Chap 4: Cướp xác

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

"Nhan công tử, ta thắc mắc tại sao ngươi và Dạ Tư Khánh lại có hiềm khích với nhau? Gã còn muốn lấy mạng ngươi?"- Mạc Quân Tiêu cùng Lạc Quân Nghi trên đường đến Thiên Ma Hắc Điện cướp xác. Trên đường đi, cả hai cùng trò chuyện với nhau rất tốt. Mạc Quân Tiêu lúc trước đối với hắn rất nghiêm khắc và ra dáng một sư huynh. Lạc Quân Nghi rất không ưa thái độ của hắn. Cả hai rất không hợp ý, hai ba câu liền cãi nhau ầm ĩ. Không ngờ, Mạc Quân Tiêu cũng không tệ mấy. Còn nói chuyện với hắn lâu như vậy.

"A...Đây là một câu chuyện dài, cơ hội khác ta sẽ kể cho ngươi nghe"- Lạc Quân Nghi thầm than trong lòng, hắn biết tại sao tên Dạ Tư Khánh cùng khối thân thể này có xích mích với nhau mới là lạ đó. Chuyện này còn có rất nhiều khúc mắt. Sau khi cướp lại xác của hắn đem về Thượng Quân Sơn, hắn sẽ điều tra cho rõ chuyện này. Hắn nghĩ rằng gã Dạ Tư Khánh kia sẽ không tốt đẹp mấy, khối thân thể này chắc chắn là người bị hại.

"Đến rồi"

"Đáp xuống đỉnh điện"

"Tại sao?"- Mạc Quân Tiêu khó hiểu nhưng vẫn làm theo lời Lạc Quân Nghi.

"Phá trận trước, mới có thể vào trong an toàn"

Lạc Quân Nghi bước đến trung tâm của đỉnh điện, hắn mở một tấm ngói, để ánh trăng chiếu vào trận đồ phía bên trong, ngay lập tức trận pháp dần biến mất.

"Đã xong. Mau vào thôi"

"Ngươi biết Nhất Thiên Chân giấu thi thể ở đâu à?"

"Hahaha, chuyện này, ta không biết."

"Cái gì? Ngươi không biết?"- Mạc Quân Tiêu thở dài, xoa thái dương.

"Nhưng có người khác biết. Ngươi đợi ta gọi hắn đến."

Đoạn, Lạc Quân Nghi dậm chân 3 cái. Ngay sau đó, một cửa động nhỏ hé mở, bóng dáng của một nam tử xuất hiện. Mạc Quân Tiêu rút kiếm, một dáng hết sức đề phòng.

"Yên tâm, hắn là người của ta"

"Lạc công tử, người gọi ta có chuyện gì sao?"- Nam tử lễ phép cúi đầu chào Lạc Quân Nghi.

"Hắn vừa gọi ngươi là gì?"

"Khụ, hắn gọi ta là Nhan công tử, ngươi nghe lầm rồi"

"Túy Tử, ngươi có biết Nhất Thiên Chân giấu xác của ta.....*khụ* của Lạc Quân Nghi ở đâu không?"- Lạc Quân Nghi nhanh chóng vào vấn đề chính, hắn không muốn để Mạc Quân Tiêu nghi ngờ. Một khi hắn đã nghi ngờ chuyện gì, thì quyết sẽ không bỏ qua đến khi biết được chân tướng.

"Ta biết, Quân thượng giấu thi thể của Lạc phong chủ ở Thiên Ma tĩnh xá. Hiện tại quân thượng đang ngủ. Người có cần ta dẫn đường đến đó?"- Túy Tử cũng phối hợp với Lạc Quân Nghi, giúp hắn che giấu thân phận. Lí do tại sao Túy Tử biết đó là Lạc Quân Nghi? Đơn giản vì cách triệu hồi y ra, chỉ có mình Lạc Quân Nghi biết. Lúc trước, Lạc Quân Nghi cứu y một mạng, sau đó, y mang ơn nên nói với hắn, bất kể khi nào gặp khó khăn, có thể gọi y tới giúp bằng cách dậm chân 3 lần trên mặt đất.

"Được"

...

"Đến rồi, ta đã đào một cơ quan thông đến Thiên Ma tĩnh xá của quân thượng."

"Ngươi đi đi, mọi chuyện còn lại ta có thể tự mình giải quyết"

Túy Tử tuân lệnh, thoát chốc hóa thành chuột nhỏ chạy đi.

Mạc Quân Tiêu cùng Lạc Quân Nghi ở trong mật đạo từ dưới lòng đất, khoét một lỗ thủng nhỏ quan sát tình hình bên trên. 

Mọi chuyện đập vào mắt khiến Lạc Quân Nghi khó thích ứng. Thi thể của hắn nằm ở trên giường, bên cạnh là Nhất Thiên Chân. Y phục không chỉnh tề. Còn, còn có......y đang ôm xác của hắn nằm ở trên giường. Chuyện này cũng quá kinh dị đi.

"Nè, ngươi thấy được gì rồi?"- Mạc Quân Tiêu gấp gáp gặng hỏi.

"Không tốt lắm, ngươi đừng xem"

"Không tốt thế nào? Mau tránh ra để ta xem"- Mạc Quân Tiêu đẩy Lạc Quân Nghi ra, tranh giành chỗ đứng chật hẹp, đưa mắt nhìn vào trong khe nhỏ. 

"Có chuyện gì đâu, mau ra cướp lại thi thể, Nhất Thiên Chân không có ở đây"

"Hả?"

"Hả cái gì mà hả. Ta lên trước đây"

Chưa kịp ngăn cản, Mạc Quân Tiêu một cước bật tung hầm đất, tạo nên một hố lớn trên mặt đất. Nhanh chân nhảy lên khỏi mặt đất. Lạc Quân Nghi cũng nhảy lên theo.

[Kì lạ, lúc nãy là ta nhìn lầm sao? Nhất Thiên Chân sao có thể biến đi nhanh như vậy? Đây là Thiên Ma tĩnh xá, y từ trước đến nay không cho bất kì kẻ nào đến nơi này. Kể cả lúc ta còn sống, cũng chưa từng được đặt chân đến đây. Lúc chết, thi thể lại được đặt ở nơi này, kể ra cũng thật kì lạ. Có lẽ, Nhất Thiên Chân cảm thấy có lỗi, nên muốn tìm chỗ tốt nhất cho ta an nghỉ. Cơ mà, chuyện lúc nãy là sao? Là ta nhìn lầm đi, y đặt thi thể ta trên giường, mà nơi này có duy nhất một cái giường, nên y cũng có thể ngủ cùng thi thể ta thôi, là ta nghĩ nhiều rồi.]

"Ngươi đứng ở đó làm gì? Mau chuồn thôi, đợi Nhất Thiên Chân đến bắt à?"

Mạc Quân Tiêu cõng thi thể hắn ở trên lưng, nhảy xuống hố, sau đó Lạc Quân Nghi cũng nhanh chóng rời khỏi.

Ở bên ngoài tĩnh xá, một khuôn mặt lạnh lùng nở nụ cười nham hiểm:"Đến rồi sao? Lần này cũng đừng hòng thoát khỏi"


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Net