||11||

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Anh và Gia Huy chạy lại ôm cậu, miệng vừa hét tên cậu vừa kêu mấy người dân gọi cấp cứu. Khu vực này đã bị đông nghẹt bởi mấy người dân bu xem, sau một hồi thì cũng có tiếng xe cấp cứu, họ giải tán dần để bế cậu lên xe, còn cái tên tài xế kia do quá sợ nên đã bỏ trốn từ lúc nào...

---Trong bệnh viện---

Bác sĩ vừa đẩy cậu vào phòng cấp cứu thì anh cũng suy sụp ngồi xuống...nước mắt không tự chủ mà rơi từng giọt trên cái đôi má của nam nhân....

-Khánh: Tuấn...anh...anh xin lỗi...lẽ ra anh không nên níu kéo...nếu không thì em sẽ không ra nông nổi như vậy...Tuấn.

-Gia Huy: Anh im được rồi, anh xin lỗi thì cậu ấy có tỉnh lại không?

-Khánh: cậu mới là người im...

Họ im lặng, mắt hướng về cái phòng cấp cứu mà bác sĩ và y tá ra vào liên tục kia...họ sợ...họ sợ mất đi một người bạn, họ sợ mất đi một người mà họ yêu...họ sợ lắm...

Rồi dần 3 rồi đến 5 tiếng trôi qua dài dăng dẳng...đèn cấp cứu tắt đi. Một ông bác sĩ bước ra, trên trán nhễ nhại mồ hồi...anh và Gia Huy chạy lại...

-Gia Huy/Khánh: sao rồi bác sĩ?

-Tôi...đã cố gắng hết sức! Mong người nhà chuẩn bị lễ tang.

Anh không kiềm chế mà nắm lấy áo của bác sĩ kéo lên trách móc nhưng nước mắt vẫn không ngừng tuôn...

-Khánh: Ông nói cái gì?? 5 tiếng trôi qua ông làm gì ở trong đó mà không cứu được? Hả?

Ông bác sĩ sợ lắm, chỉ biết ú ớ, Gia Huy nhẹ nhàng tiến lại đánh ngay gáy anh cho anh ngất đi rồi kêu bác sĩ kéo anh về phòng...

---1 tháng sau---

Đã một tháng trôi qua thiếu vắng cậu...không được nhắn tin cho cậu nữa, gia đình cậu thì chuyển về Mỹ luôn rồi...sáng nào đi học về cũng ghé trước cổng nhà đứng im nhìn nó...một căn nhà to đùng nhưng thiếu vắng bóng người...

Anh đi ra mộ của cậu...anh khóc...lại khóc rồi...

-Khánh: Tuấn...anh đến thăm em đây, anh có mua trái cây và bông cho em....anh nhớ em lắm...anh...anh thực sự xin lỗi em...sao em nỡ...bỏ anh đi?

(...)

-Khánh: Em hãy nhớ...anh vẫn là người yêu của em...anh nhớ em...Tuấn à...

Anh cắm cây bông rồi quay lưng bước đi...

---Mỹ---

-Mèo con ah~~

...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net