Chương 17: Dục vọng thế tục

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Kiệu cố gắng biện minh: " Chúng tôi không phải!" , bỗng nhiên Tống Vũ Hà nãy giờ đang nhìn chằm chằm vào hoa nghiên đầu nhìn anh một cái.

Ánh mắt của cậu tựa như bầu trời quang đãng sau cơn mưa, nhẹ nhàng chớp chớp lộ vẻ hơi mê mang.

Tống Vũ Hà lắc đầu với Bạc Kiệu, rồi xoay tầm mắt lại tiếp tục đặt lên trên từng đóa hoa hồng diễm lệ kia, cậu nhỏ giọng nói: " Không cần mua, tôi chỉ muốn nhìn một chút thôi."

Thanh âm còn mang theo khàn khàn sau khi khóc, âm cuối hơi run rẩy nhẹ giọng nói: " Tôi nhìn một lát thôi."

Tình mẹ của chị gái bán hoa lập tức bùng nổ, cô tức giận liếc Bạc Kiệu một cái.

Hay cho một tên nam nhân ngay ngày thất tịch lại đi làm tổn thương bạn trai nhỏ, cậu ấy đã khóc nức nở đến thế rồi mà không mua nổi một đóa hồng để dỗ dành người ta?

Cẩu nam nhân.

Bạc Kiệu: "..."

Bạc Kiệu vô duyên vô cớ bị trừng.

Chị gái nhỏ không nhìn anh nữa, từ trong những bó hoa lấy ra một cành hồng đưa cho Tống Vũ Hà, hào phòng nói: " Nào nào, lại đây chị gái cho cậu một bông."

Tống Vũ Hà ngẩn người, ngơ ngác đưa tay nhận lấy, nhìn bông hồng từng xuất hiện trong những giấc mơ của cậu không hiểu vì sao hốc mắt lại đỏ lên.

Chị gái vội vàng hỏi: " Một bông không đủ sao? Chị tặng cậu thêm vài bông nữa nhé, có thích hoa huệ không?"

Tống Vũ Hà lắc đầu ngoan ngoãn cảm ơn: " Không cần, cảm ơn chị."

Chị gái nhỏ ngượng ngùng đáp lại rồi nhìn cậu một hồi lâu, cô đột nhiên "A" một tiếng, nói: " Cậu là Tống Ngũ Thất?"

Tống Vũ Hà mê mang ngẩng đầu nhìn cô: " Cái gì?"

Bạc Kiệu đang lạnh lùng ôm hai tay đứng nhìn, vừa nghe được những lời này sắc mặt ngay lập tức thay đổi.

Anh thầm kêu không ổn, đôi chân dài nhanh chóng tiến lên đè bả vai Tống Vũ Hà lại, nói với chị gái chủ quán đang kích động : " Tất cả hoa hồng trên quầy hàng của cô tôi mua hết."

Chị gái nhỏ đang đắm chìm trong kích động khi nhìn thấy #Tống Ngũ Thất# trong truyền thuyết, căn bản là không chú ý đến tên cầu nam nhân này.

Bạc Kiệu trầm mặt gõ gõ lên trên bàn nhỏ của cô.

Lúc này chủ quán mới phản ứng lại," À à à" vài tiếng rồi bắt đầu gói hoa hồng cho anh.

Bởi vì là ngày Thất Tịch nên giấy gói hoa đều là những họa tiết tình yêu, Bạc Kiệu thấy cô thuần thục rút ra một tờ định gói hoa anh lập tức ngăn cản lại: " Không cần gói lại cứ buộc tất cả hoa hồng cho tôi là được."

Chị gái nhỏ chưa bao giờ nghe được loại phát biểu mang tính " Muốn độc thân" như thế này vào ngày Thất Tịch, cô kinh ngạc nhìn anh nửa ngày nhưng thấy Tống Vũ Hà trông mong nhìn chằm chằm những bông hồng nên đành phải không tình nguyện đem tất cả số hoa buộc lại đưa qua.

Bạc Kiệu nhận lấy, tiện tay đưa cho Tống Vũ Hà, nhíu mày lấy quang não ra trả tiền.

Tống Vũ Hà đã từng nhìn thấy những khóm hoa hồng rực rỡ trong mộng nhưng lại chưa bao giờ được chân chính chạm vào như này, cậu mê mang ôm bó hoa hơn một trăm đóa hồng, có vài cành tương đối dài, cánh hoa gần như chọc vào mặt cậu.

Cậu ngửi thấy mùi hương trong giấc mơ của mình.

Hương vị ngọt ngào và say mê.

Sau khi Bạc Kiệu trả tiền xong liền túm lấy Tống Vũ Hà rời đi dưới ánh mắt chăm chú như đang nhìn một tên cặn bã tra nam của chị gái nhỏ.

Đúng là gây nghiệt mà.

Hình như mỗi lần gặp được họ Tống thì đều không có chuyện gì tốt.

Tống Vũ Hà chạy theo phía sau anh, hai người rất nhanh đã đến " Bạc Khách".

Hôm nay không biết tại sao mà Tần Hiện lại xuất hiện trong tiệm, Bạc Hoa Thải chống cằm lười biếng nhìn Tần Hiện đang chậm rãi nói về người máy sinh học, ôn nhu trong mắt không kiềm được mà tràn ra.

Thế nhưng mị nhãn lại vứt cho người mù nhìn, Tần Hiện căn bản là không chú ý đến ánh mắt của cô, hắn còn nghiêm túc hói: " Bộ ổn định lưu ngân có thể sửa chữa vậy có phải là mạng thần kinh cũng có hy vọng đúng không?"

Bạc Hoa Thải đã sớm quen với những phát biểu đậm chất thẳng nam của hắn, cô cười nói: " Hẳn là vậy."

Lúc này cửa kính mở ra, chuông reo lên.

Nhìn thấy Bạc Kiệu đi vào, ánh mắt Bạc Hoa Thải sáng lên nói: " Em tới đúng lúc lắm, chị đang lo không có ai trông cửa hàng. Em cuối tuần cũng không có tiết đúng không?"

Bạc Kiệu nhíu mày: " Trông cửa hàng?"

Bạc Hoa Thải gật đầu.

Tần Hiện cảm thấy được lực chú ý của Bạc Hoa Thải trên người hắn đã dời đi, có chút không thoải mái quay đầu lại nhìn thoáng qua, hắn nhận ra Bạc Kiệu chính là nam nhân đã trò chuyện rất vui vẻ trên máy truyền tin với Bạc Hoa Thải mấy ngày trước, theo bản năng có hơi bài xích anh.

Bạc Hoa Thải...hình như rất quen thuộc với người đàn ông này?

Bạc Hoa Thải còn đang thuyết phục Bạc Kiệu: " Chỉ nửa ngày thôi, dù sao thì bây giờ em cũng không lên Tinh Võng được, rảnh rỗi không gì làm ngoài đọc sách, thế thì ngồi đọc ở đâu mà chả được."

Cô đang nói thì phát hiện Tống Vũ Hà phía sau cũng đi vào.

Tầm mắt dừng trên bó hoa hồng lớn kia, Bạc Hoa Thải sửng sốt sau đó hít một hơi khí lạnh, ánh mắt nhìn em trai nhà mình giống như đang nhìn cầm thú.

Bạc Kiệu hiểu bà chị nhà mình, mặt không đổi sắc giải thích: " Không phải như chị nghĩ đâu."

Bạc Hoa Thải thở dài một hơi, nói: " Chị hiểu, chị hiểu. Thì ra mấy năm nay em không nói chuyện yêu đương là bởi vì cái này à."

Bạc Kiệu: "..."

Bạc Kiệu sốt ruột nói: " Chị mau đi đi."

Bạc Hoa Thải thấy anh đáp ứng vội vàng thu thập túi xách, thay giày cao gót chuẩn bị ra ngoài cùng với Tần Hiện.

Tần Hiện cau mày nhìn Tống Vũ Hà: " Bé ngoan, hoa hồng này là ai tặng em?"

Tâm tình của Tống Vũ Hà đã vì bó hồng này mà tốt lên, ánh mắt cậu sáng lấp lánh nhìn về phía Bạc Kiệu: " Là tiên sinh!"

Tần Hiện cũng hít một hơi lạnh trực tiếp nổi giận: " Anh!"

Nhóc con của hắn vẫn còn là trẻ vị thành niên!!

Nam nhân này thoạt nhìn cũng nhân mô cẩu dạng, làm sao lại có thể làm ra loại chuyện ngay cả cầm thú cũng không bằng này?

Bạc Kiệu đờ đẫn nói: " Cậu ấy đứng trước cửa quầy hoa của người ta không đi, nói chỉ muốn ngắm hoa."

Tần Hiện: "..."

Quả thật là chuyện mà loại người có mạch não khác thường như Tống Vũ Hà có thể làm ra.

Nhưng Tần Hiện vẫn lo lắng, giống như một người cha già sợ khuê nữ nhà mình bị tên cặn bã tra nam bắt cóc, hắn còn muốn truy vấn thêm thì Bạc Hoa Thải đã thay xong giày, cô kéo cavat của hắn đi ra ngoài.

" Đi thôi, đi thôi, muộn giờ xem phim rồi."

Tần Hiện: " Chờ đã! Vũ Hà à thầy dặn dò em vài câu, tuyệt đối không được tùy tiện nhận đồ của người khác..."

Lời cuối bị cửa kính ngăn cách ở ngoài.

Tống Vũ Hà vẫy vẫy tay với hắn rồi lại tiếp tục vui vẻ ôm hoa hồng ngồi trên ghế, yêu thích không buông tay nhìn chằm chằm những bông hoa đỏ rực không nỡ dời mắt.

Bạc Kiệu trưng ra vẻ mặt ghét bỏ với những máy móc bên trong tiệm, may mắn là mấy ngày gần đây cũng không có đơn hàng sửa chữa nào, nếu không lại phải phiền Bạc Kiệu tiên sinh kiều quý nôn một trận.

Trong cửa hàng có một chiếc ghế dài thoải mái, Bạc Kiệu ngồi trên ghế mở cuốn sách mình đang đọc dở ra.

Thế nhưng khi ánh mắt vừa đảo tới tên sách thì Bạc Kiệu hơi sửng sốt, thần sắc phức tạp nhìn về phía Tống Vũ Hà.

Lấy lại được 57, hoa hồng trong mộng luôn ao ước nay cũng có một bó lớn, thần kinh căng thẳng của Tống Vũ Hà cuối cùng cũng được thả lỏng, cậu lại khôi phục bộ dạng vô tâm vô phế như thường ngày, lúc thì nói chuyện với 57, lúc thì dùng đầu ngón tay trắng nõn sờ sờ cánh hoa.

Bạc Kiệu trong lòng thầm đọc tên cuốn sách một lần.

[ Chứng Ỷ Lại Máy Móc ]

Sự phát triển hàng trăm ngàn năm của các vì sao đã làm cho con người đương đại không thể tách rời khỏi tất cả các loại máy móc, cho dù là quang não, khoang y tế, máy chiếu sáng, và thậm chí là người máy sinh học, những thứ này đã trở thành cỗ máy không thể thiếu trong cuộc sống hàng ngày.

Bạc Kiệu cũng có hơi ỷ lại máy móc, ví dụ như anh không thể để cho quang não rời khỏi tay mình quá mười phút nếu không sẽ theo bản năng cảm thấy kinh hoảng.

Mỗi một vòng thời gian của cuộc sống hiện đại đều không thể tách rời khỏi quang não, vậy nên vì Tống Vũ Hà nói mình chưa từng thấy qua những cỗ máy thông dụng này mới người ta trào phúng đến thế.

Tầm mắt của Bạc Kiệu dừng lại trên cuốn sách: " Có khát vọng cấp bách, gần như bệnh hoạn đối với máy móc.", hồi tưởng lại cảnh Tống Vũ Hà khi nãy chỉ vì một người máy sinh học không chút do dự ném người đang sống sờ sờ từ lầu năm xuống.

Chứng phụ thuộc này của Tống Vũ Hà với người máy sinh học khá tương tự với hội chứng được nêu trong sách.

Rất giống với....bị nghiện người máy sinh học.

Bạc Kiệu đang phân tích thì bỗng nhiên nhận ra,

Tại sao mình lại cứ chú ý tới cái tên họ Tống kia?!

Mặt Bạc Kiệu xanh mét đang định đổi sách, liếc mắt một cái phát hiện ra Tống Vũ Hà không biết từ lúc nào đã ngồi bên cạnh nghiêng đầu nhìn anh.

Bạc Kiệu đờ đẫn nói: " Làm sao vậy?"

" Cảm ơn hoa của anh." Tống Vũ Hà trịnh trọng nói lời cảm ơn: " Tôi rất thích."

Bạc Kiệu cười như không cười: " Cậu thích là được."

Tống Vũ Hà không biết phải biểu đạt cảm tạ như thế nào, cậu suy nghĩ một chút đột nhiên nói:

" Tiên sinh có thứ gì cần sửa không? Máy móc, thiết bị sinh học hay gì cũng được, tôi đều sửa được, cho dù có hỏng như thế nào tôi cũng có thể sửa tốt lại cho anh."

Bạc Kiệu hơi sửng sốt.

Anh sững sờ một lúc khi nhìn thấy ánh mắt nghiêm túc hứa hẹn của Tống Vũ Hà, trong đầu chợt lóe lên một đống mảnh vỡ ký ức.

Người máy sinh học tinh xảo, mặt không biến sắc đưa tay lên đặt trên ngực sau đó mạnh mẽ dùng sức...

Một người máy sinh học hình người nguyên vẹn trong nháy mắt biến thành một đống sắt vụn chỉ bởi vì một chuỗi mã lệnh.

" Cũng không còn biện pháp nào."

" Dù sao thì người máy sinh học chỉ là một đống sắt thép mà thôi, không cần để ý."

" Nhanh chóng kết thúc công việc đi, những lưu ngân này đừng đụng vào không biết bên trong có phóng xạ hay không đâu."

" Tiên sinh? Tiên sinh?"

Bạc Kiệu tỉnh mộng, không dấu vết giật mình một cái rồi dời tầm mắt đi, thanh âm lạnh lùng nói: " Không có."

"À" Tống Vũ Hà cũng không thất vọng, tiếp tục tìm đề tài: " Tiên sinh đang đọc sách gì vậy?"

Bạc Kiệu đưa tên sách cho cậu xem, dùng ánh mắt ám chỉ cậu tự hỏi bản thân xem " Chứng ỷ lại người máy sinh học" của mình có phải là đã quá nghiêm trọng rồi hay không.

Không nghĩ tới Tống Vũ Hà sau khi nhìn thấy tên sách lại gật đầu nói: " Quá đúng, chứng phụ thuộc máy móc của tiên sinh có hơi nghiêm trọng, mỗi lần tôi nhìn thấy anh, anh đều chơi quang não."

Bạc Kiệu: "..."

Bạc Kiệu bị cậu làm choáng váng, muốn mở miệng tranh cãi nhưng lại không thể tìm được từ thích hợp.

" Lần sau tôi còn có thể đến nghe tiên sinh giảng bài không?" Tống Vũ Hà đổi chủ đề khác: " Có bài tập cũng được."

Bạc Kiệu đã nghĩ ra được phương án phản bác lại vụ "bôi nhọ" thế nhưng đề tài đã qua anh không thể lại như trẻ con lật lại một lần nữa, đành phải ôm cục tức trong người nhẫn nhịn.

" Được, có thể." Bạc Kiệu lạnh lùng nói, anh nghĩ thầm nếu như cậu muốn làm bài tập đến thế thì tôi sẽ bố trí cho cậu một đống vừa lòng cậu.

Tống Vũ Hà rất vui vẻ, rồi lại luyên thuyên thêm vài đề tài.

Bạc Kiệu lúc này mới phát hiện ra.

Dường như kể từ lúc mình mua hoa hồng cho cậu ta, đứa trẻ này đã đối xử với mình khác hơn trước một chút.

Thái độ của cậu ấy đối với mình khi trước đa phần đều là hờ hững, cho dù là đang nhìn mình nhưng trong mắt lại không hề có chút tình cảm nào, rất giống với người máy sinh học vô dục vô cầu, hành động hoàn toàn dựa theo thiết lập có sẵn.

Nhưng bây giờ, ánh mắt cậu ta sáng lấp lánh bên trong đều là ảnh ngược của mình, ngay cả phương thức nói chuyện và ngữ điệu cũng không giống lúc trước.

Khi trước Bạc Kiệu luôn cảm thấy Tống Vũ Hà như âm hồn bất tán cứ dây dưa với anh, còn bản thân thì lại coi thường và cố gắng tránh xa cậu.

Mãi đến thời điểm hiện tại anh mới biết được, thì ra người vẫn luôn lạnh lùng vô tình, không muốn giao tiếp với bất kỳ người nào chính là Tống Vũ Hà.

Mà mình không biết vì sao lại có thể dựa vào một bó hoa hồng đem công tắc tình cảm của đứa nhỏ này cạy mở...

Tống Vũ Hà trông mong nhìn Bạc Kiệu, đáy mắt tràn ngập ỷ lại và vui mừng muốn che cũng che không được.

Bạc Kiệu thầm nghĩ, sớm biết thế thì đã không mua hoa hồng cho cậu ta.

Hai người câu có câu không trò chuyện với nhau, Tống Vũ Hà căn bản là không hề có cái khái niệm tán gẫu, cậu đơn giản chỉ là muốn nói chuyện với Bạc Kiệu cho nên nghĩ ra cái gì liền nói cái đó một chút xấu hổ cũng không có.

Người trưởng thành Bạc Kiệu mặt cứng đờ, lại không tiện đả kích cậu chỉ có thể thỉnh thoảng gật đầu thay cho câu trả lời.

Cứ như thế đáp cho có lệ lại có thể khiến Tống Vũ Hà vui vẻ tiếp tục tán gẫu.

Trong lúc Bạc Kiệu khổ sở không nói nên lời, Bạc Hoa Thải đột nhiên gọi đến.

Bạc Kiệu như được đại xá, giơ tay lên nhận cuộc gọi nghĩ thầm quả nhiên là chị ruột cứu vớt đời trai của mình khỏi biển lửa.

Bạc Hoa Thải: " Tối nay chị không về, Tần Hiện nói cậu ta đồng ý sáng mai đưa Vũ Hà đi mua bộ ổn định lưu ngân, em hiểu ý chị chứ?"

Bạc Kiệu: "???"

Bạc Kiệu từ chối hiểu ý tứ của cô, anh hạ giọng nói: " Chị cũng biết em không muốn tiếp xúc quá nhiều với cậu ta, cái...cái bộ gì gì đó để sau vài hôm mua không được à?!"

Bạc Hoa Thải: " Nhưng Tần Hiện đã đồng ý rồi, bây giờ em cũng không thể để cho cậu ta bỏ chị lại một mình rồi dắt Vũ Hà đi mua đồ chứ, dù sao hiện tại em cũng rảnh rỗi mà."

Bạc Kiệu sửng sốt, hiểu ý của cô: " Chờ đã, buổi tối các người không về sao?"

" Em trai ngốc của ta.'' Bạc Hoa Thải thở dài nói: " Ngày Thất Tịch, một nam một nữ, xem phim hẹn hò, mấy từ này ghép lại với nhau em còn không hiểu ý chị à?"

Bạc Kiệu: "..."

" Chị lúc nào cũng khuyên em lo mà kiếm bạn gái hoặc bạn trai đi mà em đâu có nghe, suốt ngày ngoài ăn dưa thì cũng chỉ có ăn dưa, cảm thấy phụ nữ tâm tư nặng nề, đàn ông thì xấu xa đáng khinh trong đầu chỉ toàn dục vọng thế tục." Bạc Hoa Thải nói: " Nhưng chị với em không giống nhau được chưa, chị là đang theo đuổi nam nhân đấy."

Bạc Kiệu mặt mày xanh xao: " Được rồi, chị đừng nói nữa---trong tiệm có chỗ nào để nghỉ không? Tống Vũ Hà hôm nay không tiện về ký túc xá."

Anh lo lắng với tình huống hôm nay mà để cho Tống Vũ Hà trở về thì chỉ sợ sẽ nháo ra mạng người.

Bạc Hoa Thải thuận miệng nói: " Chỗ của em không phải trống đó sao, để cho cậu ấy ở lại một đêm----không nói nữa bắt đầu chiếu phim rồi, chị yêu em."

Nói xong liền cắt đứt liên lạc.

Bạc Kiệu: "..."


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net