Chương 7: Đại chiến Hot Search

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Bạc Kiệu cảm thấy  vô cùng bối rối.

Như thế nào mà chỉ sau một buổi hội nghị, bảng xếp hạng nhiệt độ của Tinh Hà lại trở nên kỳ quái thế này.

#Kiều tiên sinh# đệ nhất nhiệt độ.

Còn cả tin nhắn dày dặt trong máy truyền tin....

Bàn tay của Bạc Kiệu run rẩy cứ như đang tháo dây mìn, sau khi chuẩn bị tâm lý đầy đủ, anh rốt cục cũng chậm rãi ấn mở tiêu đề.

Đoạn video đầu trang được phát tự động, không đợi Bạc Kiệu kịp phản ứng, nội dung tàn nhẫn bên trong đã đâm vào mắt anh.

Bạc Kiệu: "...."

" Chuyện gì đã xảy ra?"

" Có chuyện gì vậy?"

" Anh------ô ô ô ô , anh ơi, ô ô ô"

" Các ngươi rốt cuộc là ai? Anh trai tôi có phải là bị các ngươi giết hại hay không ? "

" Hung thủ rốt cuộc là ai?"

Sắc mặt Bạc Kiệu chìm xuống, ngón tay như mang theo gió cơ hồ chỉ còn lại tàn ảnh, lấy tốc độ ánh sáng điểm lên màn hình rời khỏi tiêu đề.

Nhiều năm kinh nghiệm chấp chưởng Bồ Tấc khiến anh có thể khống chế bản thân một cách hoàn mỹ, thậm chí còn thay đổi vị trí hai chân bắt chéo, nhẹ nhàng đem quang não đặt lên bàn, tao nhã bưng tách cà phê lên.

" Nhất định là đang gặp ác mộng."

Bạc Kiệu uống một ngụm cà phê, bình tĩnh nghĩ: " Hoặc là do mình họp nhiều quá bị ảo giác thôi."

Cách nhiều năm như thế, làm sao có thể còn có người chơi cái trò cổ lỗ sĩ đó?

Cho dù là có người chơi đi nữa, làm sao có thể nháo đến mức lên cả top hot search như thế?

Bạc Kiệu khi còn trẻ đã từng có giấc mơ trở thành ảnh đế---tất nhiên bây giờ cũng vậy.

Năm anh 19 tuổi, 《Heart》kêu gọi đầu tư, nhưng bởi vì là bộ phim thực tế ảo đầu tiên vào thời điểm đó nên nhóm nhà đầu tư không xem trọng mấy.

Nhưng Bạc Kiệu vốn hành xử khác người, tự nhận bản thân có con mắt nhìn kịch bản đặc biệt chuẩn xác, tin tưởng rằng bộ phim này nhất định sẽ rất hot, vậy nên anh dùng tiền tiêu vặt tích góp nhiều năm để tài trợ cho đoàn phim 《Heart》, sau đó vui vẻ lên phi thuyền từ Nam Hoài tinh đến tinh hệ Vohenry quay phim.

Ba tháng sau 《Heart》 ra mắt.

Hôm đó Bạc Kiệu đã thức xem các bài đánh giá tiêu cực một sao dày dặt cả một đêm, nhận được điểm số tệ nhất trong lịch sử, và đồng thời cũng không một ai thông quan được trò chơi.

Sáng sớm hôm sau, Bạc Kiệu thu dọn hành lý mặt mày xám xịt về nhà thừa kế gia sản.

Chiếc cúp trên giá gỗ có logo của Tinh Hà chính là cái năm đó anh bị mắng mà lên.

Mười năm trôi qua, sự vụ của tập đoàn Bồ Tấc đã sớm khiến anh quên mất trò chơi này không sai biệt lắm---nếu như không phải có chiếc cúp kia, có khi anh cũng không nhỡ rõ mình còn có một đoạn lịch sử đen tối như vậy.

Mà hiện tại, đoạn lịch sử đen tối đó bất ngờ đập vào mặt anh một cách vô cùng chi tiết.

Mặt Bạc Kiệu chìm xuống nhấp một ngụm cà phê, hai tay vô thức run rẩy, đáy tách va chạm với cái đĩa bên dưới phát ra tiếng " lách cách" vang vọng khắp văn phòng cao tầng vô cùng yên tĩnh.

Tin nhắn trên máy truyền tin vẫn nhận được liên tục, Bạc Kiệu cuối cùng cũng ý thức được vừa rồi vì sao lại có nhiều có tin nhắn đến như vậy.

Hít sâu, hít sâu một hơi, Bạc Kiệu đặt tách cà phê lên bàn, một lần nữa chuẩn bị tâm lý ấn mở Tinh Hà.

Anh không muốn nhìn lịch sử đen tối của mình khi còn trẻ nữa, vừa nhìn thấy video lập tức híp mắt lại kéo lên, tự lừa mình dối người chỉ cần bản thân không thấy thì không phải bị xấu hổ.

Nhưng video thật sự là quá nhiều căn bản là kéo không hết, Bạc Kiệu đành phải run run tay ấn tắt chế độ tự động phát video.

Lúc này thì mọi thứ đã trở nên yên tĩnh.

Chỉ là khi Bạc Kiệu lướt đến những bài viết thì hoảng sợ phát hiện ra, video đúng là không còn nữa nhưng thay vào đó là vô vàn ảnh chụp màn hình biểu tình ngốc nghếch của anh, cơ hồ trên mỗi cái bình luận đều gắn theo ảnh, quả thật rất amazing gút chóp.

Bạc Kiệu: "...."

Bạc Kiệu run rẩy đem Tinh Hà đóng lại, sau đó mở máy truyền tin lên.

Trượt xuống.

[ Chị : ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha {Kiều tiên sinh ngốc nghếch.jpg}]

[ Tống Quan Hành : ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha {Kiều tiên sinh lần thứ hai ngốc nghếch.jpg}]

[ Thịnh Lâm : Đa tạ ân cứu nạn {Kiều tiên sinh ngốc nghếch.jpg}]

[ Học đệ : ha ha ha ha ha ha học trưởng anh xem video chưa {Kiều tiên sinh liên hoàn ngốc.jpg}]

Bạc Kiều: "...."

Cho dù là mặt mình, nhưng nhìn nhiều thì lại là một loại ô nhiễm tinh thần.

Bạc Kiều hít sâu một hơi sau đó hỏi một người bạn tốt về tình hình sự việc, lúc này anh mới biết thì ra là bởi vì có một tên ngốc xinh đẹp nào đó đã sửa được bộ ổn định lưu ngân, điều này làm khiếp sợ toàn bộ Tinh Võng, nên mới dẫn đến việc anh bị mỉa mai ra nhiều tin tức như thế.

Bạn tốt đang định kể chi tiết hơn với anh thì Bạc Kiệu mặt không đổi sắc tắt cửa sổ trò chuyện.

Anh ta không muốn nghe thêm bất kỳ chi tiết nào nữa.

Không cần phải nói nhiều nữa, mấy trăm tin nhắn còn lại kia khẳng định đều là người khác háo hức gửi đến cười nhạo anh, có khi mỗi tin còn tặng kèm hàng khuyến mãi cái biểu tình ngốc nghếch.jpg của Kiều tiên sinh.

Bạc kiệu nhìn chiếc cúp lấp lánh trên giá gỗ, lại một lần nữa nảy sinh xúc động muốn ném nó xuống.

Bất quá, những người quen hoặc bạn bè thân thiết của anh thì cũng chỉ ngầm đùa giỡn với anh mà thôi, cho dù có là người không quá quen biết cũng sẽ không đem thân phận của anh phơi lên tận Tinh Hà.

Cho dù Bạc Kiều có thích ăn dưa hay thích diễn xuất đi chăng nữa thì phân phận của anh vẫn là nằm ở vị trí số một số hai trong tinh hệ, không ai lại ngu xuẩn đến mức chủ động đắc tội với anh.

Mặc dù là vậy, thì hiện tại anh vẫn muốn đầu tư cho người ta mở công trình nghiên cứu cổ máy thời gian, để anh xuyên về tát chết cái tên đã nhận 《Heart》mười năm trước.

Ngay khi anh đang lo lắng thì có người lại gửi tin nhắn đến.

Vốn Bạc Kiệu không muốn để ý đến, nhưng sau khi nhìn thấy ghi chú thì anh cau mày mở ra.

[ Tống Quan Hành: ha ha ha ha Kiều tiên sinh, chúc mừng cậu, cúp của Tinh Hà có khi cậu sẽ phải lấy thêm một cái nữa.]

Bạc Kiệu lạnh lùng "Ha" một tiếng.

Tống Quan Hành là đối thủ một mất một còn từ nhỏ đến lớn của Bạc Kiệu, hai người từ trước đến nay không ngừng trù dập đối phương, cứ gặp là đánh, hiện tại Bạc Kiệu bị nháo đến mức như thế, Tống Quan Hành không mò đến trào phúng thì mới là kỳ quái.

Bạc Kiệu lạnh lùng trả lời hắn: [ Mẹ Bảo Nam* cút đi!]

(Mẹ Bảo Nam: con giai ngoan của mẹ.)

Tống Quan Hành cất tiếng cười to, gửi đến voice chat: " Cậu chỉ có lúc thẹn quá hóa giận mới chửi cút đi ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha ha!]

Bạc Kiệu: "...."

Bạc Kiệu mặt không đổi sắc kéo đen hắn, sau đó nhanh chóng tìm người an bài chuyện hạ nhiệt hot search Tinh Hà.

[ Bạc Tam Kiều: lập tức, ngay lập tức, đừng để tiêu đề này treo quá mười hai giờ.]

Đối phương gửi tin nhắn: [ Nhưng mà tiêu đề này đã treo được mười hai giờ rồi.]

Bạc Kiệu: "...."

[ Bạc Tam Kiều: Vậy thì đừng quá hai mươi bốn giờ! Kéo tất cả xuống hết cho tôi!!]

[ Vâng vâng]

Bạc Kiệu sau khi phân phó xong ném máy truyền tin lên trên bàn, tựa vào lưng ghế hơi ngửa đầu ra sau, xoa xoa mi tâm đau đớn.

Họp nguyên một ngày cũng không thể khiến anh cảm thấy mệt mỏi, nhưng hiện tại chỉ ăn dưa một lúc lại làm cho anh mệt mỏi cả thể xác lẫn tinh thần.

***

Đại học Vohenry.

Tống Vũ Hà mơ mơ màng màng nghe thấy có người gọi tên cậu, không đợi cậu kịp phản ứng thì đau đớn từ lòng bàn tay mạnh mẽ đánh tới khiến cho cậu run rẩy theo bản năng, ngay lập tức bừng tỉnh.

Trang viên đã biến mất, cậu vẫn nằm trong " khoang y tế " như cũ, cửa thủy tinh bên trên đã sớm mở ra, Tần Hiện chống tay ở cửa khoang nở nụ cười giảo hoạt như một con hồ ly.

Tống Vũ Hà ngủ đến mức đầu tóc rối bời, cậu gãi gãi cái đầu tổ gà của mình, có chút bối rối hỏi:

" Thầy Tần, sao thầy lại đến đây?"

Tần Hiện cười tủm tỉm: " Vũ Hà à, thầy hỏi em cái này, người máy gác cổng của trường mình là em sửa đấy sao?"

Tống Vũ Hà tùy ý gật gật đầu.

Vẻ mặt mừng như điên của Tần Hiện có thể coi như sánh ngang với Kiều tiên sinh, thoạt nhìn tựa hồ cũng muốn ăn tươi nuốt sống người ta.

Tống Vũ Hà đang muốn nói tiếp thì cậu vô tình nhìn thấy vết thương dữ tợn trong lòng bàn tay mình, ngơ ngác nói: " Tay của em....không phải đã khỏi rồi sao?"

Tần Hiện nhìn thấy bàn tay bị thương của cậu, lo lắng lập tức dâng lên: " Nhóc con! Ngón tay nhỏ nhắn xinh xắn của em!!"

Đây chính là bàn tay có thể sửa được bộ ổn định lưu ngân đó a!!

" Có đau không? Hả? Có đau không?"

Tống Vũ Hà nói: " A, đau lắm."

Tận Hiện kéo cậu đi, nói: " Đi đi đi, ở viện nghiên cứu có khoang y tế, chúng ta đến đó trị thương cho em trước đã!!"

Tống Vũ Hà mờ mịt chỉ chỉ khoang trò chơi: " Đây không phải khoang y tế sao?"

Tần Hiện bị cậu hỏi đến sửng sốt, rốt cuộc hắn cũng biết vì sao một nhãi con ngay cả robot hút bụi là cái gì cũng không biết lại có thể tiến vào trò chơi thực tế ảo, hóa ra là bị người ta lừa vào.

Tần Hiện hít sâu một hơi, một cỗ lửa giận mạnh mẽ bùng phát.

Hắn tận lực ôn hòa nói với Tống Vũ Hà: " Cái này không phải đâu, chúng ta đến viên nghiên chữa trị trước đã nhé, nhân tiện viện trưởng cũng muốn gặp em một lát."

Tống Vũ Hà rất nhu thuận, đối với người đã cứu mình ra khỏi phế tích đổ nát ở nông thôn trước kia cậu vô cùng ỷ lại, ngoan ngoãn để hắn nắm tay dắt đi.

Tần Hiện sợ vết thương ở tay của Tống Vũ Hà bị dính nước nên hắn cố ý dùng dụng cụ tránh mưa.

Nhìn dòng nước mưa rơi trên mặt dù giống như bị cái gì đó dẫn dắt mà chảy ra ngoài, Tống Vũ Hà mở to hai mắt: " Đây là cái gì ?"

Tận Hiện không có chút nào không kiên nhẫn: " Là dụng cụ tránh mưa."

Tống Vũ Hà nói: " Em có thể tháo dỡ nó ra không?"

Tống Vũ Hà không hiểu không biết rất nhiều thứ, một tháng nay Tần Hiện cũng không hề chán ghét các câu hỏi của cậu đều trả lời từng cái một, nhưng hắn nhận ra Tống Vũ Hà ngoài trừ người máy sinh học thì cái gì cậu cũng không hiểu, vậy nên vì sợ cậu sẽ làm hỏng hóc đồ đạc, cho nên hắn chưa bao giờ để cho cậu tháo dỡ lung tung.

Tống Vũ Hà lúc này còn tưởng rằng cậu sẽ lại nhận được câu trả lời: " Không thể nha"

Thì bỗng nghe Tần Hiện cười nói: " Có thể nha."

Tống Vũ Hà ngơ ngác ngửa đầu nhìn hắn: " Hả?"

Tần Hiện cười cười xoa xoa tóc cậu: " Tháo đi! Sau này em muốn tháo cái gì thì tháo cái đó."

Tống Vũ Hà: " Vậy còn giấy phép?"

Tần Hiện: " Thầy cấp cho em."

Tống Vũ Hà "Oa ai" một tiếng, cao hứng vây quanh Tần Hiện hai vòng: " Cảm ơn thầy."

Tần Hiện mang vẻ mặt mẹ hiền cười cười dắt Tống Vũ Hà đến viện nghiên cứu.

Người trong viện nghiên cứu bận rộn cả ngày căn bản là không có thời gian để xem Tinh Võng, khi nhìn thấy tên ngốc xinh đẹp kia đến làm loạn tức giận liếc cậu một cái rồi không để ý tới cậu nữa,

Tần Hiện cũng không thèm lên tiếng chỉ dẫn Tống Vũ Hà đến khoang y tế để trị thương.

Tống Vũ Hà giơ giơ cái tay không còn đau nữa vui vẻ nhảy nhót lung tung, còn chưa chạy mấy vòng đã bị Tần Hiện dẫn đến văn phòng viện trưởng viện nghiên cứu.

Tống Vũ Hà còn tưởng rằng bọn họ đến xin cấp giấy phép tháo dỡ dụng cụ tránh mưa nhưng vừa vào phòng, lại nhìn thấy bạn cùng phòng Liên Ngạn đang đứng chung một chỗ cùng với ba người lạ mặt cũng mặc đồng phục học sinh.

Phát hiện cậu tiến vào thì có ba người không hẹn mà cùng dời ánh mắt, sắc mặt có chút khó coi.

Viện trưởng viện nghiên cứu là một người đàn ông đã qua tuổi nửa trăm, ông đỡ kính, vẻ mặt ôn hòa nói với Tống Vũ Hà: " Đây là Vũ Hà nhỉ, đến đây."

57 : " Bọn họ muốn hại cậu! Để tôi giết hết bọn chúng!!!"

Tần Hiện lo lắng cậu sẽ sợ hãi, nhỏ giọng nói: " Không có việc gì đâu, em đừng sợ."

Tống Vũ Hà gật gật đầu, cậu chậm rãi đi tới bên bàn làm việc của viện trưởng.

Lúc này cậu mới phát hiện ra, người máy sinh học gác cổng trường không biết vì sao lại đứng một bên mặt không đổi sắc nhìn cậu.

Trên đầu Tống Vũ Hà hiện ra một dấu chấm hỏi to bự, mờ mịt nhìn về phía viện trưởng đang cười ha hả.

Viện trưởng hỏi: " Người máy sinh học này có phải là do em sửa chữa không?"

Tống Vũ Hà gật gật đầu, câu không hiểu vì sao ai cũng muốn hỏi cậu vấn đề này, nhưng khi cậu nhớ đến lời của 57 từng nói, hình như trong sách giáo khoa của Vohenry có ghi không có cách nào sửa chữa bộ ổn định lưu ngân, thì cậu mới bừng tỉnh đại ngộ.

Viện trưởng càng cười ôn hòa hơn, ông nói với Tần Hiện: " Thầy Tần, cậu đi tìm một người máy sinh học đến đây."

Tần Hiện nắm tay ho khan một tiếng, tiến lên nhỏ giọng nói: " Bọn nhóc còn ở đây."

Số lượng người máy sinh học của Đại học Vohenry tương đối nhiều, những đứa trẻ đến đây học đều là những người có nhiệt tình vô cùng lớn đối với người máy sinh học, nếu chỉ vì muốn chứng minh Tống Vũ Hà có thể sửa chữa bộ ổn định lưu ngân lại đi phá hỏng một người máy sinh học đang còn nguyên vẹn, sợ là sẽ làm cho bọn nhóc hăng hái này sinh ra hoài nghi với tình yêu cơ khí sinh học.

Viện trưởng cũng rất nhanh đã nhận ra, xấu hổ ho khan một tiếng, cùng với Tần Hiện thấp giọng thương lượng một chút, một hồi lâu mới nói với Tống Vũ Hà: " Trong viện nghiên cứu có một danh sách người máy sinh học bị hỏng lưu ngân, để cho Thầy Tần dẫn em đi xem một chút đi, khi nào sữa xong thì viết báo cáo tu sửa cho ta."

Tống Vũ Hà không biết vì sao lại phải viết báo cáo nhưng Tần Hiện ngược lại vô cùng kích động: " Cảm ơn viện trưởng."

Nếu như chứng minh Tống Vũ Hà có thể thực sự sửa được bộ ổn định lưu ngân, vậy thì chỉ cần đưa bản báo cáo kiểm tu lên trên thì Tống Vũ Hà không cần phải làm thực tập sinh ở viện nghiên cứu nữa, mà cậu có thể tiến vào làm nhân viên chính thức, muốn sửa cái gì muốn phá cái gì cũng không cần phải có giấy phép nữa.

Ba người Liên Ngạn ở một bên cũng nghe ra được ý tứ của lời này, sắc mắt đều thay đổi.

Bọn họ vốn dĩ chỉ muốn thông qua trò chơi trực tiếp gây áp lực cho phía nhà trường, để họ xóa bỏ vị trí thực tập của Tống Vũ Hà lại không nghĩ đến ngược lại là trợ giúp để cậu trở thành nhân viên chính thức.

Trộm gà không thành lại mất thêm nắm gạo.

Người đề nghị chủ ý này, Lộ Cao Thành sắc mặt tái xanh.

Viện trưởng cũng nhìn ra sắc mặt ba người bọn họ không tốt lắm, lãnh đạm liếc bọn họ một cái rồi nói:

" Bốn người các cậu, trở về chờ xử phạt đi."

Nghe được những lời này, sau lưng ba người trong nháy mắt toát ra một trận mồ hôi lạnh.

Lộ Cao Thành hấp hối giãy giụa: " Viện trưởng, chuyện này thật sự không phải là do bọn em cố ý...."

" Thật sự không phải là cố ý sao?" Viện trưởng cười như không cười nhìn hắn: " Ta hiện tại chỉ xử phạt các cậu, nhưng nếu như cậu không chịu thừa nhận thì ta sẽ sai người điều tra kỹ càng sự thật là như thế nào, đây không phải là việc mà chỉ cần xử phạt là có thể giải quyết."

Lộ Cao Thành lập tức im thin thít.

Thanh niên luôn mệt mỏi đứng ngẩn người rốt cuộc cũng phản ứng lại, ngáp một cái rồi chỉ vào mình, giọng hơi khàn: " A? Vậy em thì sao?"

Viện trưởng liếc hắn một cái: " Lục Kính, cậu đừng nói với ta là cậu không nhúng tay vào chuyện này."

" Em có liên quan??"

Lục Kính thật sự vô tội, hắn thoạt nhìn so với Tống Vũ Hà thì tuổi tác cũng không sai lệch lắm, không biết có phải là do tướng mạo hắn cũng không tệ hay không, mà mặt mày của hắn có vài phần tương tự với Tống Vũ Hà.

Chỉ là hắn giống như không ngủ ngon quanh năm suốt tháng, luôn cúi đầu hai mắt muốn mở cũng không mở nổi, ngữ điệu khi nói chuyện cũng chậm rì rì.

" Em chỉ ngủ một giấc ở ký túc xá vừa tỉnh lại thì đã bị các thầy gọi tới viện nghiên cứu."

Viện trưởng thản nhiên nói: " Chẳng lẽ không phải vì chuyện danh ngạch thực tập nên cậu mới xúi giục bọn họ nhắm vào Vũ Hà hay sao?"

"A?" ánh mắt của Lục Kính rốt cục cũng mở to hơn một chút, kinh ngạc nói: " Tại sao em phải vì một cái danh ngạch thực tập mà tốn nhiều công sức như vậy? Có thời gian nhàn rỗi như thế thì em đi ngủ không tốt hơn sao?"

Viện trưởng: "..."

Anh họ của Lục Kính chính là người nắm quyền điều hành của Tống thị, công ty chế tạo người máy sinh học lớn nhất toàn tinh hệ, nghe nói Tống Quan Hành thậm chí còn có cả một phần cổ phần ở trong Tinh Hà, gia thế khủng bố như thế quả thật không cần phải vì một cái danh ngạch thực tập mà phí sức phiền toái như vậy.

Viện trưởng tùy ý xua tay nói: " Thôi quên đi, các cậu đi đi."

Tần Hiện sốt ruột dẫn Tống Vũ Hà đi viết báo cáo, hắn lôi kéo cậu đi nhanh ra ngoài.

Lục Kính sốt ruột trở về ngủ cũng theo sát phía sau.

Ba người Lộ Cao Thành sắc mặt khó coi, đợi ra khỏi cửa phòng làm việc của viện trưởng rồi mới do dự nhiều lần mở miệng: " Lục Kính...."

Lục Kính lười nói chuyện, chỉ xua tay ý bảo bọ họ tự xử lý.

Gia thế của Lục Kính có thể bỏ bọn họ tám con phố, nếu như có thể thuận lợi lên con thuyền lớn này của hắn thì cả đời thuận buồm xuôi gió, tiền đồ vô ưu.

Nhưng bây giờ...

Lục Kính thiếu chút nữa bị bọn họ liên lụy đến mức bị xử phạt, chưa giận chó đánh mèo là may lắm rồi làm sao có thể kết giao với bọn họ?

Lộ Cao Thành mê mang đứng tại chỗ, đột nhiên hắn cảm thấy hối hận, vô cùng hối hận.

***

Tần Hiện mang theo Tống Vũ Hà ra khỏi viện nghiên cứu sau đó mở máy truyền tin lên.

Tống Vũ hà trong lúc vô tình liếc mắt nhìn thấy ghi chú phía trên.

---- Bạc Hoa Thải

Rất nhanh đã kết nối được với đối phương.

Là giọng nói của một người phụ nữ, nghe có vẻ lười biếng nhưng lại dễ chịu.

" Hoa Thải à." Tần Hiện rất kích động: " Mấy ngày trước có phải cô nói trong cửa hàng của cô có một người máy sinh học bị hỏng đúng không? Là bộ ổn định lưu ngân bị hỏng đúng không?"

Bạc Hoa Thải lười biếng nói: " Ừ, sao, cậu muốn mang tên nhóc ngốc xinh xắn đáng yêu tới đây à?"

Tần Hiện cười ha ha: " Cô cũng thấy video kia rồi à?"

Bạc Hoa Thải: " Tôi thậm chí còn xem trực tiếp cơ."

Tần Hiện: " Được rồi, bọn tôi lát nữa sẽ qua chỗ cô."

Sau đó hai người ngắt liên lạc.

Tống Vũ Hà đang định hỏi người nọ là ai thì bỗng nhiên chỏm tóc nhỏ trên đầu được cột bằng cọng dây điện bị người ta túm một cái.

Đầu cậu hơi ngửa ra sau, sau khi đứng vững thì cậu nghi hoặc quay đầu lại nhìn, liền phát hiện người thanh niên vẻ mặt buồn ngủ khi nãy đang cười tủm tỉm nhìn mình.

Tống Vũ Hà : " Cậu là ai?"

Lục Kính: " Lục Kính" sau khi nói xong hắn mở máy truyền tin trên cổ tay ra, ngáp một cái nói: " Hình như tôi đã gặp cậu ở đâu rồi đấy, chúng ta thêm bạn tốt đi."

Tống Vũ Hà vẻ mặt mê hoặc.

Tần Hiện tức giận nói: " Cái ngữ điệu trêu người này cậu học được ở đâu đấy hả?"

Trong mắt Lục Kính đều là nước mắt do ngáp ra, hắn lười biếng nói: " Không có trêu người, tôi thật sự là thấy cậu ấy trông rất quen."

Tống Vũ Hà ngoan ngoãn nói: " Tôi không có máy truyền tin."

Nụ cười trên mặt Lục Kính cứng đờ, đại khái là hắn không nghĩ tới mình sẽ bị cự tuyệt bởi cái loại lý do què quặt này.

Không đợi cho Lục Kính kịp phản ứng, Tần Hiện đã vội vàng lôi kéo Tống Vũ Hà bỏ chạy.

Lục Kính: "..."

Đột nhiên hắn có loại cảm giác bị uyển chuyển cự tuyệt bắt chuyện.

Quả thật Tống Vũ Hà khiến cho hắn có loại cảm giác quen thuộc khó hiểu, cho nên mới khiến cho Lục Kính đối với vạn vật đều không có hứng thú lại vì cậu mở diễn đàn xem một lượt, sau đó phát hiện tất cả mọi người đều đang ầm ĩ nói về  hot search Tinh Hà.

Lục Kính nghi hoặc mở Tinh Hà ra, hắn nhìn thấy top1 nhiệt độ #Kiều tiên sinh# đang trong trạng thái "bạo", phía sau còn có một cái thời gian đỏ tươi.

Thời gian bảo trì nhiệt độ: 23:19:23

*

Nam Hoài tinh.

Bạc Kiệu dùng sức chọc chọc vào màn hình.

[ Bạc Tam Kiều: Tại sao nhiệt độ vẫn chưa được hạ xuống?! Mấy người có tin tôi cho các người đi xuống hết luôn không hả?]

Đối phương đáp lại: [ Bạc tổng, chúng tôi thật sự là đang nỗ lực hạ xuống, nhưng có người lại điên cuồng mua hot search cho tiêu đề này.]

Bạc Kiệu: "???"

Bạc Kiệu

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net