Chương 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tác giả: Qua Đa Đường
Edit: Gieo x Beta: Mie

Trên đường về nhà, Lâm Dụ mua một túi mứt ô mai, cầm một viên ăn một viên, lúc về đến nhà thấy tâm trạng đã tốt lên, cảm thấy mình chính là bông hoa bá chủ của đoàn kịch Bách Hoa.

Trịnh Phái Dương vẫy tay tạm biệt với cậu, mỉm cười dưới ánh trăng: "Lâm Dụ, ngày mai gặp."

Khóe miệng Lâm Dụ dính đầy đường trắng ngọt ngào, nói: "Ừ, Lâm Lâm, ngày mai gặp."

Thế nhưng ngày hôm sau Lâm Dụ hào hứng chạy đi học lại không tìm thấy bóng dáng của Trịnh Lâm Lâm đâu, thậm chí rất lâu sau đó, cũng không thấy cậu ấy ở trong phòng học.

Lâm Dụ mỗi ngày đều để ở túi bên trái một hộp sữa bò cho bản thân, túi bên phải để một hộp sữa chua cho Trịnh Lâm Lâm, bọc hai hộp ở trong áo, lắc la lắc lư đi học, vậy mà khi vào trong lớp, từ đầu đến cuối vẫn chỉ thấy chiếc bàn trống không.

Chờ tới khi Lâm Dụ gặp lại được Trịnh Phái Dương, là ở trước giường bệnh của Đường Viện. Khi đó mẹ Trịnh đã ở trong trạng thái cực kỳ không tốt, uống nước hay ăn cơm đều phải dùng tới ống đặc chế thông qua mũi. (1)

(1) Khi người bệnh không thể nuốt thức ăn bằng miệng được, dùng ống đặc chế cắm qua xoang mũi vào dạ dày, để thức ăn lỏng theo ống chảy vào trong cơ thể.

Bây giờ mẹ Trịnh cũng không có cách nào đọc cho Lâm Dụ cùng Trịnh Phái Dương nghe chuyện về Hoàng Tử Bé nữa rồi.

Trịnh Phái Dương ngồi bên cạnh cầm tay mẹ, sợ sẽ đánh thức người trên giường nên chỉ dám chui đầu vào trong chăn kìm nén, nhỏ giọng khóc nức nở.

Mùi nước khử trùng trong phòng bệnh khiến Lâm Dụ cảm thấy khó chịu, suýt nữa không thở nổi, nhưng khi nhìn thấy Trịnh Phái Dương ngồi ở nơi đó, hai mắt đẫm lệ, cậu lại càng thấy khó chịu hơn, như bị người ta ấn đầu xuống dưới nước biển vậy, vô cùng khó chịu.

Thấy Lâm Dụ đi vào, Trịnh Phái Dương vội vàng lau mặt, trốn đằng sau rèm cửa, đem tất cả nghẹn ngào nức nở kìm nén ở cổ họng. Rèm cửa sổ bay lên, thấp thoáng lộ ra hình dáng của cậu ở đằng sau, giống như bị đại bàng mẹ bỏ quên ở tổ cũ.

Lâm Dụ đứng tại chỗ không biết phải làm gì, động động ngón tay, nghe thấy bên tai là tiếng lách cách của còi báo động vang vọng liên tục, do dự một hồi, vẫn quyết định đi vào phòng bệnh, xốc lên chiếc rèm cửa màu xanh lam. Cậu sải bước tới bệ cửa sổ, ngồi xuống bên cạnh Trịnh Phái Dương, cũng đồng thời tiến vào ẩn mình sau chiếc rèm cửa sổ phía trong góc, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu lên trên hai người.

Trịnh Phái Dương ngẩng đầu lên nhìn cậu, phía dưới môi bị răng cửa ép thành một vệt màu đỏ sậm, giọt nước mắt vẫn còn vương trên lông mi. Lâm Dụ trầm lặng một hồi, sau đó móc ở trong túi ra một miếng giấy ăn nhăn nhúm, cẩn thận vuốt vuốt phẳng phiu, mới đưa cho Trịnh Phái Dương. Cậu nhẹ giọng nói: "Lâm Lâm, đừng khóc."

Năm đó, Hoàng Tử Bé đánh mất hoa hồng, nhưng con cáo đã tìm được cậu.

Quỹ đạo của một thiếu niên luôn đan xen vào nhau, ở một điểm không xác định thì bị tách ra. Bất kỳ một biến động nào ở thế giới bên ngoài cũng đều là một bàn tay khổng lồ, chỉ cần đẩy nhẹ một chút, cũng có thể khiến quỹ đạo sự sống thay đổi hoàn toàn.

Sau khi mẹ của Trịnh Phái Dương mất, cậu được họ Trịnh đón trở về.

Trịnh Diệc Chu đưa cậu vào học ở một trường trung học tư nhân vùng ngoại thành. Trường học này nổi tiếng với việc khó vào khó ra, đến cánh cửa Lâm Dụ cũng sờ không tới, chỉ có thể đứng một mình ngoài cổng trường, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang tính kế, cách chỗ của Trịnh Lâm Lâm 3 tiếng.

Khi đó vẫn chưa có điện thoại di động cảm ứng, tất cả mọi người đều dùng loại bàn phím 9 ô, để điện thoại nhỏ ở trong ngăn kéo, cạch cạch đánh chữ. Vẫn chưa biết Wechat (2) là cái gì, dùng nhiều nhất vẫn là loại tin nhắn văn bản một mao một tin, đánh thiếu một dấu chấm câu cũng cảm thấy phí phạm.

(2) Wechat (Weixin): Một ứng dụng nhắn tin, gọi thoại, gọi video của Trung Quốc.

Vào thời đại giao tiếp đắt đỏ như thế này thì chi phí cho việc yêu sớm cũng đắt theo. Có người nói, lớp trưởng ở lớp bên cạnh chỉ vì cùng bạn trai nhắn tin qua lại mà mỗi ngày đều không ăn trưa, tiết kiệm được tiền nạp phí để nói chuyện, lại có người nói có một học sinh nam nào đó, chỉ vì ở trong nhà vệ sinh tranh thủ bán thẻ điện thoại đã bị hiệu trưởng bắt tại trận, lại có người nói có hai tên nam sinh nào đấy chỉ vì theo đuổi hoa khôi, mà tranh nhau nạp thẻ cho người ta, cuối cùng ở ngoài cửa sạp báo đánh nhau một trận. Các thể loại tin đồn nghe được khiến Lâm Dụ sững sờ.

Lâm Dụ treo một sợi dây đỏ lên chiếc điện thoại di động màu bạc, buộc vào cổ tay. Đến buổi tối, rúc vào trong chăn, cởi dây ra, nhắn tin với Trịnh Phái Dương. Mỗi ngày cậu có đến mấy chục câu chuyện muốn kể cho Trịnh Phái Dương nghe, giống như lúc còn học chung tiểu học, có cả tá chuyện vui kể cho nhau nghe. Nhưng tối hôm đó, gõ được vài chữ lại xóa, xóa rồi lại gõ, đến cuối cùng chỉ nói được một câu.

Lâm Dụ: Lâm Lâm, lên cấp ba cậu định chọn trường nào?

Trịnh Phái Dương rất nhanh đã trả lời lại: Vẫn chưa xác định, nhưng tớ muốn tới Cảnh Hàng.

Lâm Dụ: Thật vậy à! Vậy tớ cũng muốn tới Cảnh Hàng! Cậu nhất định phải chờ tớ đó nha!!!

Trịnh Phái Dương: Được, nhưng sao cậu vẫn còn chưa ngủ, mau ngủ đi.

Lâm Dụ: Ôi, ngủ ngon nhé.

Trịnh Phái Dương: Ngủ ngon.

Bởi vì mỗi một chữ gửi đi đều không dễ tới, vì vậy mà mỗi một câu chúc ngủ ngon đều cẩn thận, mỗi một câu hẹn gặp lại đều phải có dấu vết lần theo.

Lâm Dụ đặt điện thoại ở cạnh gối, hít thở nặng nề, tới giấc mơ cũng trở nên nặng nề.

Mùa đông năm đó, Lâm Dụ ở trường luyện thi đến khi trời tối mịt, mỗi khi nhắm mắt đi ngủ trong mơ đều là vô số công thức. Mùa xuân năm sau, Trịnh Phái Dương tới Cảnh Hàng học, lá ngô đồng phủ đầy trên đường trước mùa rơi rụng. Mùa hè năm đó, Lâm Dụ thi được 410 điểm, vừa vặn đủ điểm chuẩn vào Cảnh Hàng.

"Lâm Hoặc! Chúng ta học cùng lớp sao, ôi!" Phó Đản đi vào trong lớp, nhìn thấy Lâm Dụ bèn lập tức nhào tới.

"Cậu cái đồ mù chữ này, tránh ra!" Lâm Dụ đẩy cậu ta ra, nhìn xung quanh phòng học, "Trịnh Phái Dương đâu rồi?"

Phó Đản là bạn học tiểu học cùng với hai người các cậu đều rất quen thuộc, gõ gõ đầu Lâm Dụ: "Trịnh Phái Dương nhà các cậu tất nhiên là ở ban thực nghiệm rồi, học sinh đứng hạng nhất đó, ôi chao, cậu còn cho rằng ở đâu được cơ chứ?"

Lâm Dụ há hốc miệng: "Cái gì, còn có ban thực nghiệm á?!"

Lâm Dụ phải vất vả lắm mới thi đỗ Cảnh Hàng, kết quả thì sao, Trịnh Phái Dương là học sinh giỏi nhất của ban thực nghiệm, còn cậu chỉ là học sinh thường thường của ban bình thường, giữa bọn họ chênh nhau tới mấy trăm Phó Đản.

Cậu cúi đầu ủ rũ ở trên bàn học, như con cá mắc cạn trên bờ, sống không bằng chết ------ để thi đỗ vào đây đã mất muốn nửa cái mạng, giờ mà để cho cậu thi vào ban thực nghiệm, chi bằng để cậu chết còn hơn.

"Lâm Lâm, Lâm Lâm, Lâm Lâm, mặc dù chúng ta không chung lớp, tan học cậu phải ở cửa chờ tớ đó nha, trên đường về nhà tớ không thể không có cậu được." Lâm Dụ nằm nhoài người ở trước cửa sổ ban thực nghiệm, vô cùng đáng thương nắm lấy tay của Trịnh Phái Dương, vẻ mặt đau khổ, trông cảnh này cực kỳ giống một người ở ngoài song sắt một người ở trong song sắt, cách nhau một hàng rào sắt, mười năm mới có thể gặp nhau một lần.

Trịnh Phái Dương vừa vẫy bút vừa nói: "Cậu về nhà trước đi, ban thực nghiệm có lớp tự học buổi tối, tan học rất muộn."

Lâm Dụ níu lấy ống tay áo của Trịnh Phái Dương: "Vậy tớ cũng phải tự học buổi tối, lớp bọn tớ cũng có tự học buổi tối."

Trịnh Phái Dương bất đắc dĩ nhìn cậu: "Lớp tớ học nhiều như vậy là bởi vì lớp tớ phải đảm bảo chất lượng, ban các cậu làm gì?"

Lâm Dụ rất oai phong nói: "Lớp chúng tớ, lớp chúng tớ muốn báo thù đó."

Phó Đản sau khi nghe kể lại, đập bàn mắng cho Lâm Dụ một trận: "Cậu đúng là xấu xa! Cậu muốn cùng Trịnh Phái Dương nhà cậu chăm chỉ học tập, cậu kéo tớ lên làm gì! Có ai học lớp 10 sau khi tan học rồi còn ngồi ở trong trường tự học buổi tối không! A, cậu buông tớ ra!!"

Lâm Dụ lôi kéo Phó Đản không buông tay, dường như còn chảy xuống hai dòng lệ: "Đản nhi, ngoại trừ Lâm Lâm thì bên cạnh tớ chỉ có cậu là có kết quả học tập tốt nhất, làm ơn thương xót giúp tớ đi mà, tớ cũng muốn vào ban thực nghiệm.

"...." Phó Đản cảm thấy đầu óc cậu bị nước vào rồi, tất cả đều là nước trong đôi mắt to long lanh của Trịnh Phái Dương.

Ban thực nghiệm nằm ở tầng 2, Lâm Dụ mỗi ngày đều ngước góc 45 độ nhìn trần nhà, nhìn chiếc quạt xoay vòng nhớ Trịnh Lâm Lâm.

Giáo viên chủ nhiệm mấy ngày gần đây đi công tác, môn ngữ văn của lớp 4 đổi thành môn vật lý chán ghét. Lâm Dụ dựa theo thời khóa biểu sắp xếp lại cặp sách, quả nhiên sách vật lý đã bị vứt trong đống tranh châm biếm rồi. Thừa lúc thầy giáo còn chưa tới lớp, vội vội vàng vàng chạy lên tầng mượn sách.

Ban thực nghiệm đã bắt đầu vào lớp, thầy giáo ở trên bục chuẩn bị giảng bài.

Lâm Dụ nằm nhoài người trên cánh cửa sổ cuối cùng, vẫy vẫy tay về phía người ngồi chỗ cuối, nhưng Trịnh Phái Dương mải đọc sách, hoàn toàn không chú ý tới sinh vật không rõ ở đâu ra ngoài cửa sổ. Lâm Dụ hết cách, đành phải khom người ngồi xổm lén lén lút lút âm thầm chui vào phòng học. Chờ Trịnh Phái Dương cúi đầu xuống, thì đầu của Lâm Dụ đã sát ở bên cạnh đầu gối cậu rồi.

"Con mẹ nó." Trịnh Phái Dương bị dọa, hiếm khi thấy nói tục một câu.

Lâm Dụ xòe tay ra, nhỏ giọng nói: "Lâm Lâm, cho tớ mượn sách vật lý một lúc đi."

Giọng cậu quá nhỏ khiến Trịnh Phái Dương không nghe rõ, cứ nghĩ là cậu tới đòi đáp án bài thi, bèn lắc đầu nói: "Không có."

Lâm Dụ cuống cuồng, tự thò tay vào ngăn bàn lật tìm: "Tại sao cậu lại không có sách vật lý? Không phải là quyển này hay sao!"

"Chú ý nghe giảng. Rầm!" Trên bục giảng, thầy giáo cắt ngang vụ lộn xộn ở trong góc, lúc đập tay xuống đã đập vào rãnh kim loại của bảng, nên kêu ầm một tiếng. Lâm Dụ sợ đến run người, ngóc đầu lên, đụng phải ngăn bàn, đau quá nên "gầm gừ" một tiếng, Trịnh Phái Dương theo bản năng che lấy đầu Lâm Dụ.

Động tĩnh lớn hơn, tất cả học sinh trong lớp đều nhìn cả về phía này. Thầy giáo cũng buông sách, nhìn xuống: "Trịnh Phái Dương, chỗ em đang làm cái gì?"

Lâm Dụ ôm đầu đứng dậy: "Xin lỗi thầy, là lỗi của em ạ, không liên quan tới Trịnh Phái Dương." Thầy giáo nhìn xuống, quan sát cậu: "Em là ai vậy? Là học sinh của lớp này sao?"

Lâm Dụ không luống cuống một chút nào, xảo trá nói: "Không phải! Nhưng qua mấy tuần nữa là phải ạ! Em chào thầy!"

Cả lớp cười rộ lên, Trịnh Phái Dương ở bên cạnh lặng lẽ lấy sách vật lý che lên mặt mình.

Lâm Dụ kéo Phó Đản cùng tự học buổi tối suốt một học kỳ, mỗi khi tiếng chuông ở ban thực nghiệm đinh đinh đang đang vang lên, tổ hợp giúp nhau tự học cũng tan theo, thì Phó Đản mới được giải thoát.

Bóng đêm bao trùm cả ngôi trường, chỉ có tiếng côn trùng kêu vang, át đi những tiếng thì thầm của thiếu niên.

Lâm Dụ và Trịnh Phái Dương sóng vai nhau đi ra cổng trường. Phía trước là bóng của hai người, tạo thành một bức tranh thanh xuân tuổi trẻ. Chỉ còn lại mình Phó Đản dắt xe đạp lẻ loi đi ở phía sau, tức đến độ mắt trợn trắng.

Sau khi thi học kỳ xong, mới chia lớp lại lần nữa, đây là cơ hội cuối cùng cho người ở ban bình thường tiến vào ban thực nghiệm. Lâm Dụ từ trong phòng thi đi ra, ngẩng cao đầu, tự tin nói với Trịnh Phái Dương: "Lâm Lâm, qua mấy ngày nữa thì tớ với cậu sẽ là bạn cùng bàn rồi."

Cuối cùng, vào ngày dán thông báo kết quả học tập, Phó Đản đứng thứ 2, Lâm Dụ đứng thứ 102. Phó Đản tiến vào trong tốp ban thực nghiệm, còn Lâm Dụ ở lại lớp thứ 4.

"AAAAAAAA! Ban thực nghiệm có 101 người, chỉ kém có một người! Lại còn kém cậu!!" Lâm Dụ đè hai vai Phó Đản xuống mà gào khóc, lay từ đầu tới cuối, nước mắt trào dâng, khóc đến rung chuyển trời đất.

Phó Đản bị lay qua lay lại đến nổ đom đóm mắt, thực sự quá uất ức mà ----- là ai ép cậu mỗi ngày đều phải tự học buổi tối, là ai ép cậu học tập chăm chỉ, là ai ép cậu đi thi?! Con mẹ nó tất cả đều là cái tên Lâm Hoặc này chứ ai!

Một học kỳ nữa lại trôi qua, Lâm Dụ nằm bẹp ở trên bàn học, như con cá mắc cạn ở trên bờ, ngâm nước cũng không nở ra, là con cá khô đã phơi nắng.

Bỗng nhiên, có người nhẹ nhàng gõ gõ mặt bàn của cậu.

Lâm Dụ không phản ứng.

Người kia lại tiếp tục vỗ vỗ hộp bút của cậu.

Lâm Dụ uể oải ngẩng đầu lên, thấy Trịnh Phái Dương đang đứng ở trước mặt. Thật chói mắt, thật rực rỡ, giống như ở phía sau có vật gì đó đang tỏa sáng lấp lánh.

Trịnh Phái Dương chỉ vào chỗ bên cạnh Lâm Dụ, hỏi: "Chỗ này đã có ai ngồi chưa?"

Lâm Dụ ngây ngốc cả người.

Trịnh Phái Dương trực tiếp lướt qua cậu, ngồi xuống ở đầu kia của bàn.

Lâm Dụ sửng sốt nửa ngày: "Lâm Lâm? Sao cậu lại ở đây?"

"Hả?" Trịnh Phái Dương quay đầu, nở nụ cười với Lâm Dụ, "Có ai bảo là người đứng đầu lớp nhất định phải ở lại ban thực nghiệm đâu."

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net