️🎧[STREAMER GIỌNG HAY].7

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 7

Chuyển ngữ: Andrew Pastel

Bông tuyết từ trên trời rơi xuống, cảnh vật trên đường phố bên ngoài cửa kính ô tô đang dần lùi xa, cho đến khi chiếc xe màu đen sang trọng dừng lại.

Hạ Bác Duyên tháo dây an toàn, nhìn thiếu niên ngồi phía sau rồi nói với cậu: "Đợi trong xe, tôi quay lại ngay."

Thiếu niên nghiêng đầu nhìn bên ngoài xe, nhưng không nói lời nào, chỉ gật đầu xem như đồng ý, người đàn ông mới yên tâm mở cửa, xuống xe.

Nhiệt độ trong xe vừa phải, Đường Đường mặc áo khoác lông, hai tay mở rộng, ngồi trên đệm mềm kê mông, nhìn đường phố nhộn nhịp với bông tuyết ngoài cửa sổ một chốc, người đàn ông mặc tây trang đã trở lại với một cái gì đó.

Hạ Bác Duyên mở cửa xe ngồi vào, đặt hai chiếc túi lên ghế phụ, đạp ga sang số để khởi động xe rồi lao vào dòng xe cộ.

Xe của chủ tịch không khoa trương, rất giống tính cách của hắn, trầm tĩnh ít nói, màu đen đơn giản.

Bây giờ đang là giờ cao điểm buổi chiều, sau khi đi vào đường cái, lượng xe cộ dần dần đông lên, tốc độ tiến lên như ốc sên, đèn đỏ chói lọi xen lẫn với tiếng còi xe, thời gian giữa trận kẹt xe một phút như dài bằng một tiếng.

Hai người trong xe từ lúc lên xe đến giờ vẫn chưa nói chuyện một lần, một người lái xe, một người ngẩn ra, trong yên lặng chỉ còn lại tiếng hít thở.

Kẹt xe quá lâu, buổi sáng Đường Đường mới ăn sáng đã cạn kiệt sức lực ở trong văn phòng, bây giờ vừa buồn ngủ vừa đói, dựa đầu nhỏ vào cửa sổ xe thả mình đi.

Hạ Bác Duyên cầm tay lái, liếc nhìn dòng xe cộ đang dừng lại, đưa một túi trong ngăn cho phụ lái cho Đường Đường: "Không biết em thích ăn gì nên tôi mua đại, em lót dạ trước đi."

Giọng nói trầm trầm khiến Đường Đường sực tỉnh, cậu ngẩng đầu nhìn Hạ Bác Duyên, im lặng vài giây rồi cầm lấy, mở túi ra, thấy một hộp sữa và một chiếc bánh mì thịt bò đóng gói ngăn nắp.

Không lâu sau, có tiếng xé gói từ phía sau, một tiếng nuốt nhỏ, rõ ràng không lớn lắm, nhưng Hạ Bác Duyên rõ ràng đã nghe được.

Chiếc xe phía trước bắt đầu di chuyển, Hạ Bác Duyên nheo mắt lại, dùng một tay kéo cần số, lái xe ra khỏi nơi tắc nghẽn nhất.

............

Đi đến dưới lầu khu chung cư cũ , Đường Đường mở cửa xe xuống xe, còn chưa đi được hai bước đã bị Hạ Bác Duyên đỗ xe xong đuổi kịp.

"Đường Đường."

Đêm mùa đông rất lạnh, nói chuyện ra hơi thở trắng xóa, thiếu niên nghe thấy giọng nói quay đầu lại, người đàn ông đang đi về phía cậu cao lớn và đẹp trai, với vạt áo khoác bay phấp phới, sau khi đuổi kịp hắn nắm lấy cánh tay cậu.

Thiếu niên như dựng tóc gáy, dưới ánh đèn đường lờ mờ, bông tuyết bay phấp phới, Hạ đại chủ tịch cúi xuống, kéo khóa áo khoác cho cậu rồi đưa sang chiếc túi.

"Tôi đã tìm hiểu thử, em nên nhanh chóng rửa sạch tinh dịch trong cơ thể, hôm nay có lẽ hơi trễ, bên trọng lại còn sưng một chút, nhớ bôi thuốc, còn nữa, hôm sau phải ăn cái gì đó thanh đạm thôi..."

Những gì hắn nói không chứa bất kỳ tán tỉnh hay mơ hồ nào, mà nó thẳng đến mức khiến người phát điên.

Quá.. quá xấu hổ.

Khuôn mặt trắng nõn của Đường Đường đỏ bừng, khóa kéo kéo đến tận cằm, càng nghe mặt cậu càng rụt vào trong áo khoác, ngón chân vô thức cào lấy đế giày, chỉ có đôi mắt đỏ hoe cuối lộ ra, cuối cùng xách túi chạy đi, trong lòng đầy cảm giác xấu hổ kèm phẫn uất.

Hạ Bác Duyên dừng lại lời dặn dò của mình, nhìn bóng lưng bi tráng của thiếu niên và mái tóc ngu ngốc đung đưa trong gió trên đỉnh đầu mà bật cười.

............

Trong một biệt thự ở thành phố X, đèn trong phòng tập bật sáng, Hướng Thương mặc một bộ liền thân màu trắng, tai nghe bluetooth sáng lờ mờ bên tai, hắn vừa nhấc tạ lên vừa thở hổn hển, cơ bắp căng cứng bùng phát nội tiết tố .

"Một trận giao hữu của streamer? Ngày đó tôi không rảnh nên sẽ không. . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . . Trương quản lý đừng bán thảm nữa , rồi tôi đấu, tôi đấu được chưa?"

Bên kia đầu dây, giám đốc bộ phận tiếp thị của Vân Đậu đau khổ đổ lỗi cho ông chủ nhỏ không đạt KPI, ông chủ lớn buông tay mặc kệ, để lại mấy nhân vật cóc ké ngày ngày bị fans hỏi thăm cha mẹ.

Hướng Thương nghe tiếng khóc gào không hề giả trân, nói Vân Đậu là đứa trẻ bất hạnh sếp không thương cổ đông không yêu, chậc một tiếng nghĩ lần này nếu không đủ KPI khéo giám đốc Trương sẽ lấy bún thắt cổ mất.

Hắn đặt dụng cụ xuống, lấy khăn tắm đặt bên cạnh lau cổ, cạn lời mà bảo đảm: "Được, được rồi, lần này tôi sẽ tham gia, ừm... Không ngủ quên cũng sẽ không quên."

Đang nói chuyện, hắn cầm điện thoại lên liếc WeChat, phát hiện một streamer nhỏ đã biến mất một ngày cuối cùng cũng trả lời tin nhắn, quý ngài cổ đông không nói một lời cúp điện thoại của quản lý, bắt đầu trò chuyện với streamer nhỏ.

Thương: Ồ, người mất tích đã trở về?

Hướng Thương gửi tin nhắn, đi tới tủ lạnh lấy một chai nước đá, thấy cậu đang đánh chữ, hắn uống mấy hớp rồi vào phòng tắm tắm rửa.

Hắn cởi quần áo ra, cơ bụng đầy đặn không khoa trương, gọn gàng, lăn trên đấy một tầng mồ hôi, theo hơi thở trượt xuống, lẫn vào đám lông mu đen rậm rạp, tràn đầy ham muốn tình dục.

Bật công tắc vòi hoa sen trong phòng tắm, nước nóng theo hơi nước tuôn xuống, nhưng lúc này điện thoại rung lên, trong hộp thoại xuất hiện giọng nói, Hướng Thương liếc nhìn điện thoại, không chút chuẩn bị bấm vào.

"Không... Không mất tích, ừm, hôm nay em đi đài ký hợp đồng, về hơi muộn, người... khụ, cũng không được khỏe."

Thiếu niên tựa hồ nằm ở trên giường, ôm chăn nói với hắn, thanh âm trong trẻo mềm mại bị bóp nghẹt, còn có chút khàn khàn, trong phòng tắm tràn ngập không khí nóng bức truyền đến một loại âm thanh nhục dục khó tả.

Hướng Thương sững sờ, hắn không biết tại sao mình lại liên tưởng đến tình dục và dục vọng với streamer nhỏ ngu ngốc đó.

Nhưng mà, tên ngốc kia lại không biết chuyện này, cậu hình như còn rất vui vẻ chuyện mình quan tâm cậu lúc trước, thanh âm ngoan ngoãn nghe thấm vào lòng, nhỏ giọng kể chuyện ký kết hợp đồng.

"Anh à, hôm nay em đi ký hợp đồng, còn ghé thăm phòng phát sóng trực tiếp của đài, phòng phát sóng trực tiếp của công ty thật sự rất đẹp, trang thiết bị cũng tốt..."

Giọng nói hưng phấn của streamer nhỏ dần dần mềm đi, có chút buồn ngủ, nhớp nháp dinh dính, thỉnh thoảng ngáp một cái, điện thoại hình như quá gần, lúc nói chuyện, hơi thở nhỏ phả ra trong phòng tắm tràn ngập hơi nước.

Một tiếng nói dài cuối cùng đột ngột kết thúc, Hướng Thương thở hồng hộc, nhắm mắt đứng dưới nước, biết mình đang ở trạng thái gì ngay cả khi chưa mở mắt.

Im lặng thật lâu...

"Má,"

Hướng Thương, người được vô số game thủ và người hâm mộ gọi là tuyệt địa sát thần, lúc này chán nản lau nước trên mặt, nhìn xuống thằng em ngỗ ngược của mình, thầm đọc lẩm nhẩm Đạo Đức Kinh thiếu chữ này mất câu kia.

Không thể tin được, hắn chưa từng thấy qua một hộp Kẹo Dẻo, chỉ nghe giọng mà hắn có thể cứng được như vậy sao? !

Quá đĩ rồi.

Hắn dùng bàn tay to chống lên bức tường ẩm ướt, cúi đầu nhìn cái thứ năng động tinh thần phơi phới không chịu hạ cờ, nghiến răng nghiến lợi: "Hướng Thương, Hướng Thương, xin mày hãy làm người?"

"..."

Cuối cùng, cuộc đàm phán một chiều này đổ bể, Hướng Thương khó chịu đến mức tự mình bắn hai phát, sau khi ra ngoài thì vẻ mặt càng thêm sai.

Bởi vì cho dù có cố gắng trốn thoát như thế nào, tất cả những gì hắn có thể nghĩ đến là giọng nói của một chiếc streamer nhỏ nào đó, nghĩ đến streamer nhỏ đang quỳ trong phòng tắm ... mở miệng, bao lấy dục vọng của hắn bằng đôi môi mềm mại.

Áo choàng tắm màu đen của Hướng Thương rộng thùng thình, hắn cầm một điếu thuốc đi đến ban công, đứng trong đêm đông lạnh giá, rút ​​một điếu thuốc, châm lửa trong miệng, nhả khói thật sâu, chỉ cảm thấy khô nóng dần dịu đi một chút xíu xịu xìu xiu.

Hắn luôn sinh lực tràn trề, đã thủ dâm hai lần trong phòng tắm, nhưng vẫn không cảm thấy thoải mái lắm, ngược lại còn thêm cáu kỉnh, ngứa ngáy như kiến ​​​​gặm, cảm giác ham muốn và thỏa mãn bùng cháy thực sự rất khó chịu.

Hướng Thương thầm nghĩ, hắn thật sự không muốn làm người nữa.

————

Một tiếng trước.

Trong một ngôi nhà xập xệ ở phố cũ, ánh đèn hơi dịu, trong căn phòng yên tĩnh này có thể nghe thấy giọng nói của một thiếu niên, thiếu niên ngoan ngoãn xinh đẹp đã thay bộ đồ ngủ nằm trên giường, điện thoại di động ở gần, thì thầm những lời ngái ngủ, hơi thở nhỏ ẩn chứa sự cám dỗ, nghĩ đã đủ rồi, cậu đứng dậy đi uống một ly sữa, rồi mới tắt đèn và chui vào chăn ngủ.

Con cáo nhỏ này giả vờ ngoan ngoãn và mềm mại, dụ những người thợ săn đến bắt nó sớm hơn.

...

"Thẩm Triết Ngạn và vị hôn thê đến nhà hàng ăn tối, vừa định tâm sự thân tình với nhau thì lại đụng phải nhà hàng nữ chính làm bán thời gian. Ngọn cỏ dại bướng bỉnh bĩu môi đi tới trước mặt hai người chờ gọi món..."

Trong phòng phát sóng trực tiếp của Một Hộp Kẹo Dẻo, giọng thiếu niên đọc tường thuật, người dùng Y liên tiếp gửi nhiều món quà lớn, khu bình luận đủ loại bình luận xẹt qua, số lượng người theo dõi và mức độ nổi tiếng cũng tăng lên.

"... Nữ sinh nhà giàu đương nhiên nhận ra bạn học của mình, nhưng thấy vẻ mặt lãnh đạm của nữ chính, cô ấy cũng không chào hỏi, chỉ cầm thực đơn gọi vài món, sau đó tự nhiên đưa cho Thẩm Triết Ngạn, vừa nói vừa cười khi nhớ lại buổi hòa nhạc vừa rồi."

Thiếu niên tự đóng vài vai, kể ngọn cỏ dại quật cường khi không tự dưng cảm thấy rằng mình đang bị cô gái giàu có làm nhục, ấm ức chết đi được nhưng làm bộ làm tịch mạnh mẽ, liếc Thẩm Triết Ngạn mấy lần. Cuối cùng, Thẩm Triết Ngạn nhiệt tình khuyên cô ta nên đến bệnh viện sớm để điều trị chứng co rút mắt , nhân tiện giới thiệu một bệnh viện tốt, tất nhiên khoa tâm thần của bệnh viện đó cũng nổi tiếng không kém khoa mắt.

Khu bình luận cười ồ, những người mới vốn chỉ định ngồi xổm chờ thời nhặt đậu trong phòng phát sóng trực tiếp cuối cùng lại hứng thú lắng nghe câu chuyện.

Khi giọng nam và nữ của streamer chuyển đổi liền mạch, tất cả đều bị sốc, ngẩn ngơ nghe, sau đó là một chuỗi bình luận "hahahahaha".

Đường Đường nói xong đoạn cuối cùng, cầm cốc uống hết nửa cốc sữa, cố gắng lấy lại dinh dưỡng để vượt qua chiều cao 1,7 mét. Lúc này, bên ngoài có người gõ cửa, cậu kéo tai nghe giải thích với fan trong phòng phát sóng trực tiếp: "Chờ một chút, tôi đi lấy đồ."

Nói xong, cậu tháo tai nghe, xỏ dép lê đi ra cửa, hôm nay bên ngoài vẫn không có ai, chỉ có cơm nhà đựng trong hộp mang về, mỗi ngày ba lần giao đến đúng giờ cộng thêm một bữa tối muộn được treo trên tay cầm.

Thiếu niên đã quen với cuộc sống khó khăn, không thích lãng phí một chút thức ăn, vì vậy cậu cởi chiếc túi tinh xảo ra, trở lại bàn máy tính ngồi xuống.

"Yo Yo Yo, đây là mấy ngày đầu tiên mà, hai ngày trước Kẹo Dẻo còn đang buồn bã, sao lại có người gọi đồ ăn mang về cho cậu, có biết ai đưa không?"

Thấy một tràng trêu chọc, Đường Đường bất giác đỏ mặt, cúi đầu mở bữa ăn hôm nay, nhỏ giọng lẩm bẩm: "Có."

Thật ra ban đầu cậu cũng không biết, nhưng Hạ Bác Duyên sợ cậu không ăn được đồ lạ nên đã chịu khó gọi điện cho cậu mỗi ngày để hỏi thăm, dặn dò cậu phải ăn nhiều để cao lên.

Đường Đường đương nhiên không thể đồng ý, nhưng cuối cùng điều khiến cậu phải thỏa hiệp chính là câu nói của người đàn ông "Em vứt thì vứt, tôi cứ đưa", dù sao Hạ chủ tịch nói xong câu này, cậu cũng lặng lẽ nhận lại đồ ăn.

Mùi thơm quá, vứt đi... vứt đi thì lại tiếc.

Thấy cậu thừa nhận, khu bình luận ngay lập tức phát điên.

"A a a, em bé à, tuổi còn nhỏ, mẹ không cho phép yêu đương!!"

"Tên đàn ông hôi thối đó dám móc nối với cục cưng của mẹ, chỉ muốn cầm kéo xẻo luôn!"

"Kẹo Dẻo, ngươi biết người kia là ai, như vậy. . . Quan hệ với nhau thế nào? Đã đi bao xa rồi? Ha ha ha đã nắm tay chưa?"

Đường Đường liếc nhìn bình luận, nhìn thấy bình luận cuối cùng bị sặc nước bọt ho thật lâu, khuôn mặt trắng nõn đỏ bừng, thầm nghĩ không chỉ nắm tay... mà còn tiếp xúc ở khoảng cách âm.

Càng nghĩ càng đỏ mặt, thiếu niên da trắng gầy gò xấu hổ như cà chua mọng nước, mơ hồ giải thích: "Không, chỉ là... chỉ là bạn bè mà thôi. ."

Lương tâm cắn rứt khiến chủ tịch cong khóe môi, nhưng còn tên streamer lớn kia... sắc mặt không được ưa nhìn cho lắm, hắn lấy điện thoại di động ra gõ chữ, gửi tin nhắn cho streamer nhỏ ngỗ ngược.

Sói xám khoác thêm một lớp da cừu và nói

Cừu nhỏ à...chúng ta gặp nhau đi.

--

Chương sau dài lắm nên ko chắc thứ 5 lên đc không nha mng

./.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

#cao-h #caoh