Chương 9: Nhân viên chính thức

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tống Vũ Hà ôm một đống đồ đạc trở về ký túc xá, cậu nhìn đồng hồ tỏ vẻ hoang mang:

" Không phải tôi chỉ chơi ở thế giới của Kiều tiên sinh một lúc thôi sao? Tại sao trên đồng hồ lại hiển thị ngày mới rồi?"

57 im lặng nửa ngày, nói: " Cậu ngủ rất lâu rồi."

Tống Vũ Hà đã ngáp suốt quá trình tu sửa người máy sinh học, ngay khi trò chơi kết thúc cậu ngủ đến mức trời đất tối tăm, Liên Ngạn cũng không gọi cậu dậy. Sau khi tỉnh lại thì bị Tần Hiện kéo chạy đông chạy tây cả một ngày vậy nên hiện tại bên ngoài trời đã mơ hồ tối.

Ngay cả việc Liên Ngạn không trở về ký túc xá Tống Vũ Hà cũng không nhận ra, sau khi đặt đồ xuống, cậu lắc lắc đầu như một con mèo, cởi dây buột tóc trên đầu xuống đặt lên bàn.

" Dây buột tóc" là một sợi dây điện khá mềm mại, đại khái là bị sử dụng quá lâu nên một số chỗ đã cũ đến mức bị bong lớp da ngoài.

Tống Vũ Hà thay một bộ đồ ngủ màu vàng ấp áp, mái tóc hơi dài xõa tung, cậu ở bên bàn bắt đầu tháo những máy móc mà Tần Hiện mua cho cậu lúc sáng---bộ đồ gấu nhỏ này cũng là do Tần Hiện mua, nhìn rất đáng yêu.

Người máy sinh học trên cổ tay đã được cởi xuống đặt trong một cái hộp nhỏ bên cạnh, Tống Vũ Hà còn cố ý lấy một miếng vải mềm làm đệm lót, cậu lo 57 nằm sẽ bị cộm.

Những linh kiện máy móc này cũng không phức tạp lắm, mày mò chưa tới mười hai giờ Tống Vũ Hà đã hiểu thông suốt toàn bộ, cậu đem đồ đạc cất đi, sau khi tắm rửa thì trèo lên giường.

Tống Vũ Hà ngủ rất nhanh, cậu chỉ híp mắt một lúc đã bắt đầu buồn ngủ.

57 nói: " Ngủ đi."

Tống Vũ Hà mơ mơ màng màng nhỏ giọng lầm bầm : " Muốn cậu ôm cơ."

57 dường như mỉm cười, giọng trở nên nhẹ nhàng hơn lặp lại: " Ngủ đi."

Tay đang vuốt ve người máy sinh học của Tống Vũ Hà rũ xuống, rơi trên chiếc giường mềm mại, chỉ chốc lát sau tiếng hít thở đều đều vang lên.

Trong giấc mơ, cậu dường như đã trở về thời thơ ấu.

Giữa không gian tràn ngập hương hoa hồng, có người dùng bàn tay ấm áp vuốt ve gương mặt cậu, thanh âm của người nọ nhẹ nhàng như gió thoảng qua.

" Thích không?"

Tống Vũ Hà ngây người nhìn vào khuôn mặt bị bao phủ bởi mây và sương kia, cố gắng phân biệt diện mạo người nọ, nhưng cậu chỉ có thể nhìn thấy một lọn tóc đen xõa trên vai.

Cậu hé môi muốn nói gì đó, nhưng cậu không thể nhớ ra được người nọ là ai, chỉ có thể vươn tay ra trong vô vọng cố gắng giành được một cái ôm từ hắn.

Thế nhưng, giống như đã giẫm lên bậc thanh trống rỗng Tống Vũ Hà có cảm giác bản thân đã lộn nhào mấy vòng, sau khi mở mắt ra thì trước mặt là biểu cảm hờ hững của 57.

Người máy sinh học đờ đẫn lặp lại lời thoại.

" Muốn ôm ngươi."

Tống Vũ Hà nho nhỏ ngồi trên mặt đất ngửa đầu nhìn người máy sinh học cao lớn, theo bản năng mở hai tay ra muốn nó ôm mình một cái.

Người máy sinh học thờ ơ, bên trong đôi mắt của hắn chỉ có hờ hững và lạnh nhạt.

Tống Vũ Hà lắc lắc cánh tay ngắn ngủn của mình, thanh âm của một tiểu hài tử mềm mại giống như có thể hòa tan hết thảy.

" Cậu ôm tôi một cái đi."

Tiếng gió mưa vang vọng bên tai, tiếng bánh răng máy móc vận hành trở nên chậm chạp, cứ như giây tiếp theo có thể dừng hoạt động ngay lập tức.

Đột nhiên một cái ôm nhẹ nhàng ôm lấy cậu.

***

Tống Vũ Hà cảm thấy cả người ấm áp, cậu sững sờ mở to mắt.

Trời đã sáng rồi.

Cơn mưa dài ngày hôm qua đã chấm dứt, rèm cửa không được kéo lại, ánh mắt trời ấm áp chiếu rọi vào phòng khiến cho trên giường ngủ đều vương mùi nắng dễ chịu.

57 nói: " Sớm, dậy đi học đi."

Tống Vũ Hà rất ngoan, cho dù là ngủ đến mơ mơ màng màng cũng không nằm lỳ trên giường, cậu vâng lời 57 đứng lên rửa mặt thay quần áo rồi ôm cặp sách đi học.

Trên đường đi, Tống Vũ Hà thương lượng với 57: " Hôm nay cậu đừng đọc lời thoại nữa nha, tôi sợ thầy sẽ phạt và đuổi tôi ra khỏi lớp mất."

57 nóng nảy nói: " Hắn muốn hại cậu?"

" Không có đâu, chỉ cần cậu không đọc lời thoạt thì thầy sẽ không mắng tôi nữa."

Giọng điệu của 57 rất thiếu kiên nhẫn: " Nhưng tôi không thể kiểm soát được."

Cuộc đối thoại giữa người máy sinh học và Tống Vũ Hà bình thường sẽ thông qua chức năng truyền sóng não để giao tiếp, vậy nên cho dù ngày thường không mở miệng thì cuộc đối thoại vẫn được diễn ra trong não bộ một cách suông sẽ, thế nhưng hiện tại hệ thần kinh của người máy sinh học bị tổn thương, chính hắn cũng không kiểm soát thanh âm chính mình được.

Tống Vũ Hà cũng không làm khó hắn ta, cậu lạc quan ngẫm nghĩ cùng lắm thì bị mắng một trận thôi mà.

Sau khi ra khỏi ký túc xá, Tống Vũ Hà đang hỏi 57 đường đến tòa nhà giảng dạy là đường nào, nhưng khi cậu vừa ngẩng đầu lên thì liền phát hiện, mọi người trên đường có vẻ như đều đang nhìn cậu, trong ánh mắt có tò mò có kinh ngạc, thỉnh thoảng còn có người tụm năm tụm ba bàn tán với nhau.

Tống Vũ Hà không hiểu chuyện gì đưa tay gãi gãi tóc.

57 cảnh giác nói: " Bọn họ đều muốn hại cậu, nhóc con, chúng ta tranh thủ ra tay trước bọn chúng đi."

Tống Vũ Hà đang muốn trấn an hắn thì bím tóc trên đầu lại bị túm một cái, không đợi Tống Vũ Hà phản ứng lại, một bàn tay từ phía sau đã vươn đến ôm lấy cậu.

Tống Vũ Hà nghi hoặc quay đầu lại.

Lục Kính lười biếng ôm lấy bả vai cậu, tầm mắt quét về phía về phía mọi người xung quanh đang nhìn Tống Vũ Hà không rời, cười như không cười nói: " Nhìn cái gì mà nhìn? Mấy người không cần lên lớp à?"

Lục Kính là nhân vật phong vân của đại học Vohenry, không ai dám đắc tội với hắn, mấy học sinh gần đó đang muốn hóng hớt #Tống Ngũ Thất# trong truyền thuyết đều cười gượng vài tiếng, vội vội vàng vàng chuồn mất.

Một hồi sau chuông lớp vang lên, quần chúng vây xem mới dần dần tản đi.

Tống Vũ Hà mơ màng trừng mắt muốn chạy theo mọi người đến lớp, lại bị Lục Kính một phen túm ngược lại.

57 nổi giận: " Tôi làm thịt hắn ta!!!!"

" Đi đâu đấy?" Lục Kính lười biếng ngáp một cái: " Thầy bảo chúng ta đến viện nghiên cứu một chuyến."

Tống Vũ Hà: " A? Còn khóa học thì sao?"

Lục Kính cuối cùng cũng thả cậu ra, hai tay đan lại đệm sau đầu, tư thái lười biếng đi về phía trước: " Những tiết học đó cậu nghe cũng không hiểu, tôi lại không cần phải nghe, lên làm cái gì, lãng phí thời gian."

Tống Vũ Hà suy nghĩ một chút, thế nhưng lại cảm thấy hắn nói rất có đạo lý.

Cậu cũng không muốn nghe mắng, vậy nên không hề có gánh nặng tâm lý nào, đi theo Lục Kính đến viện nghiên cứu.

Vào sáng sớm người trong viện nghiên cứu đều bận rộn đi đi đến đến, khi Lục Kính mang theo Tống Vũ Hà đi vào, tầm mắt của mọi người đều quét tới quét lui hệt như tia X-quang lên người Tống Vũ Hà.

Sau khi top1 nhiệt độ của Tinh Hà #Kiều tiên sinh# trải qua một đêm lên men, mọi người trong viện nghiên cứu đều đã cẩn thận xem video sửa chữa bộ ổn định của Tống Vũ Hà không dưới mười lần, có người thậm chí còn xem đến mức thức trắng đêm.

Lúc này, trong mắt của mọi người không còn mang theo ghét bỏ và khinh thường giống như trước kia nữa, mà ngược lại bên trong có nghi ngờ và hưng chấn, một số người còn có vẻ khá cuồng nhiệt.

Lúc Kính kề tai Tống Vũ Hà nói nhỏ: " Ánh mắt của bọn họ nhìn như muốn nuốt sống cậu vậy."

Tống Vũ Hà lui về phía sau, không nhịn được nhỏ giọng: " Sao cậu lại kề sát tôi đến vậy?"

Những cử chỉ khi ở chung của Lục Kính hoàn toàn vượt quá giới hạn mà hai người xa lạ nên có----lúc cậu mới quen biết thầy Tần, Tần Hiện cũng không có chủ động đến gần cậu như thế.

" Tôi nói rồi, tôi cảm thấy cậu rất quen thuộc..." Lục Kính lười nhác kéo dài âm cuối, nhìn như hắn có thể ngã ra ngủ ngay lập tức, " Anh họ của tôi họ Tống, cậu cũng họ Tống, thật là trùng hợp đúng không."

Tống Vũ Hà có chút không hiểu nổi, trải khắp tinh hệ đại khái là toàn bộ người mang họ Tống cũng phải có hơn mười triệu người, thế sao lại không quen thuộc với bọn họ?

Hay là vị đại thiếu gia này với ai cũng quen thuộc như vậy à?

Lục Kính không nói nhiều hắn kéo cậu đi tìm Tần Hiện.

Tần Hiện vừa mới nhận được báo cáo phê duyệt của Tống Vũ Hà, bình thường báo cáo xét nhân viên chính thức cũng phải nửa tháng mới có thể gửi đến, nhưng Tống Vũ Hà thật sự là quá đặc thù, không chỉ riêng gì việc cậu có thể sửa xong bộ ổn định lưu ngân, mà còn cả lực khống chế của cậu đối với tất cả các loại máy móc quả thực là khiến cho người ta nghẹn họng, vậy nên giấy phê duyệt ngay lập tức được đóng dấu suốt đêm gửi đến.

Nhìn thấy Tống Vũ Hà đi đến, Tần Hiện vô cùng kích động đem báo cáo phê duyệt cho cậu, miệng gọi " Vũ Hà à." , " Nhóc con ngoan a." cơ hồ muốn lão lệ tuông trào.

Tống Vũ Hà không hiểu thực tập sinh thì có khác gì với nhân viên chính thức, cậu bối rối cầm báo cáo phê duyệt trên tay.

Tần Hiện cố gắng chọn một lời giải thích dễ hiểu nhất cho cậu: " Nếu trở thành nhân viên chính thức thì em sẽ có tiền lương."

Tống Vũ Hà hai mắt sáng lên: " Một tháng hai mươi vạn?"

Tần Hiện : "..."

Tần Hiện nghẹn một chút, hắn uyển chuyển nói: " Nhóc con à, không thể nhiều như vậy đâu."

Tống Vũ Hà "Ồ" một tiếng, lại nói: " Hôm qua chị gái kia muốn em nói lại với thầy, chị ấy muốn em đến cửa hàng kia làm việc."

Hoa Thải? Tần Hiện sửng sốt: " Tại sao em phải làm thêm? Học phí thì giáo viên sẽ đóng cho em, tiền lương của viện nghiên cứu cũng đã đủ cho chi phí sinh hoạt hàng ngày của em rồi mà?"

Tống Vũ Hà giải thích với hắn: " Em muốn tiết kiệm tiền để đổi linh kiện cho 57, những thứ này đắt quá."

Cậu giơ ngón tay tính toán cho Tần Hiện nghe, cái gì mà bộ ổn định lưu ngân, bộ cảm biến, hao tổn lưu ngân, rồi một đống phí lộn xộn, thực sự quá đắt.

Tần Hiện nhíu máy, hắn cũng biết cậu có một bảo bối luôn luôn mang bên người chính là người máy sinh học tên 57 kia, người khác muốn sờ cũng không cho sờ, cho dù có lỡ động một chút thì bé mèo con lúc nào cũng nhu thuận này sợ là sẽ vươn móng vuốt gãi cho ngươi vào vết cào ra máu.

" Được rồi." Tần Hiện nói: " Đợi lát nữa thầy sẽ thương lượng với cô ấy."

Tống Vũ Hà: "Ừm ừm!"

Lục Kính ở một bên nghe được ngáp một cái, hắn cũng không thể hiểu được ý nghĩa của công việc này, giơ tay ngắt lời Tần Hiện: " Thầy, người đã mang đến rồi, em có thể đi được chưa?"

Tần Hiện nhướng mày, nói: " Đi cái gì mà đi, tôi đã thương lượng qua với viện trưởng rồi, danh ngạch thực tập lần này là của cậu."

Lục Kính: "...."

Lục Kính buồn chán đến mức tái cả mặt: " Em cũng không có nói là em muốn làm thật mà..."

" Trước đây cậu có nộp đơn đăng ký tại viện nghiên cứu, tôi cũng đã duyệt thông qua rồi." Tần Hiện cười tủm tỉm nói: " Chúc mừng cậu."

Mặt của Lục Kính đầy vẻ " Thầy xem em có cao hứng không?" biểu tình mắt cá chết, đại khái là muốn lôi cái tên đã nộp đơn lúc trước ra đấm phát chết toi.

Tần Hiện nói: " Bây giờ viện nghiên cứu cũng không có gì bận rộn, cậu không cần thiết phải chạy tới đây mỗi ngày."

Nghe được những lời này, cái sắc mặt lười muốn chết của Lục Kính rốt cuộc cũng đẹp hơn đôi chút.

Nhưng không chờ hắn thở phào nhẹ nhõm, Tần Hiện chỉ vào Tống Vũ Hà nói một câu: " Vũ Hà không biết chi tiết về máy móc sinh học của viện nghiên cứu, tôi nghe nói hai đứa chung một phụ đạo viên, ở cũng gần, có thời gian thì cậu dẫn em ấy đi đi."

Lục Kính: "...."
Lục Kính mặt không đổi sắc: " Thầy, em chỉ là một thực tập sinh nho nhỏ lại đi hướng dẫn nhân viên vip chính thức cao quý, thầy thấy có thích hợp không?"

Tần Hiện gật đầu: " Thích hợp."

Lục Kính: "...."

Lục Kính quay đầu lại nhìn Tống Vũ Hà.

Tống Vũ Hà cũng nhận ra nếu sau này cậu có gì không hiểu thì nên hỏi ai rồi, cậu hướng hắn cong đôi mắt, xinh đẹp đến mức như đang phát sáng.

Lục Kính trầm mặc nửa ngày, đột nhiên lộ ra một nụ cười lười biếng, tay kéo kéo bím tóc nhỏ của Tống Vũ Hà: " Cũng không phải là không được----nhưng trước tiên cậu gọi anh nghe một cái nào."

Tần Hiện bất mãn nhíu mày, nhìn không quen Lục Kính cố ý làm khó Tống Vũ Hà.

Chẳng qua là không đợi Tần Hiện ngăn cản, đã thấy Tống Vũ Hà giòn giã gọi: " Ca ca."

Tần Hiện: "..."

Lục Kính: "...."

Lục Kính không nghĩ tới hắn bảo kêu thì cậu liền kêu, vẻ mặt không thể tưởng tượng nổi đỏ lên một chút, ho khan một tiếng nhỏ giọng nói thầm: " Cậu thật đúng là co được dãn được."

Tống Vũ Hà coi đây là lời khen ngợi, nụ cười trên mặt càng trở nên rực rỡ.

***

Lấy được báo báo phê duyệt của Tống Vũ Hà, lúc này Tần Hiện mới có thời gian rảnh rỗi đến tìm Bạc Hoa Thải thương lượng chuyện làm thêm của tiểu hài tử.

Lúc hắn vừa đến cửa hàng " Bạc Khách", Bạc Hoa Thải đang liên lạc bằng video thực tế ảo với người khác.

Cách ăn mặc của cô không giống như những lúc sửa chữa người máy sinh học, cô ấy vẫn luôn nhận thức được bản thân rất đẹp, mỗi bộ quần áo trên người cô đều có hương vị và khí chất riêng, thế nhưng Tần Hiện quen biết cô lâu như vậy lại chưa từng thấy cô ăn mặc như thế bao giờ.

Hôm nay Bạc Hoa Thải mặc một chiếc váy dài màu đỏ, như thể sẽ bước lên thảm đỏ bất cứ lúc nào, cô ngồi bắt chéo chân trước gương tô son, nhìn qua vô cùng xinh đẹp rực rỡ không gì sánh bằng.

Trên chiếc ghế ở phía đối diện cô, là một người đàn ông mặc âu phục đang bưng cà phê cau mày, bởi vì là video thực tế ảo cho nên thân hình của anh được cấu thành từ các chuỗi số liệu, thoạt nhìn có chút hư ảo và trắng bệch, tựa như một tầng ánh sáng dịu nhẹ.

Cho dù chỉ là số liệu ảnh hư ảo, Tần Hiện cũng cảm nhận được khí chất cường thế và hờ hững trên người đàn ông này, khiến cho người ta không thể nào bỏ qua được.

Nhìn thấy Tần Hiện đi đến, nam nhân liếc mắt một cái, môi mỏng nhấc lên, ánh mắt tựa như lộ ra mũi nhọn lạnh như băng, thản nhiên nói với Bạc Hoa Thải: " Đây là cái tên thẳng nam sắt thép mà...."

Bạc Hoa Thải còn đang tô son, biểu tình bất biến hơi mím mím môi, hàm hồ nói ba chữ: " Kiều tiên sinh."

Người đàn ông ngay lập tức ngậm miệng.

Tần Hiện xin lỗi nói: " Tôi quấy rầy mọi người à?"

" Không có việc gì." Bạc Hoa Tải tô xong son mội, ngón tay quấn quanh mái tóc xoăn xõa trên vai, cười nói: " Cậu ngồi đợi một lát, để tôi nói xong chính sự với hắn đã."

Tần Hiện gật đầu, đi đến kệ hàng cách đó không xa nhìn hàng mới đến, nhưng tầm mắt lại luôn bất giác nương theo kẽ hở kệ nhìn sang phía bên kia.

" Sao lại muốn đến đây?" Bạc Hoa Thải nhìn vào gương chỉnh lý tóc của mình, thờ ơ nói: " Chị ở bên cạnh Đại học Vohenry, nơi này chỗ nào cũng có mùi máy móc sinh học, cửa hàng này của chị cũng là bán và sửa chữa máy móc, em không sợ mùi lưu ngân lại làm em nôn đến hôn mê à?"

Bạc Kiệu đặt cà phê xuống, lạnh lùng nói: " Mấy ngày trước Học viện Y khoa Griffin có gửi lời mới đến cho em, bảo em sang đó giảng dạy một thời gian, em đã đồng ý rồi."

Bạc Hoa Thải "Hắc" một tiếng: " Mấy năm trước bọn họ cũng gửi giấy mời đến cho em, nhưng chị nhớ rõ em đều cự tuyệt hết."

Bạc Kiệu: " Lúc trước là do bận rộn với hướng nghiên cứu và phát triển thuốc INC-647 của hội chứng Hera, bây giờ đã kết thúc rồi."

Bạc Hoa Thải cười như không cười: " À, thế nhưng em xác định là tới giảng dạy à, chứ không phải là muốn thoát khỏi tử vong xã hội?"

Bạc Kiệu: "..."

Bạc Hoa Thải thở dài một hơi, nói: " Chú mày có biết là Đại học Vohenry và Học viên Y khoa Griffin chỉ cách nhau một con đường không thế?"

" Biết."

" Vậy em còn..." Bạc Hoa Thải giống như nhớ ra cái gì đó, ánh mắt mang theo chút thương hại nhìn Bạc Kiệu: " Kiệu à, hay là chị với em cẩn thận nói chi tiết về #Kiều tiên sinh# đi."

Bạc Kiệu tái mặt, từ chối thẳng thừng: " Em không muốn nghe."

Cảm tạ cái tên Tống Quan Hành đã ban tặng, ba chữ # Kiều tiên sinh# này anh nghe đã nghe đủ lắm rồi, không riêng gì cái gói biểu cảm kia, hiện tại từ từ này đối với anh mà nói cũng coi như một loại ô nhiễm tinh thần.

Bạc Kiệu không còn hứng thú tán gẫu, lạnh lùng nói: " Tuần sau em sẽ đến."

Sau khi nói xong thì lưu loát cúp máy liên lạc.

*

*

tác giả có điều muốn nói:

Hẹn gặp lại các bạn trong chương tiếp theo!


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net