Chương 3: Thiên duyên tiền định (3).

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

   Hôm nay là ngày rằm, ánh trăng sáng treo lửng lơ ngoài khung cửa, ánh sáng vàng vọt chiếu rọi cả hoàng cung, tập trung tại vườn ngự uyển, làm cho cảnh vật trở nên huyền ảo. Ánh trăng thoi thúc lòng người, Bạch Kì không cầm lòng được mà mở cửa cất bước dạo quanh sẵn tiện ghé thăm vườn ngự quyển, xem hoa dạ hương e ấp nở. Bước chân nhẹ nhàng lướt trên ngọc cỏ, hàng ngàn đom đóm bị kinh động đồng loạt bay lên, khung cảnh xung quanh phát quang lấp lánh giống như hàng nghìn vì sao sa. Bầu trời đêm ở thành Nam Kinh thật sự rất đẹp, trăng thanh gió mát chẳng bù với khí hậu lãnh lẽo ở phương Bắc. Nhưng tâm tình của Bạch Kì lại đang hướng về cố hương, nhớ đến Bạch phủ, với hai tiểu đệ đáng yêu, cùng phụ mẫu, không biết giờ này họ đang làm gì, cũng đã hơn hai năm kể từ ngày hắn vào cung cho đến nay, chưa một lần trở về, từ lúc vào cung Bạch Kì luôn bộn bề với vô số kỉ cương, phép tắc, khi đã thông thạo thì cũng đã quá hai năm. Hai năm nay chắc Bạch phủ cũng có nhiều thay đổi, hai tiểu đệ Bạch Long và Bạch Hổ chắc cũng đã lớn. Bạch Kì khẽ nhắm mắt ngã mình xuống thảm cỏ xanh, kiềm nén cảm xúc. Ánh trăng xuyên qua kẻ tay luồng vào mắt, khiến Bạch Kì cất lên một câu thơ.
        - Nhân gian rộng lớn, sao không thấy? Bóng dáng cố hương đọng trong lòng...
    Đúng lúc này, giọng một nam nhân khác lại cất lên nâng đỡ tiếp vầng thơ.
         - Trải qua xuân mộng chừng vô tận, sương gió phong ba đến vô cùng...
   Hai câu thơ hòa quyện vào nhau như vệt sáng trên bầu trời đêm, tương quân tương ý quả không sai. Mục Thiên nằm xuống bên cạnh Bạch Kì, đưa tay vuốt ve hai bên gò má trắng hồng nhưng hơi gầy gò của hắn, bất chợt giật mình, đầu ngón tay truyền đến cảm giác ướt lạnh. Là sương lạnh hay là giọt lệ ai đó đang rơi?
       - Đệ nhớ nhà sao?
  Bạch Kì không nói, chỉ sụt sịt mũi rồi nép vào lòng nam nhân trước mặt, trên người hắn tỏa ra hương thơm nam tính mê người, vòng tay to lớn bao trọn thân hình mảnh khảnh vào lòng che chở. Bao năm chinh chiến xa nhà hắn phần nào hiểu được nỗi nhớ cố hương, hắn là người từ nhỏ đã dấn thân vào chốn lao binh mà còn không cứng rắn được thì lí nào lại trách Bạch Kì. Trăng hôm nay sáng le lói, bóng trăng in xuống mặt hồ chao đảo, vài con thiêu thân lao vào rồi lại dính chặt vào mặt nước, ngắt ngoải chờ chết, một con đom đóm thoát được chập choạng bay lên vừa bay được vào khắc lại rơi vào lòng bàn tay của Mục Thiên.
      - Bạch Kì. Đệ muốn gửi gì cho bá phụ ở nhà thì hãy nói với nó đi.
Lòng bàn tay Mục Thiên liên tục phát ra ánh sáng, thứ ánh sáng yếu ớt nhưng lại được người đời ảo tưởng là hi vọng.
      - Đệ cầu cho phụ mẫu và hai tiểu đệ được bình an. Bá tánh ở phương Bắc có thể an tâm làm ăn vượt qua được cơn rét buốt năm nay. Đệ cầu cho hai ta... mãi mãi ở bên nhau.
      - Đệ xem con đom đóm này sẽ thay đệ truyền tin.
Vừa nói Mục Thiên xòe tay thả cho chú đom đóm được tự do chao đảo.
       - Còn điều ước cuối của đệ, huynh liền thực hiện.
  Giọng trầm vừa dứt môi ấm liền kề, khi môi Mục Thiên chạm nhẹ vào cánh môi của Bạch Kì đom đóm xung quanh như bừng sáng, soi rọi khắp vườn ngự uyển. Ánh trăng mau chống lui vào mây đen nhường chỗ cho hai người.

    Nhân gian đâu ai lường trước chữ ngờ, lòng người chứa đầy dã tâm, nhưng xem ra đều xuất phát từ hai chữ nợ duyên. Trong bóng tối xa xa có hai bóng hình ẩn hiện, màn đêm che phủ đi nét nham hiểm của tên Thái giám xu nịnh, nhưng không thể làm nguội lạnh lòng tức giận của một người cha khi tận mắt chứng kiến con trai mình làm chuyện trái với đạo tự nhiên. Cành hồng đầy gai đã bị bàn tay quân vương vò nát, máu từ tay nhỏ giọt xuống thấm vào nền đất hay đó chính là giọt máu rỉ ra từ trái tim của một người thân thụ với chức trách một quân vương? Cơn tức giận đang trào trong lòng ngực như từng đợt thủy triều cứ thế dâng cao, nhưng trước tình cảnh này đây thân là bậc quân vương cao cao tại thượng nhưng Hoàng Thượng lại chẳng biết làm cách nào cho phải lẽ, một bên là hoàng nhi mà ngài hết mực yêu thương, trân quý đem ngai vàng trao lại, một bên là tướng trung thành, kề vai sát cánh bảo vệ nước nhà. Nếu bảo ông nâng gươm hạ lệnh thì ai là người đứng ra nhận tội, rồi giang sơn này sẽ đi về đâu khi tin tức này truyền ra ngoài? Nhưng chẳng lẽ lại làm ngơ trước chuyện trái luân thường... không, không bao giờ có chuyện đó, đã đến lúc Thượng Phương Bảo Kiếm phải thay chủ? Phượng hoàng phải ra thân phượng hoàng, diều hâu hoàn lại kiếp diều hâu.

      - Hoàng thượng! Ngài đã có dự liệu gì chưa ạ? Thần e chuyện này không sớm giải quyết sẽ để lại hậu họa khó lường... thanh danh của nước ta coi như hóa sương hóa khói. Mong bệ hạ suy xét  !

      - Câm miệng! Nhớ cho kĩ chuyện này mà truyền ra ngoài, thì cái đầu của ngươi sẽ rơi xuống đất.

      - Thần biết rồi ạ!

      - Giờ hãy lui đi. 

     - Thần xin tuân lệnh.

     - Khoan đã! Tiểu An Tử, ngày mai ngươi giúp ta mời con gái của Đỗ Thừa Tướng đến ngự triều, nói rằng ta có chuyện quan trọng muốn bàn.

    - Thần đã hiểu!

       Hoàng Thượng phất vạt áo, Tiểu An Tử đã nhanh nhẹn lui bước, chỉ còn lại một mình Hoàng thượng cô độc đối diện với tâm can rạn vỡ. Hoàng vị kia cao quá đôi khi lại làm cho con người ta chới với, hoang mang, nhưng thân mang dòng máu hoàng tộc thì chỉ có thể lấy quốc gia làm đầu, bỏ mặc tư tình.
    Sáng sớm tinh mơ, triều thần lại được phen náo loạn. Hôn sự giữa Mục Tướng Quân và tiểu nữ độc nhất của Đỗ Thừa Tướng đã được an bài. Bạch Kì tay nâng rượu mừng mà tâm can như có hàng nghìn kị mã dày xéo. Mĩ tửu trở nên đắng ngắt như độc dược làm lụi tàn mối chân duyên. Hỡi trời cao lại khéo an bài, duyên vừa chớm đã phai như hoa đỗ quyên hoa lá muôn đời chẳng tương phùng.

  

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net

Ẩn QC