Phiên ngoại ~ Nhất mộng tam tứ niên

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

(Phiên ngoại dài gấp 5 lần chương bình thường a~~)

Lại là một năm xuân đến sớm.

Liễu Yển Húc quần áo bạc thường ngồi trong ngự hoa viên, nhìn hoa nở khắp viện, một phòng xán lạng …

Thật là một cảnh sắc rất đẹp, hồ điệp tung bay, một mảnh! Tím đỏ.

Đôi môi khẽ mấp máy, rượu ngon đã vào trong cổ họng, người đó vẫn bình tĩnh ngồi trong mái đình, không bi, không hỉ, không cười, không giận…

Ngón tay thon dài đặt li rượu xuống, nội thị bên cạnh mau lẹ đi đến, rót thêm rượu, lại khẽ khàng lui xuống.

Liễu Yển Húc đột nhiên cảm thấy hơi hoảng hốt, đây, đã là mùa xuân thứ mấy rồi.

Ba, bốn?

Hình như vậy …

Thời gian trôi qua dường như không đặt ở trong tâm, cho dù tính toán cũng vô dụng, tội gì phải tính toán.

Phù sinh nửa ngày nhàn nhã ngồi ở đây, hôm nay, hiếm khi người đó không ở bên cạnh…

Trên môi dắt lên một nụ cười lạnh, đây là biểu hiện trước giờ của hắn mỗi khi nghĩ đến Mộ Dung Hoài Tần.

Xa xa, là một đoàn đội ngũ đi đến hoa viên, Liễu Yển Húc nheo mắt nhìn thấy một ánh vàng sáng ở trước mắt.

Hai mắt chợt lạnh lẽo, không đợi Mộ Dung Hoài Tần đi vào hoa viên, Liễu Yển Húc đã đứng lên đi ra ngoài mái đình…

“Húc!“

Mộ Dung Hoài Tần vội vàng đi đến trong mái đình! Nhưng chỉ nhìn thấy một bóng lưng quyết tuyệt, sốt ruột kêu lên, cũng không đổi lại được nửa điểm ánh mắt của người kia.

Hàm răng trắng cắn chặt vào đôi môi đỏ thắm, Mộ Dung Hoài Tần! Trên gương mặt mỹ lệ nổi lên một thần sắc phức tạp, cũng không biết là hận hay là si …

Tay trái đang cẩn thận cầm bút tích của tiền triều lại bị tay phải nắm chặt, vò thành một khối!

“Húc …”

Liễu Yển Húc vội vàng về đến Húc Nhật cung, vừa tiến vào cửa điện, lại bị một luồng xung lực làm khựng lại, không khỏi dừng lại một chút mới ổn định, trong lúc kinh ngạc, Liễu Sấm đã đến gần, âm thanh có chút kì quái vang lên.

“Cha!“

Trong lúc kinh ngạc, Liễu Sấm đã cao hơn nửa người Liễu Yển Húc ôm lấy hắn, trên khuôn mặt anh tuấn lộ ra một nụ cười hiếm có.

“Sấm nhi! Sao con có thể đến đây!?”

Vừa hỏi vừa hôn mấy cái lên khuôn mặt đã dần dần thành hình của nhi tử, làm cho Liễu Sấm cũng cười liền liền, trong lúc né tránh cũng không quên câu hỏi phụ thân đã hỏi.

“Là Mạc đại ca đưa con đến …”

Mạc Đồng!

Liễu Yển Húc trong lòng lạc lõng! Một lát, sắc mặt đã trầm xuống, Mạc Đồng vốn đang chờ ở ngoài điện cũng đã đi vào, thấy Liễu Yển Húc ngẩn người, sau đó sắc mặt như thường hành lễ một cái, nhưng dựa theo qui tắc của Liễu Yển Húc nên không vấn an hắn.

Liễu Yển Húc không thèm nhìn hắn, chỉ ôm nhi tử khẽ nói rồi đi vào trong điện. Mạc Đồng cũng chỉ cúi thấp đầu, lui xuống.

Liễu Sấm bây giờ thân phận đã là nghĩa tử của thái hậu, là nghĩa đệ của hoàng đế, xem ra rất tôn quí, nhưng Liễu Yển Húc biết đây bất quá chỉ là một công cụ để Mộ Dung Hoài Tần giữ hắn lại, Liễu Sấm bất quá cũng chỉ là con cờ trong tay hắn, trong người Liễu Sấm vẫn còn Triền tình tơ, chỉ có điều mỗi tháng Mộ Dung Hoài Tần đều đưa cho Mạc Đồng một viên thuốc giải để cho Sấm nhi uống, mấy năm nay cũng rất mạnh khoẻ, sau mấy năm, năm nay thì con búp bê này cũng đã bắt đầu trưởng thành, Liễu Yển Húc nhìn thấy trong lòng vừa vui vừa đau…

Kêu cung nữ mang đến một ít điểm tâm mà trước đây Liễu Sấm thích ăn, say sưa nhìn Liễu Sấm không để ý đến hình tượng mà ăn ngấu nghiến, vừa ăn vừa thỉnh thoảng ngẩng đầu nhìn phụ thân, cái miệng nhỏ tràn ngập bánh, dường như muốn thừa dịp này muốn được phụ thân bù đắp …

Biết tâm tư của nhi tử, Liễu Yển Húc trong lòng chua xót, hắn không được gặp Liễu Sấm thường xuyên, trong cử chỉ của Liễu Sấm xem ra rất tự do, nhưng nhất cử nhất động đều bị Mộ Dung Hoài Tần thao túng, Mạc Đồng ở bên cạnh mang danh là bảo vệ, thực sự là giám sát, có điều thỉnh thoảng, Mộ Dung Hoài Tần cũng cho Mạc Đồng đưa Liễu Sấm vào cung, để phụ tử họ được gặp nhau, không đến nổi sinh tử cũng không gặp …

Nhi tử đã lớn như vậy rồi a, dường như bộ dạng nhỏ xíu của Liễu Sấm khi vừa mới sinh ra vẫn còn ở trước mắt, nhưng đã qua nhiều năm như vậy …

Ánh mắt thích thú nhìn hình dáng của Liễu Sấm, trong mắt Liễu Yển Húc tràn đầy sự vui mừng cùng yêu thương của một người cha, tuy sâu thẳm bên trong, có một nỗi bi ai nồng hậu. Nhưng không ngờ tới, tất cả những thần sắc này đều lọt vào trong mắt Mộ Dung Hoài Tần vừa từ hoa viên tới đây! Trong mắt.

Lạnh lùng nhìn một bức tranh phụ tử đồng lạc thiên luân, Mộ Dung Hoài Tần không vào điện, không kinh động Liễu Yển Húc, cứ như vậy mà từ từ rời khỏi Húc Nhật cung …

“Hôm nay tâm tình của nương nương rất tốt.”

Đây là suy nghĩ của tất cả mọi người trong Húc Nhật cung. Tuy gương mặt anh tuấn của nương nương vẫn lạnh lùng không có một chút biểu hiện gì, nhưng cánh môi mỏng đã khẽ cong lên, đây là chuyện bình thường tuyệt đối không có!

Tuy nói là một tuấn nam thì nhiều người thích ngắm, nhưng không có ai dám cả gan thưởng thức, nhiều lắm cũng chỉ dám lén lút cẩn thận liếc nhìn một hai cái, bọn họ vẫn chưa quên, vào đầu năm nay có một cung nữ vì nhìn thấy mặt nương nương mà mặt đỏ hồng lên, kết quả chọc giận hoàng đế, bị lôi ra ngoài đánh đến chết! Cho dù nương nương cầu xin, hoàng thượng cũng không bận tâm! Vừa nhớ đến nộ ý âm lãnh phẫn hận trên gương mặt mỹ lệ của hoàng đế, mọi người đều không khỏi lạnh run, cũng đều gia tăng tốc độ làm việc trên tay…

Liễu Yển Húc cũng không biết tâm tư của các cung nhân, vẫn chìm đắm trong tâm tình hôm nay gặp được Liễu Sấm, đó là chuyện rất vui từ lâu chưa có …có lẽ ở trong cái lồng giam cung điện này, chỉ có một chút hạnh phúc đó, mới làm  cho hắn biết tại sao mình vẫn còn sống …

Đáng tiếc, một chút tâm tình tốt đẹp này, lại đang nhìn nhi tử đó, biến mất vô tông …

Mộ Dung Hoài Tần thấy Liễu Yển Húc ngồi ngay ngắn trên bàn, nhưng vẫn không sơ suất nhìn thấy trong đôi mắt hắn sự tiếu ý đã biến mất, phất tay, các cung nhân đều lặng lẽ hành lễ rồi lui xuống.

Bước đi có chút bất ổn đi đến trước Liễu Yển Húc, đưa tay nâng cằm người đó lên, trên gương mặt lộ ra một mảnh tiếu ý đối với khuôn mặt anh tuấn lạnh lùng kia, ánh mắt vẫn như cũ nhìn hắn.

“Sao? Thấy …phu quân của mình về tới, cũng không nghênh tiếp một cái? Đây là ….đạo làm nương tử với phu quân sao?“

Một mùi rượu rất mạnh từ trong hơi thở của Mộ Dung Hoài Tần phả lên mặt Liễu Yển Húc, nhìn Mộ Dung Hoài Tần ! Thân hình hơi lắc lư, hắn lạnh lùng nói.

“Ngươi say rồi …nghỉ ngơi trước đi“

Nói xong liền đứng lên, lúc đang định gọi người đến, thì cơ thể đột nhiên bị một lực mạnh kéo xuống, còn chưa kịp phản ứng, đã bị Mộ Dung Hoài Tần áp ở trên giường.

“Đi đâu!! Ân! Say rồi ….không phải ngươi nên chăm sóc ta sao!? Sao còn muốn …ách …đi!“

Không muốn chấp nhặt người đang say, Liễu Yển Húc hiếm khi nhẫn nại, giải thích với hắn.

“Ta chỉ muốn ra ngoài kêu người vào hậu hạ người …”

Nhưng không ngờ lại bị Mộ Dung Hoài Tần cắt ngang lời nói.

“Ngươi đó? Sao ngươi không …hầu hạ ta? Ta …chỉ cần ngươi hầu hạ ta…”

Nói xong, đôi môi đỏ ướt lại đặt xuống, chuẩn xác cướp đi hô hấp của Liễu Yển Húc.

Mùi rượu kịch liệt xông vào khắp khoang miệng hắn, đầu lưỡi linh hoạt cố chấp tách cánh môi Liễu Yển Húc ra, bá đạo đi dần vào trong, cơ thể lại đột nhiên bị một lực mạnh đẩy ra, sự dây dưa trên lưỡi và môi cũng bị tách ra …

“Hô …ngươi!!“

Bất chấp đẩy Mộ Dung Hoài Tần nằm sấp xuống giường, Liễu Yển Húc lau miệng mình, đang định xuống giường, lại đột nhiên bị Mộ Dung Hoài Tần không biết đã ngồi dậy từ lúc nào kéo xuống áp trên giường, dùng sức giãy dụa, nhưng không thoát khỏi Mộ Dung Hoài Tần! Nhìn thân hình mảnh khảnh, Liễu Yển Húc kêu một tiếng lớn.

“Bảo ngươi buông ra! Tên khốn!“

Mộ Dung Hoài Tần cũng thở hồng hộc, nhưng vẫn dùng sức áp thân hình cao lớn của Liễu Yển Húc xuống, hai mắt đỏ rực nhìn hắn.

“Sao? Ta không muốn đó? Ân! Đối với tên nam nhân khác! Ngươi có thể cười vui đến vậy!!”

“Đồ điên! Cái gì nam nhân khác! Ngươi phát điên cũng có giới hạn chứ! Ngươi buông ra cho ta!“

Vốn không để ý đến những lời nói hồ ngôn loạn ngữ trong lúc say của Mộ Dung Hoài Tần, Liễu Yển Húc một lòng chỉ muốn thoát khỏi Mộ Dung Hoài Tần, lại càng đổi lại xiềng xích chặt hơn.

“Không buông! Buông ngươi ra để ngươi đi tìm hắn hả! Ngươi đừng mơ! Ngươi nói, hồi chiều tại sao ngươi lại cười vui vẻ với hắn như vậy! Hửm! Tại sao!! Ngươi là người của ta! Nhưng sau lưng ta lại đi lẳng lơ với người khác!“

“Ngươi! Ngươi cái tên điên này!“

Liễu Yển Húc đột nhiên hiểu ra ‘hắn‘ trong lời nói của Mộ Dung Hoài Tần, ám chỉ chính là buổi chiều thấy mình gặp Sấm nhi! Tức thời trong lòng vừa giận lại vừa nộ!

“Ngươi cho rằng ai cũng giống như ngươi sao! Ngươi! Ngươi Ngươi! Đó là nhi tử của ta!”

Không muốn ngốc nghếch với người kia một giây nào nữa! Giãy không ra, Liễu Yển Húc nôn nóng, ngẩng lên đối chuẩn với Mộ Dung Hoài Tần, vốn cho rằng một cước có thể để cái tên đã mất lí trí kia buông mình ra, nhưng không ngờ lại càng kích nộ Mộ Dung Hoài Tần!

“Ngươi vì hắn mà đá ta!”

Da đầu một trận đau nhức, còn chưa kịp cảm nhận được rõ ràng, mặt Liễu Yển Húc đã bị một cái tát mạnh đánh lật qua một bên!

Tất cả động tác đều dừng lại, trên mặt chỉ là một mảng đau rát, nước mắt vì đau mà bị bức ra khỏi khuông mắt, khoé miệng một tia máu tanh lan tràn ra, chắc là đã bị rách da …đột nhiên cái gì cũng không còn quan trọng, Liễu Yển Húc mệt mỏi nhắm lại đôi mắt.

Trong nháy mắt, đơn bạc xuân y đã bị Mộ Dung Hoài Tần một phát xé nát, ánh mắt trống rỗng nhìn tấm lụa mỏng bay lượn trên bầu trời, Liễu Yển Húc nhớ lại con bướm đã gặp lúc trưa trong ngự hoa viên …sau đó, cảm giác đau đớn xé rách vì xâm nhập đã nắm giữ tất cả …

Đó là một cảnh tình ái không có bất kì sự thương tiếc cùng âu yếm nào …

Nam nhân thô bạo mượn máu tươi trào ra mà đâm vào trong nội thể, trên mặt chỗ bị đánh vẫn còn nóng rát, trước ngực hai khối quả bị ngắt véo thê thảm, chết lặng không có bất kì cảm giác, trong tai chỉ có một mảng âm thanh ù ù, muốn nhắm mắt lại, nhưng vết thương bị xé trên mặt, lại một trận đau nhức.

Tư thế thay đổi hết một lần rồi lại một lần, chịu đựng sự lăng nhục để vật thể cực đại của nam nhân xỏ xuyên qua thân thể mình, trong miệng một mùi máu tanh, đó là vì nhịn đau mà cắn chặt môi dưới …

Ngất đi, lại vì sự va chạm cực độ mà tỉnh lại …

Tiểu huyệt đã ẩm ướt một mảng, trong mơ hồ Liễu Yển Húc biết người đó phát tiết dịch thể vào trong người mình. Có mấy lần? không liên quan đến việc đau khổ, một lần? Hoặc là hai lần?

Cho đến khi hôn mê đi … hạ thân của Liễu Yển Húc, không có bất kì dấu hiệu cương lên nào.

Xin lỗi xin lỗi ….”

Ý thức vẫn chưa khôi phục, đã có một âm thanh mông lung tiến vào trong đầu, không khỏi cau mày lại, cơ thể rất đau, rất muốn ngủ, nhưng tiếng nỉ non không ngừng bên tai lại làm cho không cách nào mơ được một giấc mộng thanh bình.

Là ai?

Cố gắng mở mi mắt nặng như ngàn cân lên, muốn cử động, mới phát hiện cơ thể dường như đã bị ôm vào trong lòng, ngay cả cử động cũng không được, vừa mới mở mắt ra lại khép trở lại.

Thần trí đã tỉnh táo, từng tia cảm giác bắt đầu trở về.

Toàn thân trên dưới đều là cảm giác đau đớn, khắp trên da thịt là những vệt da bị rách. Chắc là, bị cắn, nhưng khó chịu nhất không phải là những chỗ đó, mà là chỗ dường như đã được thanh tẩy sạch sẽ, nhưng chỗ vết thương vẫn nóng rát, chỗ đó, vốn không phải là chỗ dùng để tiếp nhận, lại bị cưỡng hành mở ra, đêm qua, có lẽ đã bị thương tổn rồi ….

Liễu Yển Húc nghĩ cũng không quan trọng, vừa muốn mở miệng kêu cái người vẫn luôn ôm mình nói câu xin lỗi kia thả lỏng mình ra một chút,  lại đột ngột bị hắn siết chặt, thân thể đã đau nhức lại càng đau đớn, làm Liễu Yển Húc kêu lên một tiếng

“Ư ….”

Việc này càng làm cho Mộ Dung Hoài Tần khẩn trương thêm, hắn hôm qua uống rượu phát cuồng lại thêm buổi chiều nhìn thấy cảnh đố kị đó đã nuốt chửng nội tâm của hắn, đã nổi cơn giận mà tổn thương Húc rồi.

Sáng sớm thức dậy thấy Liễu Yển Húc nằm bên cạnh, trên người xanh xanh tím tím rất thê thảm, trong lòng đã hối hận vạn lần.

Cẩn thận tẩy rửa thân thể Húc, lại bôi thuốc tốt nhất lên, mới tinh tế mà ôm hắn vào lòng, cũng không dám làm ồn sợ Húc tỉnh, chỉ là không ngừng nói câu “ Xin lỗi.” lại nghe thấy tiếng kêu đau của Húc, Mộ Dung Hoài Tần cảm thấy lòng như dao cắt, hắn không muốn tổn thương Húc, nhưng lại luôn tổn thương hắn sâu sắc nhất …..

“Húc, sao rồi ? ? Đau ở đâu ? ? ? Xin lỗi xin lỗi ….ta ….hôm qua ta uống nhiều quá ! Ta ….ta đáng chết!!”

Liễu Yển Húc khẽ nhìn một cái làm cho Mộ Dung Hoài Tần đang nói năng lộn xộn phải ngừng lại, khuôn mặt đỏ ửng nhìn hắn, lại không dám động loạn, chỉ mở to đôi mắt phượng như nước nhìn Liễu Yển Húc, xinh đẹp, đáng yêu, Liễu Yển Húc lại khẽ khàng vùng vẫy ra khỏi vòng tay Mộ Dung Hoài Tần rồi xoay người qua.

“Không sao ….”

Hai chữ nhẽ nhàng, Mộ Dung Hoài Tần thà rằng Liễu Yển Húc cứ đánh hắn thật mạnh, hung hăng chửi mắng, còn dễ chịu hơn ….không để ý như vậy …..giống như người bị chà đạp không phải là Húc, mà chính là, hắn cũng không quan tâm gì nữa ….

Thấy Liễu Yển Húc cật lực chống cơ thể muốn ngồi dậy, Mộ Dung Hoài Tần không nghĩ ngợi gì đè hắn xuống.

“Ngươi vẫn nên nằm xuống đi, tuy đã bôi thuốc, nhưng nếu vết thương lại tét ra thì không tốt ….”

Nói là nói vậy, không biết sao, mặt lại đỏ lên …

Liễu Yển Húc nhíu mày, quan để ý mà cười lạnh một tiếng, mới nằm trở xuống.

Mộ Dung Hoài Tần khẽ ho hai tiếng, mới xuống giường cầm lấy y bào mặc vào, ở cùng Liễu yển Húc mấy năm, ngày thường đã quen không muốn có người hầu hạ, hắn biết Liễu Yển Húc không thích có người bên cạnh khi hai người ở cùng nhau, chuyện đó làm hắn rất không tự nhiên.

Tuy mặt Húc bây giờ bình lặng không gợn sóng, nhưng Mộ Dung Hoài Tần vẫn cảm thấy được một tia tâm tình biến động rất nhỏ trên gương mặt hoàn mỹ đó, xoay người qua in lên gượng mặt đã nhắm mắt của Húc một nụ hôn, lại kéo chăn lại cho hắn, nhẹ lời căn dặn.

“Ngươi ngủ một lát đi, chờ ta xử lí xong việc sẽ đến với ngươi, ta đã căn dặn phòng ăn nấu mấy món ngươi thích, chờ một lát là có thể ăn rồi ….phải ngoan ngoãn ….Húc của ta ….”

Nói đến câu cuối, môi lại chầm chậm đặt xuống, rơi trên cánh môi mỏng nhạt của Liễu Yển Húc, mút liếm một lát mới buông ra.

Không nỡ chạm lên mặt Húc , Mộ Dung Hoài Tần hít một hơi sâu , áp chế sự luyến tiếc trong lòng xuống mới bước ra khỏi điện.

Hối hận việc làm thô bạo hôm qua của chính mình , nhưng trước giờ chưa từng hối hận đã dùng thủ đoạn đó để cưỡng ép hắn ở lại ! Cho dù phải bẻ gãy đôi cánh của hắn , huỷ hoại thân thể hắn , Mộ Dung Hoài Tần cũng phải làm để có được linh hồn đã làm hắn say đắm.

Đó là cái hắn muốn , cũng đã là của hắn ….cho dù phải huỷ thiên diệt địa , tuyệt không buông tay ! Cho nên , Húc …..vĩnh viễn phải ở cùng ta.

Chờ khi ngoài điện truyền ra tiếng nghênh tiễn , Liễu Yển Húc mời từ từ mở đôi mắt nhắm nghiền ra , đôi tay nắm chặt giấu trong chăn , cũng được buông lỏng.

Đôi tay hơi vô lực kéo tấm chăn tơ vừa đắp ra , đập vào mắt là dấu hôn thâm tím khắp trên thân thể , trên da thịt trơn bóng còn có những vết răng ngấn máu rất nhỏ ….

Cơ thể không giấu được vết tích đã từng hoan ái nồng đậm , nhìn mà kinh hoảng , nhưng lại lờ mờ lộ ra một luồng không khí dâm tà …

Liễu Yển Húc đột ngột hất chăn ra , cơ thể vô lực cuộn tròn trên chiếc giường rộng lớn ….

Thần trí mông lung , Liễu Yển Húc lại ngủ mê đi . Nhưng cực kì không yên ổn , cứ vậy mà trở qua trở lại , đến khi tỉnh dậy , thì mặt trời đã lên cao.

Mở đôi mắt mệt mỏi ra , cơn đau trên người lại kéo đến , tuy đã nhiều năm như vậy , nhưng vẫn không quen được cảm giác này . Cơ thể đã được tẩy rửa sạch sẽ , nhưng chỗ đó vẫn không thoải mái , toàn thân còn lại chút sức lực , để hắn cật lực chống đỡ cơ thể.

Trong điện không có cung nhân bên cạnh , việc này cũng là do trước đây Liễu Yển Húc đã căn dặn . Bộ dạng như vầy , dù cho đã biết mọi người đều hiểu rõ , nhưng vẫn muốn giữ lại một chút lòng tự trọng.

Ngồi một lát , xoa dịu cảm giác đau đớn đó , chờ cho cơ bắp toàn thân được thả lỏng , Liễu Yển Húc lúc này mới đưa chân xuống giường . Đưa tay kéo lấy nội y bên cạnh mặc vào , tơ lụa mềm mịn cho hắn biết đây là bộ xiêm y mới.

Lúc khom lưng mang giày vào , gương mặt anh tuấn của Liễu Yển Húc cau lại , chỉ là một động tác đơn giản , hậu đình bị tàn phá đêm qua lại truyền đến một cơn đau như kim đâm , tuy ngắn ngủi , nhưng vẫn cực kì khó chịu.

Cố quên đi sự không thoải mái của cơ thể , Liễu Yển Húc bước đi , tự rửa mặt chải đầu , khi nước nóng bao phủ gương mặt , cơ thể thoải mái , lau mặt xong , đem mái tóc dài loà xoà xoã xuống vai , quấn lại , chỉnh trang ngoại y , rồi đi ra ngoài điện.

Ngoài điện , một đám cung nhân đang làm việc , thấy Liễu Yển Húc đi đến , đều bỏ hết việc đi vấn an hắn , Liễu Yển Húc phất tay , thị ý bảo bọn họ tiếp tục làm . Lúc này có hai nội thị cung kính nghênh tiếp.

“Công tử dậy rồi ?”

Công tử là chỉ Liễu Yển Húc , cái này cũng là do Liễu Yển Húc bảo họ xưng hô như vậy , nhìn bọn họ một cái , Liễu Yển Húc khẽ gật đầu.

“Công tử có cần dùng gì không ạ ? Sáng hôm nay hoàng thượng có căn dặn , để ngực trù phòng làm mấy món bỗ dưỡng thanh đạm , công tử dủng bây giờ không ạ?”

“Mang lên đi.”

Khuôn mặt anh tuấn không phản ứng , chỉ nói một tiếng , một người trong đó liền nhanh chóng đi kêu hai cung nga mang bữa tới . Người kia khom lưng dẫn Liễu Yển Húc đến bàn dùng bữa sáng.

Bốn bề không khí yên ắng , chỉ có tiếng nhấm nuốt của thự vật thỉnh thoảng phát ra , cung nhân xung quanh đều yên lặng làm việc của mình , mà Liễu Yển Húc cũng lẳng lặng ăn cơm của mình , ngoài điện thỉnh thoảng có một hai tiếng chim hót , cũng có thể là một hai tiếng bước chân khẽ khàng , nhưng , tuyệt đối không có tiếng người nói chuyện …..

Cứng nhắc nhai thứ trong miệng , cũng không biết là có mùi vị gì , mùi thơm ngọt ngào lan tràn trong miệng , nhưng sao cũng không thể truyền đến não bộ được , thậm chí Liễu yển Húc cảm thấy , thời gian ở đây có phải đã dừng lại rồi không ? Mà chính mình , trong lúc thời gian ngưng đọng đã bị gió hong khô , bị phơi nắng ở một xó xỉnh không biết tên , sau đó …..từng chút một bị gió thổi tan , diệt vong ….

Không hề hay biết đã ăn hết đồ bưng đến , Liễu Yển Húc xua tay ngăn cản tên nội thị muốn đi theo mình , cất bước ra khỏi điện.

Cảnh sắc đầu xuân là mê người nhất , những chỗ tầm thường bị ý xuân phủ lên đều trở nên đẹp trăm ngàn lần , không thể nói rõ , huống hồ gì đây lại là ngự hoa viên được người ta dày công trang trí.

Cảnh trí đẹp khó tả , thế nhưng , nhìn không thấy người trong lòng , thì có ích gì ?

Sự chết lặng qua lại như con thoi trong khu vườn sắc xuân kiều diễm , Liễu yển Húc không một chút vui thích , bao lâu rồi ? Bản thân chính là một cái cây một cọng cỏ được tỉ mỉ chăm sóc ! Không còn được thấy xuân đào nộ phóng bên ngoài , cũng không còn được thưởng thức con suối róc rách xanh biếc của vùng ngoại ô . Cứ như vậy bị giam cầm trong một chiếc lồng tinh xảo ngắm nhìn sắc xuân rồi thu đến , cỏ mọc hoa rơi.

Đau lòng ….

Không phải không có tri giác , chỉ là bị kiềm nén quá lâu , cứ cho rằng đã tê liệt rồi , nhưng đau thương mãi mãi tồn tại , không có ngày dừng lại , khi vết thương bị tê liệt thối rữa lại có một vết thương mới chồng lên , lại cứ như vậy , cũng sẽ cảm thấy đau đớn.

Ngồi xuống thảm cỏ xanh non , Liễu Yển Húc ánh mắt vô thần nhìn cây hoa đang nở phía trước .

Ta và ngươi , có gì không giống nhau đâu ? Đều chỉ là món đồ bị người ta chơi đùa thưởng thức ….

Giá trị của bản thân ở đâu ? Cho dù khinh thư đầy bụng thì có ích gì ? Đến bây giờ không phải là vẫn bị người ta áp dưới thân mà phát tiết , đùa bỡn ?

Cảnh tượng tàn bạo đêm qua trong

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net