Phần Không Tên 4

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chương 89

Thùy An kề sát gần vùng biên cảnh Đại Thành, thủ phủ chính nằm ở tỉnh phía nam.

Xe ngựa ở ngoài thành bị ngăn cản buộc Chiến Trạm và Hàn Phi Tà phải đi xuống, Số một đem công văn thông quan trong tay lăn qua lộn lại mà nhìn mấy lần. Chiến Trạm có chút buồn bực, mở cửa ra nhảy xuống, đi đến bên cạnh số 1, bất động thanh sắc mà thúc giục .

Binh sĩ nhìn thấy hắn đi ra, cao thấp đánh giá vài lần, mới chậm rãi nói: " Công văn thông quan của các ngươi chúng ta lần đầu tiên nhìn thấy."

Số 1 đã hiểu, công văn thông quan trong tay bọn hắn là do quân đội phát, nhưng bản thân quân đội lại chưa từng dùng qua, bọn họ thích dùng lệnh bài thông hành của quân đội hơn. Hắn nói: "Đây là công văn thông quan của quân đội, dùng được."

Nghe được là do quân đội phát, binh sĩ càng thêm cảnh giác , "Các ngươi có lệnh bài của quân đội không?"

Số 1 nói: "Chúng ta không phải là do quân đội phái tới ..." Chính hắn cũng biết nói ra không được rõ ràng.

Quả nhiên, binh sĩ nắm chặt đao trong tay, ánh mắt gắt gao mà dõi theo hắn, giống như giây tiếp theo liền sẽ rút đao, "Vậy ngươi như thế nào có được công văn thông quan của quân đội?"

Số 1 nghẹn lời. Trước khi đi Vân Vụ Y đã dặn dò qua bọn họ không được tùy tiện bại lộ thân phận, để tránh hành tung của Chiến Bất Bại bị người có tâm cơ biết được, nhưng ngoại trừ giải thích rằng "Bọn họ đến từ Quân Thần phủ", hắn chính là nghĩ không ra cái khác .

"Đương nhiên là do quân đội phát !" Chiến Trạm không kiên nhẫn mà cau mày nói, "Thân là thủ quan binh sĩ, bản thân lại không biết thông quan công văn của quân đội chính là do ngươi làm việc thất trách, thế nhưng còn dám chất vấn bản... Khụ, không muốn sống nữa có phải hay không?"

Nhìn hắn bộ dạng ăn mặc sang trọng, vừa thấy liền biết là thiếu gia của một gia đình giàu sang đi ra ngoài, như vậy hùng hồn mà thét to một cái, thành công mà hù dọa đối phương.

Binh sĩ lắp bắp nói: "Nhưng mà ta không thể tự làm chủ."

"Ha ha ha..." Chiến Trạm đối với hắn cười lạnh một trận.

Binh sĩ quay đầu bỏ chạy.

Số 3 vừa đến: "..."

Số 4 như lọt vào trong sương mù, "Vì sao vừa thấy tiểu công gia hướng hắn cười thì hắn liền bỏ chạy ?"

Chiến Trạm sợ hắn nói ra những lời khó tin, đoạt nói trước hắn: "Vì ta quá anh tuấn làm hắn tự ti."

Số 4 tinh tế mà đánh giá Chiến Trạm.

Chiến Trạm có chút đỏ mặt, làm trạch nam có tướng mạo thường thường khá lâu, thói quen luôn cúi thấp đầu, đột nhiên biến thân thành cao phú suất (giỏi, giàu và đẹp) nên có chút cảm giác ưu việt , nhưng ưu việt có hơi lén lút, vẫn không có thích ứng để cho người khác quang minh chính đại chiêm ngưỡng như vậy.

Một bàn tay đột nhiên che ở trên mặt của hắn, Hàn Phi Tà quẹt nhẹ mũi hắn, "Có chút bẩn."

"..." Chiến Trạm khiếp sợ nói, "Thật hay giả?" Chẳng lẽ hắn vừa mới dùng cái mũi bẩn mà hướng binh sĩ kia ra uy đùa giỡn? Binh sĩ kia quay đầu chạy nhanh như vậy không phải là cười đến buồn tiểu đi? Hắn dùng tay áo liều mạng mà chùi chóp cái mũi.

Chờ khi binh sĩ kia mang theo binh lính cấp cao hơn đến, liền nhìn thấy vị công tử ca vừa mới khi nãy còn uy phong không ai bì nổi mà nay cái mũi đang hồng đôi mắt trông mong mà nhìn hắn.

Binh lính cấp cao nhìn binh sĩ liếc mắt một cái, giống như đang hỏi: ngươi xác định là hắn khi dễ ngươi chứ không phải là ngươi khi dễ hắn?

Binh sĩ: ... Không quá xác định.

Binh lính cấp cao đem công văn thông quan trả lại cho Chiến Trạm, phi thường ân cần mà đem người đưa vào thành. Công văn thông quan của quân đội binh lính cấp dưới vẫn chưa từng thấy qua, hắn là đã từng nhìn qua bản mẫu, cũng nghe lão lãnh đạo nói qua, bình thường thế gia và quan quân cấp cao lập được công lớn sau khi xuất ngũ rất có lực ảnh hưởng trong quân đội. Nhìn tuổi Chiến Trạm, hơn phân nửa là người trước, tự nhiên không dám chậm trễ. Hơn nữa thủ hạ bên dưới mình còn bị nghi ngờ là có "khi dễ" đối phương, lời nói và việc làm trong lúc đó tràn đầy nhiệt tình đến cực hạn.

Chiến Trạm rất không được tự nhiên, vô sự mà xum xoe, phi gian tức đạo! Hắn cảm thấy binh lính cấp cao này nhất định là nhìn ra được cái gì đó, thăm dò nói: "Gần đây trong thành... Có việc gì không bình thường sao?"

Binh lính cấp cao cân nhắc hắn nói không bình thường rốt cuộc là không bình thường như thế nào, do dự mà nói: "Ta cảm thấy mấy ngày nay thiên thượng có chút kỳ lạ."

"..." Đây là cái ám hiệu gì? Chiến Trạm vuốt cằm. Thiên thượng có chút kỳ quái, vấn đề nhất định là nảy sinh ở trên trời, thiên... Chẳng lẽ là chỉ thiên đô (thủ đô, kinh thành)? !

"A? Kỳ quái như thế nào?"

Bính lính cấp cao nói: "Có một đám mây rất kỳ quái, vẫn luôn bay lượn vòng không đi."

Đám mây rất kỳ quái không phải là Vân Mục Hoàng sao? Trên đời này còn có cái 'vân' gì so với hắn càng kỳ quái sao?*

(* binh lính nói "đám mây kì quái", mây ở trong Hán Việt còn gọi là "vân" nên Chiến Trạm nghĩ là đang ám chỉ đến cái gì đó có liên quan tới từ "vân", vậy là liền nghĩ đến "Vân Mục Hoàng")

Chiến Trạm nhìn binh lính cấp cao nhiểu hơn hai mắt, trong đầu liền hiện lên một ý niệm, chẳng lẽ hắn là người do phụ thân phái tới cùng mình liên lạc? Nương nói qua chỉ cần bọn họ đến Thùy An, phụ thân liền sẽ chủ động liên lạc. Chính là phụ thân làm sao biết hắn có thể nghe hiểu được những ám hiệu này? Hay là, do Vân Mục Hoàng an bài giả vờ là người cũa phụ thân phái tới cùng hắn liên lạc?

Xem phim gián điệp chiến tranh lâu như vậy, Chiến Trạm rốt cục tìm được cơ hội bày ra sở học thâm trầm mà đáp lời: "Vậy ngươi cảm thấy, đám mây này đến tột cùng là một đám mây như thế nào đây?"

Binh lính cấp cao mờ mịt mà ngẩng đầu.

Chiến Trạm cũng ngẩng đầu theo.

...

Thật sự có một đám mây rất kỳ lạ dừng ở trên bầu trời Thùy An.

Binh lính cấp cao nói: "Là một đám mây rất lớn."

Chiến Trạm nói: "... Đúng vậy."

Binh lính cấp cao đi rồi, số 1 tò mò mà tiếp cận lại đây hỏi: "Tiểu công gia, vừa rồi các ngươi thảo luận cái gì vậy?"

Chiến Trạm trấn định mà trả lời: "Thời tiết." Đánh chết hắn hắn cũng sẽ không thừa nhận hắn não rút.

Đoàn người vào trong thành tìm một cái khách điếm ở lại. Nếu Chiến Bất Bại đã muốn chủ động liên lạc, bọn họ chạy tới chạy lui trái lại không tốt, đơn giản ngay tại khách điếm ăn ở, thuận tiện tu luyện. Chiến Trạm phát hiện Hàn Phi Tà gần đây tu luyện càng thêm chăm chỉ, lúc này cũng bị kích thích theo, hắn cũng không lại rối rắm có thể phá tan bình cảnh hay không, mỗi ngày làm như thường lệ mà cùng nhau tu luyện .

Liền cứ như vậy qua hai ngày.

Chiến Trạm có chút ngồi không yên, được Hàn Phi Tà khuyên bảo một phen mới miễn cưỡng tiếp tục làm tổ ở lại khách điếm, nhưng tâm tình lại nóng nảy bất an, nữa đêm cũng ngủ không ngon giấc, nhớ tới lúc trước số 2 có mua hạt dưa cho hắn, liền sờ soạng ngồi dậy cắn hạt dưa. Hắn từng dùng qua đèn điện, ngại đốt đèn dầu phiền phức, dù sao cắn hạt dưa cũng không cần sáng rõ, nương theo ánh trăng ngoài cửa sổ là được.

Hắn đem ghế dựa, ở trước cửa sổ ngồi xuống, liền cứ như vậy từ từ cắn hạt dưa mà băn khoăn suy nghĩ.

Ngay tại thời điểm hắn không chú ý, cửa sổ chậm rãi mở ra một cái khe hở, qua một lát, lại mở ra thêm một chút, đôi mắt trộm liếc nhìn vào.

Thời điểm mới mở một cái khe hở Chiến Trạm còn không có phát hiện, nhưng mở ra gần tới phân nữa mà còn không nhìn thấy thì hắn chính là người mù . Chiến Trạm nhìn chằm chằm ánh mắt kia, chậm rãi đem hạt dưa bỏ vào trong miệng, "Tách" ! Hạt dưa bị răng nanh cắn một cái, tách ra, lộ thịt ra.

Đối phương nhìn thấy hắn đầu tiên là sửng sốt, sau đó cả kinh, khi nghe được tiếng cắn hạt dưa quả thực sợ tới mức hồn phi phách tán, hét to một tiếng "Quỷ a", liền nhanh chân bỏ chạy.

Nếu là hắn không la hét nói không chừng còn có hy vọng chạy trốn, Chiến Trạm khi đó đầu có chút hồ đồ, không ý định muốn bắt người, nhưng hắn la to như vậy, chung quanh toàn bộ đều tỉnh dậy.

Hàn Phi Tà động tác nhanh nhất, nhảy ra sau đó xách cổ hắn lên hướng phòng Chiến Trạm ném vào, sau đó nhảy vào theo.

Chiến Trạm đang đốt đèn.

Ánh đèn sáng ngời, xác hạt dưa đầy đất giống như sao rơi rụng đầy trên mặt đất, giẫm lên còn có âm thanh bị nghiền khe khẽ.

"Ngươi đang cắn hạt dưa?"

"Ừ."

"Ngủ không được?"

"Ừ." Chiến Trạm trả lời xong, mới phát hiện ánh mắt Hàn Phi Tà nhìn mình có chút kỳ quái.

Hàn Phi Tà nói: "Về sau nửa đêm ngủ không được có thể tới tìm ta."

Chiến Trạm đạo: "Ngươi cũng ngủ không được?"

Hàn Phi Tà chậm rãi nói: "Sẽ ."

Chiến Trạm: "..."

Hàn Phi Tà không có cho hắn cơ hội suy nghĩ sâu xa, xách tiểu tặc lên hướng trên bàn phóng tới.

Chiến Trạm nói: "Chén trà của ta!"

Tiểu tặc khóc lớn nói: "Cái mông của ta!"

Hàn Phi Tà nói: "Ngươi là ai?"

Tiểu tặc co rụt người nghẹn ngào khóc thút thít mà nói: "Ta là tên trộm bé nhỏ (nguyên văn là tiểu thâu), quan sát các ngươi đã được vài ngày, gặp các ngươi ra tay rộng rãi, cho nên tới đây thử thời vận. Ai biết đẩy cửa sổ ra liền nhìn thấy hắn quay về phía cửa sổ mà cắn hạt dưa... Thật là đáng sợ!"

Chiến Trạm: "..." Sát! Đầu năm nay đứng ở trong phòng mình cắn hạt dưa so với xông vào phòng người khác trộm đồ còn đáng sợ hơn? Hắn cùng tiểu thâu quả nhiên trời sinh khác chí hướng!

Hàn Phi Tà mặt không đổi sắc mà vặn gãy cánh tay của hắn, không nhìn bộ mặt của hắn đau đến oa oa kêu to, âm thanh lạnh lùng nói: "Ngươi còn có một cái cánh tay và hai cái chân, suy nghĩ kỹ rồi nói sau."

Chiến Trạm há miệng, hạt dưa ngậm trong miệng hơn nửa ngày mới nhai nhai ăn hết.

Số 4 vừa đến đang ghé vào trên cửa sổ xem động tĩnh cũng bị làm cho hoảng sợ. Cùng Hàn Phi Tà ở chung lâu như vậy, lần đầu tiên mới chứng kiến bộ mặt tâm ngoan thủ lạt của hắn.

Hàn Phi Tà nắm lấy tay tiểu tặc kia, đáy mắt một mảnh âm hàn. Mặc kệ hắn cùng Chiến Trạm cuối cùng có thể đi đến một bước kia hay không, người này đều sẽ được hắn đem che chở bên dưới đôi cánh, không để cho bất luận kẻ nào khi dễ cùng thương tổn.

Tiểu tặc liều mạng hướng Chiến Trạm cầu xin khoan dung.

Chiến Trạm liều mạng cắn hạt dưa.

Tiểu tặc đột nhiên quát to một tiếng, Hàn Phi Tà đem một cái cánh tay khác vặn gãy .

"Ta nói, ta nói, là... Sầm phó tướng phái ta tới!" Tiểu tặc khóc đến một phen nước mắt nước mũi, biết bao nhiêu là đáng thương.

Hàn Phi Tà đạo: "Sầm phó tướng phái ngươi đến đây làm gì?"

Tiểu tặc đau đến thẳng run run, âm thanh nói ra cũng run lẩy bẩy, "Sầm phó tướng, ban đầu là, là chủ tướng thủ thành Thùy An, sau lại, đi theo Chiến công... Hiện hiện tại vừa trở về."

Chiến Trạm nghe đến chán ghét. Hắn chắc chắn hiểu rất rõ cái kiểu người như Chiến Bất Bại, không phải đánh thua liền trốn đi không dám gặp người người, Chiến Bất Bại ẩn giấu ở Thùy An không lộ diện nhất định có nguyên nhân của hắn. Sầm phó tướng là thủ hạ của hắn lại là võ tướng nơi này, cũng xuất hiện Thùy An là vì chiếu ứng Chiến Bất Bại hay là... Điều tra hắn?

Hàn Phi Tà hỏi: "Hắn vì sao phái ngươi tới?"

Tiểu tặc vừa muốn lắc đầu nói không biết, liền nhìn đến chân của mình cũng bị hắn bắt được, ngay lập tức cái gì cững đều nói ra hết, "Ta thấy, nhìn thấy thủ thành ... Nói các ngươi cầm chính là công văn thông quan của quân đội, rất khả nghi."

Số 1 từng nói qua với Chiến Trạm công văn thông quan của quân đội có tính đặc biệt, cho nên lúc Chiến Trạm nghe được những lời này ngược lại cũng không có gì ngoài ý muốn.

Tiểu tặc nói: "Ta biết, đều đã nói, thả, thả ta đi."

Hàn Phi Tà nói: "Còn có một vấn đề, trả lời sẽ tha cho ngươi."

"Cái, cái gì?"

"Sầm phó tướng ở nơi nào?"

Sầm phó tướng đang ngủ say ở trong ổ chăn của lão bà nhà mình.

Trong mộng không có Chiến Bất Bại, không có dân chúng, không có chiến trường, không có địch nhân, chỉ có hắn cùng mỹ nữ và rượu ngon. Hắn trái ôm phải ấp, được mỹ nữ hầu hạ đến vui sướng tràn trề mà ăn uống, quả là so với những ngày khoái hoạt của thần tiên.

Lúc Hắn bị giật mình tỉnh dậy, khóe miệng chảy nước miếng, miệng chẹp chẹp hai cái, giống như nhớ lại hương vị. Giữa lúc mông mông lung lung, hắn nghe được một thanh âm ngây ngô dùng ngữ khí rất tinh tường đùa cợt hắn nói: "Hắn như thế nào lại ghê tởm như vậy?"

Một cái thanh âm khác lạnh như băng hồi đáp: "Trên đời này có vài người tồn tại chính là vì chịu sự chán ghét của người khác."

Sầm phó tướng cảm thấy không thể ngủ nữa, mở to mắt, phẫn nộ mà ngồi dậy.

Hắn ngồi đối diện hai người thanh niên.

Một người anh tuấn lại hiền lành, một người bình thường nhưng lạnh lùng.

"Các ngươi là ai? Ta, lão bà của ta đâu?" Hắn hoảng sợ mà muốn xuống giường, lại bị Hàn Phi Tà cầm một cây đao chống ở ngực hắn đẩy trở về.

Sầm phó tướng nhận ra được cái chuôi này đao vốn là treo trên vách tường.

Hàn Phi Tà nói: "Lão bà của ngươi dưới gầm giường."

Sầm phó tướng vươn tay ra sờ, quả nhiên đụng đến một bàn tay, nhéo nhéo, sau đó nhẹ nhàng thở ra.

Chiến Trạm nghi hoặc hỏi: "Ngươi sờ ra được tay của lão bà ngươi?"

Sầm phó tướng nói: "Ta sờ cái nhẫn trên tay nàng."

CHƯƠNG 90

Chiến Trạm nói: "Chúng ta để lại một bàn tay đang đeo nhẫn."

Sầm phó tướng sửng sốt, không thể tin mà nhìn hắn.

" Cô ta rất ồn ào, cho nên đã đem cô ta..."

Sầm phó tướng ánh mắt đột nhiên trừng lớn.

Chiến Trạm đang cảm thấy mình đùa hơi quá đáng, lúc đang muốn làm sáng tỏ, chợt nghe thấy Sầm phó tướng bậc cười một trận đầy vui vẻ giống như xé tan màn đêm và nhìn thấy mặt trời, "Oa ha ha ha ha ha... Cô ta chết, cô ta rốt cục cũng đã chết! Cái loại đàn bà thối này, oa ha ha ha ha..."

Chiến Trạm, Hàn Phi Tà: "..."

Sầm phó tướng cười đến suýt nữa không thở nổi, vui vẻ vỗ thành giường.

Chiến Trạm chờ hắn cười đủ rồi mới nói: "Lừa ngươi thôi."

"..." Tiếng cười của Sầm phó tướng bổng nhiên im bặt, tư thế giống như cắt bánh mỳ rất lưu loát.

Hàn Phi Tà không thèm nhìn đến vẻ mặt gần như là tuyệt vọng của hắn, chậm rãi nói: "Ngươi tới Thùy An làm cái gì?"

Sầm phó tướng mâu quang chợt lóe nói: "Lão bà của ta ở chỗ này, ta quay về nhìn."

Chiến Trạm chỉ vào mũi hắn nói: "Đại ca, hắn gạt người!"

Hàn Phi Tà vén tay áo nói: "Đã nhìn thấy."

Sầm phó tướng thấy sắc mặt hai người bất thiện, vội nói: "Thật sự! Lão bà của ta ở trong thư đe dọa ta phải trở về, ta là không muốn trở lại, cô ta nhất định sẽ cầm dao phay làm thịt ta."

Chiến Trạm nói: "Ngươi không phải là võ tướng sao? Sợ cô ta?" Khi Hàn Phi Tà đem lão bà của hắn nhét vào dưới gầm giường, hắn có liếc mắt xem xét một cái, rất gầy, không giống bộ dáng sẽ bùng nổ sức chiến đấu.

Sầm phó tướng vẻ mặt đau khổ nói: "Nhạc phụ của ta họ Tư Đồ."

Có đôi khi giải thích chính là chuyện đơn giản như vậy.

Chiến Trạm có chút thông cảm với hắn , "Cho nên ngươi là bởi vì ngươi lão bà mới trở về ?"

"Ừ."

"Vậy ngươi gọi người lẻn vào phòng ta làm cái gì?"

Sầm phó tướng ra vẻ mờ mịt hỏi: "Có sao?"

Chiến Trạm hướng Hàn Phi Tà nói: "Hắn tiếp tục gạt người."

Hàn Phi Tà lần này tay áo cũng không thèm vén, trực tiếp đi tới.

Sầm phó tướng vỗ đùi nói: "Ta nhớ ra rồi, ngươi có phải là cái người dùng công văn thông quan của quân đội kia hay không?"

Chiến Trạm mỉm cười.

"Ta chỉ là cảm thấy các ngươi có chút khả nghi, ngươi cũng biết gần đây biên cảnh không yên ổn, ta sợ có địch nhân trà trộn vào."

Chiến Trạm nói: "Gạt người lần thứ ba."

Hàn Phi Tà trực tiếp đem Sầm phó tướng từ trên giường kéo xuống, hướng dưới gầm giường nhét vào.

Phía sau lưng Sầm phó tướng đụng vào lão bà hắn, không biết cô ta tỉnh hay chưa tỉnh, cũng đã bị dọa cho ra một thân mồ hôi lạnh, vừa định quay đầu lại thì bị Hàn Phi Tà lôi ra ngoài, dùng chân đạp trên ngực, "Nói sự thật."

Sầm phó tướng mới vừa há mồm, Chiến Trạm lại bổ sung thêm một câu, "Ngoan, nghe lời, cùng tổ chức đối nghịch không có kết cục gì tốt đâu. Ngươi thông suốt một chút."

Hàn Phi Tà dưới chân dùng sức, Sầm phó tướng ngực phát đau. Hắn nói: "Những câu ta nói là thật, các ngươi nếu không tin... Liền đi hỏi."

"Hỏi ai? Hỏi cha vợ Tư Đồ của ngươi sao?" Chiến Trạm nói, "Trước ngươi mới vừa nói đến nhìn lão bà, sau liền nói ngươi biết việc chúng ta dùng công văn thông quan của quân đội đưa cho binh lính canh giữ cửa thành, ngươi nói chúng ta phải có thừa ngu ngốc lắm mới có thể tin tưởng a?"

Sầm phó tướng biến sắc, vội vàng muốn bịa lời nói dối khác.

Nghĩ đến thế nhưng lại có một cái lỗ hổng lớn như vậy.

Hàn Phi Tà bước chân khẽ dịch, giẫm mạnh lên cánh tay của hắn.

"A! Ha! A! A..." Thanh âm Sầm phó tướng kêu đau cảm giác rất có tiết tấu.

Chiến Trạm trong đầu không tự chủ được mà lầm bầm a ha ha, "..."

Chân Hàn Phi Tà di chuyển đến trên vai hắn.

Sầm phó tướng nhanh chóng khóc lên, "Ta nói, ta nói, nhạc phụ của ta, tê, a! Nói với ta, ta mau quay về, quay về Thùy An, bảo ta, tới trước chờ."

Chiến Trạm nói: "Ngươi không phải là phó tướng bên cạnh Chiến Bất Bại sao?"

" Ông ta không phải... Mất tích sao?"

"Vậy ngươi như thế nào không bị mất tích theo?"

"Ta, ta mất tích , ngươi không phải thấy, không phải không thấy được sao?" Sầm phó tướng che bả vai, thân thể trộm mà hướng dưới giường chui vào.

Hàn Phi Tà từ vừa rồi liền phát hiện , người này tu vi bất quá nằm ở giai đoạn thiếu Kiếm Sư, trời sanh tính lại yếu đuối nhát gan, có thể trèo lên chức phó tướng hiển nhiên là dựa vào thế lực nhà nhạc phụ xuất ra.

Chiến Trạm nói: " Ông ấy trước khi mất tích có từng nói qua với ngươi cái gì hay không?"

"Không, chúng ta đều bị... Tách ra ." Sầm phó tướng đôi mắt trông mong mà nhìn hắn, "Ngươi cùng Chiến công gia là..."

"Quan hệ tôn kính."

Sầm phó tướng đau đến nghiến răng, trong lòng thầm nghĩ: ngươi cho ta là không biết ngươi chính là người thừa kế duy nhất của Chiến gia – Nhi tử của Chiến Bất Bại sao? Ta chỉ là cố tình làm như không biết.

Hàn Phi Tà hỏi: "Ngươi còn có cái gì muốn hỏi không?"

Chiến Trạm nói: "Ta cảm thấy hắn không nói thật."

Hàn Phi Tà gật đầu nói: "Ta cũng thấy được." Hắn đem Sầm phó tướng lôi ra ngoài, đem một cánh tay khác bẻ gãy .

Sầm phó tướng một miệng cắn chặt tự bản thân sẽ không nói lời nào.

Hàn Phi Tà thấy thái độ kiên quyết của hắn, giảm xuống vài phần hoài nghi. Chiến Trạm sợ hắn làm hỏng việc, dứt khoát dùng khăn trải giường đem hắn quấn chặt, đóng gói mang về khách điếm. Lúc này, bên ngoài trời vẫn còn tối.

Số 4 vừa đến đột nhiên nhìn thấy nhiều thêm ra tới hai con tin, cả đầu đều phát đau, nhưng mà thả bọn họ trở về tuyệt đối sẽ làm hỏng việc, giết bọn họ thì lại không cần thiết, đành phải nghe Chiến Trạm đề nghị, trước nuôi rồi tính sau.

Nuôi hai ngày, mỗi ngày đều là bánh mỳ và nước lả, Sầm phó tướng có chút chịu không nổi, liền cùng số 4 lôi kéo làm quen, hắn nhìn những người này ở bên trong, để lại hắn có một mình. Bất quá số 4 không để ý tới hắn, hắn có chút mất mặt, nhịn không được vứt ra một cái mồi nhử, "Xem các ngươi quần áo như thế này, không phải gia là đình bình thường chứ? Là thế gia đi ra ngoài sao? Ta xem hai người thiếu gia kia có bộ dạng thế gia công tử. Nghe giọng nói của các ngươi, hình như đều là người ở kinh thành. Kinh thành có thế gia có được công văn thông quan của quân đội..." Hắn ra vẻ chần chờ, chờ số 4 mắc câu.

Số 2 ở bên cạnh ăn lê, lạnh nhạt nói: "Nghe nói rất nhiều con tin bị giết, chính là bởi vì bọn họ biết được nhiều lắm."

"..." Sầm phó tướng nhìn trái lê trong tay hắn, liếm liếm môi, liền thành thật .

Chiến Trạm tại khách điếm đợi bảy ngày, chờ không nổi nữa, lôi kéo Hàn Phi Tà đi ra ngoài lắc lư.

Hàn Phi Tà nói: "Biển người mênh mông làm sao tìm được?"

Chiến Trạm nhớ: không biết thế giới này rốt cuộc

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net