Chương 15: Ôm tôi một cái đi.

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Năm phút sau, Bạc Kiệu mặt vô biểu tình lật đến trang bài tập cuối cùng, yên lặng nuốt một xuống ngụm máu ở cổ họng.

Vốn tưởng rằng Tống Vũ Hà chỉ đang hù dọa anh, dù sao thì bài tập về nhà hôm nay anh bố trí mặc kệ có là lớp giỏi nhất đi chăng nữa thì cũng phải ở thư viện gào khóc thảm thiết, tra xét đủ loại tư liệu thì may ra mới có thể hoàn thành tất cả trước khi đến tiết ngày mai.

Huống chi Tống Vũ Hà còn không phải là học sinh chuyên khoa của bọn họ.

Hai người đang ngồi ở quán cà phê ven đường, bởi vì buổi tối có quá nhiều người chỗ ngồi trong quán đều chật kín, vậy nên nhân viên đành phải đặt thêm một loạt bàn cà phê có dù che bên trên ở bãi đất trống bên ngoài.

Bạc Kiệu cầm xấp bài tập trên tay, im lặng không nói gì một hồi lâu.

Anh muốn tìm được bằng chứng chứng tỏ rằng Tống Vũ Hà " học hành không nghiêm túc" đi sao chép bài tập hoặc là làm bừa lung tung để đối phó giáo viên, dùng cớ này để dạy cho Tống Vũ Hà một tiết giáo dục nghiêm khắc, như thế thì bảo đảm là lần sau nếu thấy anh thì cậu sẽ trực tiếp chạy đường vòng.

---Những học sinh mà anh đã từng dạy qua làm gì có ai mỗi khi gặp anh lại không giống như chuột thấy mèo, chỉ hận không thể kiễng chân dán sát lên tường luôn.

Cho đến khi nhìn đến tờ giấy gọn gàng sạch sẽ này, chẳng khác gì được in từ trong máy ra đem tất cả các đề bài giải đáp vô cùng tỉ mỉ, cho dù Bạc Kiệu cực kỳ bài xích Tống Vũ Hà cũng không tìm ra được bất kỳ lỗi gì.

Bạc Kiệu đành phải nở nụ cười, khô khan nói: " Cũng không tệ lắm."

Tống Vũ Hà đang cầm tách cà phê tò mò nhìn lại, khi nghe thấy Bạc Kiệu khen ngợi thì đôi mắt xinh đẹp cong lên: " Cảm ơn thầy."

Bạc Kiệu hít sâu một hơi tựa lưng vào ghế, uống một ngụm cà phê đè nén kinh hãi trong lòng.

Cũng may là chứng " Tống Vũ Hà PTSD" của anh đã sinh ra kháng thể cường đại, nhìn Tống Vũ Hà phía đối diện đang cẩn thận duỗi đầu lưỡi liếm lớp sữa bên trên, anh nghĩ thầm: " Gặp năm phút hay là gặp một giờ thì cũng là đã gặp, mỗi lần mình đều hoảng hốt chạy đi như vậy cũng quá mất mặt rồi."

Bạc Kiệu nghĩ tới đây thì buông tách cà phê xuống, lần đầu tiên chủ động đánh giá thiếu nhiên trước mặt.

Tống Vũ Hà chưa từng uống qua cà phê, cậu đang cầm thìa múc phần sữa trắng bỏ vào miệng, giọt nước dính trên đôi môi tái nhợt bị cậu vươn đầu lưỡi nhẹ nhàng liếm một cái.

Bạc Kiệu nhíu mày.

Tóc của Tống Vũ Hà có hơi dài, không biết có phải là do thời tiết quá nóng hay không mấy sợi tóc bên tai đã bị mồ hôi làm ướt, dán sát vào khuôn mặt tái nhợt, làm cho cả khuôn mặt của cậu trở nên càng gầy yếu.

Cậu ăn xong lớp sữa thì học theo động tác của Bạc Kiệu chậm rãi nhấp một ngụm cà phê, hương vị kỳ dị và xa lạ khiến cho cậu nhẹ nhàng nhíu mày, hai má hơi phồng lên rồi từ từ nuốt xuống.

Bạc Kiệu nhìn bàn tay đang cầm tách cà phê của cậu, năm ngón tay hình như đang run rẩy.

Trên gương mặt của Tống Vũ Hà mơ hồ có một mảng đỏ ửng nhuộm đến tận đuôi mắt xinh đẹp, ngay cả lông mi cũng giống như bị nước thấm ướt, đen mượt sáng bóng.

Hẳn là do gần đến thất tịch, vậy nên trong quán đa phần đều là các cặp tình nhân, đèn cũng được trang trí theo sở thích của các thiếu nữ.

Bạc Kiệu nhìn gương mặt đỏ bừng của cậu, vốn tưởng rằng là do ánh sáng chiếu ra nhưng sau khi anh bật đèn huỳnh quanh trên bàn thì mới ý thức được có gì đó không đúng.

Hô hấp của Tống Vũ Hà nóng bỏng, hai má nóng đến đỏ bừng, ngay cả đôi mắt hình như cũng có phần tan rã.

Rõ ràng là bị ốm.

Bạc Kiệu vô thức nhẹ giọng : " Cậu bị ốm à ?"

Tống Vũ Hà phản ứng hơi chậm, hồi tưởng lại hình như 57 cũng nói cậu bị bệnh nhỉ, sau một hồi lâu mới gật đầu : " Đúng vậy."

Bạc Kiệu cảm thấy đau đầu: " Vậy sao cậu không đến bệnh viện?"

" Không cần đi, chịu đựng một chút là khỏi thôi."

Tống Vũ Hà cuối cùng cũng uống xong ly cà phê có hương vị kỳ lạ kia, lấy ác khoác từ trong túi ra đưa cho Bạc Kiệu, cậu cảm ơn: " Cảm ơn áo khoác của anh."

Bạc Kiệu thần sắc phức tạp.

Tống Vũ Hà giao bài tập và áo khoác xong xuôi, cẩn thận ngẫm nghĩ phát hiện ra không còn chuyện gì nữa mới đỡ bàn đứng dậy: " Vậy tôi đi trước."

Sau khi bỏ công đi một chuyến cậu đã bị nóng đến mơ mơ hồ hồ, nói tạm biệt rồi choáng váng rời đi.

Bạc Kiệu cũng không ngăn cản.

Anh chỉ ước vị tiểu mỹ nhân này có thể tự giác rời đi luôn đi, triệt để mang hết đống phiền phức tránh xa ra một chút, Bạc Kiệu gọi thêm một tách cà phê để tự chúc mừng bản thân.

Trong lúc chờ cà phê, anh nhàn rỗi nhàm chán mở trang đọc sách trong quang não lần trước ra.

Quyển [Chứng ỷ lại máy móc] này vừa rườm ra vừa không thú vị, nhưng bởi vì không thể nào nghịch quang não ăn dưa nữa nên anh đành phải đọc giết thời gian, hiện tại đã đọc được một nửa, vốn định hôm nay sẽ xem xong nhưng không biết là do xung quanh quá ồn ào hay là do nguyên nhân nào khác, anh căn bản là đọc không vô.

Bạc Kiệu một bên cao hứng vì Tống Vũ Hà sẽ không quấn lấy anh, một bên lại không khống chế được nhớ tới thân thể gầy yếu hơi run rẩy của thiếu niên, cùng với những lời đồn loạn thất bát tao mấy ngày nay.

" Lộ Cao Thành ghen tị với Tống Vũ Hà cho nên mới nghĩ ra chủ ý livestream [Heart], chỉ vì muốn làm cho Tống Vũ Hà xấu mặt."

" Cậu ta lớn lên ở nông thôn hẻo lánh ngay cả Tinh Võng cũng không có."

Bạc Kiệu nhíu chặt mày hơn.

Ngay cả Tinh Võng cũng không biết là cái gì...

Muốn Tống Vũ Hà xấu mặt...

Bạc Kiệu tắt sách đi, nhìn chằm chằm ly cà phê được bưng lên trước mặt, đột nhiên hồi tưởng lại bộ dáng cẩn thận liếm lớp sữa vừa rồi của Tống Vũ Hà.

Trông có vẻ như cậu ta chưa từng uống thử cà phê.

Nghĩ như vậy, sắc mặt Bạc Kiệu hơi trầm xuống cà phê cũng không uống nữa, mặt không đổi sắc rời khỏi quán.

Quên đi.

Chỉ cần họ Tống kia không làm phiền anh là được.

***

Cổng Đại học Vohenry, tiểu tử họ Tống đang ôm cánh tay run rẩy.

57 vội vàng nói: " Cậu...cậu gọi cho Tần Hiện đến đây đi."

Sau khi hắn nói xong thì mới nhớ ra Tống Vũ Hà căn bản là không có quang não, không có cách nào liên lạc được với Tần Hiện.

Tống Vũ Hà gian nan đi vài bước, trước mắt cậu trời đất như quay cuồng, từng hàng đèn đường dần trở nên vặn vẹo thành vô số hình tròn vây quanh cậu giống như muốn hút cậu vào.

Cậu đi không nổi nữa dứt khoát chậm rãi ngồi xổm xuống, mặc cho mồ hôi lạnh trên gương mặt ngưng tụ lại theo cằm nhỏ chảy xuống đất, cậu mơ hồ nói: " Tôi chịu đựng một lát là khỏi thôi."

Một lát thôi là được.

Chịu đựng một chút là khỏi thôi.

Tống Vũ Hà cảm giác bên tai lại bắt đầu ong ong, cậu chậm rãi ôm lấy chiếc đồng hồ sinh học trên cổ tay, vô thức nỉ non: " Cậu ôm tôi một cái đi."

57 bị nghẹn lại, hơn nửa ngày mới nhẹ giọng nói: " Vũ Hà..."

Tống Vũ Hà không biết là có nghe được lời của 57 hay không, thần trí cậu mơ màng trong miệng phát ra tiết nức nở như một con thú non.

" Cậu ôm tôi đi."

Từ sau khi 57 nửa báo phế, Tống Vũ Hà ở tinh cầu trước kia không biết đã lẩm bẩm lời này bao nhiêu lần, nhưng cho tới thời điểm hiện tại thì cậu vẫn chưa một lần được hắn đáp lại.

Không biết là do bộ ổn định quá cũ kỹ hay là do mạng thần kinh bị hư hại, 57 cản bản là không thể nào biến thành hình người, ngay cả cái ôm lạnh như băng cũng không cho cậu được.

Ngay lập tức người máy sinh học lại bắt đầu động kinh.

" Anh yêu em."

"Muốn ôm em."

Đúng lúc này, một đôi tay ấm áp đột nhiên đỡ Tống Vũ Hà dậy, mang theo một cỗ hương bạc hà quen thuộc chậm rãi bao lấy cậu.

Tống Vũ Hà bối rối một hồi lâu, đến khi phản ứng lại thì phát hiện cả người mình đã xụi lơ tựa vào trong lòng một người.

Cậu giật mình ngẩng đầu.

Bạc Kiệu không biết đã quay lại từ khi nào, đem tất cả tức giận trong lòng che lấp bằng gương mặt sát thủ lạnh lùng, anh cau mày nói: " Có bệnh thì chữa, sao lại phải cứng rắn chịu đựng?"

Tống Vũ Hà mờ mịt nhìn anh.

Đại khái là do thói quen, vừa bị Tống Vũ Hà đánh giá thì Bạc Kiệu liền cảm thấy trong lòng hơi e ngại, lo sợ cậu ấy sẽ phát hiện ra mình.

Anh ho khan một tiếng, cảm thấy tâm tình trong lòng đã bị nháo thành một nồi cháo heo, nhìn xung quanh nói: " Phòng y tế của trường cậu ở đâu?"

Tống Vũ Hà chỉ biết ngơ ngác nhìn anh không lên tiếng.

Bạc Kiệu cũng không trông cậy vào việc cậu có thể trả lời, anh ngăn một học sinh để hỏi phương hướng rồi đỡ Tống Vũ Hà đi đến.

Nhưng hai chân của Tống Vũ Hà hiện tại không còn khí lực, vừa đi đã trượt xuống, Bạc Kiệu do dự nhiều lần đành phải ôm lấy cậu.

Tống Vũ Hà đại khái chưa từng bị người ta ôm qua, cảm giác không trọng lực trong nháy mắt khiến cậu lấy hết toàn lực dùng năm ngón tay gắt gao nắm lấy vạt áo của Bạc Kiệu, ánh mắt kinh hoảng nhìn anh.

Bạc Kiệu nhìn mồ hôi lạnh trên mặt cậu, ngay cả tóc cũng ướt đẫm, đoán được hiện tại cậu hẳn là rất khó chịu bước chân cũng tăng nhanh theo.

Năm phút sau, Bạc Kiệu dùng mũi chân mở cửa phòng y tế, đặt Tống Vũ Hà lên giường bệnh.

Ngày nay là cuối tuần cũng gần thất tịch, vậy nên đa phần học sinh đều ra ngoài chơi phòng y tế cũng rất vắng vẻ, Bạc Kiệu trầm mặt đi tìm một vòng mới tìm được y tá trường đang đeo tai nghe xem phim.

Y tá trường thấy có người đến, vội vàng tắt video chạy thẳng ra ngoài.

Tống Vũ Hà sắc mặt trắng bệch như tờ giấy, cuộn mình trên chiếc giường trắng như tuyết không biết là ngủ hay là đã ngất xỉu.

Bác sĩ của trường vội vàng lấy dụng cụ đến kiểm tra một lần: " Chỉ là mệt mỏi quá mức nên gây sốt, tôi kê đơn cho cậu ấy uống trước nếu sáng mai mà không hạ sốt thì phải đến kiểm tra lại."

Bạc Kiệu nhíu mày gật đầu.

Mệt mỏi quá mức?

Anh quả thực là có nghe Bạc Hoa Thải từng nhắc tới, cô nói đứa nhỏ họ Tống này vì mấy trăm ngàn chi phí linh kiện của người máy sinh học mà mỗi ngày đều bận rộn không ngừng chạy ngược chạy xuôi, sửa chữa đủ loại máy móc.

Hôm nay khi Tống Vũ Hà đến Griffin sửa chữa máy chiếu hình như sắc mắt có hơi khó coi.

Và rồi...

Anh vì tư tâm của mình mà bố trí cho người ta một đống bài tập.

Bạc Kiệu đột nhiên im lặng.

Y tá trường đã đi lấy thuốc, Tống Vũ Hà nằm trên giường hô hấp nóng bỏng, lông mi thỉnh thoảng run rẩy có vẻ như ngủ không được an ổn cho lắm.

Trong lúc mê mang cậu lại mơ thấy mùi hương của hoa hồng, không biết có phải là do sinh bệnh hay không lần này mộng cảnh rõ ràng hơn một chút so với bình thường, Tống Vũ Hà mơ hồ nhìn thấy xung quanh cậu là một vườn hoa diễm lệ.

Cậu chưa từng nhìn thấy bất kỳ bông hoa nào ở nông thôn, nhưng không hiểu vì sao cậu lại có thể gọi tên của nó trong nháy mắt.

Đó là hoa hồng.

Từng mảng lớn hoa hồng dệt thành những bức tranh xinh đẹp mộng ảo, chậm rải hiện ra trước mặt cậu.

Người đứng trước mặt Tống Vũ Hà tuy vẫn như cũ không nhìn rõ khuôn mặt, nhưng cậu có thể cảm giác được đó là một nữ nhân.

Cô nhẹ nhàng nói: " Nếu thích thì buổi tối chúng ta sẽ ăn bánh hoa hồng nhé."

Tống Vũ Hà liều mạng muốn trả lời cô, nhưng cho dù có dùng hết toàn lực môi cũng không nhúc nhích được, cậu chỉ có thể trơ mắt nhìn bức tranh xinh đẹp kia từng chút một tan đi.

Trong mộng đột nhiên đạp hụt một cái, Tống Vũ Hà run rẩy mở to mắt.

Mùi nước khử trùng xộc vào trong mũi, tim Tống Vũ Hà đập dồn dập thậm chí cậu còn cảm giác được trái tim hơi đau đớn, sau nửa ngày mới có thể bình tĩnh lại.

Nhìn trần nhà trắng xóa Tống Vũ Hà bỗng nhiên cảm thấy có người bên cạnh, cậu mê mang xoay người ra xem.

Bạc Kiệu đang bắt chéo đôi chân thon dài ngồi trên ghế rũ mắt nhìn sách mô phỏng trong tay, dư quang quét đến chỗ Tống Vũ Hà đang cử động, anh ngẩng đầu thản nhiên nói: " Tỉnh rồi?"

Tống Vũ Hà kinh ngạc chớp chớp mắt.

Cậu còn tưởng rằng lúc mình được Bạc Kiệu ôm lấy là nằm mơ.

Bạc Kiệu đóng sách lại, dán lòng bàn tay ấm áp lên trán Tống Vũ Hà: " Ừ hạ sốt rồi, còn khó chịu không?"

Nỗi khó chịu hận không thể khiến cho cậu rơi xuống vũng bùn đã biến mất, Tống Vũ Hà chống tay ngồi dậy lắc lắc đầu cũng không thấy choáng nữa, liền gật đầu: " Không khó chịu nữa."

Lúc này Bạc Kiệu mới yên lặng thở phào nhẹ nhõm, anh đưa áo khoác vừa nhận lại cho cậu, nói: " Mặc vào đi, tôi đưa cậu về đã muộn rồi."

Tống Vũ Hà tuy hạ sốt nhưng thân thể vẫn còn hơi yếu, cậu nghe lời mặc áo khoác vào, nhìn đồng hồ bên cạnh thì phát hiện đã qua mười hai giờ.

Cậu thế nhưng lại ngủ được ba bốn giờ rồi.

Thấy Bạc Kiệu đi ra ngoài Tống Vũ Hà vội vàng đuổi theo, cậu vốn không biết uyển chuyển nên đã trực tiếp hỏi: " Tiên sinh nãy giờ vẫn ở lại chỗ này với tôi sao?"

Bước chân Bạc Kiệu dừng lại, ra vẻ trấn định lạnh nhạt liếc cậu: " Dù sao thì tôi cũng không có việc gì làm."

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tống Vũ Hà còn mang theo bệnh tình hơi tái nhợt nhưng đôi mắt tan rã đã sáng lên một lần nữa, cậu vây quanh Bạc Kiệu hai vòng nói: " Cảm ơn tiên sinh."

Con sói đuôi to thuận miệng "Ừ" một tiếng.

Tống Vũ Hà càng cao hứng.

" Nếu như ngày mai vẫn còn sốt thì cậu tự..."

Lúc trước Bạc Kiệu hận không thể cách cậu càng xa càng tốt nhưng vừa nghĩ tới bệnh của đứa nhỏ này có một nửa nguyên nhân là do anh, chột dạ và áy náy khiến cho anh hơi nghẹn lời sau đó đổi thành----

" Sáng mai tôi sẽ đến đón cậu đi kiểm tra lại."

Anh lo lắng nếu ngày mai còn sốt thì vị tiểu mỹ nhân này lại có ý nghĩ cứng rắn chịu đựng như hôm nay.

Chậc, không sợ nóng cháy não à.

Tống Vũ Hà gật đầu: " Được được."

57 cảnh giác nói: " Hắn ta thế mà lại nguyền rủa cậu?! Ngày mai cậu nhất định sẽ không bị bệnh nữa đâu đừng sợ!!"

Tống Vũ Hà thở dài, cậu cảm thấy 57 hình như lần nào cũng có thể tìm được điểm hoang tưởng người bị hại khác nhau để nổi giận.

Bạc Kiệu đưa Tống Vũ Hà đến dưới lầu ký túc xá, anh hỏi: " Cậu ở phòng nào?"

" 501."

Bạc Kiệu ghi nhớ, trong lòng bắt đầu tính toán.

Ngày mai sau khi đón Tống Vũ Hà đến phòng y tế kiểm tra lại thì bọn họ sẽ đường ai nấy đi, không bao giờ có bất kỳ liên lụy nào nữa.

Tống Vũ Hà từ đầu đến cuối đều không biết Bạc Kiệu đang đấu trí đấu dũng với mình, sau khi nói lời tạm biết thì cậu đi vào thang máy trở về phòng.

Ngay sau khi cánh cửa mở ra, đèn bên trong vẫn còn sáng.

Liên Ngạn một tuần không thấy bóng dáng thế nhưng hôm nay lại trở về.

Hắn đang nói chuyện phiếm với bạn bè, bàn về cái gì " người máy sinh học", khi nhìn thấy Tống Vũ Hà trở về thì trên mặt lộ ra một nụ cười dối trá, khẽ gật đầu như chào hỏi.

57 lạnh lùng nói: " Tôi nói rồi hắn ta không có ý định tốt đâu."

Tống Vũ Hà cả người mệt mỏi không nhiều lời, sau khi tắm rửa thì trèo ngay lên giường ngủ.

Như mọi khi, cậu cởi đồng hồ sinh học trên cổ tay mình và đặt nó trong một hộp nhỏ ở đầu giường nhắm mắt lại lẩm bẩm: " Chúc ngủ ngon."

57: " Ngủ đi."

Tống Vũ Hà bị bệnh một hồi khiến cho tinh thần không còn thanh tỉnh, chỉ sau ba phút đã lâm vào ngủ say.

Liên Ngạn đang nói chuyện với bạn bè khẽ quay đầu lại nhìn thoáng qua, tầm mắt dừng lại bên gối của Tống Vũ Hà, biểu tình lạnh lùng quỷ dị.

***

Tống Vũ Hà lại mơ mộng một đêm, cậu mơ hồ cảm giác được 57 đang gọi mình nhưng rất nhanh thanh âm đã không còn nữa.

Sáng sớm, cậu bị mặt trời chiếu tỉnh, mắt còn chưa mở phản ứng đầu tiên lại là đi lấy người máy sinh học.

Nhưng rõ ràng năm ngón tay của cậu đã thuần thục sờ vào trong hộp, nhưng cái gì cũng không đụng được.

Tống Vũ Hà sửng sốt, đôi mắt buồn ngủ ngay lập tức mở ra, mê mang nhìn đầu ngón tay mình.

----Người máy sinh học trong hộp đã không còn bóng dáng.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net