghĩ càng lo. Thế nên mỗi ngày cơm nước xong cậu đều đi bộ đến gần nhà Trịnh Phái Dương, loanh quanh hướng đông lòng vòng hướng tây rồi lại dạo quanh tiểu khu thêm một bận.

Làm như lượn lờ một vòng như thế là đang dùng gậy như ý vẽ một vòng bảo hộ bình yên cho Trịnh Phái Dương vậy.

Khu biệt thự nhà họ Trịnh sinh sống thưa thớt dân cư, ngay cả khu vực trung tâm thành phố mà nhà cửa vẫn cách nhau hai con đường ô tô rộng, hoàn toàn không xót tất đất tất vàng, nóc nhà nào cũng thiếu điều treo ba chữ "Mua không nổi".

Lâm Dụ không dám đến quá gần, đành ngồi trên băng ghế đối diện cửa hàng Seventeen uống sữa. Gió đêm phả vào mặt có hơi lạnh, cậu rúc vào ống tay áo, cách ống tay áo cầm hộp sữa bò nhỏ nóng hổi của mình.

"Lâm Dụ?"

Đối diện có một giọng nói quen thuộc gọi cậu, Lâm Dụ ngẩng đầu lên, nhìn thấy Trịnh Phái Dương đang đứng sau thùng thư bên đường. Cậu sửng sốt bóp chặt hộp sữa, bóp dẹp cả ống hút, chột dạ giống như đi ăn trộm, cúi đầu nói: "Lâm Lâm, trùng hợp quá, cậu cũng đến đây uống sữa à..."

Trịnh Phái Dương băng qua đường đi đến trước mặt Lâm Dụ: "Cậu chạy xa như vậy đến trước cửa nhà tớ chỉ để uống sữa thôi à?"

"Ừ!" Lâm Dụ mượn dốc xuống lừa, gật đầu liên tục, còn móc trong túi ra một hộp sữa bò mới, "Lâm Lâm, tớ cũng có mang sữa cho cậu nè."

Trịnh Phái Dương ngồi xuống kế bên cậu, cách rất gần, cậu để một chồng tạp chí trên đầu gối. Lâm Dụ cúi đầu nhìn thấy: "Edison bé nhỏ?"

"Ừm, Trịnh Ích Dương đặt, tớ lấy giúp em ấy."

Trịnh Ích Dương và Trịnh Lâm Lâm là anh em cùng cha khác mẹ, Lâm Dụ gặp một lần rồi, dung mạo hoàn toàn không bằng một phần mười so với Trịnh Lâm Lâm đáng yêu lúc nhỏ.

Edison nhỏ cái quái gì, chỉ có trẻ con nhà họ Trịnh mới có thể xem mấy thứ này trong khi trẻ con nhà khác đều đang nghịch bùn, Lâm Dụ không thể hiểu nổi đành lắc đầu nói: "Còn bé tí mà đã thích đọc sách, Trịnh Ích Dương đúng là làm người ta không thích mà."

Trịnh Phái Dương nở nụ cười: "Cậu tự thêm vai trò gì cho mình thế? Con trai của nhà Trịnh Diệc Chu, không cần cậu phải thích."

Lâm Dụ cắn ống hút, giọng nói mang mùi sữa, cậu quay đầu hỏi Trịnh Phái Dương: "Vậy còn cậu, cậu có cần tớ thích không?"

Ánh sáng màu vàng của ngọn đèn đường xiêu vẹo rọi lên hai người, ấm áp như ngọn lửa bập bùng bên bếp lò mùa đông.

Lâm Dụ ở trong gió lạnh ngây người hồi lâu, đầu óc mơ màng, cảm giác như bị say sữa, không biết mình đang nói gì.

Cậu tựa đầu lên vai Trịnh Phái Dương, hỏi tới: "Cậu có muốn tớ thích không hả?"

Trịnh Phái Dương nhìn cậu, nhìn chính mình phản chiếu trong đôi mắt tròn xoe, như thể cậu đang ở trên cầu vồng do chính đôi mắt ấy tạo nên, rồi trượt xuống lướt qua đám mây làm đôi má hây hây tựa như ráng chiều.

"Cậu nói xem nào? Edison bé nhỏ của tớ."

Nói xong Lâm Dụ quay về phía gió lạnh nấc một cái rồi đâm đầu vào lòng Trịnh Phái Dương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net